Khúc Hát Ru

Chương 33: “Nhuyễn Nhuyễn, anh muốn hôn em.”



Sau khi xem xét địa điểm tổ chức xong, mọi người cùng nhau rời đi.

Mạnh Nguyễn nóng lòng muốn Thẩm Đoạt trình diễn tài năng cho cô xem, giục anh nhanh chóng về nhà lấy đàn guitar ra, nói rằng bọn họ còn phải tập luyện nhiều, không thể hòa tấu ngay lập tức được.

Thẩm Đoạt thấy cô nóng lòng như vậy, đành phải đi theo cô.

Nhưng đi được nửa đường, Nhị Hắc gọi điện tới nói rằng trong tiệm có việc cần Thẩm Đoạt đích thân xử lý.

“Không sao, anh cứ đi làm việc trước đi.” Mạnh Nguyễn mỉm cười: “Em ở nhà chờ anh.”

Thẩm Đoạt siết chặt tay cô, sau đó nhìn cô rời đi.

***

Mạnh Nguyễn đi ngang qua tiệm hoa của chị Triệu.

Sau một hồi suy nghĩ, cô cảm thấy có thể cho Đậu Tử và bọn trẻ cầm hoa tươi tặng cho ông Kim và bà Tiết. Với cả cũng có thể đặt một bó hoa hồng trên cây đàn piano.

Hơn nữa, nếu Thẩm Đoạt mặc áo vest, trên ngực cũng có thể ghim một bông lên đó.

Tưởng tượng ra cảnh đầu gỗ ngốc mặc áo vest, đi giày da, chắc chắn sẽ đẹp trai không ai sánh được! Anh chính là ma nơ canh tiêu chuẩn đó, vai rộng, eo thon, còn cả tuyến nhân ngư và cơ bụng…

Khóe miệng Mạnh Nguyễn điên cuồng nhếch lên.

“Cô Mạnh tới rồi sao.” Chị Triệu ló đầu ra khỏi đống hoa: “Hai ngày nay mới nhập về rất nhiều giống mới, cũng rất xinh đẹp! Để tôi giới thiệu cho cô nhé?”

Mạnh Nguyễn cũng không muốn làm phiền đến chị ấy, giải thích ý định của mình.

Chị Triệu nghe xong vỗ đùi một cái: “Là tặng cho thầy giáo Kim và cô giáo Tiết sao? Vậy hoa này tôi tặng. Cô Mạnh muốn loại nào vậy? Cứ việc nói, đợi đến ngày hôm đó tôi sẽ nhờ anh xã nhà tôi sẽ trực tiếp giao đến tận nơi.”

“Như vậy sao được ạ? Chị cũng phải buôn bán nữa chứ.” Mạnh Nguyễn kiên quyết muốn trả tiền.

“Cô Mạnh, cô không biết đâu. Thầy giáo Kim và cô giáo Tiết đã làm rất nhiều điều có ích cho thị trấn. Cái khác thì không nói, chỉ riêng việc làm mấy cái bàn nhỏ, không biết đã bớt đi biết bao lo lắng cho bậc phụ huynh nơi đây. Chúng tôi gửi một ít đồ tới, coi như là góp vui một chút.”

Mạnh Nguyễn vẫn cảm thấy như vậy không được.

“Vậy nếu không… Cô hỏi Tiểu Thẩm xem?” Chị Triệu có ý khác mà mỉm cười.

Mạnh Nguyễn tức khắc đỏ mặt.

Chị Triệu lại nói: “Đừng xấu hổ, mọi người đều biết hai người là đối tượng chính thức rồi. Chuyện tốt mà, nhìn hai người ngọt ngào như vậy, thật đáng ngưỡng mộ.”

“Đáng ngưỡng mộ ở chỗ nào chứ ạ.” Mạnh Nguyễn lẩm bẩm: “Đầu óc của anh ấy đúng là có vấn đề, chẳng biết lãng mạn chút nào cả.”

Như vậy đâu có đúng.

Chị Triệu thầm nhớ lại chuyện mà chồng chị, lão Trương nói mấy hôm nọ.

