“Các cậu yên lặng một chút được không?” Một nam sinh tóc ngắn cầm quyển sách nhìn về phía ba người đang ồn ào, có hơi không vui: “Đây là thư viện, mong các cậu giữ yên lặng, cảm ơn.”
“Xin lỗi.” Giang Lê lập tức phục hồi tinh thần, nói xin lỗi với nam sinh kia.
Walter le lưỡi một cái, không tiếp tục đùa với Alan nữa, cũng nhận thấy hành vi của mình là không phù hợp.
Alan cũng yên tĩnh lại, chỉ liếc nam sinh kia một cái rồi rời mắt, sau đó cô vẫy tay tạm biệt với Giang Lê, quay lại vị trí ban đầu mình đứng.
Walter không đi, hắn đứng cạnh Giang Lê, nhỏ giọng nói: “Giang Lê, tớ biết cái nào hữu dụng trong cuộc thi, tớ dẫn cậu đi.”
Giang Lê cũng nhỏ giọng trả lời: “Quá tốt, cảm ơn cậu, Walter.”
Hai người rón rén, một trước một sau đi qua các giá sách.
Cầm xuống tài liệu mà Walter chỉ, trong đó có hai quyển là Giang Lê định tìm từ trước.
Sau đó, cả hai rời khỏi tầng bảy.
Xuống tầng một, Walter nói với Giang Lê: “Giang Lê, những quyển này có chỗ nào cậu không hiểu cứ hỏi tớ qua trí não nhé, tốt xấu gì tớ cũng thi qua chứng minh trồng trọt sơ cấp rồi, vẫn có thể giúp được cậu một chút.”
“Cảm ơn cậu nhé Walter.” Giang Lê ôm một đống sách trong lòng, mỉm cười.
“Ai nha,” Walter có chút bất đắc dĩ, “Hôm nay cậu nói ‘Cảm ơn’ với tớ nhiều lắm đấy, cậu là yêu tinh cảm ơn à?”
Giang Lê hơi trợn mắt: “Tớ…”
Walter không chờ cậu nói xong, vỗ vai cậu: “Được rồi, cố lên!”
Giang Lê theo thói quen định nói “cảm ơn”, nhưng chữ “cảm” vừa mới tới miệng đã bị Walter kêu ngừng: “Không được nói ‘cảm ơn’!”
“Được rồi,” Giang Lê cười, “vậy tớ về trước nhé.”
“Bye bye.”
Hai người vẫy tay tạm biệt, một người ra khỏi thư viện, một người quay lại tầng bảy.
Rời khỏi thư viện đã là buổi trưa.
Nắng tháng bảy như đổ lửa, chiếu lên người rất rát.
Giang Lê đi dưới bóng râm của cây về ký túc xá.
Tuy thế nhưng khi về tới nơi, cậu vẫn đổ mồ hôi ướt sũng.
Nhanh chóng bật điều hòa, Giang Lê mặc một áo phông quần đùi đơn giản, ngồi dựa vào giường bên cạnh cửa sổ, bắt đầu đọc sách đem về từ thư viện.
Nhiệt độ trong phòng rất vừa, man mát, lưng Giang Lê dựa sát vào giường, nghiêm túc xem từng chữ.
Trên bệ cửa sổ, lá cây dục hỏa phượng hoàng nhẹ nhàng lung lay, tắm ánh nắng, vô cùng vui vẻ.
Bên cạnh nó là mầm cây Tiểu May Mắn bé như hạt đậu cũng đang cố gắng hấp thu năng lượng trong ánh nắng, hai lá hình bầu dục hơi trong suốt đang chứa vô vàn tia sáng lấp lánh, sau đó những tia sáng lại giống như bị hút vào một hố đen, xoay tròn rồi biến mất bên trong lá cây.
Lúc Fleck tới gọi Giang Lê ra ăn cơm, hắn thấy Giang Lê đang quay lưng về phía mình, đọc sách say sưa.
Hắn gõ cửa: “Chủ nhân nhỏ ơi, ra ngoài ăn trưa nhé.”
“Tới đây.” Giang Lê vừa đáp lại vừa quay đầu nhìn Fleck, nở nụ cười tươi rồi đặt sách xuống sàn, đứng dậy.
Bữa trưa ngày hôm nay: Một bình dịch dinh dưỡng vị dâu tây.
Giang Lê: Việc kiếm tiền gấp cháy tới mông rồi.
