Càng nghe những lời này Khanh Chỉ Hành càng thêm tức giận, hắn biết rõ phụ hoàng ham mê mỹ sắc nhưng không đến mức dùng quyền uy ép buộc một quân quý liễu yếu đào tơ như vậy đi? Hơn nữa quân quý này cùng hắn lưỡng tình tương duyệt, hắn tuyệt không để phụ hoàng tùy ý chiếm đoạt.
"Cô tử, ta hiểu ý nàng, nàng yên tâm, chuyện này cứ để ta lo." Khanh Chỉ Hành nắm chặt bàn tay nhỏ kia, thâm tình mở miệng: "Ta sẽ bảo vệ nàng, dù có đối đầu với cả phụ hoàng ta cũng cam lòng."
Nạp Thiểu Song chớp chớp mắt mèo: "Chỉ Hành..."
"Được rồi, nàng trở về trước đi, chuyện này ta sẽ giải quyết."
"Không được!" Nạp Thiểu Song kêu to một tiếng, phát hiện bản thân thất thố vội rụt cổ lại lí nhí nói: "Cô sợ hoàng thượng khó dễ ngươi, hay là để cô đi một chuyến, ít nhiều gì cũng khuyên được hắn đừng làm hại ngươi."
"Cô tử, nàng..." Nghe những lời này của Nạp Thiểu Song, Khanh Chỉ Hành cảm động đến suýt chút nữa rơi lệ, cương nghị nói: "Nàng đi trước, một lát ta sẽ đến, ta nhất định không để ai tổn hại đến nàng."
"Ni."
Nạp Thiểu Song bịn rịn chia tay Khanh Chỉ Hành, sau đó lại một mình đến Dưỡng Tâm điện, trong lòng không khỏi đắc ý một phen. Bàn tay nhỏ buông thõng ra, khăn tay rơi xuống đất tùy ý người khác giẫm lên, đôi mắt lộ ra một mạt tàn nhẫn.
Cá đã cắn câu rồi, chỉ còn chờ thời cơ thu dây lại mà thôi...
Trên đời này người được Nạp Thiểu Song tiếp nhận tình cảm chỉ có Khanh Nhược Lan, những người khác chân thành đều sẽ bị nàng giẫm đạp lên.
Nữ nhân này chính là độc ác như vậy.
Trước mặt là Dưỡng Tâm điện, Nạp Thiểu Song tiêu sái bước lên nhưng lại bị hộ vệ canh cửa chặn lại.
"Ngươi là ai? Sao dám tiến vào điện Dưỡng Tâm?"
Nạp Thiểu Song nâng mắt, quét ánh nhình lạnh nhạt về phía hộ vệ, khóe môi mấp máy: "Ngươi dám chặn cô?"
"Hồ đồ, ngươi dám ở trước mặt bọn ta diễu võ dương oai? Không biết tiểu thân thể của ngươi có thể chống được bao nhiêu đại bản đây?!"
Ngoài trời thì nắng nóng còn bị chặn ở ngoài cửa như vậy, tâm tình Nạp Thiểu Song cực kỳ không tốt, đôi mắt mèo đã dần lộ ra tia bất mãn.
"Lăn đi!" Nạp Thiểu Song gắt trong miệng: "Đừng để cả đầu cũng giữ không được!"
Hai tên hộ vệ nổi xung thiên, hung hăng dùng giáo đẩy lùi Nạp Thiểu Song lại, muốn giáo huấn nàng một trận. Nào ngờ mũi giáo chưa chạm đến y phục đã bị nắm chặt lại, chỉ thấy cổ tay đối phương khẽ xoay một cái, cả người lẫn giáo đều văng sang một góc.
Ánh mắt quét qua tên hộ vệ còn lại, môi nhỏ mấp máy: "Lăn!"
Hắn run rẩy nhìn chằm chằm đồng bọn bị đánh văng sang một góc, trong lòng hốt hoảng, nhưng lại sợ hoàng thượng trách tội vẫn kiên quyết không chịu tránh ra.
Quân quý này thật sự quá đáng sợ!!!
Nạp Thiểu Song bị rút mòn hết kiên nhẫn, tức giận phất tay áo, há miệng... Khóc!!!
Hộ vệ: "..."
Tiếng khóc của Nạp Thiểu Song đặc biệt lớn, nàng vừa khóc vừa ngồi bệt xuống đất ăn vạ, thu hút được sự chú ý của mọi người xung quanh.
