Diệp gia của Diệp Tiêu thật ra có thực lực không mạnh, hơn Sở gia của Sở Hưu một chút, nhưng cũng chẳng mạnh đến đâu.
Giáo chủ Diệp gia Diệp Khôn có thực lực Nội Cương cảnh, nghe nói Diệp gia còn một vị lão tổ đã đạt tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, nhưng đã nhiều năm không nhúng tay vào chuyện gì.
Diệp gia tổ chức họp bàn, theo lý mà nói ai cũng có thể tới tham gia, nhưng thực tế những đệ tử chi phụ như Diệp Tiêu chỉ có thể đứng bên cạnh lắng nghe. Người thật sự có tư cách tham gia thảo luận chỉ có hơn mười người chi chính của Diệp gia.
Diệp Khôn ngồi xuống ghế chủ trầm giọng nói: “Nửa tháng nữa là ngày đại thọ của lão tổ Giang Đông Tôn thị, ta cũng đã chuẩn bị xong quà mừng thọ. Cho nên ta định phái một vài đệ tử trẻ tuổi tới chúc thọ, sẽ chọn trong số các ngươi. Phải nhớ kỹ, đừng làm Diệp gia ta mất mặt.”
Những đệ tử chỉ phụ kia xôn xao một hồi, gương mặt đều lộ vẻ hưng phấn. Chuyện này chẳng có gì khó, rõ ràng chỉ là tới góp mặt mà thôi.
Hơn nữa đây là Giang Đông Tôn thị, một trong Cửu Đại Thế Gia, những gia tộc có thực lực hơi kém hơn Diệp gia thậm chí còn không có cơ hội tới chúc thọ.
Diệp gia được đi là vì Diệp gia có một ngọn núi quặng chuyên cung cấp vật liệu cho Giang Đông Tôn thị, xem như phụ thuộc của Tôn gia. Có quan hệ như vậy, Diệp gia mới có tư cách đến chúc thọ.
Diệp Khôn nhìn những đệ tử chỉ chính ở đây, ho khan một tiếng rồi nói: “Chuyện này do lão nhị ngươi làm.”
Diệp Đình nghe vậy lập tức vui mừng đứng ra nói: “Đa tạ phụ thân đại nhân.” Lời này vừa nói ra, nụ cười của lão đại Diệp gia Diệp Lăng cứng đờ lại.
Thực lực của hắn mạnh hơn Diệp Đình một chút, đã đạt tới Nội Cương cảnh, hơn nữa tuổi tác cũng gần ba mươi, đã bắt tay vào xử lý chuyện trong gia tộc từ sớm.
Thế nhưng hôm nay có chuyện lộ mặt như vậy Diệp Khôn lại không giao cho hắn làm. Chuyện này khiến Diệp Lăng cảm thấy rất không phục, nhưng hắn lại không dám phản bác quyết định của phụ thân mình.
Có điều ngay lúc này Diệp Khôn lại nói: “Lão đại, vốn chuyện lân này nên do ngươi đi. Có điều bên chỗ mỏ quặng của gia tộc ta xảy ra chút vấn đề, Trương quản sự tuổi tác đã hơi lớn, gần đây vết thương cũ lại tái phát nên chuẩn bị về hưu.
Cho nên ngươi phải qua trông coi một thời gian, lựa chọn một quản sự mới quản lý mỏ quặng.”
Diệp Lăng nghe vậy, vẻ không phục trên mặt lập tức biến mất, vô cùng vui mừng đáp ứng.
Mỏ quặng của Diệp gia chính là căn cơ của bọn họ. Giờ Diệp Khôn bảo hắn tới quản lý mỏ quặng, còn giao quyền đề bạt quản sự tín nhiệm cho hắn, lợi ích thực
tế trong chuyện này còn lớn hơn việc lộ mặt.
Trong Huyết Hồn Châu, Sở Hưu chứng kiến thủ đoạn của Diệp Khôn cũng gật nhẹ đầu.
Tên này có chút thủ đoạn, chí ít năng lực xử lý mâu thuẫn trong gia tộc đã khá hơn lão cha hờ của y, chỉ biết làm việc theo sở thích của bản thân.
Mặc dù gia tộc chỉ có một người thừa kế, nhưng gia tộc không thể chỉ bồi dưỡng một người.
Nhưng để đề phòng gia tộc nội đấu, giáo chủ lại không thể quá thiên vị một ai.
Theo trình tự bình thường, chuyện hôm nay đầu tiên phải tuyên bố lão đại Diệp Lăng nhận lệnh, tiếp đó mới đến lão nhị.
'Thế nhưng Diệp Khôn lại công bố tin tức Diệp Đình tới Tôn gia trước, khiến hắn mừng rỡ như điên, vừa đắc ý là mình khá hơn lão đại.
Sau đó lại tuyên bố cho Diệp Lăng quặng mỏ, đền bù cảm xúc mất mát của hắn. Việc này khiến hắn có cảm giác mất rồi lại được, cứ như vậy ai ai cũng vui vẻ.