Vì vậy, chị ấy đã tiết lộ cho Mạnh Nguyễn một thông tin: Thẩm Đoạt đã đặt một bó hoa lớn ở tiệm hoa này.

“Anh ấy? Mua hoa?”

Mạnh Nguyễn cảm thấy khó tin.

Nhưng nghĩ lại thì cây xương rồng lúc trước cũng coi như là truyền đạt một chút thông tin nào đó của anh. Nhỡ đâu, đầu gỗ ngốc cũng có thể nắm bắt được chút trọng tâm rồi thì sao?

Mạnh Nguyễn lại bắt đầu vô thức nảy sinh những ảo tưởng màu hồng về Thẩm Đoạt…

“Không đâu, tôi làm sao có thể lừa cô được chứ.” Chị Triệu thấp giọng nói: “Mười ngày nữa là đến lễ hội hoa đăng rồi, đó cũng chính là lễ tình nhân của Tịch Giang. Chắc chắn Tiểu Thẩm muốn chuẩn bị bất ngờ lớn cho cô! Chuyện này, chuyện này… Đủ lãng mạn chưa?”

Mạnh Nguyễn mím môi gật đầu, bong bóng màu hồng trong lòng càng ngày càng nổi lên nhiều hơn.

Sau khi trò chuyện mấy câu với chị Triệu, cô tạm biệt rồi trở về nhà.

Chị Triệu vừa ngâm nga vừa tiếp tục đùa nghịch với hoa cỏ. Đúng lúc này, chồng chị ấy là lão Trương đẩy cửa bước vào.

“Lại bán đi được mấy chậu hoa sao? Nhìn em vui vẻ như vậy.” Lão Trương nói.

Chị Triệu trừng mắt với chồng mình: “Phải kiếm tiền thì mới có thể vui vẻ sao? Em là ghen tỵ với tình yêu tuổi trẻ của người ta.”

“Ai?” Lão Trương uống cốc nước.

Chị Triệu nói: “Còn có thể là ai chứ? Thẩm Đoạt cùng với cô gái mới tới đó. Hai người họ đúng là kim đồng ngọc nữ, nhìn rất xứng đôi.”

Lão Trương vẫn còn khá tò mò, lại hỏi: “Bọn họ như thế nào mà em kêu ghen tỵ?”

“Như thế nào á?” Chị Triệu thở dài: “Không phải Tiểu Thẩm đặt anh 999 đóa hoa hồng sao? Như thế không gọi là ghen tỵ với người ta thì gọi là gì? Chúng ta đã kết hôn được 15 năm rồi, vậy mà anh cũng chưa từng tặng em dù chỉ một bông.”

Lão Trương nói “À”, sau đó dở khóc dở cười: “Ai nói với em là Tiểu Thẩm tìm anh để mua hoa hồng?”

Chị Triệu: “…”

Mạnh Nguyễn về nhà liền bắt đầu suy nghĩ về tiết mục biểu diễn.

Hòa tấu piano và guitar về chủ đề tình yêu, hơn nữa còn phải là bản nhạc mà ông Kim và bà Tiết đã từng nghe và thích nó.

“Lương Chúc?”

Có thảm thiết quá không?

Mạnh Nguyễn không chắc chắn lắm, quyết định đợi đầu gỗ ngốc về rồi thảo luận sau.

Nhưng khi nào đầu gỗ ngốc mới về chứ…

Mạnh Nguyễn nằm bò ra bàn, thỉnh thoảng lại cười ngốc ngếch, thỉnh thoảng lại cười ngọt ngào.

Trong 22 năm cuộc đời của cô, chưa từng có ai làm cô giống như bây giờ —— Không biết mệt mỏi, vui vẻ chịu đựng.

Thì ra, tình yêu lại đẹp đẽ đến vậy.

Mạnh Nguyễn che lại khuôn mặt đỏ bừng của mình để hạ nhiệt. Đúng lúc này, mụ phù thủy Tô gọi tới.

“Cậu đang làm gì vậy?” Tô Diệu Ngôn bắt máy liền hỏi luôn: “Có tiện nói chuyện với tớ không?”

