Kị Sĩ Thứ Chín

Chương 12: Chương 12




Cửa khe núi Vô Hồi, Geriferry nhìn cây rừng rậm rạp. Lại một lần nữa thoát khỏi tử địa, hắn lộ ra nụ cười mừng rỡ.
Kate vẫn bảo vệ trước người Geriferry đứng thẳng người lên thở dài một cái rồi xoay người lộ ra vẻ mặt cưng chiều, tự tay giúp Geriferry lau đi vết máu tung tóe trên mặt.
"Gerry, kẻ thù đuổi theo đều bị chúng ta tạm thời vây ở chỗ này, nhưng sau khi ra khỏi rừng rậm tối tăm các ngươi vẫn phải cẩn thận. Chúng ta không thể xác định bên ngoài có kẻ thù đến tiếp viện cho Hoa Hồng Máu hay không. Ờ, sau khi ra khỏi rừng rậm các ngươi cứ đi về phía bắc, men theo dãy núi Billious rồi đi theo hướng đông trở lại thị trấn Susaiya..."
"Chờ đã", nghe lời này có vẻ không phù hợp, Geriferry vội ngắt lời nói, "Ngươi không theo chúng ta trở về sao?"
Kate cho Geriferry một ánh mắt xin lỗi, "Gerry, tha thứ cho sự ích kỷ của ta, lúc nào ta cũng tự nói với mình, ta trước hết là bạn, là anh em của ngươi, sau đó mới là một kỵ sĩ. Nhưng hôm nay nhìn thấy nhiều chiến sĩ ra sức chém giết, rơi đầu chảy máu vì niềm tin trong lòng bọn họ như vậy, dù thế nào ta cũng không có cách bỏ lại bọn họ. Ta sợ sau này không còn có dũng khí để nắm bội kiếm kỵ sĩ tượng trưng cho trừng trị, không dám đeo huân chương kỵ sĩ tượng trưng cho vinh quang nữa".
"Kate, ta..." Geriferry nhất thời không tìm được lời gì để giảm bớt máu nóng đã dồn lên não của Kate, trên chiến trường tàn khốc vừa rồi, Geriferry chỉ cảm thấy sợ hãi, chỉ muốn chạy trốn, còn nhiệt huyết Kate lại bị kích thích, tinh thần kỵ sĩ trong lòng hắn đã triệt để tỉnh giấc rồi sao?
"Gerry, sống cho tốt, ta chỉ có thể làm cho ngươi đến đây... Kiếp sau chúng ta lại làm anh em!" Kate vỗ vỗ vai Geriferry, lại dùng hai tay nắm hai vai hắn dùng sức lắc mạnh, sau đó bước dài quay lại trong hẻm núi, dường như lúc này trong lòng hắn không còn một chút bận tâm nào.

Kate sinh ra trong một gia đình quý tộc phá sản, trong mắt rất nhiều người, từ nhỏ Kate và Geriferry đã như hình với bóng là vì hắn muốn bám vào gia tộc Stedman như mặt trời ban trưa, và trên thực tế cũng là như vậy. Kate lớn hơn Geriferry hai tuổi, tại kinh đô hắn và Geriferry cùng nhau làm xằng làm bậy, gây ra họa gì cũng là một mình hắn gánh vác. Để Geriferry lên chiến trường lịch lãm tích lũy công huân, công tước Shuster già đã tận lực tranh thủ một chức vị tung đội trưởng cho Kate không có bất cứ hậu thuẫn nào, ý ông ta đơn giản là để Kate có thể đi bên cạnh bảo vệ Geriferry.
Bây giờ hồi tưởng những việc này, Geriferry lau lại gương mặt vừa được Kate lau giúp, đột nhiên hắn cảm thấy điều trói chặt hắn và Kate với nhau không chỉ là lợi ích mà còn có sự trân trọng như anh em, cho dù chỉ thỉnh thoảng để lộ một chút, nhưng đối với Geriferry, một chút này có lẽ đã đủ rồi.
"Ta chỉ có thể làm cho ngươi đến đây..." Geriferry đứng sừng sững ở cửa khe núi, lời nói của Kate lặp đi lặp lại vang vọng trong đầu. Nhìn về phía trước là rừng rậm đen tối, điểm cuối của nó là đường sống, là tính mạng. Nhìn về phía sau là hẻm núi sâu thẳm, đó là hủy diệt, là đường cùng.
Nhưng ánh mắt Geriferry vẫn dừng hình ở chỗ sâu của hẻm núi Vô Hồi phía sau lưng. Nhiệt huyết đã bị hắn quên mất từ lâu giờ này lại bắt đầu sôi trào bên dưới mỗi một tấc nước da, gương mặt trắng xanh lộ ra vẻ kiên nghị và cố chấp không tương xứng với bệnh trạng. Hắn hắn nhẹ nhàng cử động khóe miệng, thấp giọng hát, "Ngửi mùi máu thơm, linh hồn ta tìm được cung điện để an giấc!"
***
Sau khi nhảy xuống, Cado và Ephrai định giết đến bên cạnh Củng Khô để liên thủ với hắn cùng ứng chiến Gosa tay cầm thần khí. Nhưng họ lại bị Carline dẫn các chiến sĩ Hoa Hồng Máu tinh nhuệ ngăn cản, nhất thời không tiến lên được, phải rơi vào khổ chiến.

