– Cậu muốn nói, mấy người chúng ta cùng hợp tác với nhau? – Lê Sương Mộc cười nói.
– Không sai, đúng là như thế đó. Đoàn kết mới là sức mạnh. – Vương Ninh đẩy mắt kính, nói:
– Cho nên, nếu như có thể đoàn kết chung thì vẫn là tốt nhất. Mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì thì đều có thể cứu trợ lẫn nhau.
– Ừ, tôi đồng ý. Các cậu thì sao? – Lê Sương Mộc nói.
Ngụy Minh nói:
– Tôi gia nhập.
Doãn Khoáng cũng nói:
– Tính cả tôi nữa.
– Như vậy thì đội ngũ tạm thời của chúng ta đã dựng xong, cho nên Ngụy Minh, nói một chút về kỹ năng đặc thù của cậu được không? Mặc dù chúng ta còn chưa thực sự có thể thành thật với nhau nhưng đã hợp tác rồi thì cũng nên có chút thành ý chứ?
Ngụy Minh nhức đầu nói:
– Thật ra thì… cũng không phải không muốn nói. Mấy người đừng có cười tôi là được.
– Không cười, không cười.
– Là… là kỹ năng “Da Dày Thịt Béo”. Hiệu quả miễn giảm thương tổn bình thường tới 20%, cũng tạo thành phản chấn 10% với người công kích…
– Ha…
– Mấy người vừa nói là không cười đấy nhé!
Khóe miệng Vương Ninh co giật mấy cái, nói:
– Tôi có cười đâu, tôi thật sự không cười! Tôi chỉ muốn nói, cậu quả thực là trâu bò trời sinh!
– Đi chết đi!
Không chỉ có bốn người bọn họ nhỏ giọng nghị luận, trong lớp cũng có năm ba tốp trao đổi với nhau, có thể nói là mấy nhà vui mấy nhà buồn. Thuộc tính cao, kỹ năng tốt tất nhiên là vui mừng hớn hở, còn ngược lại thì tất nhiên phải buồn rồi. Dĩ nhiên, cũng có những người bình tĩnh nhìn không ra khác thường gì. Hai oan gia kia cũng có một hồi ầm ĩ:
– Trương Diệu Tông, mày chờ đấy! Đừng để tao có cơ hội bắt được mày, nếu không tao sẽ dùng “Va Chạm Dã Man” hất bay mày đi đấy con chó ạ!
– Đỗ Phương, mày cũng đừng đắc ý, mày cho rằng Vịnh Xuân Quyền tao chỉ tập chơi thôi à? Rồi sẽ có lúc tao cho mày biết thế nào là lễ độ, chưa biết ai sống ai chết đâu!
Đợi cho tới khi hai người có khuynh hướng động thủ, trợ giảng Hùng Bá rốt cục cũng đứng dậy nói:
– Câm mồm! Hai người ngồi xuống cho tôi! Muốn đánh nhau thì không cần gấp gáp, đợi lát nữa các người muốn đánh cũng không nổi! Bây giờ, lũ nhóc con, đều ngồi ngay ngắn tại chỗ cho tôi, ngay lập tức!
Thấy sự máu lạnh tàn bạo của hắn, không có ai dám ngỗ nghịch.
– Được rồi, các người đã biết thuộc tính riêng của bản thân mình. Vậy thì chúng ta lập tức tiến vào tiết mục tiếp theo, cuộc thi nhập học. – Kỷ Văn nói:
– Đừng để tôi khinh bỉ đầu óc của các cô các cậu. Nếu như các cô các cậu cho là thất bại trong “cuộc thi nhập học” này là được thoát khỏi trường “đại học”, vậy thì các cô các cậu quá ngây thơ rồi. Nói một câu thật lòng, “cuộc thi nhập học” chính là do “Hiệu Trưởng” bố thí cho lũ nhóc tay mơ các người. Nhờ có nó, các người sẽ có thể thu được một chút vốn, rất quan trọng để phát triển cho sau này. Lời nói đến thế thôi, hiểu sao thì tùy!
Những người vốn bởi bốn chữ “cuộc thi nhập học” mà mơ màng bay bổng nghe Kỷ Văn nói liền cứng đờ toàn thân.
Hùng Bá bĩu môi, thầm nghĩ: “Không khác với tưởng tượng ban đầu của mình lắm, bọn đáng thương…” Sau đó, hắn cất tiếng nói:
– Nhắc nhở mấy người này, nếu như trên người có vật phẩm gì quý giá như vàng bạc châu báu, đồ trang sức hoặc là tiền thì đổi nó hết thành “học điểm” đi. Dĩ nhiên, nếu như có tiền được khí tím Thiên triều quấn quanh thì xin chúc mừng, các người thu được một món không nhỏ.
– Xin hỏi… Học trưởng, học điểm là cái gì?