Mạnh Nguyễn hỏi lại: “Có chuyện gì mà tiện với chả không tiện?”

Mấy ngày nay Tô Diệu Ngôn sắp nghẹn đến phát điên rồi!

Bạn thân yêu đương là một sự kiện trọng đại, nhưng con đường mà bạn thân của cô ấy đi lại không hề bình thường, làm cô ấy rất lo lắng.

“Cậu nói thật cho tớ biết, cậu với Thẩm Đoạt hẹn hò từ khi nào? Lúc cậu mới đến Tịch Giang, giọng nói trầm thấp mà tớ nghe được là của Thẩm Đoạt đúng không? Hôm nay cậu phải giải thích rõ ràng cho tớ, nếu không bây giờ tớ sẽ bay đến Tịch Giang để thẩm vấn cậu!”

“Cậu làm sao vậy?” Mạnh Nguyễn giơ điện thoại lên cao một chút: “Đang luyện tập lời thoại sao? Vậy thì mồm miệng cậu hôm nay lưu loát đấy, sau này không cần phải luyện tập nữa đâu. Cậu cũng không cần phải đi diễn nữa.”

“…”

Cô ấy mà đã tức giận thì không thể quay lại con đường cũ được nữa, mỗi lần như vậy còn có thể đi lên một tầm cao mới.

Hai người họ bắt đầu “nấu cháo” điện thoại.

Sau khi nghe đại khái mọi chuyện, Tô Diệu Ngôn liền biết Mạnh Nguyễn thật sự rơi vào hố rồi —— Bọn họ quen biết nhau đã 10 năm, cô ấy chưa từng nhìn thấy Mạnh Nguyễn có tâm hồn thiếu nữ như bây giờ.

“Vậy, hai người đã phát triển đến mức nào rồi?” Tô Diệu Ngôn hỏi: “Nắm tay nhau?”

Lúc nào chả nắm tay.

Kể từ lần đó Mạnh Nguyễn xấu hổ nói vài câu xong, đầu gỗ ngốc đi đến đâu cũng không buông tay cô ra.

Tô Diệu Ngôn không nhận được câu trả lời, trên cánh tay nổi lên một lớp da gà: “Mẹ nó! Vậy là đã hôn rồi sao?”

Hôn thì chắc cũng chỉ mới một lần.

Dũng khí của đầu gỗ ngốc dường như chỉ tăng lên vào lần uống nước xoài đó. Kể từ đó, bọn họ thân mật lắm chính là nụ hôn trán ngày hôm qua.

“Trời đất ơi!” Tô Diệu Ngôn gào thét: “Cậu, cậu, cậu, cậu, cậu… Cậu xong đời rồi!”

Mạnh Nguyễn bĩu môi: “Như nào mà xong đời rồi? Cậu còn chưa từng yêu đương mà đã chua ngoa với tớ như vậy sao.”

Tô Diệu Ngôn chắc chắn không đấu lại được võ mồm với Mạnh Nguyễn.

Gia đình họ Mạnh là gia đình như thế nào chứ?

Muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền.

Người trong gia đình này tử tế, ngay thẳng, chính trực, nhưng đôi mắt của bọn họ cũng không phải bình thường. Hơn nữa, chồng tương lai của Mạnh Nguyễn ít nhất cũng phải là một người bình thường trong xã hội chứ?

Dù thế nào, cũng phải giới thiệu cho những người khác nữa, đúng không?

Nhưng Thẩm Đoạt…

“Nhuyễn Nhuyễn, cậu chưa từng nghe qua tin đồn đó sao?”

“Tin đồn gì?”

Tô Diệu Ngôn thở dài không biết bao nhiêu lần: “Chính là về Thẩm Đoạt đó. Một người bạn học đã từng gặp ba cậu ấy, nói rằng ba cậu ấy chính là một con ma men, hơn nữa còn thích đánh bạc, không thể ngăn cản được! Vậy cậu nói Thẩm Đoạt…”

“Diệu Diệu.”

Tô Diệu Ngôn im lặng.

