Hoàng đế Đông Tần cau mày nhìn mấy nhi tử của mình, sau đó lại nhìn Bàng Lạc Tuyết.
Ở đây, không chỉ có mấy nhi tử của mình, mà còn có Bạch Quân Nhược. Nếu người khác nói, thì có lẽ hoàng đế không tin, nhưng lời do chính Bạch Quân Nhược nói, hoàng đế phải suy nghĩ lại.
“Thưa phụ hoàng, Tuyết Nhi vẫn còn nhỏ, còn chưa đến tuổi cập kê (ý là tuổi lấy chồng).” Triệu Chính Dương nói, chàng cũng không muốn Bàng Lạc Tuyết bị gả đến Nam Chiếu quốc.
“Tâu bệ hạ, lần này quận chúa Tuyết đã lập công lớn để cứu Đông Tần chúng ta. Nếu ngài gả quận chúa đến Nam Chiếu quốc, chỉ sợ lòng dân lay động. Làm sao ngài trị vì đất nước khi các thần tử của ngài cảm thấy không an tâm như thế?”
Bạch Quân Nhược dùng thái độ kiên quyết nói với hoàng đế “Chắc chắn Tuyết Nhi sẽ không bị gả sang Nam Chiếu quốc.”
Nhị hoàng tử nổi giận đùng đùng nói “Ngươi là ai mà dám nói như thế?”
Sở Mộc Dương biết rõ thân phận của Bạch Quân Nhược nên quát lớn, “Mộc Nguyệt, không được vô lễ với Bạch công tử.”
Bạch Quân Nhược đến bên cạnh Bàng Lạc Tuyết, quay lại nhìn hoàng đế Đông Tần nói “Hoàng đế Đông Tần, bổn công tử cũng cảm thấy có duyên với Bàng Lạc Tuyết, nên bây giờ bổn công tử dùng danh nghĩa hoàng thất Hải Quốc nhận Bàng Lạc Tuyết làm nghĩa muội của mình. Bổn công tử cũng phong cho Tuyết nhi làm công chúa Tuyết của Hải Quốc. Sau này, việc hôn sự của nàng đều do nàng định đoạt, không ai có quyền ép buộc nàng. Nếu ta biết ai dám ép nàng, thì ta lập tức đem quân Hải Quốc tiêu diệt quốc gia đó.” Nói xong hắn thản nhiên nhìn hoàng đế Đông Tần.
Hoàng đế Đông Tần bị dọa sợ đến đến nỗi toát mồ hôi hột, chỉ có hoàng hậu nương nương cười híp mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết. Bà cũng hiểu Bàng Lạc Tuyết không phải ngọn cây cọng cỏ trong ao mà tùy người khác quyết định số phận của mình, Tuyết Nhi chính là một người rất tài hoa, rất hữu dụng đối với bà. Hiện tại bà có nàng và Nam Cung đứng phía sau hậu thuẫn, thì ngôi vị hoàng hậu này sẽ càng vững chắc, không ai dám tranh giành với bà. Sau này Tấn vương và Yến phi cũng sẽ không thể gây trở ngại cho bà. Hoàng hậu – Nam Cung Tĩnh – cũng chưa phải là một kẻ ngốc. Nam Chiếu quốc dâng lên một nàng công chúa sắc nước khuyn thành như thế cho hoàng thượng, thì nếu ai nói rằng bọn họ không có chủ ý gì thì đúng là chuyện dối trá. Bà không tin.
Hoàng đế Đông Tần vội vàng an ủi “Tốt lắm, công tử Bạch không nên tức giận. Bàng Quốc Công là cha ruột của Bàng Lạc Tuyết cũng không có ý định gả nàng. Ban đầu Nam Chiếu quốc nói là muốn công chúa Trường Nhạc chứ không phải muốn Tuyết nhi, nàng còn chưa đến tuổi cập kê, làm sao có thể gả sang đó được?”