Một người nữ sinh yếu ớt mị hoặc hỏi. Vừa nói, cô ta vừa ưỡn bộ ngực đầy đặn của mình ra đằng trước, đôi mắt to mơ màng chớp chớp.
Trạch Nam liếc mắt nhìn cô ta, sau đó khinh thường nói:
– Ngực to mà óc nhỏ! Đây là đánh giá của một kẻ làm neet thâm niên với cô. Mặt khác, đừng tưởng rằng có chút thùy mị là có thể loay hoay trước mặt ông. Mấy đứa con gái xinh đẹp hơn cô bị ông chơi đùa nhiều không đếm xuể, trong đó cũng không thiếu những mỹ nữ nổi tiếng trong trường cảnh. Tốt nhất là cô nên kiềm chế chút! Cô không nhìn thấy trên bảng thuộc tính có giới thiệu hay sao? “Gần giống với tiền”, “tiền” đấy biết không? Chính là đồ để tiêu xài đấy! Cô không có tiền sao? Vậy thì tùy ý tìm người “bán” đi là có rồi đấy!
Nữ sinh có bộ ngực không nhỏ kia xám mặt, đầu cúi thấp gần như chúi vào ngăn bàn.
Kỷ Văn cau mày nói:
– Cậu không thể an phận chút sao?
– Hừ! Tôi ghét nhất mấy con đĩ lẳng lơ kiểu này… – Trạch Nam để lộ hận ý sâu sắc trong lòng.
Hùng Bá lắc đầu, không để ý tới Trạch Nam nữa mà nói.
– Tôi có thể lợi dụng quyền hạn “trợ giảng” của mình để mở một bảng trao đổi trong vòng 200 học điểm.
Nói xong, Hùng Bá vung tay lên, trước mặt mỗi người trong lớp học đều xuất hiện một màn hình ánh sáng.
– “Hiệu Trưởng” cho lũ nhóc mới vào như các cô các cậu có thể tự động sàng chọn đồ để đổi thành học điểm và đề cử phương án lựa chọn vật phẩm tốt nhất.
Hùng Bá tuy hung tàn nhưng so với hai trợ giảng khác, hắn khá có trách nhiệm với công việc “trợ giảng” của mình.
– Tổng cộng có bốn loại trao đổi: dụng cụ, huyết thống, truyền thuyết, phụ trợ. Dụng cụ chính là vũ khí lạnh và vũ khí nóng. Huyết thống là các năng lực huyết thống thần kỳ, như Spider Man, Người Sói… Nó có thể cải tạo thân thể của học viên trên phạm vi lớn. Loại này, các người tạm thời đừng đổi. Còn về truyền thuyết, là năng lực và vật phẩm chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, tỷ như tu chân. Nếu như có tiền thì cứ việc tự nhiên. Cuối cùng là phụ trợ, như thuốc men, đạn dược, tài liệu… Có rất nhiều thứ không có tác dụng gì nhiều, mặc dù các người được hưởng thụ chiết khấu 80% nhưng vẫn suy sét kỹ rồi hãy đổi.
– Bây giờ, các người có 10′ chuẩn bị. – Nói xong, Hùng Bá tựa vào bàn giáo viên, ung dung nhìn mọi người trong lớp.
– Này, bạn học, bạn có tiền không? Có thể cho mình mượn 5000 nguyên được không?
– Cho cậu mượn? Chính tôi còn không đủ dùng đây này. A, thật là may mắn ban đầu nghe lời cha nói không đưa hết tiền vào ngân hàng, nếu không hiện tại chắc thảm chết luôn…
Người này nói xong, liền suy nghĩ một chút, sau đó nói:
– Tôi muốn AK47!
Ngay sau đó, trên bàn hắn liền xuất hiện nhiều quầng sáng, sau đó các quầng sáng tập trung vào một chỗ, ngưng tụ thành súng AK47. Đợi vầng sáng tan đi, một khẩu AK47 mới tinh xuất hiện trên mặt bàn.
– Trời ạ! Quá thần kỳ! Đây… đây không phải là đồ chơi chứ?
“Đoàng đoàng đoàng!” AK47 phun ra một chuỗi lửa, viên đạn găm vào trần nhà, trực tiếp nằm luôn trong đó.
– A! Là hàng thật!
Người kia hoảng sợ hô lên. Ngay sau đó, hai mắt hắn nóng cháy cuồng nhiệt, tay nâng AK47, khuôn mặt không kiềm chế nổi sự hưng phấn.
– Là thật… không ngờ lại là thật… Súng… Súng đấy! Ha ha, tao có súng!
– Đồ ngu! Im lặng cho tôi! – Hùng Bá quát lên.