Sau bữa trưa, Giang Lê không ra ngoài, cậu ngồi trong phòng ngủ, tiếp tục vùi đầu đọc tài liệu.
Lúc mặt trời lặn xuống, mặt trăng mọc lên, trên thảm đã có một đống hỗn độn toàn sách là sách, quyển đông quyển tây chất thành một đống.
Giang Lê ngẩng đầu lên, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, xoa xoa cái cổ cứng ngắc, thở ra một hơi.
Sách vở mới xem xong hai phần ba, còn một phần ba nữa chưa đọc.
Giang Lê sắp xếp lại từng quyển, ghi chép cẩn thận lại rồi đặt lên bàn nhỏ cạnh giường, sau đó rời khỏi phòng ngủ.
Cơm tối hôm nay: Một bát cháo gạo nóng hổi.
Giang Lê: Cố gắng hết sức thi được chứng minh trồng trọt! Trồng trọt! Là được ăn ngon!”
–
Thứ hai, thời tiết đẹp.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, Giang Lê tỉnh giấc từ rất sớm.
Cậu nhìn bản thân mình trong gương đang mặc đồng phục màu xanh lam được thiết kế vừa vặn, tóc đen mắt đen, dáng người nhỏ nhắn, trông Giang Lê giờ như một vương tử nhỏ tao nhã vậy.
Uhm, rất thích.
Ăn sáng xong, Giang Lê nói lời tạm biệt với Fleck, đeo cặp tới sân tập trung của tân sinh viên, cũng là sân luyện tập của học viện.
Sân luyện tập nằm ở góc đông bắc của trường, hình bầu dục, bình thường sẽ có người tới đây tập thể dục hoặc chơi đùa, phần lớn là sinh viên khoa chiến đấu. Giữa sân to khổng lồ như vậy, những người đang chơi đùa hay rèn luyện nom thật ít ỏi, bởi vậy trên sân nhìn chung khá vắng vẻ vào ngày thường.
Trên căn bản, chỉ khi nào tổ chức hoạt động hay tranh tài mới náo nhiệt lên được.
Bởi vì diện tích học viện thực sự quá lớn, muốn tới được nơi mất rất nhiều thời gian nên Giang Lê chọn đi xe bánh đà để tới sân luyện tập.
Xe bánh đà là một loại xe do một cái bánh xe và một cái ghế tạo thành, người tới ngồi lên rồi bấm vào các nút lệnh để khởi động và điều khiển, đơn giản dễ học.
Giang Lê thử một lát là đã học được rồi.
Lúc Giang Lê tới đó, trên sân đã có rất nhiều sinh viên năm nhất tụ tập, đỏ, lam, trắng, đen, các sinh viên mặc đủ loại đồng phục màu sắc khác nhau cùng tụ họp một chỗ, trò chuyện náo nhiệt.
Lúc này Giang Lê đã biết rồi, màu sắc của đồng phục tượng trưng cho ngành học của họ.
Học viên mặc đồng phụ màu đỏ đến từ khoa chiến đấu, màu xanh lam là giống như cậu, từ khoa trồng trọt, học viên mặc đồ màu trắng là của khoa người máy, cuối cùng, các học viên mặc đồ màu đen là của khoa máy móc.
Giang Lê dựa theo màu sắc của đồng phục, rất nhanh đã tìm thấy vị trí của khóa thực vật, cậu vui vẻ đi tới, gia nhập vào trong quần thể tân sinh.
Chờ một lúc không lâu, hiệu trưởng cùng một vài người khác lần lượt xuất hiện trên bục cao.
Trong đó có một vài người khi vừa xuất hiện, khắp sân luyện tập liên tiếp vang lên tiếng kinh hô.
Lúc Reg xuất hiện, Giang Lê cũng không nhịn được hô lên giống mọi người.
Đây không phải là người lần trước chỉ đường cho cậu sao? Sao anh ta lại xuất hiện ở đây???
“Reg! Là Chiến thần Reg Wilmot!”
“Woa! Ngay ngày đầu tiên nhập học đã được gặp siêu thần tượng trong lòng tôi! Hạnh phúc muốn xỉu!!!”
“Reg?!!! Trời ơi, thật sự là sĩ quan Chiến thần kìa!!!”
“Sĩ quan Chiến thần…” Giang Lê lặp lại danh xưng này trong miệng do người bên cạnh đang kinh ngạc thốt lên, làm cậu nhớ lại một vài thứ.
