Việc không thể chậm trễ, Ninh Uyển quyết định hành động ngay tối hôm đó. Sau khi chia tay Thái Trân về đến nhà, Ninh Uyển mở danh bạ điện thoại. Từ sau lần đó, Kim Kiến Hoa vẫn luôn nằm trong blacklist của cô. Cô nghiến răng, chịu đựng sự ghê tởm đưa đối phương từ blacklist ra. Cô kìm nén cảm xúc, sau đó gửi một tin nhắn:
“Par Kim, em cảm thấy em đã nghĩ thông suốt vài chuyện quá khứ, là em làm không đúng, rất muốn gặp anh giải thích, không biết khi nào anh có thời gian ăn một bữa?”
Tin nhắn này Ninh Uyển đã cân nhắc cẩn thận dùng từ, cuối cùng cô chắc chắn trong tin nhắn không có cảm xúc thực sự của mình, trông giống như một đoạn tin nhắn nhận lỗi, đầy ẩn ý khéo léo mới ấn gửi đi.
Quả nhiên là nửa tiếng sau, Kim Kiến Hoa đã nhắn tin trả lời.
“Sáu giờ tối mai tôi rảnh, gặp ở nhà hàng Trung Hoa khách sạn Duyệt Thành.”
Lời lẽ ngắn gọn súc tích, không có nội dung thừa thãi, không lộ liễu bất kỳ thái độ nào. Cho dù làm bằng chứng tư liệu, nhưng sự liên kết trên dưới của tin nhắn cũng không chứng minh được điều gì. Thật sự rất phù hợp với phong cách của Kim Kiến Hoa, làm chuyện đê tiện nhiều lần nhưng không để lộ sơ hở, cực kỳ cẩn trọng.
Hẹn xong địa điểm gặp mặt với Kim Kiến Hoa, trong lòng Ninh Uyển tính tới tính lui kế hoạch ngày mai. Cô cất bút ghi âm vào trong túi xách rồi mới yên tâm đi ngủ.
May mắn ngày hôm sau xã khu sóng yên biển lặng. Ngoại trừ thỉnh thoảng có điện thoại tư vấn, cũng không có tư vấn tại chỗ. Thế nhưng lúc sắp tan ca Trần Thước đã gọi lại Ninh Uyển.
“Đàn chị, tối nay chị rảnh không? Nếu rảnh chúng ta cùng ăn một bữa. Khi trước đã nói làm một bữa tiệc ăn mừng cho chị nhưng vẫn chưa thành. Vừa hay bạn tôi vừa giới thiệu cho tôi một nhà hàng gia đình, phải thông qua người quen của ông chủ mới có thể đặt trước, hơn nữa còn phải giành chỗ, tôi đã tự ý đặt rồi, hay là tối nay đến đó đi?” Anh ta vừa nói vừa nhìn Phó Tranh, “Luật sư Phó cũng rảnh chứ?”
Tuy Trần Thước hy vọng Phó Tranh lắc đầu, nhưng trái với mong muốn Phó Tranh cũng rảnh.
Phó Tranh rảnh thì kệ rảnh, dù sao chuyện của Thư Ninh nhìn thái độ của Ninh Uyển nhất định phải dẫn Phó Tranh đi ăn bữa này. Trần Thước cũng không quan tâm nữa, có thể dùng bữa riêng với Ninh Uyển là được. Ăn xong anh ta xung phong tự nguyện đưa Ninh Uyển về nhà, cứ thế trên đường về là thế giới riêng của hai người.
Tiếc là kế hoạch nghĩ thì mỹ mãn, kết quả đương sự lại không có thời gian.
Ninh Uyển từ chối Trần Thước với chút xấu hổ: “Hôm khác đi, hôm nay tôi có chút chuyện.”
Ninh Uyển vừa nói cô lấy điện thoại ra tra Amap. Cô nhìn hành trình từ xã khu đến khách sạn Duyệt Thành có lẽ cần 20 phút. Cô ước tính thời gian, cân nhắc giờ tan làm là giờ cao điểm, đi sớm nửa tiếng sẽ kịp.
