Khủng Bố Cao Hiệu

Chương 50: Sáu người



Dịch giả: Dương Thiên Mạc

Một gian phòng thuần một sắc trắng, rộng khoảng 50 mét vuông. Trong phòng có một cái bàn trắng, một cái ghế trắng và một cái giường màu trắng. Đây là trang trí trong phòng ngủ đơn, vô cùng giản tiện, dĩ nhiên cũng rất thực dụng.

Nhắc nhở: sinh viên năm nhất Doãn Khoáng, bạn có thể tùy theo suy nghĩ trong đầu mà thay đổi bài trí trong phòng. Kích thước lớn nhất không thể vượt qua 1000 mét vuông. Đồ dùng sinh hoạt hằng ngày không cần tốn học điểm để trao đổi. Không phải đồ sinh hoạt hằng ngày cần mất một số học điểm nhất định.

Nhắc nhở: “Phòng số 29” là không gian dành riêng cho Doãn Khoáng, bất cứ một ai chưa được Doãn Khoáng cho phép đều không thể đi vào.

Doãn Khoáng ngẩn người ra, nói:

– Nếu tôi muốn một chiếc tủ lạnh nhãn hiệu Siements áp dụng kỹ thuật chân không hiện đại nhất thì có phải tốn học điểm không?

Doãn Khoáng chỉ thuận miệng nói thế thôi nhưng không ngờ ngay sau đó, một chiếc tủ lạnh đẹp đẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, nhãn hiệu phía trên là Siemens.

– Không ngờ… không ngờ là thật.

Doãn Khoáng gãi đầu.

– Vậy thì… nên biến ra khung cảnh gì đây? Có nên biến thành thôn Lưu Long không?

Gần như suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Doãn Khoáng liền không nhịn được mà nghĩ tới khung cảnh thôn Lưu Long. Vẻ mặt kích động càng thêm mong chờ đột nhiên cứng lại trên mặt.

Hắn thoát lực ngã ngồi ra đất, giống như một gã say uể oải chán chường. “Có mẹ có cha có bạn bè, vô thời vô khắc vô ưu tư… Cho dù dù mình tạo ra khung cảnh thôn Lưu Long thì thế nào? Chẳng qua chỉ thêm tức cảnh sinh tình, không có cha mẹ người thân ở bên, nơi nào mới là nhà…”

(vô thời vô khắc = không có lúc nào là không…)

Nghĩ vậy, Doãn Khoáng liền nằm ngửa mặt trên đất, tay chân giang rộng, đôi mắt vô thần nhìn trần nhà màu trắng. Trong căn phòng rộng lớn như thế chỉ còn lại mỗi tiếng hít thở đều đều, còn lại không còn bất cứ một âm thanh nào khác.

Nỗi cô đơn nồng đậm, sự tưởng nhớ sâu sắc, niềm chua sót vô bờ… cho dù là ở trong không gian riêng biệt của chính mình nhưng Doãn Khoáng vẫn không cảm thấy được một chút an toàn nào cả.

Mà bên ngoài cái “nắp quan tài” kia chính là bầu trời màu đỏ âm u cùng với sân trường kinh khủng, những kinh nghiệm không thể tưởng nổi, những kẻ thù không thể chọc tới, những con đường đen tối mịt mùng vô định… Tùy từng lúc có thể bị giết chết, tùy từng lúc có thể bị người ta dẵm dưới chân, vĩnh viễn sống trong tuyệt vọng không gặp được người thân… Tất cả tất cả, giống như thủy triều ào ạt ập tới, nhấn chìm linh hồn hắn. Cho dù nói thế nào, Doãn Khoáng cũng chỉ mới vừa bước chân vào cánh cổng đại học thôi, một cậu thiếu niên nông thôn tuổi đôi mươi ngây ngô mới vào đời.

Giờ phút này, Doãn Khoáng thật sự cảm thấy mình yếu đuối… rất yếu đuối!

Doãn Khoáng nắm chặt lấy lá bùa hộ mệnh dán trước ngực.

– Chỗ này chỉ có mình mình… nếu như khóc ở đây… cũng sẽ không có ai cười nhạo mình đâu… phải không?



Phòng số 44.

Cũng chỉ có một cái bàn, một cái ghế và một cái giường.

Vương Ninh không hề thay đổi bất cứ thứ gì của nội thất phòng ở. Hoặc là nói, giờ phút này hắn căn bản cũng không có thời gian đi suy nghĩ mấy chuyện râu ria nhỏ nhặt đó.

Điều thay đổi duy nhất chỉ có màu sắc chủ đạo của căn phòng, từ thuần trắng vô ngần đổi thành đen tuyền bất tận. Có lẽ do tường phòng được làm bằng chất liệu đặc biệt cho nên có là tường màu đen thì nó vẫn tỏa ra ánh sáng màu đen nhàn nhạt, khiến cho cả căn phòng giống như có thêm một lớp sương mù.