Bạch Quân Nhược âm thầm nguyền rủa lão hồ ly, nhíu mày nói “Vậy sao? Như vậy là tốt nhất, không ai được phép coi thường Tuyết công chúa của Hải quốc chúng ta. Sau này Tuyết Nhi sẽ có tên trong phổ (ý là gia phả, gia đình hoàng tộc ấy) Hoàng thất Hải quốc chúng ta.”
“Đúng, đúng vậy. Công tử Bạch nói rất đúng, Tuyết Nhi, còn không mau cám ơn công tử Bạch.”
Hoàng đế Đông Tần nói.
“Hoàng đế Đông Tần, hiện giờ Tuyết Nhi chính là công chúa của Hải Quốc chúng ta.” Bạch Quân Nhược nói.
Sắc mặt hoàng đế Đông Tần trở nên u ám “Đúng vậy, sau này Tuyết Nhi sẽ là công chúa Hải Quốc.”
Nếu Bàng Lạc Tuyết lôi kéo Bạch Quân Nhược về phía mình, thì sau này nàng nói chuyện với lão hoàng đế cũng không lo bị yếu thế trước mặt hắn nên nói”Hoàng huynh, hoàng hậu là nghĩa mẫu (ý là mẹ) của Tuyết Nhi. Mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì, thì Bàng Lạc Tuyết lúc nào cũng xem hoàng hậu nương nương là mẫu thân của Tuyết Nhi, còn Đông Tần luôn là nhà của Tuyết Nhi.”
Mặt hoàng hậu hớn hở nói “Không uổng công Bổn cung thương yêu con.”
Nhược Phương cũng nói “Đúng vậy, công chúa Tuyết vốn là người hiếu thuận, bình thường nàng đều chuẩn bị những thức ăn ngon, dâng lên cho nương nương.”
Ánh mắt hoàng đế Đông Tần chợt sáng lên khi nhìn Bàng Lạc Tuyết, hắn coi nàng như khối vàng. Không, nói đúng hơn là quý giá hơn vàng. Điều này cũng có nghĩa quan hệ giữa nàng và Hải quốc cũng khá thân thiết. Sau này nếu Đông Tần quốc muốn xưng bá Tứ quốc thì không phải chuyện khó khăn. Nghĩ thế, hoàng đế Đông Tần quốc cười thầm.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bạch Quân Nhược, nàng không ngờ Bạch Quân Nhược lại nói thế. Lúc này nếu nói nàng không cảm động, thì đó là giả dối. Bất chợt nước mắt nàng rơi xuống một cách thương tâm.
Bàng Lạc Tuyết biết hiện tại việc quan trọng nhất chính là việc làm thế nào để Sở Mộc Dương hủy hôn.
Sở Mộc Dương nhìn vẻ mặt bối rối của Bàng Lạc Tuyết, trong lòng cũng không muốn nhường nhịn. Hắn rất thích tiểu nha đầu này, nhưng phụ hoàng đã ra lệnh thì hắn không thể kháng chỉ. Sở Mộc Nguyệt nói rất đúng, Nam Chiếu quốc đã dâng lên một công chúa mà hắn cũng không muốn gả Vũ Dương cho hoàng đế Đông Tần. Có điều hắn không biết lý do vì sao công chúa Vũ Dương lại đồng ý gả cho lão hoàng đế Đông Tần.
Bàng Lạc Tuyết đi tới trước mặt Sở Mộc Dương. Nàng biết, hiện giờ trừ khi Sở Mộc Dương đồng ý hủy hôn, thì việc này mới có thể chấm dứt. Nàng cũng không muốn mất đi người sư phụ này, vì Sở Mộc Dương đối xử với nàng cũng không tệ, lại có liên quan đến Thích Dao, nên lúc này Bàng Lạc Tuyết rơi vào tình thế khó xử.
“Thái tử Nam Chiếu quốc, chẳng lẽ ngoài công chúa Trường Nhạc, ngài không lựa chọn được ai khác sao?” Bàng Lạc Tuyết van xin nhìn Sở Mộc Dương, trong lòng cảm thấy đau đớn.