Vòng tròn xã hội của Ninh Uyển thực ra khá đơn giản. Cô sắp hẹn ai dùng bữa Trần Thước gần như có thể đoán được, nhưng tối nay cô hẹn ai? Cô đã hẹn Thiệu Lệ Lệ rồi, mà đối tượng của cuộc hẹn tối nay Ninh Uyển dường như có chút che giấu. Trần Thước khéo léo hỏi cô mấy câu, Ninh Uyển trước giờ cẩu thả lại không tỏ thái độ tiếp lời, khiến cho Trần Thước ngược lại càng nghi ngờ và tò mò. Mà điều khiến Trần Thước có cảm giác nguy hiểm là trước lúc sắp tan làm, Ninh Uyển đột nhiên vào nhà vệ sinh trang điểm, nhìn lại thì thấy cô hôm nay mặc một chiếc váy đỏ rực và đôi giày cao gót đen da bóng. Đây là thái độ coi trọng buổi hẹn tối nay, thực sự khiến Trần Thước cảm thấy đầy nguy hiểm và có một dự cảm không lành.
Bên cạnh Ninh Uyển lẽ nào ngoài một Phó Tranh mối nguy nội bộ, còn có một hiểm họa thần bí bên ngoài? Thậm chí có khả năng Phó Tranh không phải đối thủ cạnh tranh xứng tầm, anh chỉ là một vỏ bọc. Dù sao cái người đàn ông thần bí bên ngoài kia khiến Trần Thước càng thêm bận tâm.
Gần như đến giờ Ninh Uyển xách túi vội vàng rời đi. Cô vừa đi, Trần Thước liền không nhịn được nhìn Phó Tranh dò hỏi: “Anh biết tối nay Ninh Uyển hẹn ai không?”
Kết quả Phó Tranh mím môi nhìn anh ta, dáng vẻ đó khá bình tĩnh: “Không biết.”
Đã là lúc nào rồi anh còn điềm tĩnh như vậy?
Trần Thước dẫn dụ từng bước: “Nhưng anh xem, Ninh Uyển tối nay còn đặc biệt trang điểm nữa. Tôi cảm thấy chắc chắn là đi gặp đàn ông, hơn nữa còn rất coi trọng cuộc hẹn với người đàn ông này. Anh không tò mò sao?”
Kết quả Phó Tranh vẫn không nóng không lạnh như vậy: “Không tò mò.”
Vốn dĩ Trần Thước còn muốn đề cập thêm với Phó Tranh, dẫu sao vào thời khắc then chốt nội ngoại đồng lòng, nhưng không ngờ người đàn ông này lại “Trẻ nhỏ không dễ dạy” như vậy. Hơn nữa Ninh Uyển vừa hẹn người khác dùng bữa, anh liền không rảnh, Trần Thước thấy anh nhận điện thoại, giọng điệu như hẹn bạn của mình dùng bữa, sau đó cứ thế rời khỏi, chỉ còn lại một mình Trần Thước trong văn phòng điều tra đến cùng Ninh Uyển hẹn ai dùng bữa...
***
Ninh Uyển đến nhà hàng của khách sạn đúng sáu giờ tối. Tuy nhà hàng Trung Hoa này không thiết kế theo kiểu phòng ăn riêng rẽ, nhưng giữa mỗi bàn ăn đều dùng bình phong sơn thủy ngăn cách, vừa che khuất tầm nhìn của bạn bên cạnh mà còn duy trì sự riêng tư. Môi trường khá tốt, tất nhiên chi phí bình quân đầu người cũng khá cao.
Có lẽ vì để thể hiện vị thế của mình, sau khi Ninh Uyển đến được nửa giờ, Kim Kiến Hoa có lẽ cảm thấy đã đủ hào nhoáng, mới thong dong đến muộn.
Từ sau khi cô bị “lưu đày” đến xã khu, Ninh Uyển và Kim Kiến Hoa gần như không có cơ hội gặp mặt. Giờ đây cô vì tối nay mà đặc biệt trang điểm, môi đỏ váy đỏ, rất thu hút ánh mắt. Kim Kiến Hoa vừa thấy cô, nét mặt quả nhiên lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Chỉ là rất nhanh anh ta đã ngồi xuống, thu lại biểu cảm, ra vẻ đạo mạo: “Cũng đã rất lâu chưa gặp, Tiểu Ninh đã ở xã khu hai năm rồi đúng chứ? Công việc và cuộc sống có gặp khó khăn gì không?”
Cô chỉ đợi câu nói này.
Ninh Uyển vuốt tóc lộ ra góc nghiêng của mình, vẻ mặt giống như buồn khổ nản lòng, giọng nói yếu ớt, nhưng âm lượng hơi tăng lên, để bút ghi âm ghi lại rõ ràng âm thanh.