– A?! Ồ… – Đột nhiên, nam sinh kia nhảy lên, lớn tiếng nói:
– Tao… Trên tay tao có súng! Mày cho là tao còn có thể sợ mày sao? A? Ha ha, tao sớm nhìn bọn mày không vừa mắt. Từ bé đến giờ, chưa có đứa nào dám quát tao, chúng mày cho rằng chúng mày là ai? Hiện tại tao có súng, việc đéo gì phải sợ chúng mày!
Lúc này, có mấy nam sinh trong lớp cũng đổi ra các loại súng như AK47, Desert Eagle, hoặc M16, M4. Tất cả đều cao ngạo, đắc ý giơ súng trong tay mình lên.
Hiển nhiên, có súng trong tay làm bọn họ có thêm dũng khí, cho nên không thèm để ba trợ giảng kia vào mắt nữa. Khí lực của mày lớn thì làm sao, trong tay tao có súng đấy nhé! Tao mà “đoàng” một phát là mày đi! Mặc dù bọn họ chưa chắc có lá gan nổ súng giết người nhưng ỷ cầm súng trong tay, bọn họ vẫn muốn phát tiết chút bất mãn với ba trợ giảng.
Những đứa trẻ được nuông chiều từ bé đến giờ, làm sao chịu nổi sự vũ nhục quát mắng kiểu đấy?
Ba trợ giảng quay ra nhìn nhau.
Kỷ Văn nói:
– Tôi làm sao cũng nghĩ không ra, tại sao chúng ta lại gặp lắm bọn ngu như vậy?
Trạch Nam cũng nói:
– Tôi rốt cục cũng hiểu, bọn họ đúng là một lũ nhược trí.
Hùng Bá buồn rầu vỗ đầu, nói:
– Tôi rất muốn bẻ gãy cổ bọn họ, sau đó đập mở đầu của bọn họ ra xem rốt cục trong đó có chứa cái quái gì.
– Nhưng mà lại phải nói… – Trạch Nam cười:
– Dường như năm ngoái tôi cũng như vậy. Ha ha, người mới chính là người mới mà! Còn nhớ rõ sau đó tôi thế nào không?
Hùng Bá nói:
– Đương nhiên là nhớ. “Cuộc thi nhập học” hồi đó là trong “Starship Troopers” (film Nhện Khổng Lồ), cậu bị “trợ giảng” học trưởng Sùng Minh ném vào trong động côn trùng. Óc bị chúng nó hút hết ra. Ha, sau lần đó đại não cậu chịu thương tổn vĩnh cửu, “Hiệu Trưởng” ước chừng giảm 20 năm tuổi thọ, không biết cậu đã bổ sung được về chưa.
Trạch Nam giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời. Hắn cười ha hả đến gập cả lưng, nước mắt cũng chảy ra.
– Đúng đúng đúng, cậu không nói là tôi quên luôn. Cái cảm giác đó đúng thật là tuyệt vời. Tôi còn nhớ lúc đó cái mặt của con nhện kia dí sát tới gần, cái ống hút giống như giác mút bạch tuộc, nháy mắt đâm thẳng vào đỉnh đầu tôi. Sau đó, nó mút chùn chụt như uống Coca Cola, não tôi bị nó ăn hết… Tôi thậm chí còn cảm giác đầu mình trở nên nhẹ dần, cái cảm giác đó… ôi, thật quá mỹ diệu… Ha ha ha…
Hắn cười như một người điên. Cả phòng học trống trải chỉ có mỗi tiếng cười điên dại đó quanh quẩn.
Ba trợ giảng không coi ai ra gì, trò chuyện với nhau rất vui vẻ, không hề nhìn tới sắc mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy của đám học viên kia. Những nam sinh bởi vì trong tay có súng mà có chút can đảm khiêu chiến trợ giảng đều vô lực ngồi xuống ghế.
“Bọn họ đúng là một lũ người điên!”
Cho dù lời nói đó chưa chắc là thật nhưng bọn họ cũng không dám ỷ vào việc mình có súng trong tay mà làm loạn nữa. Đối mặt với một lũ điên, những người bình thường như bọn họ thật sự khiếp đảm.
– Các người còn năm phút chuẩn bị. – Hùng Bá nhắc nhở.
Doãn Khoáng vừa nghe, lập tức hồi thần, cắn răng chuyển 15000 tệ ra 150 học điểm. Chỉ là khi nhìn lên vật phẩm trên màn hình, đầu óc hắn lại trống rỗng, không biết nên đổi cái gì nữa. Mặc dù trên màn hình có “mục đề cử” nhưng mà hắn chỉ là một người bình thường, mấy dụng cụ như súng ống đạn dược, hắn căn bản không dám động tới, cũng không biết dùng thế nào.