Sở Mộc Dương nhìn Bàng Lạc Tuyết thở dài một hơi nói”Thôi, Vũ Dương cũng động lòng với bệ hạ Đông Tần nên mới nguyện ý gả tới Đông Tần. Nếu công chúa Trường Nhạc vô tình với ta như vậy, thì ta cũng thôi vậy. Nhân hôm nay có Tuyết công chúa ở đây, vậy Nam Chiếu quốc chúng ta cũng không muốn làm nàng khó xử, bản thái tử chúc công chúa Trường Nhạc và công tử Bàng gia bách niên giai lão.”
“Nàng vui vẻ là được, ta chỉ muốn nàng vui vẻ.” Sở Mộc Dương lẩm bẩm nói.
“Tốt rồi, bẩm bệ hạ, xem ra hôm nay lại có chuyện vui, hôm nay không chỉ có bệ hạ cưới được công chúa Yến phi xinh đẹp, mà lại có một đôi trời sinh là công chúa Trường Nhạc và công tử Bàng quốc công. Bệ hạ, người thấy có đúng không?”
Hoàng đế Đông Tần tự nhiên vui vẻ, vội vàng tiếp lời “ Tốt lắm, xem ra hôm nay là một ngày tốt, trẫm ban hôn cho công chúa Trường Nhạc và Bàng Sách. Còn Bàng Sách, về sau ngươi phải đối xử tốt với công chúa Trường Nhạc, nàng chính là con gái yêu của Vinh Thân Vương đấy.”
Bàng Lạc Tuyết ngẩn người nhìn Bàng Sách, Bàng Sách tỉnh táo nói “Thần tạ ơn hoàng thượng ân điển, bệ hạ yên tâm, thần nhất định sẽ đối xử tốt với công chúa, nhất định sẽ hết lòng yêu thương Trường Nhạc.”
“Vinh Thân Vương, ngươi thật có phúc, Bàng Quốc công đã dạy dỗ hắn rất tốt. Về sau, nếu hai gia đình có quan hệ tốt, hai đứa trẻ này sẽ rất hiếu thuận với các ngươi.” Hoàng đế Đông Tần cười híp mắt nói.
Vinh Thân Vương vội vàng đứng lên nói”Tất cả đều nhờ vào ân điển của bệ hạ.” Vinh Thân Vương nhìn Hoàng đế Đông Tần nói, lòng hắn cũng cảm thấy thoải mái, nghĩ đến lúc hắn đi gặp vương phi ở cõi âm ty, hắn cũng có mặt mũi để nói chuyện với bà.
Trường Nhạc nhìn Bàng Sách, để hai người kết hôn thật sự là một việc khó khăn, nàng cũng nên cảm tạ Bàng Lạc Tuyết. Nếu không có nàng, chắc hẳn lần này nàng đã bị gả tới Nam Chiếu quốc rồi.
Hoàng đế vui vẻ nhìn Bàng Lạc Tuyết nói “ Tuyết Nhi, về sau, nàng cũng là công chúa Đông Tần quốc rồi, có gì cần cứ mở miệng, trẫm nhất định ban thưởng.”
Bàng Lạc Tuyết nói “Thần nữ có một việc muốn cầu bệ hạ.”
“Hả? Ngươi nói đi?” Hoàng đế Đông Tần tò mò nhìn Bàng Lạc Tuyết, tự hỏi tại sao nàng nói chữ “cầu”
“Mẫu thân Thần nữ và phu nhân tướng quân Thích là đôi bạn thân. Năm đó, tướng quân Thích phạm tội phản loạn nên bị xử chém đầu còn phu nhân cùng tiểu thư bị lưu đày đến phía Bắc. Nhưng mẫu thân thần nữ luôn nhớ về phu nhân Thích. Bây giờ cầu xin bệ hạ ân chuẩn cho Thích phu nhân và tiểu thư Thích trở về, để bầu bạn với mẫu thân thần nữ, để tiểu thư Thích có thể làm tròn trách nhiệm hiếu đạo.” Bàng Lạc Tuyết nói.
Sắc mặt Tấn vương trầm xuống, không biết Bàng Lạc Tuyết rốt cuộc đang có ý đồ gì. Chẳng lẽ nàng và tiểu thư Thích gia có quan hệ gì sao? Hay là nàng biết được điều gì?