“Par Kim, lần này em đến là muốn xin lỗi anh. Trước đây là em non dại bồng bột không hiểu chuyện, không biết tốt xấu, lúc đó không nên cự tuyệt ý tốt của anh. Hiện tại em ở xã khu rèn luyện được hai năm, cũng đã biết sự khổ nhọc ở cơ sở, không những tiền ít việc nhiều, mà loại kinh nghiệm công việc này gần như không có giá trị với sự thăng tiến công việc, lợi ích quá nhỏ. Nếu đã làm luật sư, dĩ nhiên phải làm vụ lớn có sự phát triển tốt hơn...”
Những lời này nói rất hợp tình hợp lý, bất kể ai phí hoài hai năm ở xã khu e rằng đều không trụ lại được. Lúc đầu Kim Kiến Hoa ép Ninh Uyển đến xã khu, chính là muốn mài mòn nhuệ khí của cô, người trẻ không hiểu chuyện rất khó sống ở giới luật chính, cũng không biết trân trọng cành ô liu anh ta cho cô thì để cô trải nghiệm hiện thực xã hội.
Hơn nữa bối cảnh học lực như Ninh Uyển không có quá nhiều lựa chọn, có thể vào công ty Chính Nguyên cũng đều nhờ việc tuyển dụng tại trường năm đó, mà sau khi vào công ty cũng không có cơ hội làm vụ lớn, lý lịch vẫn còn rất trống. Cho dù muốn đuổi việc cũng không sẽ không được đãi ngộ tốt, thậm chí là nữ luật sư tuổi càng lớn chỉ có thể tìm được một nơi không bằng Chính Nguyên. Hơn nữa ở một công ty lớn như Chính Nguyên vẫn cần phải suy nghĩ đến tương lai sẽ có một ngày vào đội đối tác cấp cao.
Quả thực giống như Kim Kiến Hoa dự liêu, có lẽ Ninh Uyển không tìm được cành ô liu tốt hơn cũng không muốn tùy tiện nhảy việc, chỉ có thể an phận ở xã khu.
Hai năm qua thực chất Kim Kiến Hoa cũng chưa từng nghĩ tới Ninh Uyển. Dù sao mỗi năm trong công ty đều có một đợt thực tập sinh nữ mới đến, không thiếu người xinh đẹp đáng khen, nhưng hiện tại gặp lại Ninh Uyển mới phát hiện cô không giống họ, cô xinh đẹp hơn họ. Cuộc sống cơ sở hai năm không mài mòn vẻ đẹp của cô, ngược lại thậm chí Kim Kiến Hoa còn cảm thấy Ninh Uyển giờ đây càng mặn mà hơn.
Kim Kiến Hoa không có lòng kiên nhẫn, nhưng coi như là phá lệ với Ninh Uyển, huống chi trong lòng anh ta lâng lâng nghĩ, Ninh Uyển xinh đẹp như vậy, có chút tùy hứng nhỏ mọn cũng có thể hiểu. Lúc đầu mặc dù đã đánh anh ta, nhưng hai năm trôi qua, sau khi cô gái này bị chèn ép rõ ràng đã trưởng thành thực tế và hiểu chuyện. Lúc này anh ta thu người về cũng bớt lo và yên tâm hơn nhiều.
Nghĩ như vây Kim Kiến Hoa có chút phơi phới, mặc dù vẫn giữ chừng mực như cũ, nhưng giọng điệu đã có chút ám muội: “Tiểu Ninh à, lúc đầu là em quá trẻ con, em xem em đẹp như vậy, tôi cũng không nỡ nhìn em chịu khổ. Nhưng con người ấy phải chịu chút khổ mới phân biệt rõ ràng đâu là con đường đúng, ai mới là người tốt với em...”
Ninh Uyển nhẫn nhịn sự ghê tởm, tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe lời, bút ghi âm trong túi cũng đã mở từ đầu, thế nhưng quả nhiên Kim Kiến Hoa rất xảo quyệt, lời nói vẫn không để lộ sơ hở như cũ, không tìm được bằng chứng rõ ràng.
Cứ tiếp tục như vậy thì không được, Ninh Uyển nghĩ ngợi, quyết đoán hạ quyết tâm dốc toàn lực!