Ký ức chậm rãi tới muộn, cậu nhớ ra rồi.
Thảo nào lúc đó cậu nhìn thấy anh ta lại cảm thấy quen quen, vì trước đó cậu từng tìm tư liệu về người đó!
Ký ức liên quan tới “Suối ước nguyện” từ từ hiện ra trong đầu Giang Lê, cậu nhìn Reg trên đài cao, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải.
Cậu còn nhờ người ta giúp đỡ, còn vui vẻ nói tên cho nhau.
Lúc này Giang Lê chỉ muốn biến về dạng cá, chui xuống biển.
Lễ khai giảng không lâu, mấy người lần lượt lên đọc diễn văn xong, buổi lễ cũng kết thúc.
Giang Lê đeo cặp sách, hoảng hoảng hốt hốt cùng đoàn người trở về.
Từ lúc Reg xuất hiện trên sân cho tới khi lễ khai giảng kết thúc, ý thức cậu vẫn nằm trong trạng thái hoảng loạn.
“Giang Lê!” Mãi cho tới khi có người vỗ vai cậu, Giang Lê mới hồi phục tinh thần lại.
Chàng trai mặt tàn nhang Nori Benjamin nhìn Giang Lê mơ mơ màng màng, hơi nghi hoặc hỏi: “Giang Lê, vừa rồi cậu suy nghĩ gì thế? Tớ gọi cậu vài tiếng mà cậu không đáp.”
“Nori, xin lỗi nhé.” Giang Lê nhìn đối phương, gãi đầu: “Tớ không nghĩ gì đâu.”
“Không nói cái này nữa.” Nori cười nhìn Giang Lê: “Giang Lê, tớ học lớp C, cậu lớp nào thế?”
“Tớ lớp A.” Giang Lê đáp.
“Uầy…” Nori có hơi chán nản: “Vậy chúng ta không làm bạn cùng lớp được rồi.”
“Không sao,” Giang Lê vỗ vai hắn an ủi, “tuy rằng chúng ta không cùng một lớp nhưng một vài tiết chúng ta vẫn học cùng nhau mà.”
“Ừm!” Nori gật đầu, vui hơn một chút.
Buổi lễ qua đi, nhóm tân sinh như những con sông, dồn dập đổ về các lớp.
Giang Lê chào tạm biệt Nori rồi cũng tới lớp học của mình.
Trong lớp A, cậu đã gặp được giáo sư Berger Titus, người đã đặc cách cho cậu vào học viện.
Đây là lần đầu tiên Giang Lê tận mắt thấy giáo sư Berger Titus.
Giáo sư Berger là một ông lão hơi mập đã gần hai trăm tuổi, râu quai nón, đeo kính hình chữ nhật, nhìn có hơi nghiêm túc.
Giang Lê ngồi ở bàn phía trên, hai tay để trên bàn, y như học sinh tiểu học.
Giáo sư Berger nhìn quanh phòng học một vòng, cả phòng lập tức yên tĩnh lại.
“Tôi là Berger Titus, là giảng viên môn lý luận trồng trọt của các cậu, quân huấn (huấn luyện quân sự) sẽ bắt đầu vào trưa mai, kỳ hạn hai tuần, hy vọng mọi người có thể cố gắng.”
Nói xong, Berger cầm sách trên bàn, ra khỏi phòng học.
Lúc giáo sư Berger đi ra, trong phòng lập tức nổ tung.
“Có thể cố gắng? Giáo sư Berger sao lại muốn như vậy?”
“Chúng ta không phải là khoa trồng trọt à? Sao cũng phải tham gia quân huấn, không phải chỉ hệ người máy với chiến đầu mới cần à?”
“Tôi có linh cảm không lành.”
“Theo tôi biết, quân huấn của học viện đệ nhất đế quốc là chương trình bắt buộc của sinh viên năm nhất toàn trường, khoa gì cũng phải tham gia hết.”
…
Giang Lê ngồi ở chỗ của mình nghe bạn học xung quanh bàn luận, cảm thấy khá mới mẻ.
Quân huấn? Đó là cái gì?
Cậu mở trí não ở cổ tay, gõ hai từ khóa “học viện đệ nhất đế quốc” và “quân huấn”, thông tin liên tiếp hiện ra.
Cho tới khi hiểu quân huấn là gì, Giang Lê đã ngây ra như tượng gỗ.