Thứ “sặc sỡ” duy nhất trong không gian tối tăm này có lẽ chính là ba đồ vật trên bàn.

Một chính là màu xanh lam u tối của T-Virus, còn lại là hai “Trái tim Mary” đang tỏa ra ánh sáng đỏ sậm.

Vương Ninh đang ngồi trước bàn, khủy tay chống trên mặt bàn, mười ngón tay đan vào nhau để dưới cằm. Mắt kính màu đen chiết xạ lại tia sáng một xanh hai đỏ yếu ớt kia.

– T-Virus hoàn mỹ có tỷ lệ thành công 45%, tăng thêm 30% nhờ máu Mary, tổng cộng là 75%… Aiz, vẫn có 25% thất bại…

– Mặc dù mình chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc nhưng mà bây giờ lại không thể không đánh cuộc một lần. Dù sao, mình có hai bình máu, cho dù thất bại cũng chỉ có thể tự nhận bản thân xui xẻo thôi. Vốn định giữ lại sau này dùng, nhưng mà… bây giờ nhìn lại thì nhất định phải đánh cuộc! Hừ, cho dù ở chỗ nào, Vương Ninh tao đều phải ưu tú nhất!

Vương Ninh vuốt ve vết thương trên trán, cảm nhận được đau đớn lưu lại không khỏi lẩm bẩm nói như thế.

Bởi vì ánh mắt kia đã cho Vương Ninh đả kích quá lớn, khiến cho một kẻ chưa bao giờ đánh cược vào vận may cũng phải làm con bạc một lần.

Thua? Hắn hung hăng nhổ một bãi nước bọt, tự nhận xui xẻo đi, dù sao hắn cũng không tổn thất bất cứ thứ gì.

Nhưng nếu thắng…

Vương Ninh nắm thật chặt T-Virus trong tay, lẳng lặng nhìn chăm chú vào thứ ánh sáng màu xanh lam u tối đó. Sau đó, hắn giơ nó lên, hung tợn đâm thật mạnh vào tay mình.

“Shi…”



“Không rõ ngày, không rõ tháng, không rõ năm, không biết trời, không biết đất, ước chừng khoảng 12h30 buổi trưa.”

“Một trải nghiệm vô cùng… vô cùng kỳ quái. Mình không thể nào dùng vốn từ bản thân để miêu tả nó. Đáng ra mình phải tới đại học Thủy Mộc để báo danh nhập học. Nhưng mà ngay giây phút mình bước chân vào cửa đại học, hình như bị ngã một cái… Sau đó, chờ đến khi tỉnh lại, mình đã tới nơi này. Một nơi tự xưng là ‘Đại học khủng bố’ rất quái dị… quái dị như thế, có được coi là đại học không?”

“Theo lời những người tự xưng là trợ giảng kia nói, chỗ này là đại học, không dạy tiếng Anh, không dạy Ngữ văn… Những thứ trước kia học trong trường đều vứt đi hết. Ở chỗ này, thứ mà mình phải học là sinh tồn trong những thế giới, hoàn cảnh khác nhau. Mình phải học được cách giấu diếm bản thân, học được cách lạnh lùng tàn khốc, học được cách giết người không chớp mắt… Cho dù nghĩ thế nào thì mình đều không cho rằng, đây là một trường đại học, mà là một ‘trường thợ săn’. Không, thậm chí nếu so những thứ tàn khốc mình học được ở ‘trường thợ săn’ thì ở đây còn đen tối và kinh khủng hơn nhiều!”

“Nhưng mà chỗ này thật sự thần kỳ! Mình có thể dùng học điểm tới để đổi lấy đủ loại năng lực. Quả thực… quả thực làm cho người ta không thể tin nổi. Mình nhìn thấy gì? Huyết thống Cường Hóa, huyết thống Người Sói, huyết thống Vampire, huyết thống Siêu Nhân, huyết thống Siêu Saiyan… còn cả những bí kíp công pháp tu chân Trung Quốc, thần binh lợi khí, phép thuật cổ xưa… Tất cả những thứ trước kia chỉ là truyền thuyết nay lại chân thật tồn tại ở đây! Thực sự… quá điên cuồng!”

“Ở chỗ này, nghệ thuật sinh tồn có lẽ sẽ được phô bày toàn bộ sự xinh đẹp của nó!”

“Giống như Vương vì T-Virus bên trong Resident Evil mà giết hại Doãn. Mà Doãn dường như kỹ đã cao hơn một bậc, lại bỏ qua cho chuyện tính toán với Vương.”

“Vậy còn mình thì sao? Vì sống sót, mình nên làm như thế nào?”