***
Vốn dĩ Phó Tranh không muốn ra ngoài vào tối nay, nhưng giờ sắp tan làm nhận được điện thoại hẹn dùng bữa của Cao Viễn, lại nhớ đến dáng vẻ Ninh Uyển ra ngoài trong bộ váy đỏ kiều mị, trang điểm tinh tế và trang trọng. Tuy vẻ mặt duy trì điềm tĩnh nhưng trong lòng lại bực dọc dị thường. Câu hỏi Trần Thước hỏi anh cũng muốn hỏi, ăn mặc như vậy đi ra ngoài, rốt cuộc là Ninh Uyển đi gặp ai?
Tâm trạng luôn không tốt, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng đồng ý dùng bữa với Cao Viễn, anh đã quá chú ý đến Ninh Uyển, cho dù sau này muốn nhận cô vào đội, sự quan tâm của sếp với nhân viên không thể nào 360 độ không góc chết, anh nên buông tay vừa phải.
“Vậy chúng ta đến nhà hàng Tây Khải Nhạc nhé!”
Kết quả, trước đề xuất của Cao Viễn, Phó Tranh không trực tiếp trả lời, ngược lại còn đặt một câu hỏi kỳ lạ: “Xuất phát từ xã khu, có nhà hàng nào khá hơn trong vòng hai mươi phút lái xe kể từ thời điểm này không?”
Trước khi rời đi, thông báo âm thanh của Amap đã nói tối nay cô phải đi một nhà hàng cách xã khu hai mươi phút lái xe, mà từ cách ăn mặc long trọng của cô, có lẽ là một nhà hàng đẳng cấp không tệ, người hẹn có lẽ là người khá quan trọng.
Quanh xã khu Duyệt Lan đa số là những nơi chi tiêu trung lưu bình dân, để đồng bộ với xã khu, những công ty ăn uống đều có chi phí khá tiết kiệm. Nhà hàng cao cấp cách hai mươi phút lái xe có lẽ không nhiều.
Đương nhiên, anh không tò mò tối nay Ninh Uyển sẽ ăn ở nhà hàng nào, một chút cũng không quan tâm. Anh chỉ là sau khi về nước không quen với các khu kinh doanh xung quanh, tùy hứng hỏi tìm hiểu một chút tình hình mà thôi.
Cao Viễn không hổ là một người thông thạo thành phố Dung, rất nhanh, anh ấy đã nghĩ ra đáp án: “Nhà hàng cao cấp cách hai mươi phút đi xe không nhiều, trong ấn tượng của tôi chính là nhà hàng Trung Hoa khách sạn Duyệt Thành, môi trường nhà hàng này không tệ, cũng không có nhiều người.”
“Chính là nhà hàng này?”
“Có lẽ vậy. Dù sao tôi chỉ biết nơi này, nơi khác không cao cấp cho lắm.”
“Vậy đi ăn ở nhà hàng này đi.”
“??”
So với nhà hàng Trung, Phó Tranh luôn thích nhà hàng Tây hơn, thế nhưng hôm nay trước sự đề xuất của Cao Viễn, Phó Tranh lại chủ động yêu cầu đi ăn nhà hàng Trung Hoa của Duyệt Thành?
Đối mặt với nghi ngờ của Cao Viễn, Phó Tranh mím môi: “Bỗng nhiên muốn ăn đồ Trung. Dù sao cũng là người Trung Quốc, vẫn nên ủng hộ đồ Trung nhiều hơn.”
“...”
Cuối cùng, Cao Viễn vẫn tuân theo sự lựa chọn của Phó Tranh. May mắn là môi trường của nhà hàng Trung Hoa khách sạn Duyệt Thanh thực sự khá tốt, mỗi một bàn đều có bình phong sơn thủy, sau khi Phó Tranh và Cao Viễn ngồi vào một trong số các bàn, không lâu sau bàn bên cạnh rõ ràng cũng có người ngồi. Phó Tranh chỉ nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ xuyên qua tấm bình phong. Đối phương giống Ninh Uyển, dường như cùng mặc váy đỏ, cũng không biết có phải là ảo giác của chính mình không, hình bóng đó thực sự giống với Ninh Uyển.
Đúng lúc sự xuất hiện của người phục vụ khiến Phó Tranh đá bay những suy nghĩ lộn xộn trong đầu.
Mặc dù anh suy đoán Ninh Uyển có thể đến nhà hàng Trung Quốc này, nhưng suy cho cùng đó chỉ là suy đoán. Không chừng Ninh Uyển sẽ chọn một nhà hàng nhỏ khác tiết kiệm chất lượng cao. Trong lòng Phó Tranh tự thuyết phục bản thân anh đến khách sạn Duyệt Thành hoàn toàn không có ý muốn gặp Ninh Uyển. Dù sao thành phố Dung lớn như vậy, cách xã khu hai mươi phút lái xe còn có rất nhiều nhà hàng đa dạng khác, chẳng qua anh chỉ tùy hứng hỏi Cao Viễn sau đó tùy ý chọn nhà hàng này mà thôi.
