Buổi sáng tỉnh dậy, xem điện thoại thì thấy có tin nhắn cảm ơn gửi tới hồi đêm.
3 giờ sáng mà gửi tin nhắn thế này sao?
Hôm qua, trước khi tôi gặp Cha Yeo Woon, Ahn Kyung Hoon đòi giúp tôi trực nhật, lúc đẩy cậu ấy bắt đi về, tôi đã nghe đủ cả cảm ơn lẫn xin lỗi rồi.
Tổng hợp những chuyện về Ahn Kyung Hoon mà tôi nghe được thời gian qua thì cũng hình dung được đại khái câu chuyện. Hình như cậu ấy từng bị những thằng như Tak Joon Ho hôm qua trêu chọc quấy phá, và vì thế mà đã phải đi điều trị tâm lý. Cảm giác gia đình bao bọc quá mức hay giáo viên thận trọng trong cư xử với cậu ấy, phải chăng cũng là vì chuyện đó?
Tôi không thật sự đi học ở trường Shinyeop, mà chỉ là đột nhiên rơi tõm vào lớp 12 ở đây nên không biết chuyện đó. Mặc dù có biết đi nữa thì cũng chưa chắc đã để tâm.
Ahn Kyung Hoon liệu có ổn không nhỉ? Tự nhiên tôi lại lo lắng bao đồng.
“Bao… bao giờ thì… thì mình học vậy?”
Hóa ra lo lắng bằng thừa, tôi vừa mới tới trường thì chủ nhân của cái tin nhắn mơ hồ gửi cho tôi lúc mờ sáng kia đã túm tôi lại, mắt long lanh tràn đầy nhiệt huyết mà hỏi như vậy.
“Mình định học cùng với Cha Yeo Woon, liệu có được không?”
“Hả? Học cùng? Ba người ấy hả?”
“Ừ. Nếu dạy được cho cả cậu nhóc ấy nữa thì tốt, nhưng nếu ảnh hưởng việc học thì cậu cứ tập trung học bài của cậu là được.”
“Không… không đâu!”
Ahn Kyung Hoon ngập ngừng rồi lắc đầu như thể đã hạ quyết tâm.
“Mình sẽ dạy cho Cha Yeo Woon, à, cho hậu bối ấy thật tốt.”
Cái nhiệt huyết này xem ra không phải là vì chuyện học hành, mà hướng tới việc trả ơn tôi thì phải. Sao phải tới mức đó chứ. Tôi gãi đầu gãi tai băn khoăn mất một lúc. Dù vậy đi nữa, tóm lại mọi việc vậy là suôn sẻ rồi chăng?
*
“Chào tiền bối ạ.”
“Chào… chào hậu bối ạ… à, chào cậu.”
Mà có khi chẳng suôn sẻ mấy cũng nên.
Bầu không khí cứ gọi là cứng đơ. Đến ngạt cả thở luôn.
Cha Yeo Woon với Ahn Kyung Hoon gượng gạo không để đâu cho hết. Mà đấy là hồi trước còn cùng nhau ăn bánh gạo rồi đó.
Đã quyết định là sẽ học ở nhà Cha Yeo Woon, nhưng đi đến đó cũng là một vấn đề. Vào giờ Cha Yeo Woon tập xong, lần này xe buýt cũng còn nhiều ghế, bao nhiêu chỗ trống như vậy nhưng cả ba chúng tôi vẫn đứng lóng ngóng ở đó.
“Sao không ngồi vậy?”
Thông tin bên lề là tôi không ngồi hoàn toàn không phải vì không muốn ngồi. Mà tại vì Cha Yeo Woon với Ahn Kyung Hoon cứ dính chặt vào tôi không nhúc nhích nên tạm thời tôi cũng đành phải đứng đó.
“Tiền bối định ngồi đâu vậy ạ?” Cha Yeo Woon hỏi.
“Tôi sẽ ngồi một mình, hai người cứ ngồi đi.”
Nghe tôi nói vậy xong mà hai người vẫn không ai chịu ngồi xuống ghế, tôi chỉ biết thở dài đánh thượt.
Xe buýt đã lăn bánh mà vẫn còn đứng thế này, lý do đã quá rõ rồi. Ngồi đâu cũng được, vậy mà sao lại phải xem tôi ngồi chỗ nào mới được chứ, đã thế lại còn cả hai người.
