Khuấy Động Đa Nguyên Campione

Chương 4: Hồi ức không tên



Chương 4: Hồi ức không tên

Mặt trời thứ hai đã mọc trên Napoli.

Nó xua tan một phần mây đen và mang đến một chút ánh sáng hiếm hoi cho khu đô thị đang chìm vào bóng tối của hoảng loạn.

Nhưng không ai thấy biết ơn nó, cũng chẳng người bình thường nào lại ngay giờ phút nguy cơ này lại hồn nhiên đến mức chiêm ngưỡng vẻ đẹp của kỳ quan thiên nhiên (hoặc t·hảm h·ọa) đó.

Là một thành phố vùng nhiệt đới lại tiếp giáp vùng biển Địa Trung Hải đầy nắng và gió. Hằng năm Napoli luôn có nguy cơ phải đương đầu với những cơn bão bất chợt, những cơn bão Địa Trung Hải hình thành do sự xuất hiện đột ngột của dòng không khí lạnh. Chúng xung đột với không khí khô nóng của biển tạo nên những cơn bão với sức gió cực mạnh có khi lên đến 100 km trên giờ. Trong trường hợp hiếm gặp hơn chúng tạo ra cả lốc xoáy lớn, mang theo lượng nước nhiều đến mức có thể làm ngập úng đất liền và p·há h·oại kiến trúc những nơi cơn lốc đi qua.

Hiện giờ, toàn thành Napoli sớm đã đưa ra cảnh báo cao nhất, các còi báo bão liên tục vang lên khi cơn lốc đen hình thành và bao phủ vùng đô thị với bóng tối ảm đạm. Trên các đài thông tin đại chúng liên tục có các thông báo khẩn phát ra và lặp đi lặp lại yêu cầu người dân nên ở trong nhà hoặc đến nơi trú ẩn gần nhất. Kết hợp liên tục với tiếng còi báo động, tiếng xe cứu thương, cảnh sát, c·ứu h·ỏa tuần tự vang lên trên các con đường Napoli càng làm tăng cái không khí hoảng loạn trong dân chúng.

Cảnh tượng bầu trời bít bùng đen tối, c·ơn l·ốc x·oáy lớn cùng q·uả c·ầu l·ửa đỏ rực giữa bầu trời. Thật chẳng khác gì ngày tận thế cả.

Nhiều người khi ấy đã ngạc nhiên sau khi nhìn vào đồng hồ. Chúng báo hiệu bây giờ mới có hơn 9 giờ 30 phút sáng.

Quả cầu lửa nóng nảy tựa như một mặt trời thu nhỏ, nó tuy chỉ dừng lại một chỗ nhưng lại hứng lấy áp lực kinh khủng từ cơn bão chung quanh. Dù bất kể thế nào, q·uả c·ầu l·ửa vẫn kiên trì bất động, tất cả mọi thứ dù vô tình hay cố ý xâm nhập khu vực bán kính 200m chung quanh nó chỉ có một kết cục duy nhất—— Bị đốt cháy đến tro bụi cũng không còn.

Tưởng như đây đã là một khoảng không c·hết chóc thì nơi trung tâm quả cầu, nơi nhiệt độ kinh khủng đến mức có thể nấu chảy sắt thép chỉ trong tích tắt, lại có một đứa trẻ đang sống lấy.

Trong tình huống sinh tử trước đòn tất sát bất ngờ từ Dị thần không đầu, A Nhi vẫn sống tiếp được. Trong sát na đến ranh giới sống c·hết, cảm giác thời gian như dừng trôi, Đứa trẻ với sự kinh hoảng tột độ đã tăng thu phát chú lực đến mức cao nhất, nỗi sợ tột độ đã khiến tinh thần Campione được thăng hoa. Và từ sự tăng tiến trên các phương diện đó mà quyền năng của cậu bé đã đáp lại và biến đổi.

Bàn tay quỷ b·ốc c·háy và trở thành ngọn lửa thuần túy. Với nhiệt độ cao như muốn đốt cháy cả không gian, nó nhanh chóng đi vòng qua "quả bom" mà vị thần tạo ra để bao bọc chủ nhân của mình.



Nó đốt cháy, nó từ chối, nó bài xích tất cả mọi vật chất chung quanh, từ cây mâu sắc bén, thần lực cuồn cuộn của thần gió, hay cả áp suất và toàn bộ lực sát thương sinh ra từ v·ụ n·ổ.

Nhưng chỉ ngoại trừ một thứ... đứa trẻ đã được ngọn lửa bảo vệ mà không chịu chút tổn hại nào.

Do tinh thần cùng chú lực đang rất căng thẳng, gánh nặng từ việc tăng mạnh cả hai quá nhanh làm cho A Nhi khó thở và sốc đến b·ất t·ỉnh ngang. Ngọn lửa trong lúc đó bị động bảo vệ, bao bọc vững chắc chung quanh như một thành lũy bất khả x·âm p·hạm.

Bản năng A Nhi đang chống lại cơn hôn mê, nó biết rằng nếu để cậu bé ngủ quá lâu thì cái giá phải trả sau đó sẽ rất thảm khốc. Dị thần hiếu chiến còn đang nhìn chằm chằm kia sẽ không bỏ qua cơ hội, ông ta sẽ cho A Nhi một vé về chầu ông bà để em ấy không còn phải cảm thấy khó khăn khi phải chọn giữa tỉnh dậy hay ngủ tiếp mỗi sáng nữa.