Ở một thành phố lớn như vậy, khả năng hai người gặp nhau sau khi tan làm thực sự rất mong manh.
Ngay cả khi đã biết rõ chuyện này, cũng không biết có phải vì cả ngày ở bên Ninh Uyển không mà giờ đây Phó Tranh nhìn người lạ sau bức bình phong bàn bên kia lại giống Ninh Uyển, rõ ràng trên thế giới có rất nhiều người mặc váy đỏ thân hình giống Ninh Uyển.
Chỉ là rất nhanh, Phó Tranh đã nhận ra rằng tất cả không phải ảo giác của anh.
Tuy tấm bình phong này đã ngăn cách hình ảnh, nhưng hiệu quả cách âm không tốt. Thông thường người đến dùng bữa thường hạ thấp giọng nói vì sự riêng tư, nhưng bàn bên cạnh có chút kỳ lạ, âm thanh này cũng không rõ vì sao giống như cố ý lớn tiếng, đến mức Cao Viễn và Phó Tranh ngồi bên cạnh đều nghe thấy rõ ràng.
Mà gần như đối phương vừa mở lời, Phó Tranh đã nhạy bén nhận ra là giọng nói của Ninh Uyển, ngồi bên cạnh anh từ đầu đến cuối đúng là Ninh Uyển, hoàn toàn không phải nhìn giống.
“Par Kim, lần này tôi đến...”
Giọng của Ninh Uyển tuy được nâng lên một chút, thế nhưng giọng điệu trong đó là sự nhu mì mà cô chưa từng dùng trước mặt anh, mang theo sự yếu đuối giống như hơi nũng nịu, nghe giống như uốn éo, đến nỗi Phó Tranh ngẩn ngơ trong chốc lát.
Ban đầu Cao Viễn không để tâm, nhưng khi Ninh Uyển tiếp tục, anh ấy cũng phản ứng với nhận thức muộn màng, anh ấy nhìn Phó Tranh và hạ giọng: “Ninh Uyển?”
Phó Tranh khẽ cau mày, không trả lời. Ninh Uyển bàn bên cạnh vẫn tiếp tục, giọng nói yểu điệu, vừa oán trách vừa khóc lóc kể lể.
“Par Kim, xin lỗi anh, khi trước em thật sự...”
Cao Viễn càng nghe nét mặt càng thêm mơ hồ: “Kim Kiến Hoa? Sao Ninh Uyển và Kim Kiến Hoa lại cùng dùng bữa? Hơn nữa còn tìm anh ta xin lỗi? Xin lỗi gì chứ? Trông hai người họ cũng không thân lắm mà..”
Nhưng hai người vốn không thân lắm, Ninh Uyển lại dùng giọng điệu này nói chuyện với Kim Kiến Hoa? Điều này thật kỳ quái.
Mặc dù một số cô gái rất xinh đẹp hơn nữa còn dùng sắc đẹp làm vũ khí, làm nũng với sếp khác giới là có thể đổi lấy một công việc nhàn hạ. Nhưng trong ấn tượng của Cao Viễn, Ninh Uyển không phải loại con gái như vậy, cô ngược lại là kiểu mạnh mẽ hào sảng có chút bất cần, không phải là người ỷ sắc làm càn như vậy...
Chỉ là...
Chỉ là mọi thứ đều không tuyệt đối, dù sao người ta có thể thay đổi, hơn nữa biết mặt biết người không biết lòng, Cao Viễn chưa từng tiếp xúc lâu với Ninh Uyển, mà nội dung Ninh Uyển đang than trách anh ấy nghe thấy quả thực có thể bào chữa.
“Par Kim, ở xã khu thật sự quá khổ, đều là những ông già bà già, vụ án vừa phức tạp vừa lông gà vỏ tỏi. Trình độ văn hóa của đương sự cũng không cao, dây dưa đi dây dưa lại, miệng đều nói những lời khô khan, còn không thông cảm cho người khác. Xử lý án có chút không vừa ý họ thôi, họ đã làm loạn thậm chí chửi mắng, những ngày tháng như vậy thật sự không thể sống tiếp nữa...”