Rút cuộc, tôi ngồi ở băng ghế cuối. Chính giữa ghế, như một vị vua. Kẹp giữa Cha Yeo Woon với Ahn Kyung Hoon ngồi hai bên.
Tôi muốn ngồi cạnh cửa sổ, nhưng như vậy thì hai người kia lại phải ngồi cạnh nhau, chắc sẽ gượng gạo lắm. Cứ thế này thì hôm nay học hành kiểu gì đây.
Lo lắng hóa thừa, tới nhà Cha Yeo Woon rồi, Ahn Kyung Hoon cư xử rất mẫu mực. Phản ứng của cậu ấy rất khác với cái tên đầu gấu không bằng lái đã buông lời châm chọc ‘Hóa ra sống ở nơi như thế này’.
“Mình… mình có mang theo bộ đề mình dùng hồi lớp 11. Tại biết đâu lại có ích.”
Cặp sách của Ahn Kyung Hoon trông có vẻ nặng, cậu ấy bẽn lẽn lấy bộ đề ra để lên chiếc bàn học mở sẵn, cũng phải tới vài quyển chứ không ít. Nhận lấy bộ đề được chia theo từng môn, Cha Yeo Woon ngập ngừng rồi khẽ cúi đầu.
“Cảm ơn tiền bối.”
“Không có gì. Cậu… cậu là hậu bối thân thiết của Myung… Myung Ha mà. Tại tôi cũng nợ Myung… Myung Ha nhiều lắm.”
“Anh học cùng lớp với tiền bối Myung Ha phải không?”
“Ừ. Ngồi cạnh luôn.”
“Tiền bối Myung Ha có chịu khó nghe giảng không ạ?”
“Ơ, à… thỉnh thoảng đúng là cậu ấy cũng ngủ, nhưng thường thì…”
“Người ta ngồi ngay đây mà hai người nói chuyện gì thế hả?”
Tìm được đề tài nói chuyện thì cũng tốt thôi, nhưng sao lại phải lôi tôi ra nói chứ.
“Tập trung ôn thi đi nào. Tuần sau nữa là thi rồi.”
Tôi cản hai người lại kịp thời, vậy là hai cùng ngoan ngoãn quay lại với bộ đề. Cha Yeo Woon trông đầy vẻ bất mãn nhưng dù vậy vẫn rất nghe lời.
‘Em sẽ cố gắng học’ – có vẻ như câu này cũng là thật lòng nên Cha Yeo Woon rất tích cực hỏi bài Ahn Kyung Hoon. Có thể cảm nhận được sự ngờ vực qua việc cậu ấy không chịu hỏi tôi. Thằng nhóc đúng là thận trọng.
“Để… để giải bài này, nếu sử dụng sự đồng dạng của các tam giác vuông thì độ dài của đoạn P là…”
Ahn Kyung Hoon gắng hết sức để giảng bài, còn Cha Yeo Woon thì chăm chú lắng nghe, tay bấm bấm chiếc bút chì.
Nhưng chỉ cần nhìn phản ứng là đủ biết. Bất chấp cố gắng của Ahn Kyung Hoon, Cha Yeo Woon không theo được hết phần giảng của cậu ấy.
Việc bản thân mình hiểu với việc dạy cho người khác là hai chuyện khác nhau. Cứ như thế kia thì một trong hai bên phải tinh ý mà dừng lại trước, nhưng cả hai vẫn đang nhọc công vô ích.
“Đưa tôi xem.”
Chịu không nổi nữa, tôi cầm lấy quyển bộ đề.
“Cậu đang chẳng hiểu gì đúng không?”
“Đâu có đâu ạ.”
Cha Yeo Woon vặc lại, vẻ bực bội. Định lừa ai hả. Cái mặt đúng kiểu mấy đứa không hiểu bài còn gì. Viết rành rành trên mặt luôn kìa. Rằng chẳng hiểu bài giảng một tí ti nào.
“Phần Kyung Hoon đang giảng ấy mà… Cậu có biết định lý Pythagore không đó?”
“Phần này không phải là do em không chịu học đâu.”
“Biết rồi, thằng nhóc này. Ai nói là cậu không chịu học đâu nào? Tôi đang hỏi xem phải giải thích từ đâu thôi. Nói tóm lại là dùng định lý đó để giải cái này.”