Chưa nói tới những thứ khác, nhưng thủ đoạn nhỏ của vị gia chủ này cũng cực kỳ lưu loát.
Lúc này Diệp Khôn lại nói: “Người tới Tôn gia sẽ đại biểu cho thể diện của Tôn gia, cho nên phải thật thận trọng. Lão nhị, con chọn vài đệ tử thực lực không tồi đi cùngd di.”
Diệp Đình vội vàng gật đầu, gọi mấy võ giả chỉ phụ có quan hệ không tệ với mình ra.
Chuyện lộ mặt như vậy đương nhiên phải chọn người phe mình.
Đúng lúc này Sở Hưu lại nói với Diệp Tiêu: “Đứng ra, tranh lấy vị trí tới Tôn gia này.” Diệp Tiêu sửng sốt đáp lại trong đầu: “Diệp Đình đã căm ghét ta từ trước rồi, hắn sẽ không để ta tham gia chuyện lộ mặt như vậy đâu.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Hắn không cho ngươi đi thì ngươi không đi nữa à? Đây là chuyện của toàn bộ Diệp gia chứ đâu phải chuyện của riêng Diệp Đình hẳn. Chỉ cần ngươi có thực lực, trước mặt bao người như vậy dựa vào cái gì mà Diệp gia không cho ngươi đi?
Muốn ra mặt vậy phải đứng trước mắt tất cả mọi người, phải đi ra khỏi Diệp gia. Bằng không ngây ngốc ở nơi bé nhỏ cả đời, vậy cả đời ngươi cũng chỉ là con ếch ngồi đáy giếng mà thôi!”
Trong Diệp gia, sự tồn tại của Diệp Tiêu luôn không được chú ý, hơn nữa tính cách hắn bướng bỉnh quật cường, bị Diệp Đình ức hiếp cũng không biết nói lời mềm mỏng cho nên bị người ta căm ghét. Toàn bộ Diệp gia không mấy ai muốn tiếp xúc với hắn, chỉ sợ dẫn lửa vào người. Không ngờ hôm nay hắn lại chủ động
đứng ra tranh lấy chỗ tốt.
Có điều hắn có tư cách đấy sao? Cho dù không có nguyên nhân từ Diệp Đình, trong toàn bộ đệ tử chi phụ của Diệp gia, hắn cũng chẳng có danh tiếng gì.
Những đệ tử chi phụ khác của Diệp gia đều còn cha còn mẹ còn trưởng bối, còn người chuẩn bị đan dược và tài nguyên tu luyện cho.
Chỉ có Diệp Tiêu không chỉ không có những thứ đó, thậm chí còn phải lấy tiền cung ứng hàng tháng của gia tộc ra mua đan dược nuôi vị phụ thân tàn phế sắp chết của mình, tu vi đã kém xa những người khác.
Diệp Đình hừ lạnh nói: “Ngươi làm loạn gì đấy? Cút sang một bên cho tai”
Diệp Tiêu không trả lời, chỉ cứng rắn nhìn Diệp Khôn nói: “Gia chủ, đệ tử cho rằng mình có tư cách đi.”
Diệp Khôn nhìn Diệp Tiêu cả nửa ngày, mãi sau mới nhớ mang máng được tên đệ tử chỉ phụ của Diệp gia này.
Hăn không hề phẫn nộ, thân là đệ tử Diệp gia, muốn ra mặt, muốn lên chức cao cũng là chuyện tốt. Cho dù con của mình ngứa mắt với đối phương, đối phương vẫn mang họ Diệp.
Diệp Khôn chỉ lạnh nhạt nói: “Ngươi cho rằng mình có tư cách?
Chẳng qua tư cách không phải nói một lời là được. Lão nhị, chọn người thử thực lực hắn một chút.”
Diệp Đình bĩu môi, một võ giả chỉ phụ của Diệp gia cười gắn đi tới nói: “Diệp Tiêu 'đường ca' đao kiếm không có mắt, ngươi phải cẩn thận đấy.”
Võ giả chi phụ này cũng ở cảnh giới Ngưng Huyết, mặc dù tuổi tác hắn nhỏ hơn Diệp Tiêu nhưng bước vào cảnh giới Ngưng Huyết sớm hơn Diệp Tiêu nhiều. Muốn thắng Diệp Tiêu, quá dễ.
Ngay lúc đệ tử Diệp gia vừa chạm tay vào trường kiếm chuẩn bị thi triển Thanh Phong Lạc Diệp Kiếm của Diệp gia tấn công Diệp
Tiêu, một vệt sáng đột nhiên lóe lên. Chỉ nghe một tiếng 'keng' lớn, trường kiếm trong tay đệ tử Diệp gia không ngờ đã bản
Ngoại Cương ra ngoài, thậm chí cả hổ khẩu hắn cũng nứt toác, máu tươi chảy ròng ròng.
Một lát sau hắn mới phản ứng lại, nhìn cánh tay mình kêu la ầm ï.
Ánh mắt mọi người Diệp gia nhìn về phía Diệp Tiêu như nhìn một con quái vật.