Là kẻ nào gan lớn đến mức dám chọc giận cô tử Dư quốc đây?
Tên hộ vệ lúng túng không biết phải làm gì, định mở miệng quát bảo Nạp Thiểu Song im lặng thì cửa lớn Dưỡng Tâm điện cũng mở ra.
Trịnh công công bước ra, buồn bực quát: "Kẻ nào dám náo loạn trước Dưỡng Tâm điện?"
Hộ vệ bối rối hành lễ, sắp xếp từ ngữ một lúc rồi mới nói: "Có một quân quý muốn gặp hoàng thượng."
"Quân quý?"
Trịnh công công đảo mắt, nhìn đến quân quý đang ngồi bệt dưới đất khóc như lê hoa đái vũ, trong lòng nhịn không được rét run.
"Thiên a!!!" Trịnh công công phát vào đầu hắn một cái: "Sao ngươi dám cản đường cô tử chứ hả!?"
"Cô tử?" Hắn đổ một đầu mồ hôi lạnh, là vị cô tử tính tình nhỏ nhen lại còn đặc biệt xinh đẹp sao?
Trịnh công công xốc vạt áo chạy đến chỗ của Nạp Thiểu Song, kính cẩn dâng lên khăn tay, nhỏ giọng nói: "Cô tử đừng khóc, là đám cẩu nô tài kia làm việc thất trách mạo phạm đến ngài, nô tài nhất định sẽ trừng phạt bọn chúng."
Nạp Thiểu Song vẫn không có ý khoan nhượng, một phát đẩy Trịnh công công ngã lăn, nhấc chân chạy vào trong Dưỡng Tâm điện.
Trịnh công công bị đẩy một cái cảm giác như thiên toàn địa chuyển, không tin được quân quý khí lực mạnh như vậy, hốt hoảng nhặt giày đuổi theo phía sau.
Trong điện lúc này khá yên tĩnh, Khanh đế đang miệt mài xem tấu chương, nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ từ ngoài cửa truyền đến không khỏi nghi hoặc, rốt cuộc là kẻ nào dám đến Dưỡng Tâm điện của hắn mà khóc than?
Đến khi thấy rõ thân ảnh hồng sắc đang tiến đến, Khanh đế vội vàng ném bỏ tấu chương, chạy nhanh xuống đỡ lấy hồng y nhân. Mỹ nhân trực tiếp ngã nhào vào lòng hắn, hai mắt đong đầy nước, nghẹn ngào phát ra tiếng khóc, thật sự là không đành lòng nhìn.
"Cô tử sao lại khóc?"
"Hoàng thượng..." Nạp Thiểu Song bám chặt cánh tay của Khanh đế, nước mắt ngắn dài: "Bọn họ khi dễ cô, bọn họ nói cô không đáng bước chân vào Dưỡng Tâm điện, còn muốn phạt cô bản tử!"
"Là kẻ nào dám làm càn như vậy?!" Khanh đế giận dữ không thôi, nữ nhân này hắn còn không dám làm rơi một giọt nước mặt vậy mà có kẻ muốn dùng bản tử lên nàng!?
Trịnh công công vừa chạy tới, nghe Khanh đế quát lên như vậy vội vã quỳ xuống: "Là hai tiểu hộ vệ không hiểu chuyện, nô tài đã cho người đem bọn họ lôi xuống phạt trượng hình rồi."
"Đánh chết hết cho trẫm, người thân của chúng cũng không ai được phép sống!"
Trong lòng Trịnh công công giật nảy, chỉ là lỡ đắc tội một tiểu vương phi thôi mà, có cần phải đuổi cùng gϊếŧ tận như vậy hay không?
Sống lưng cảm thấy buốt lạnh, Trịnh công công ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt đắc ý của cô tử, loại ánh mắt kia chẳng khác nào một con rắn độc hả hê khi vừa gϊếŧ được người cản trở mình.
Nữ nhân này không thể giữ ở trong cung được!!!
Trịnh công công há miệng định nói lại bắt gặp ánh mắt thâm tình của Khanh đế đối với Nạp thị, hắn hoảng hốt thật sự, lẽ nào Đông Minh sẽ thật sự kết thúc bởi sự xuất hiện của con rắn độc này!?
Tự cổ chí kim hồng nhan họa thủy quả không sai!