Tôi viết công thức ra giấy rồi giải thử cho cậu ấy xem. Cha Yeo Woon lập tức hiểu bài, nhanh hơn tôi tưởng. Khả năng tiếp thu rất tốt. Cậu ấy bị hổng kiến thức cơ bản nhiều chỗ, nhưng dù vậy cũng không đến mức không thể theo kịp chương trình.
“Tiền bối nói mình học giỏi, hóa ra là nói thật ạ?”
“Vậy cậu tưởng tôi bị điên nên đi xạo chuyện học hành với cậu hả? Tin tôi chút đi.”
“Trông tiền bối giống như chẳng học hành bao giờ ấy, thật sự mà nói.”
“Vốn dĩ cao thủ thật sự thường không để lộ cho người khác biết đâu.”
Cha Yeo Woon lại tiếp tục trầm trồ. Thậm chí Ahn Kyung Hoon cũng nhìn tôi đầy vẻ ngạc nhiên.
Trông vậy thôi chứ tôi đã từng là giảng viên dạy mấy nhóc như các cậu đấy, vậy mà rút cuộc lại bị đối xử thế này cơ chứ. Mặc dù hồi 19 tuổi thật thì tất nhiên tôi đã phải chiến đấu vật vã với mấy thằng hạng 10 đội sổ phía dưới mình.
“Tối nay ăn gì ta? Mình… mình sẽ trả tiền.”
“Sao cậu lại trả. Chia ba đi. Phần của Cha Yeo Woon mình sẽ trả.”
“Sao tiền bối lại trả phần của em chứ?”
“Vì cậu bé nhất chứ sao.”
“Không không. Hôm qua Myung Ha đã vì mình mà bị thương còn gì.”
“Rút cuộc cậu còn định nhắc chuyện này đến bao giờ nữa? Cứ thế này đến mừng thọ 70 chắc vẫn nhắc chuyện hôm qua mất. Tôi cũng có bị đau mấy đâu. Thành thật mà nói, bị mất toi nụ hôn đầu còn đau hơn ấy chứ, hừ.”
“Chuyện đó là sao ạ?”
Cha Yeo Woon chợt nghiêm mặt hỏi chen vào. Ahn Kyung Hoon định trả lời nhưng tôi ngăn lại. Cứ để cậu ấy nói thì thế nào cậu ấy cũng sẽ lại kể nguyên xi từ đầu đến cuối mất.
“À thì hôm qua tôi với Tak Joon Ho hôn nhau.”
“Cái… cái gì cơ ạ… hôn ấy ạ? Với Tak Joon Ho?”
“Ừ. Tự nhiên thành ra như vậy.”
“Sao tiền bối lại hôn Tak Joon Ho chứ?”
“Để dạy cho cậu ta bài học.”
“Tiền bối nói gì vậy ạ? Hôn để dạy cho bài học là sao. Mà không, con trai mà tiền bối cũng hôn nữa ạ?”.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện |||||
Hẳn khá là bối rối nên Cha Yeo Woon càng nói, giọng cậu ấy càng lạ hơn. Về cuối, giọng cậu ấy lạc cả đi.
Giữa cái lịch trình lành mạnh nhằm học ôn chuẩn bị cho thi giữa kỳ, sao việc liệu tôi có thể hôn con trai hay không lại đột nhiên trở thành chủ đề chính thế này?
‘Có gì mà không được’ – tôi có thể cười đùa như thế cho qua chuyện, nhưng nghe đề cập đến chuyện đó với con trai, vẻ mặt Ahn Kyung Hoon đã trầm xuống, khiến tôi thấy bận tâm.
“Thì đã sao nào? Không được hay sao?”
Nghe tôi nghiêm túc không cười mà hỏi lại như vậy, Cha Yeo Woon tròn mắt ngơ ngác như con thỏ.
“Không… không phải là không được ạ.”
“Cậu cũng lo mà học đi, không tôi dạy cho cậu bài học bây giờ. Vậy tóm lại là bọn mình ăn gì nhỉ? Gà được không?”
Mặc kệ Cha Yeo Woon, tôi mở app gọi đồ ăn ra. Đúng là đất nước của shipper, các hiệu gà cứ gọi là tràn ngập.
“Gà sốt gia vị với gà chiên? Cay thì Cha Yeo Woon không ăn được nên không gọi cay được rồi.”
Nãy giờ cứ liên tục chen vào hỏi đủ thứ về ký ức nụ hôn đầu dữ dội của tôi, nhưng kể từ giây phút đó, Cha Yeo Woon trở nên im lặng. Đột nhiên cậu ấy vùi đầu vào bộ đề mà cần mẫn làm bài, thật đáng ngạc nhiên.