“Công chúa Tuyết Nhi, nàng phải biết, lúc ấy chuyện Thích tướng quân phản loạn khiến mọi người nổi loạn, phụ hoàng hạ lệnh rồi sao thu hồi lại được đây? Công chúa tốt bụng là một chuyện nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Nếu Thích phủ phạm tội thì ai có quan hệ với Thích phủ cũng sẽ bị lưu đày hoặc là xử trảm. Ta mong công chúa nên giữ thân phận mình, để tránh rước họa vào thân.” Tấn vương nhìn Bàng Lạc Tuyết nói.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Tấn vương nói “Đa tạ vương gia nhắc nhở, nhưng mẫu thân Tuyết Nhi đã kết nghĩa tỷ muội với Thích phu nhân. Nói chính xác là Tuyết Nhi cũng được coi là tỷ muội với tiểu thư Thích gia, nên nếu theo cách nói của điện hạ Tấn vương, cũng chính là muốn đem Tuyết Nhi xử trảm hay lưu đày, đúng không?”
Sắc mặt Tấn vương càng thêm khó coi, Nghi quý phi nói “Công chúa, từ xưa nữ nhân không tham gia vào chính sự, mặc dù Quận chúa còn nhỏ tuổi, nhưng chắc hẳn nàng cũng hiểu đạo lý này.”
Bàng Lạc Tuyết nhìn Nghi quý phi, “Nương nương, bệ hạ hỏi Tuyết nhi có tâm nguyện gì, nên Tuyết Nhi mới nói. Chưa nói tới việc Tấn vương lấy việc lưu đày để uy hiếp Tuyết Nhi, chỉ nói về việc tham gia vào chính sự, thì Tuyết Nhi thật sự không dám. Hiện giờ Tuyết Nhi là công chúa Đông Tần quốc lại còn là công chúa Hải quốc thì nói thật quý phi nương nương cũng không có tư cách chỉ trích Tuyết Nhi, mà phải hành lễ trước mặt Tuyết Nhi.”
Hoàng hậu âm thầm vui mừng, cười híp mắt nhìn sắc mặt Nghi quý phi trở nên đỏ bừng.
Nghi quý phi nhìn Hoàng đế Đông Tần nói “Bệ hạ, người xem.....?”
Hoàng đế Đông Tần nhìn Bàng Lạc Tuyết lại nhìn Nghi quý phi, vừa định mở miệng, Yến phi nói “Bệ hạ, nô tì thấy công chúa Tuyết cũng là đứa bé hiếu thuận, lời vừa rồi chắc cũng chỉ nói đùa cho vui đấy mà.”
Hoàng đế kéo tay Yến phi, để cho nàng ngồi bên cạnh mình, cảnh tượng này còn thân mật hơn so với hoàng hậu nhưng hoàng hậu vẫn thản nhiên coi như không thấy, chỉ âm thầm vuốt bụng mình.
Hoàng đế Đông Tần nhìn Nghi quý phi nói, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn.. “Công chúa cũng chỉ nói đùa với nàng thì nàng cần gì phải tỏ ra nghiêm trọng như vậy. Ta thấy Tấn vương cũng nên sớm giải quyết việc sát thủ để trình báo với trẫm. Công chúa hiếu thuận như thế thì ta cũng ban lệnh tha bổng cho phu nhân và tiểu thư Thích. Chuyện năm đó cũng một phần do ta nóng giận. Hôm nay ta đặc xá cho nàng, đồng ý trả tự do cho nàng. Nếu nàng là tỷ muội với Tuyết công chúa, vậy ta phong nàng làm nhị phẩm. Nàng muốn ở đâu thì làm nhị phẩm ở huyện đó thôi.”
“Cám ơn bệ hạ.” Bàng Lạc Tuyết tạ ơn, nếu có danh này, chắc hẳn Tấn vương gia không dám động đến Thích Dao rồi. Thích Dao được bệ hạ ban thưởng thật là may mắn.
Tấn vương căm hận, nổi giận bừng bừng, phụ hoàng làm như vậy là muốn làm hắn mất thể diện sao?