“Đó là cả một vấn đề!”

“Nhưng mà cố gắng lên nào, Lê Sương Mộc! Mày là cậu chủ nhà họ Lê, là người nối nghiệp gia tộc dùng 20 mươi năm để giáo dục. Các trưởng bối đã tốn vô số tâm huyết vào mày. Trên vai mày là hy vọng chấn hưng một gia tộc đang trên đà xuống dốc…”

“Mày nhất định phải tiến tới!”

“Cho dù thế nào, phải sống sót! Sống rồi mày mới có thể càng mạnh hơn, thậm chí… mình đã không dám tưởng tượng.”

“Tin rằng, chờ khi mày nhận được ‘tấm bằng tốt nghiệp’ kia, khi mày đứng trước mặt các trưởng bối, nhà họ Lê sẽ vì sự trở về của mày mà vực lại huy hoàng năm đó, thậm chí…”

“Lê Sương Mộc – ngày thứ nhất tới ‘đại học’.”



“Đoàng!”

Một viên đạn bắn ra.

“Quéc!”

Đằng xa, một con chim rơi từ trên trời xuống.

– Ha ha! Con thứ chín rồi, mười phát súng trong mười phút!

Nơi này là không gian Tăng Phi tạo nên, có núi, có nước, có cỏ, có cây cối, 100 con chim và thú hoang đổi bằng 50 học điểm.

Ở chỗ này, Người Lính Hợp Cách của hắn có được đất diễn đầy đủ.

Bây giờ, hắn tựa như đã hoàn toàn thích ứng được với tình trạng trước mắt, hay ít nhất bề ngoài là như thế. Giống như việc hắn đang làm chính là ở đây luyện tập bắn súng.

– Cha ơi cha có nhìn thấy không, mười phát súng mười hai mục tiêu, con nhất định sẽ vượt qua cha. Ở chỗ này, chỉ cần đổi lấy một loại mắt thần kỳ, sẽ làm được rất dễ dàng…



– Cái thằng đần này! Lần sau xem mày còn dám anh hùng xông pha linh tinh không? Aiz, chỉ sợ mình là người thứ nhất bị đá về. 95 năm tuổi thọ ngắn ngủi của tôi… A a, điên mẹ nó luôn rồi! Nghĩ lại mà tức nổ đom đóm mắt. Cái thằng chó Đường Triệu Thiên, mày cho là mày đổi huyết thống Spider Man thì mày ngon ăn à? Hừ… A, nhưng đúng là hâm mộ thật. Lúc đấy mình thật sự là ẩm IC rồi mới tự dưng đi làm người tốt như thế. Ông nội ơi, không phải cháu không muốn học tập Lôi Phong nhưng thực sự là… ở chỗ này đi theo Lôi Phong chỉ có chết thôi. Ông ơi, tha lỗi cho cháu, ông cũng không muốn cháu trai ông xuân này không về chứ? Chờ khi nào cháu cũng trở thành Spider Man, Hulk… cháu lại học theo tinh thần Lôi Phong được không ạ? Ông ơi ông, ông trên trời có linh, ông phải phù hộ cho cháu trai mình đấy!

Thân hình cao lớn của Ngụy Minh gục trên bàn, miệng lẩm bẩm không ngớt, khi thì vò đầu bứt tóc khi thì vỗ bàn khi thì dùng trán đập bôm bốp xuống mặt bàn, sau đó lại còn chắp tay trước ngực, vái đông vái tây.



Khu ký túc xá số 11 dành cho nữ sinh, phòng 24.

– A… mày nghĩ gì thế? Nghĩ gì thế hả? Sao trong đầu mày toàn là hình ảnh anh ấy thế này…

Trong một gian phòng tràn ngập màu hồng nhạt, Tiền Thiến Thiến đột nhiên bò dậy từ trong chăn, mái tóc vốn gọn gàng giờ đã như tổ quạ.

– Nhưng mà… nhưng mà… giời ạ, có nên nói với anh ấy… nếu như anh ấy không thích con gái chủ động… rốt cuộc mày nghĩ cái gì vậy? Chỗ này là trường đại học khủng bố đấy…

– A!!

Cơ thể ngã ngửa ra sau, chăn trên giường lùng bùng.

Nhưng mà trong cái chăn màu hồng nhạt có hình “Doraemon” thỉnh thoảng vẫn truyền ra tiếng cười điên điên dở dở. Nah, có lẽ đây là tiếng cười của những cô gái đang vừa buồn rầu vừa ngượng ngùng khi chớm yêu.

Cho dù ở cái chỗ “đại học” này, Hiệu trưởng không gì không làm được kia chắc hẳn cũng phải giơ cờ đầu hàng khi đứng trước một cô gái mới yêu nhỉ?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.