Khanh đế nhẹ nhàng dùng tay áo lau nước mắt cho Nạp Thiểu Song: "Đừng khóc, nàng xem, trẫm đã giúp nàng trút giận rồi."
Nạp Thiểu Song ngẩng đầu lên, đôi lưỡng sắc mâu đong đầy nước, nghẹn ngào gật đầu: "Cô đã thấy."
"Nàng làm sao vậy? Vẫn còn hoảng sợ sao? Trẫm giúp nàng tru di cửu tộc bọn chúng!"
"Hoàng thượng đừng vì cô mà làm như vậy." Nạp Thiểu Song đưa tay lau nước mắt vốn không hề tồn tại: "Cô chịu chút ủy khuất cũng không có vấn đề gì."
"Làm sao có thể nói vậy được? Đến trẫm còn không dám để cho nàng có nửa điểm ủy khuất nữa, bọn chúng cả gan dám động đến nàng tất cả đều phải chết!!"
"Hoàng thượng bất quá đối với cô chỉ là hứng thú nhất thời, mai này cũng sẽ lạnh nhạt..."
"Không thể nói như vậy được." Khanh đế bắt lấy vai nhỏ của Nạp Thiểu Song, thâm tình mà mở miệng: "Trẫm đối nàng thật tâm thật ý, đừng bao giờ hoài nghi trẫm."
"Thật tâm thật ý mà lời lẽ trong thư lại bức ép cô? Chưa kể còn để Khanh Chỉ Hành tùy ý trêu đùa cô, đây là thật tâm thật ý hay sao?"
"Cái gì?" Khanh đế nheo nheo mắt: "Khanh Chỉ Hành trêu đùa nàng?"
"Phải a." Nạp Thiểu Song không biết lấy đâu ra hai giọt nước mắt cá sấu: "Cô bị hắn khi dễ, hoàng thượng, ngươi thật sự không biết thương xót."
"Càn rỡ!! Hết sức càn rỡ!!" Khanh đế tức giận không nhẹ, quay sang Trịnh công công phân phó: "Cho người gọi Khanh Chỉ Hành đến, người của trẫm cũng dám động đến, càng lúc càng không biết trái phải trước sau!!!"
"Hoàng thượng thỉnh xin tam tư suy xét." Trịnh công công bước lên, liếc nhìn Nạp Thiểu Song một cái, nói: "Đan vương nửa đời lăn lộn trên sa trường, trước giờ chưa từng làm phật ý ngài, chắc là trong chuyện này có nội tình gì khác. Hơn nữa Đan vương là người chính trực, không tự nhiên khi dễ quân quý, biết đâu có kẻ lòng dạ độc ác dụ dỗ hoàng tước..."
"Ý của ngươi là cô dụ dỗ Đan vương?" Nạp Thiểu Song ngước mắt, đôi mắt lóe lên tia giận dữ: "Cô cần phải dụ dỗ hắn sao? Trên điện mọi người đều nhìn thấy hắn có ý xấu với cô, vậy mà ngươi dám nói những lời như vậy hay sao?"
"Không có lửa làm sao có khói, nhỡ đâu cô tử cùng điện hạ liếc mắt đưa tình, nếu..."
Lời còn chưa nói hết đã bị Nạp Thiểu Song cắt ngang, nàng quay sang Khanh đế khóc lóc: "Đến cả một tiểu nô tài cũng có thể nghi ngờ cô, có thể tùy ý bắt tội cô, đây là thật tâm thật ý của ngươi sao? Cô thật sự nhìn lầm ngươi rồi."
Khanh đế hoảng hốt không biết phải làm gì, đầu hắn bị Nạp Thiểu Song quấy nhiễu không ngừng, vội vã quay sang bắt tội Trịnh công công.
"Càn rỡ, ai cho phép ngươi nhục mạ cô tử!? Lui xuống cho ta, tự giao mình cho Tông Nhân phủ!!!"
"Hoàng thượng!!! Ả là rắn độc!!!" Trịnh công công điên cuồng gào lên: "Không thể giữ trong cung, bằng không ả sẽ hại chết ngài!! Hoàng thượng!!!!"
"Ngươi đâu lôi Trịnh Sâm xuống!!"
"Hoàng thượng!!!"
Tiếng gào thét của Trịnh công công vẫn văng vẳng vang lên, người bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng hoảng hốt, không biết đến khi nào mình sẽ bị vị cô tử kia liên lụy.