Cô ấy nghe thấy giọng nói của Mạnh Nguyễn không được vui, liền nhận ra vừa rồi mình nói năng không được phải phép lắm, huống chi chuyện này cũng chưa được xác thực. Nhưng cô ấy sợ Mạnh Nguyễn sẽ đau khổ.

“Diệu Diệu, tớ biết cậu là muốn tốt cho tớ.” Mạnh Nguyễn nói: “Chuyện gia đình Thẩm Đoạt, tớ cũng không rõ lắm. Nhưng Thẩm Đoạt, tớ biết rất rõ. Anh ấy đối xử với tớ và những người xung quanh rất tốt. Nếu ba mẹ anh ấy thật sự làm sai chuyện gì đó, vậy cũng không thể để Thẩm Đoạt gánh vác được. Đúng không?”

“Ừ.” Tô Diệu Ngôn thừa nhận: “Vừa rồi là tớ không biết lựa lời. Nhưng mà Nhuyễn Nhuyễn, cậu thực sự phải suy nghĩ kỹ những chuyện sau này đó. Cậu là con gái, hiểu không?”

Mạnh Nguyễn đương nhiên biết, con gái thường dễ đau khổ hơn trong chuyện tình cảm.

Nhưng Thẩm Đoạt sẽ không làm cô đau khổ.

Dù chính mình có đau khổ như nào, anh đều chịu đựng, anh cũng sẽ không bao giờ để cô phải chịu tủi thân.

***

Hoàng hôn.

Thẩm Đoạt đẩy cửa gỗ nhà mình ra, cô gái chạy từ trong nhà lao tới.

Cô nhào vào lòng anh, khuôn mặt tươi cười tràn đầy vui mừng và háo hức vì anh đã về nhà: “Anh bận việc lâu lắm, lâu lắm rồi đó.”

Thẩm Đoạt cúi đầu, trong mắt phảng phất chút ấm áp: “Xin lỗi em. Em muốn ăn gì? Bây giờ anh sẽ đi làm ngay.”

“Anh không cần phải vất vả vậy đâu.” Mạnh Nguyễn nắm tay anh bước vào trong nhà: “Chúng ta còn phải thảo luận về việc hòa tấu nữa. Vì để tiết kiệm thời gian nên em đã mua đồ ăn sẵn rồi.”

Trong lúc ăn, Mạnh Nguyễn đã đề cập đến việc lựa chọn bài hát “Lương Chúc”.

Không ngờ lại đụng tới chuyện cũ như một định mệnh như vậy.

Theo hồi ức của ông Kim và bà Tiết, đó là vào năm thứ bảy bọn họ đi dạy học, cũng là kỷ niệm 10 năm ngày cưới của bọn họ.

Ngày càng có nhiều người sẵn sàng đóng góp công sức để hỗ trợ giáo dục vùng sâu, vùng xa, để trẻ em nơi đây có sách mà đọc.

Năm đó, có một cặp vợ chồng trẻ tới.

Người chồng trước đó đã dạy nhạc ở trong trường học, có thể chơi phong cầm.

Đêm giao thừa tết âm lịch, bốn giáo viên đã dẫn theo người thân của mình và những người dân trong làng tới cùng nhau ăn tết. Vị giáo viên này đã chơi bản “Lương Chúc” bằng phong cầm, còn người vợ thì nhảy múa bên cạnh.

Khung cảnh thật ấm áp tình người.

Nhưng không ngờ chưa đầy hai năm sau đó, người chồng bị bệnh lao phổi và qua đời.

Dù đau buồn nhưng người vợ vẫn kế tục ý chí của người chồng, ở lại vùng núi dạy học cho bọn trẻ.

Một năm sau, người vợ bất hạnh không may bị ngã trên bục giảng rồi cũng ra đi…

Bà Tiết đến bây giờ vẫn còn nhớ màn hợp tác của đôi vợ chồng đó trên nền nhạc “Lương Chúc”, mỗi lần như vậy đều bật khóc và nói rằng, đó là thứ tình yêu đẹp nhất mà bà từng thấy.

Trong anh có em, trong em có anh.