Cắn môi và hít một hơi thật sâu đến khi máu chảy ra và phổi đau nhức vì căng phồng. Dường như ngọn lửa thần bao bọc chung quanh cậu bé không dùng ô xy làm nhiên liệu cháy, bằng chứng là em ấy không hề bị khó thở mặt dù buồng ngực hơi nóng một chút.

-...Khục... hụ ... khụ... khụ... - Cùng với cơn ho, A Nhi lấy lại tỉnh táo.

- Hừm, không hề chịu c·hết dễ dàng sao. Quả là nhân gian quỷ vương, sức sống của các ngươi vô cùng lì lợm.

- Hỡi gió, cuốn lấy kẻ sát thần!

Vị thần không chỉ đứng yên không làm gì.

Các cơn gió theo lệnh ông ta kéo lên không dứt về q·uả c·ầu l·ửa, chúng mãnh liệt như sóng đại dương, cái sau xô cái trước khí thế không lùi.



*VÙuu...!*

*Ùuu...!*

* Ù...!*

Những tiếng rít của gió trong bóng tối vang lên ghê gợn. Chúng kèm theo tử khí đen đặc như muốn nuốt chửng lấy mặt trời, xông lên xâu xé thành lũy ánh sáng.

Nhưng tất cả vô dụng, trước sức nóng mạnh mẽ từ quả cầu, tất cả gió độc đều vị đốt trụi, mặc kệ chúng có kêu gào thảm thiết thế nào đi nữa.

Nhưng...

- "Tên nhóc sát thần chắc chắn sẽ bị mài c·hết nếu tiếp tục như vậy."- Như một vị tướng quân có cái nhìn đại cục... mặt dù không có đầu, nhưng con mắt linh hồn của vị thần vẫn dõi theo kẻ thù không đội trời chung.

Thần gió không hề kiêu ngạo khi suy nghĩ như vậy. So về bất kỳ mặt nào, sức mạnh, thần lực, quyền năng, kinh nghiệm, chiến lược... ông ta hoàn toàn áp đảo A Nhi. Dù cho các sát thần được biết đến là những sinh vật mạnh mẽ nhất cõi trần, với quyền năng thần thánh và lượng chú lực gấp hàng trăm lần một pháp sư lâu năm được luyện tập bài bản.

- Chiến thắng sẽ về tay ta! Nhưng ta thích một chiến thắng dứt khoát mà không rườm rà. Đòn tiếp theo ta sẽ chặt đứt ngọn lửa mà ngươi tự hào—! - Vị thần hùng hồn tuyên bố.

Ông ta buôn ra bàn tay, cây xà mâu rời tay và biến mất trong không khí.

Sau đó một cơn gió đen tụ lại, hóa thành một thanh trường đao bị thần không đầu một tay nắm chặt giơ cao, mũi nhọn hướng lên trời.

Một v·ũ k·hí thần thánh khác của ông ta, nó trông khá mộc mạc. Một cây đao với cán đao quấn dây mây có vòng sắt ở cuối, không có phần bảo vệ tay, lưỡi đao thon thả và chạm khắc hoa văn. Tuy trông đơn giản là vậy, nhưng sự sắc bén của nó nếu so với cây mâu ban nãy chỉ có hơn chứ không hề kém cạnh.



Dù chỉ đứng cách xa xa nhìn lại, vệt sáng bất chợt từ cây đao kia vẫn khiến A Nhi cảm giác con mắt đau rát.

- Ngọn lửa thần được sứ giả ánh sáng mang từ thiên đàng đến thế gian. Đây là ngọn lửa nguyên thủy sáng tạo vạn vật và nuôi dưỡng sự sống. Hỡi ngọn lửa thần đã nuôi dưỡng văn minh cùng sự sống, xin ban cho ta sức mạnh chinh phục sợ hãi và khu trừ tai ách.

Chú lực tuôn trào đã tăng cường ngọn lửa, những lời ngôn linh đầy quyền năng vô thức được niệm lên bởi đứa bé sát thần. A Nhi không hề biết ý nghĩa hay câu chuyện đằng sau những lời lẽ đó là gì... Nhưng nỗi sợ hãi bị cắt đôi đã thôi thúc em ấy xướng lên những lời cầu nguyện đầy thần tính của lửa.

*Xooẹtt——!*

Trong một khoảng khắc, A Nhi giật mình, mắt mở to há hốc, vẻ mặt hiện lên sự hoang man cùng không hiểu.

Chỉ trong chớp mắt ấy, trong tâm trí A Nhi hiện lên hình ảnh của một đứa bé khác...

Cậu bé đó vẻ bằng tuổi A Nhi— một đứa trẻ bảy tuổi, ăn mặc giản dị với áo thun trắng xỉ màu và quần cụt nâu quá đầu gối, đi chân đất. Mỹ mạo đứa trẻ thoát tục như thiên thần— tóc bạc kim sáng bóng, gương mặt hoàn mỹ như tượng tạc, đôi mắt hoàng kim hút hồn, thân hình kiện mỹ với làn da nâu đỏ khỏe mạnh. Đứa bé hướng về A Nhi mỉm cười.

Ánh mắt đứa trẻ đó nhìn cậu sao mà đầy trìu mến và cảm giác thân thuộc đến lạ.

Một con quạ với bộ lông vàng óng phát ra ánh sáng mặt trời bay lượn vòng trên đầu cậu bé, nó cuối cùng xòa đôi chân nhỏ đáp xuống cánh tay đứa bé kia đưa ra.

- [Muốn cùng chơi sao?...]- Cậu ta cất tiếng nói, nó cũng trong trẻo, tinh tế tựa như tiếng đàn trời.

- [ ... Bạn của ta! ]

- "Đây là ai?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.