Vương Ninh và Lê Sương Mộc đã đổi xong, Doãn Khoáng vẫn cứ ngồi ngây ngẩn ở đó. Vương Ninh hỏi:
– Sao không đổi đi? Không có tiền à? Tôi còn một chút nè, tôi có thể cho cậu vay tạm.
Doãn Khoáng cảm kích nói:
– Tôi không biết nên đổi cái gì.
Lê Sương Mộc nói:
– Phía trên không phải có mục đề cử sao?
Doãn Khoáng cười khổ một tiếng, nói:
– Cậu cho là tôi biết dùng mấy thứ đó sao?
Lắc đầu, Lê Sương Mộc nói:
– Thời gian không còn nhiều rồi, cho dù thế nào thì cứ đổi trước đi rồi nói. Từ cuộc nói chuyện của bọn họ, chúng ta có thể phân tích ra cuộc thi này rất nguy hiểm. Vậy đi, trước hết cậu đổi ra một khẩu súng lục 54, cộng thêm một ống giảm thanh, tốn 25 điểm. Sau đó đổi thêm mười băng đạn 20 điểm. Một thanh dao găm Thụy Sĩ 5 điểm. Ba lô hành quân cá nhân 10 điểm. Một bộ đồng phục tác chiến của bộ đội đặc chủng, giáp ngực, đèn pin, tổng cộng là 20 điểm. Cộng thêm thuốc cầm máu, kháng sinh là 10 điểm nữa. Cộng lại tất cả ước chừng 80 học điểm.
– Ừ, được.
Doãn Khoáng cũng không hiểu lắm, chỉ dựa theo lời Lê Sương Mộc nói, hoán đổi tất cả. Khi nhìn một đống vật dụng trên bàn, Doãn Khoáng không khỏi cảm thán:
– Đây rốt cục là nơi quái nào?
– Một nơi rất thần kỳ. – Vương Ninh cười nói:
– Đúng rồi, cậu còn học điểm không, đổi một chút đạn có thể đối phó với linh thể đi. Tôi cảm thấy chắc hẳn cần dùng tới.
Doãn Khoáng còn thừa 70 điểm nhưng hắn không muốn dùng quá nhiều. Mặc dù hắn không hiểu biết về phương diện này lắm nhưng hắn biết “tiết kiệm là quốc sách”, cho nên Doãn Khoáng nói:
– Hết rồi, tôi mang có 9000 tệ đi để nộp học phí, hiện tại vừa vặn dùng hết.
– Ừ.
Vương Ninh và Lê Sương Mộc cũng nhìn ra Doãn Khoáng không giàu có.
Doãn Khoáng tò mò hỏi:
– Hai cậu hình như hiểu biết không ít?
Vương Ninh nghe vậy liền hắc hắc cười nói:
– Không có gì, từng tham gia mấy lần sinh tồn dã ngoại thôi.
Lê Sương Mộc nói:
– Tôi cũng không khác lắm. Người lớn trong nhà yêu cầu nghiêm khắc cho nên phải tiếp xúc nhiều, đâm ra cũng hiểu nhiều.
Vừa nói, hắn vừa vuốt ve khẩu súng lục màu bạc trong tay. Ngay cả Doãn Khoáng không hiểu lắm về súng ống nhưng hắn cũng biết đó là khẩu Desert Eagle có sức công phá lớn và kèm theo đó cũng là sức giật mạnh. Người bình thường căn bản không dùng được nó.
– Được rồi, đã tới giờ!
Ba trợ giảng đứng lên, Kỷ Văn nói:
– Hiện tại tiến hành phân tổ. Tùy theo sự lựa chọn của mỗi người, đi theo ai trong số ba người chúng tôi. Khuyên một câu, không nên để tình cảm của mình chi phối sự lựa chọn, bởi vì nó quan hệ tới tính mạng của các cô các cậu.
– Tôi là sinh viên năm hai, cường hóa dị năng Thủy hệ. Nếu các người đi theo tôi, tôi có thể chỉ đạo cho các người về kiến thức dị năng. Đồng thời tôi còn chút tâm đắc về việc sử dụng súng. – Kỷ Văn nói.
Hùng Bá nói:
– Tôi là sinh viên năm hai, cường hóa huyết thống Người Sói, hiểu biết chút ít về phương diện huyết thống.
Trạch Nam lấy ra một cây gậy tối màu, nói:
– Tôi là sinh viên năm hai, cường hóa Hắc Ma Pháp Sư.
Quyền trượng trong tay lượn lờ hắc khí.
Kỷ Văn nói tiếp:
– Nói như vậy cũng không có nghĩa là các người đi theo người nào thì sau này sẽ cường hóa theo phương hướng của người đó. Cường hóa như thế nào hoàn toàn là do các người quyết định. Được rồi, lý thuyết chỉ vậy thôi, bây giờ là thực hành. Tôi nói “lên lớp”, các cô các cậu sẽ nói “chào trợ giảng”.