Mạnh Nguyễn nghe xong, hốc mắt cũng thấy cay cay. Mặc dù đầu gỗ ngốc kể chuyện có khô khan như thế nào, cô cũng đều cảm động không thể kìm nén được.

Cô không thể không nhớ đến những câu văn mà ngài Mộc Tâm đã viết trong “Đã từng chậm”: Hồi trước xe ngựa thì rất chậm, thư thì rất xa, cả đời chỉ đủ yêu một người.

“Vậy chọn ‘Lương Chúc’ đi!” Mạnh Nguyễn dụi dụi mắt: “Bản này trước đây em đã từng chơi rồi. Về phần guitar thì anh có thể tham khảo bản của đàn tỳ bà. Trước đây em đã từng xem qua video đó, để đêm nay em tìm lại.”

Thẩm Đoạt nghĩ đến trình độ chơi guitar của mình, vô cùng lo lắng.

Anh chơi guitar chỉ là một sự tình cờ.

Chỉ vì một sự kiện vài năm trước mà thôi…

Ăn cơm xong, Mạnh Nguyễn bảo Thẩm Đoạt nhanh chóng lấy đàn guitar ra.

Cây đàn được đặt trong tủ gỗ lớn trong phòng làm việc, trên mặt túi rơi xuống một lớp bụi mỏng. Điều này chứng tỏ chủ nhân của cây đàn đã nhiều năm không động đến.

Hai người chuyển sang sân nhỏ bên nhà Mạnh Nguyễn.

Thẩm Đoạt ngồi ở trên xích đu, ôm cây đàn guitar, đối diện là Mạnh Nguyễn đang quay video bằng điện thoại của cô.

“Đừng quay.” Mặt Thẩm Đoạt đỏ lên: “Xấu.”

Mạnh Nguyễn nói: “Ai dám chê anh xấu chứ? Như vậy chẳng phải là nói em xấu sao! Em xấu sao?”

Thẩm Đoạt vội lắc đầu: “Không xấu.”

Bộ dạng ngốc nghếch vô cùng.

Mạnh Nguyễn giục anh nhanh chóng đàn đi.

Thẩm Đoạt bất lực.

Sau một hồi ấp ủ, anh đã chơi bản nhạc mà khi đó, anh thường xuyên luyện tập —— “Yêu thương một đời”.

Thật ra, anh cũng chỉ biết mỗi bài này.

Ở đoạn giữa, anh đánh sai rất nhiều lần, nhưng nhận thấy máy quay vẫn đang hướng về phía mình, vì vậy anh chỉ có thể căng da đầu mà tiếp tục đàn.

Càng đàn lại càng nhập tâm.

Mạnh Nguyễn cũng chìm vào bản nhạc giống anh, cô từ từ thay đổi từ việc nhìn người con trai trên màn hình sang nhìn người con trai thực sự trước mặt mình.

Người con trai chuyên chú và nghiêm túc.

Mặc dù tiết tấu có hơi chậm, ngón tay cũng không được linh hoạt vì lâu ngày không luyện tập, nhưng anh vẫn kiên trì đàn, đàn cho cô nghe.

Đàn được một nửa, tay phải của Thẩm Đoạt đột nhiên co rụt lại.

“Sao vậy?”

Mạnh Nguyễn chạy đến kiểm tra liền phát hiện ra vết thương vừa mới lành của anh có xu hướng rách trở lại, máu bắt đầu chảy ra.

“Em đi lấy hộp thuốc!”

Thẩm Đoạt nắm lấy tay cô, bình tĩnh nói: “Không cần đâu. Chơi cũng gần xong rồi, em không quay nữa sao?”

Mạnh Nguyễn nhất thời nghẹn lời.

Nếu không phải vừa rồi tay đang đàn của anh bỗng nhiên co rụt lại thì cô thật sự cao hứng đến nỗi quên mất vết thương trên tay anh còn chưa lành hoàn toàn… Mà đầu gỗ ngốc này cũng không kêu ca một câu nào.

Làm cái gì liền muốn làm cái đó đến cùng.