Ninh Uyển ngồi bên cạnh vẫn tiếp tục khóc lóc kể lể: “Em làm việc cũng đã mấy năm rồi, cũng không thể tiếp tục phí hoài ở xã khu đúng chứ? Par Kim, khi trước anh muốn tuyển em vào đội, là em có mắt không thấy núi Thái Sơn, hiện giờ mới biết một mình cô độc ở ngoài khó thế nào, bây giờ em bị dạy dỗ đủ rồi, bản thân cũng trưởng thành rồi, em chỉ muốn hỏi em còn có cơ hội gia nhập đội của anh không?”
Nghe đến đây, Cao Viễn đã hiểu ra. Ninh Uyển tìm Kim Kiến Hoa ăn tối là vì muốn điều từ xã khu trở về tổng bộ. Anh ấy liếc nhìn Phó Tranh, mới phát hiện sắc mặt đối phương khá khó coi. Trong ấn tượng của anh ấy, Phó Tranh không thích những cấp dưới nữ đạt được mục đích gì đó bằng cách dựa vào ưu thế của nữ giới, cách làm này của Ninh Uyển đã trực tiếp giẫm lên điểm sấm sét của Phó Tranh. Hơn nữa còn trực tiếp xin Kim Kiến Hoa vứt cho cành ô liu, vậy rõ ràng là không chuẩn bị đường đường chính chính cạnh tranh xin vào đội mới của Phó Tranh.
Vừa nghĩ đến việc Ninh Uyển từ bỏ Phó Tranh quy hàng Kim Kiến Hoa, Cao Viễn có chút thương cảm, anh ấy hạ giọng an ủi: “Cậu đừng để bụng, chuyện này là bản chất con người, Ninh Uyển quả thật đã ở xã khu quá lâu, cô ấy suy nghĩ cho mình cũng là chuyện bình thường. Mặc dù cậu sắp thành lập đội mới, nhưng cạnh tranh chắc chắn rất khốc liệt, dù sao cậu là đại Par có thâm niên nguồn án dồi dào, sau khi Ninh Uyển tính toán rủi ro, đã lựa chọn cách ổn thỏa hơn, thu hút đối tác bậc trung trước đã, muốn ổn định trực tiếp vào đội của Kim Kiến Hoa, tất cả hoàn toàn có thể thấu hiểu.”
Đúng là có thể thấu hiểu, nhưng trong lòng Phó Tranh vẫn cảm thấy như bị phản bội. Bản thân đã bật đèn xanh cho cô, chỉ dạy bất kể chi tiết lớn hay nhỏ vụ án trong mail cho cô đã lâu như vậy, kết quả nỗi khổ tâm hy vọng cô cố gắng gia nhập đội của mình gần như không truyền được cho đối phương, bỗng chốc, Phó Tranh thậm chí hoảng hốt cảm thấy mình chính là nạn nhân gặp phải thảm cảnh bị tra nam lừa thân lừa tình.
Hơn nữa muốn ổn định gia nhập đội của Kim Kiến Hoa, vậy chuyện đó không thể nói tử tế sao? Bình thường khi nói chuyện với anh chưa bao giờ nhỏ nhẹ, kết quả đến gặp Kim kiến Hoa, lại dùng giọng điệu mềm nhũn có thể vắt ra nước? Một nữ cấp dưới dùng giọng này để nói chuyện với cấp trên nam hoàn toàn không phù hợp.
Chỉ là Phó Tranh còn chưa hít thở xong, những lời nói tiếp theo của Ninh Uyển đã khiến anh ngừng thở.
Ninh Uyển ở bên cạnh không phát giác ra điều gì, dùng giọng điệu càng yếu đuối và đáng thương, điểm cuối giọng điệu mang theo chút ám muội: “Par Kim, chỉ cần anh có thể cho em gia nhập đội anh, chuyện gì em cũng đồng ý... Em… Em đã biết sai rồi, hiện giờ cũng đã hiểu bản thân mình rốt cuộc muốn gì, cho nên anh xem...”
Ninh Uyển nói có hơi nhỏ, đến nỗi nghe không đủ rõ. Cao Viễn hóng hớt, ánh mắt đó, nếu không vướng sự hiện diện của Phó Tranh đã hận không thể trực tiếp dán tai lên bức bình phong nghe trộm. Anh ấy vừa cố gắng phân biệt vừa giảo mồm với Phó Tranh: “Cậu nghe những lời của Ninh Uyển nói, sao giống như muốn cùng Kim Kiến Hoa phát triển thành quan hệ không đứng đắn, Kim Kiến Hoa người ta đã kết hôn nhiều năm rồi, con cái cũng đã học cấp ba...”