Đúng lúc này, Kate đã đi lại quay lại gia nhập chiến đoàn, có lẽ bị ảnh hưởng của tư tưởng tối tăm của Geriferry, kiếm thế của hắn cũng xảo quyệt mà sắc bén, chỉ vài kiếm đã để lại một vết thương nhẹ trên người Carline cao hơn hắn một cấp. Cado bắt được cơ hội, đấu khí hùng hậu thấu kiếm mà ra, một kiếm đâm trúng sườn Carline khiến hắn bị thương nặng.
Ba người liên thủ đánh về hướng Gosa giữa lớp sương đỏ mỏng manh phía trước, lúc này Ephrai tranh thủ thời gian hô lên với Kate, "Mặc dù thái độ của ngươi lúc trước khiến ta khinh thường, nhưng bây giờ ta thừa nhận ngươi là kỵ sĩ thực sự".
"Vậy thì hãy để ta dùng tính mạng cứu rỗi những sai lầm đã phạm lúc trước", Kate cao giọng đáp.
"Chúng ta cùng nhau dùng tính mạng cứu rỗi, vì những chiến hữu đã chết đi!" Giọng nói dứt khoát của Cado vang lên giữa hai người bọn họ.
Ba người giơ bội kiếm lên, áp sát vào trán, tất cả đồng thanh hô:

"Vinh quang!"
Ba người đồng thời vẫy bội kiếm lao vào đám sương đỏ, trong đó có kẻ thù của bọn họ, anh hùng truyền kỳ Gosa của đế quốc Osu.
Dưới sự lôi kéo và kích động của bọn họ, càng ngày càng nhiều chiến sĩ đế quốc Menied cao giọng hô to "Vinh quang!", sau đó đỏ mắt giết về phía kẻ thù.
Bất kể trước đó bọn họ là tội phạm vẫn là tư binh của quý tộc, nhưng bây giờ bọn họ là chiến sĩ của đế quốc Menied. Trong đất nước của kỵ sĩ này, từ khi sinh ra bọn họ đã ước mơ trở thành một kỵ sĩ, cũng nỗ lực phấn đấu vì ước mơ này. Bây giờ cho dù bọn họ vẫn không thể trở thành kỵ sĩ, nhưng bọn họ có thể giành được vinh quang như một kỵ sĩ. Hi sinh vốn chính là lời thề kỵ sĩ vĩ đại nhất, là vinh quang.
Tất cả các chiến sĩ đế quốc Menied không còn tránh né đao kiếm của kẻ thù nữa, bọn họ lao về phía kẻ thù trước mặt hung hãn không sợ chết như đã phát điên, bọn họ phải dùng máu nóng và bất khuất của bọn họ để bảo vệ tôn nghiêm của đất nước kỵ sĩ, trong đầu bọn họ chỉ có một niềm tin: Hi sinh là vinh quang.
Chiến đấu đã đến giai đoạn tàn khốc nhất, đao đao thấy máu, kiếm kiếm mất mạng, khi họ không còn tiếc máu tươi, khi tính mạng không đáng một đồng tiền thì các chiến sĩ Hoa Hồng Máu cũng phải ngã xuống từng mảng, cái gọi là bất bại cũng không chịu được một đòn.
Quay lại đến nơi, Geriferry vừa kịp nhìn thấy cảnh tượng chấn động lòng người này. Hắn hơi thấp thỏm nắm bội kiếm trong tay, thật sự vô cùng hoài niệm những viên gạch đó. Nhìn Kate lắc mình lao vào sương đỏ, hắn cắn răng nói với hơn một trăm hộ vệ gia tộc phía sau, "Các ngươi, tùy theo số phận thôi!" Nói rồi hắn dẫn đầu lao vào Gosa, có điều vừa sơ ý một chút đã vấp phải một thi thể dưới chân và ngã nhào. Nhổ máu lẫn đất và lá vụn trong miệng ra, Geriferry vừa mới chuẩn bị chửi bới ầm ĩ theo thói quen thì sau lưng hắn đã bị người khác giẫm lên.

Càng ngày càng nhiều bàn chân giẫm lên trên lưng Geriferry, các chiến sĩ phía sau hắn dùng cách này để tuyên bố thực ra bọn họ đã bất mãn với tên chủ nhân này rất lâu rồi. Không có ai chạy trốn, bọn họ sinh ra và lớn lên trên đất nước của các kỵ sĩ, khi đối mặt với kẻ thù bọn họ chỉ có một lựa chọn, hi sinh là vinh quang.
"Mẹ kiếp, nhất định là các ngươi cố ý, cố ý..." Không biết bị giẫm bao nhiêu lần, vậy mà Geriferry vẫn bò lên không hề hấn gì như có kì tích. Hắn giận dữ chỉ bóng lưng đám thuộc hạ khốn nạn kia oán hận chửi bới, "Đợi sau khi đánh xong bố khắc xử lí các ngươi..."
Chửi đến đây, đột nhiên Geriferry dừng lại, trong lòng thê lương tự giễu. Chúng ta còn có thể sống đến lúc đánh xong hay sao?
Tổ ba người Kate trở thành mũi dùi thọc sâu vào phòng tuyến do các chiến sĩ Hoa Hồng Máu tạo thành, Cado có sức mạnh mạnh nhất làm mũi đột kích đi đầu, Kate và Ephrai một trái một phải bảo vệ bên cạnh Cado, không ngừng chém giết mở đường, nhanh chóng tách khỏi bản bộ phía sau.
Vốn đã ôm quyết tâm phải chết, lúc này ba người chỉ có một mục tiêu, đó chính là giết đến bên cạnh Gosa, chiến đấu một hồi với gã anh hùng truyền kỳ vang vọng đại lục này, thể nghiệm uy thế của thần khí Tầm ma đỏ, lấy kiếm trong tay bảo vệ tôn nghiêm của đất nước kỵ sĩ.
Chết, đã không thể né tránh thì hãy chết trận một cách oanh liệt.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.