“Lời của em là thánh chỉ đó!” Giọng điệu của Mạnh Nguyễn có chút hung hăng: “Tay anh không được thoải mái sao không nói?”

Thẩm Đoạt khó hiểu: “Không hề khó chịu.”

“…”

Mạnh Nguyễn hất tay anh ra rồi đi vào trong nhà.

Khi tìm thấy hộp thuốc, Thẩm Đoạt cũng đi theo vào, tiếp tục giải thích: “Thật sự không khó chịu mà. Chỉ là vết thương nhỏ thôi, em không cần phải…”

“Với em nó không phải vết thương nhỏ!”

Cộp!

Mạnh Nguyễn đặt mạnh hộp thuốc xuống bàn.

Thẩm Đoạt bước tới đứng ở sau lưng cô, vươn tay lên muốn ôm cô. Nhưng anh không biết cô đang nổi giận như vậy có bằng lòng để anh ôm hay không.

Tình yêu này.

Không chỉ Mạnh Nguyễn đắm chìm trong sự ngọt ngào mà Thẩm Đoạt cũng vậy.

Chỉ là so với Mạnh Nguyễn, anh càng suy nghĩ thấu đáo hơn, lại thêm không có kinh nghiệm trong chuyện này, anh làm cái gì cũng đều lo trước lo sau, sợ rằng nếu có sai lầm nào đó sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.

“Anh…”

“Đi ra ngoài!” Mạnh Nguyễn hét lớn: “Em bôi thuốc cho anh.”

Hai người đi ra phòng khách, ngồi xuống ghế sofa.

Đàn guitar bị đặt ở một bên. Mạnh Nguyễn nhìn lướt qua nó rồi nói: “Không hòa tấu nữa.”

Thẩm Đoạt ngây người.

Mạnh Nguyễn nhúng tăm bông vào thuốc, nói tiếp: “Tay anh đang không tiện thì sao chịu nổi cường độ luyện tập cao chứ. Cho nên không hòa tấu nữa, đến lúc đó em có thể tự đàn được.”

“Nhưng,” Thẩm Đoạt mím môi: “Anh muốn đàn cùng em.”

Lời nói chân thành này khiến sự tự trách trong lòng Mạnh Nguyễn giảm bớt vài phần.

“Chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội mà.” Cô nói: “Chờ lúc nào tay anh khỏi, chúng ta có thể chơi bất kỳ bản hòa tấu nào. Hoặc là anh có thể chơi cho một mình em nghe cũng được. Bộ dạng vừa rồi của anh trông rất mê người.”

Nói xong, Mạnh Nguyễn mỉm cười.

Cơn giận dỗi của Mạnh Nguyễn đến nhanh mà cũng đi nhanh.

Mạnh Nguyễn bôi một chút thuốc lên miệng vết thương trước, để giảm bớt cơn đau nhói, mỗi lần cô chỉ bôi một chút rồi lại thổi nhẹ.

Chờ bôi thuốc xong, cô xoay người lại cất dọn hộp thuốc.

Phía sau lưng bỗng nhiên có một mảnh ấm áp dán vào, hơi thở bạc hà quen thuộc lập tức vây lấy cô.

“Anh làm, làm gì vậy?”

Tư thế thân mật như vậy thường sẽ xảy ra một chuyện gì đó.

Lời âu yếm? Tỏ tình? Hay là trực tiếp kiss?

Mạnh Nguyễn có chút lo lắng không thể giải thích được, nín thở cầu xin chính mình ngàn vạn lần đừng nấc.

Kết quả giây tiếp theo, phía sau truyền đến một câu vô cùng nghiêm túc —— “Còn phải luyện tập nhiều lắm, đàn vẫn khó nghe.”

“…”

Dưới ánh trăng lãng mạn như này, ai muốn nói về kỹ năng chơi đàn chứ?

Mạnh Nguyễn thậm chí không thể không tức giận được.

Gỡ tay anh ra, cô đi ra bên ngoài để hít thở không khí! Tĩnh tâm!

Không thể hiểu được đầu gỗ ngốc: Cô vẫn chưa quen được với việc có người ôm mình.