Cao Viễn lắc lắc đầu, không tán đồng nói: “Người trẻ bây giờ ấy, nói chuyện cũng không giữ chừng mực. Việc này mà bị người khác hiểu lầm không tốt. Cũng may đầu óc con người tôi rất sạch sẽ, sẽ không có những liên tưởng lộn xộn đó, cũng may danh tiếng của Kim Kiến Hoa luôn tốt, dường như rất quan tâm vợ và con, không thể nào làm loại...”
Đáng tiếc, chữ “chuyện” cuối cùng của Cao Viễn vẫn chưa nói xong, tất cả chuyện xảy ra ở bàn bên đã đánh một cách tàn nhẫn vào mặt anh.
“Thật sự là chuyện gì em cũng đồng ý?” Lúc này là giọng của Kim Kiến Hoa vang lên, thế nhưng không giống như giọng nói ổn trọng khi ở công ty, giọng nói của Kim Kiến Hoa lúc này hàm chứa sự ngả ngớn rất rõ ràng, anh ta cười hai tiếng: “Ninh Uyển, em phải biết tôi không ăn chay đâu.”
Cao Viễn chau mày, anh ấy nhìn phía đối diện mình, quả nhiên là mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt Phó Tranh đen thế nào, hơn nữa còn đen hoàn toàn, nếu cẩn thận phân biệt, trong màu đen này Cao Viễn cảm thấy dường như còn có chút xanh.
Trước cách nói lấp lửng rõ ràng của Kim Kiến Hoa, Ninh Uyển không những không từ chối, ngược lại còn cười hơi xấu hổ và tức giận: “Lẽ nào Par Kim muốn ăn em sao?”
Đây là sự tán tỉnh rõ ràng... Hoàn toàn không có lời giải thích nói chuyện không có chừng mực nào cả....
...
Sau khi Ninh Uyển nói, phản ứng đầu tiên của Cao Viễn là nhìn sắc mặt Phó Tranh. Anh ấy thấy với sắc mặt hiện giờ của Phó Tranh, có xu hướng cả vật thể là màu xanh ngắt, có lẽ đặt ở ngã từ đường làm đèn giao thông màu xanh cũng không vấn đề gì.
Trong lòng Cao Viễn thở dài, Phó Tranh à Phó Tranh, chung quy là cậu đã trao lầm rồi...
***
Ninh Uyển năm lần bảy lượt thể hiện sự yếu đuối và nũng nịu với Kim Kiến Hoa. Tối nay Kim Kiến Hoa mở một chai vang đỏ, lúc đầu vẫn còn ra vẻ đạo mạo, nhưng đến khi hơi rượu xông lên đầu, Ninh Uyển lại e thẹn hiểu chuyện thêm lần nữa, quả nhiên anh ta đã dần thả lỏng lộ bộ mặt thật của mình, trắng trợn tán tỉnh Ninh Uyển.
Ninh Uyển chịu đựng sự ghê tởm đối phó giả tạo với Kim Kiến Hoa, chủ đề chuyển thẳng sang hướng thu thập chứng cứ: “Par Kim, nếu sau này chuyện gì cũng nghe anh, có phải anh sẽ không gây khó dễ cho em nữa, sẽ không đẩy em đến xã khu nữa?”
Vào lúc này, trước vẻ ngoan ngoãn nghe lời và quyến rũ gợi tình của Ninh Uyển, anh ta đã sớm hồn bay phách lạc. Bình thường anh ta thực sự là người cẩn trọng, nhưng hiện giờ nhìn Ninh Uyển trước mắt bỗng chốc có chút ngây ngất. Theo anh ta thấy, Ninh Uyển tuyệt đối không thể thoát khỏi bàn tay anh ta một lần nữa, dù sao cô cũng không tốt nghiệp học viện luật hàng top, vẫn chỉ là một cử nhân, nếu muốn tồn tại ở Chính Nguyên một nơi song top* thật sự vô cùng khó khăn. Khi trước bị anh ta tính kế đá ra xã khu, bị đày đọa hai năm, hiện giờ muốn quay về tổng bộ lòng khuất phục trước anh ta tuyệt đối không thể là giả.
*Song top: Đại học top thế giới và ngành học hạng top.