Mạnh Nguyễn ngồi trên xích đu lắc lư thật mạnh.

Lắc đến chết! Lắc chết cái tên đầu gỗ ngốc kia đi!

Khi Thẩm Đoạt bước ra liền nhìn thấy cô đang tức giận ngồi ở đó, nhưng anh thậm chí còn không nghĩ được nguyên nhân. Anh bước nhanh đến để ổn định lại dây xích đu, lập tức khiến chiếc xích đu không còn lắc lư nghiêm trọng như vậy nữa.

“Lại sợ rằng em sẽ ngã khỏi xích đu, đúng không?” Mạnh Nguyễn cười hỏi, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng.

Thẩm Đoạt không biết nên trả lời như thế nào

Hai người họ từng sống ở hai thế giới khác nhau, mỗi người đều có những vấn đề riêng.

Không biết qua bao lâu.

Mạnh Nguyễn hừ một tiếng dài, quyết định sẽ từ từ nói chuyện với đầu gỗ ngốc.

Nhưng lần này, đầu gỗ ngốc đã mở miệng với cô trước.

“Khi còn nhỏ, anh thường chơi xích đu ở trong công viên.” Anh thấp giọng nói: “Nhưng đứa trẻ khác nói rằng anh luôn ngồi ở đó và không bao giờ rời đi… Có một lần, chúng đã nới lỏng dây thừng. Anh rung một cái liền bị ngã ra ngoài.”

Trái tim Mạnh Nguyễn đập thình thịch.

Và vì Thẩm Đoạt đã từng kể về những chuyện xấu xí trong thời thơ ấu của mình, nên anh không ngại nói thêm về nó nữa.

“Ngã xong rất đau.” Anh cúi đầu nhìn cô gái xinh đẹp: “Làm sao em có thể chịu nổi được.”

Mạnh Nguyễn im lặng hồi lâu, cô khịt mũi rồi dịch sang một bên: “Trong lượng của cái xích đu này là 150kg, hai ta mới chỉ có hơn 100, nó chịu được.”

Thẩm Đoạt ngồi xuống.

Ngay khi anh vừa ngồi xuống, một cái đầu nhỏ liền dựa vào vai anh.

“Chuyện hồi nhỏ đều đã qua rồi, anh đừng để ý.” Mạnh Nguyễn nói: “Vừa rồi em tức giận… Tức giận cũng là vì, bỏ đi! Anh chính là như vậy, em không tức giận được.”

Thẩm Đoạt kiên trì hỏi: “Có phải vì anh chơi đàn tệ quá không? Sau này anh sẽ luyện tập nhiều hơn.”

Mạnh Nguyễn mỉm cười, nhưng trái tim cô lại rất đau.

Thẩm Đoạt đặc biệt để ý người khác có nói dối hay không.

Nhưng mỗi lần cô giận dỗi muốn chọc anh, Thẩm Đoạt ngoại trừ sủng nịnh thì chỉ biết tìm tất xấu, vấn đề từ phía anh. Hơn nữa lần nào cũng cho rằng là do anh không tốt.

Điều này cho thấy trong lòng Thẩm Đoạt không có sự tự tin.

Nhưng anh ưu tú như vậy, học tập, hội họa, Taekwondo, nhiếp ảnh, hơn nữa còn biết chơi đàn guitar. Tại sao một người toàn năng như vậy lại không tự tin chứ?

Có lẽ nó liên quan đến môi trường trưởng thành của anh.

“Có thể luyện tập.” Mạnh Nguyễn nói: “Nhưng phải chờ lúc nào tay khỏi mới được làm. Hơn nữa, bản nhạc vừa rồi chỉ có thể đàn cho một mình em nghe.”

Thẩm Đoạt mím môi, gật đầu: “Chỉ đàn cho mình em nghe.”

Mạnh Nguyễn dựa vào vai anh, chợt nhớ ra điều gì đó, cô lấy điện thoại ra.

“Anh không biết bộ dạng của mình lúc chơi đàn guitar trông như thế nào đúng không?” Cô nói: “Em cá chắc rằng lúc còn đi học anh mà sử dụng chiêu này để tỏ tình với cô gái khác, chắc chắn đối phương sẽ đồng ý!”

Trái tim Thẩm Đoạt run lên.

Đàn guitar để tỏ tình…

Mạnh Nguyễn giơ điện thoại lên cho anh xem, nhưng còn chưa bấm mở thì ảnh màn hình khóa khiến cho cô xấu hổ.

Cô nhanh chóng khóa màn hình, nhưng Thẩm Đoạt đã nhìn thấy nó.

Đó là bức ảnh xấu xí và ngu ngốc mà cô đã chụp cho anh.

“Khụ, bạn gái dùng ảnh chụp của bạn trai không phải rất bình thường sao? Anh đừng làm ầm ĩ lên.” Mạnh Nguyễn tự tìm đường lui cho chính mình, đồng thời trả đũa: “Anh đó! Một chút cảm giác làm bạn trai còn không có!”

Mạnh Nguyễn càng nói càng hăng hái, cô có cảm giác trên con đường tình yêu này mình đã cầm nhầm kịch bản của bạn trai.

Tâm tư của con gái khó đoán vậy sao?

Tại sao tâm tư của bạn trai cô không chỉ khó đoán, mà còn… Bỏ đi, chỉ cần nghĩ đến tâm tư của đầu gỗ ngốc liền muốn hộc máu!

Trong lòng Mạnh Nguyễn không ngừng phàn nàn. Lúc này, trước mặt cô xuất hiện một màn hình điện thoại khác.

Là cô.

“Anh sợ em không đồng ý nên không nói.” Thẩm Đoạt rút lại điện thoại.

Mạnh Nguyễn nắm lấy tay anh rồi nhìn vào màn hình, lúc này mới hài lòng.

Cô ngẩng mặt lên cười: “Hay là chúng ta cùng chụp một bức đi! Sau đó đổi màn hình giống nhau!”

Loay hoay trong 10 phút.

Bức ảnh đầu tiên của hai người họ đã ra lò.

Đầu gỗ ngốc vẫn ngốc nghếch như vậy, nụ cười của Mạnh Nguyễn vẫn ngọt ngào như vậy. Bọn họ kề sát mặt, thân mật khăng khít.

Mạnh Nguyễn nhanh chóng thay đổi màn hình khóa của hai người họ, vui vẻ nói: “Như vậy người khác sẽ biết rằng anh là hoa đã có chủ.”

Thẩm Đoạt nhìn bức ảnh chụp của hai người, cười ngây ngô.

Trong lúc chìm đắm trong cảm xúc, anh giơ tay lên ôm cô gái bên cạnh mình, liền phát hiện ra cơ thể của cô cứng đờ lại, anh vội vàng buông tay ra.

“Xin lỗi, anh…”

“Sao anh phải xin lỗi?”

Thẩm Đoạt ngượng ngùng cười.

Chẳng lẽ nói “Anh không thể kiềm chế được mà muốn ôm em sao?”

Mạnh Nguyễn nghiêng đầu nhìn đầu gỗ ngốc “thẹn thùng”, thật sự nghĩ rằng kịch bản đã bị cầm nhầm.

“Chúng ta là người yêu mà.” Cô thì thầm: “Thân mật như vậy cũng đúng thôi. Nếu không chúng ta yêu đương làm gì chứ? Anh muốn thân mật cùng ai?”

Thẩm Đoạt rối rắm hồi lâu mới nặn ra được một câu: “Vậy em có thể thích ứng được việc anh tới gần không?”

Mạnh Nguyễn đỏ mặt, nhưng vẫn lắc đầu: “Anh tới gần em đều có thể thích ứng được.”

Thẩm Đoạt ngẩn người.

Nhịp tim đột ngột tăng nhanh, mà đôi tay anh đang ôm lấy eo cô siết chặt một chút, cho đến khi mềm ấm đầy cõi lòng.

Mạnh Nguyễn ngoan ngoãn để anh ôm, hai tay cũng ôm chặt anh.

Lúc này, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói khàn khàn: “Nhuyễn Nhuyễn, anh muốn hôn em.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.