Nghĩ như vậy, động tác của Kim Kiến Hoa trở nên suồng sã, anh ta lập tức duỗi tay bắt lấy tay Ninh Uyển trên bàn vu.ốt ve: “Chuyện gì cũng nghe tôi sao?” Anh ta cười, dùng ngón tay chà xát nhẹ trong lòng bàn tay của Ninh Uyển, nói lấp lửng: “Tôi là động vật ăn thịt đấy, không thịt không vui, không những ăn thịt mà khi ăn người cũng rất đáng sợ nhé. Em đừng ăn không tiêu mà kêu ngừng lại..”
Động tác của Kim Kiến Hoa khiến Ninh Uyển chững lại, vốn dĩ cô muốn gỡ tay mình ra trong tiềm thức, thế nhưng lòng tin thu thập chứng cứ đã thôi thúc cô, cuối cùng cô giữ vững động tác của mình, cũng may hành động này trong mắt Kim Kiến Hoa chỉ là một loại hấp dẫn muốn từ chối nhưng hoan nghênh động tác này, không khơi dậy sự nghi ngờ của anh ta.
Cô chịu đựng hành vi của Kim Kiến Hoa, Ninh Uyển tiếp tục nỗ lực hỏi: “Vậy có phải anh nên hứa với em, sau này sẽ không đối phó với em, lưu đày em đến xã khu nữa không? Em ở xã khu mệt chết rồi, thật sự không làm nổi nữa. Tóm lại sau này em đều nghe anh, anh muốn làm gì em cũng được, có phải Par Kim như thế Par Kim sẽ không làm khó em nữa?”
Lúc này Kim Kiến Hoa đã “tinh tr.ùng lên não”, hận không thể lập tức kéo Ninh Uyển về phòng làm gì thì làm, vốn không để tâm cái bẫy của Ninh Uyển, chỉ tiếp tục sờ s.oạng tay cô: “Sao tôi nỡ làm khó em chứ? Sau này tôi thương em còn không kịp nữa là.”
Ninh Uyển chịu đựng cơn buồn nôn của mình, tiếp tục cười với Kim Kiến Hoa, mà trong tay cô cũng bị Kim Kiến Hoa nhét cho vật gì đó, Ninh Uyển cúi đầu nhìn mới phát hiện là một tấm thẻ phòng.
Đã là lúc này phải nhanh chóng thừa thắng xông lên!
Ninh Uyển giả vờ xấu hổ nhận tấm thẻ phòng: “Vậy… Vậy sau này Par Kim có thể đừng ức hiếp em nữa... Trước đây là em không bằng lòng đi theo anh, anh đã đối phó với em như thế, cố ý gạt bỏ em điều em đi xã khu, sao không thương hoa tiếc ngọc một chút? Khiến em khổ sở hai năm ở xã khu... Có phải anh cố ý làm thế mới khiến em chịu khuất phục anh?”
Lúc này Kim Kiến Hoa đã tiến lên, anh ta vỗ vai Ninh Uyển an ủi: “Không phải vì tôi quá thích em hay sao, không thể nhìn em không nghe lời? Đẩy em đi xã khu cũng coi như rèn luyện, để biết sự hiểm ác của thế giới bên ngoài... Con gái ấy phải nghe lời, ngoan ngoãn mới đáng yêu...”
Mặc dù vì hơi say, Kim Kiến Hoa nói chuyện đã hơi lộn xộn, nhưng từ băng ghi âm liên tục, Ninh Uyển coi như đã lấy được bằng chứng, đã không cần tiếp tục giả vờ với Kim Kiến Hoa nữa.
Nhưng nhìn thấy Ninh Uyển đứng dậy rời khỏi, Kim Kiến Hoa lập tức đứng dậy theo, trong lòng anh ta đang ôm mộng đẹp muốn cùng mây mưa với Ninh Uyển, nheo mắt nhìn Ninh Uyển trêu trọc: “Sao em còn nôn nóng hơn anh thế...” Vừa nói anh ta vừa kéo tay của Ninh Uyển.
Đoạn ghi âm đã có trong tay, đã không cần tiếp tục giả đò với Kim Kiến Hoa nữa, vừa chuẩn bị chuồn khỏi, kết quả trước khi cô hành động, đã có người chặn Kim Kiến Hoa lại, trực tiếp dùng thân hình của mình che khuất ánh mắt Kim Kiến Hoa nhìn Ninh Uyển, sau đó mạnh mẽ hất bàn tay của Kim Kiến Hoa đang duỗi về tay Ninh Uyển.
“Một đối tác đã kết hôn như anh tránh xa Ninh Uyển một chút!”