Tính theo đầu người nên đã gọi ba con gà, vậy mà vẫn thiếu. Đúng là nam sinh đang cái tuổi ăn tuổi lớn. Tôi chia cho mỗi người một cái đùi của tôi, cả hai từ chối rồi cuối cùng cũng ăn, thật buồn cười.
“Tiền bối không ăn nữa ạ?”
“Tôi nhìn mấy cậu ăn thôi cũng đủ no rồi.”
“Myung Ha à, hay là gọi… gọi thêm món khác nhé?”
“Thôi khỏi. Uống hết cola đi còn hơn. Trời tối rồi, Kyung Hoon, cậu không phải về nhà sao?”
Cậu ấy chẳng học được gì mấy nên tôi cũng thấy áy náy. Ahn Kyung Hoon xem giờ rồi giật mình, vội thu xếp cặp sách.
“Không ngờ đã tới giờ này rồi. Tại… tại vui quá ấy.”
Chỉ là học thôi, có gì mà vui chứ, hẳn ai đó có thể nói như thế. Nhưng tôi có thể hiểu được phản ứng hồ hởi của Ahn Kyung Hoon. Thực ra, tôi cũng thấy vui.
Đây là lần đầu tiên tôi được cảm nhận niềm vui khi ở cùng với bạn bè. Cùng nhau tán gẫu, ăn uống, cùng nhau tụ tập.
Tôi với Cha Yeo Woon dọn dẹp sơ sơ bàn học rồi tiễn Ahn Kyung Hoon về. Đây không phải nhà mình, nhưng vì hay tới nên tôi vào vai chủ nhà cùng với Cha Yeo Woon thật tự nhiên.
“Myung Ha, cậu không về hả?”
“Cậu về trước đi. Mình dọn dẹp cùng xong rồi về. Đi cẩn thận đấy.”
“Tiền bối về ạ.” Cha Yeo Woon chào tạm biệt.
Chào hỏi xong, đã định đi rồi, Ahn Kyung Hoon lại ngập ngừng hỏi.
“Ngày… ngày mai mọi người có muốn cùng học nữa không?”
“Nếu cậu thấy ổn.”
Ahn Kyung Hoon vẻ mặt rạng rỡ đi xuống cầu thang. Sau cặp kính dày cộp, đôi mắt cười của cậu ấy trông thật ấn tượng.
Nhiệm vụ bổ sung là kết bạn cho Cha Yeo Woon, vậy mà không hiểu sao người có cảm giác thành tựu nhất lại có vẻ là Ahn Kyung Hoon nhỉ.
Mà dù chỉ một người thấy vui là cũng được rồi. Cha Yeo Woon mà không thích thì hẳn là cậu ấy đã nói không thích, vậy mà lại ngoan ngoãn chịu học thế này, có lẽ trong lòng cậu ấy cũng thấy vui.
Trong lúc phân loại dọn dẹp rác từ chỗ gà vừa ăn, tôi kín đáo đưa mắt nhìn Cha Yeo Woon.
“Kyung Hoon tốt thật ấy nhỉ.”
“Vâng.”
“Cả ba cùng học thật là vui, đúng không?”
“Không ạ.”
Sao lại nói tuột ra thẳng thừng thế này nữa rồi?
Thật may là Ahn Kyung Hoon đã về. Cha Yeo Woon buộc mấy túi rác lại thật chặt.
“Không phải là em không thích anh Ahn Kyung Hoon. Nhưng em cứ tưởng là hôm nay chỉ có em với tiền bối hai người học thôi.”
“Lần trước tôi đã nói là học cùng nhau rồi còn gì. Mà này, hai người hay ba người thì đã sao. Hôm nay Ahn Kyung Hoon đã giảng bài cho cậu bao nhiêu đấy thôi.”
“Em đã nói là em không có ghét anh ấy rồi cơ mà.”
“Không ghét thì tại sao chứ?”
“Em đã nói là em chỉ muốn học cùng với một mình tiền bối thôi. Em đã nói rõ như vậy rồi mà.”
Cha Yeo Woon đáp lại rành rọt, nhấn mạnh từng tiếng. Cái túi rác lại bị buộc thêm một nút nữa, đánh soạt một tiếng.
Tôi ngẫm nghĩ câu nói của Cha Yeo Woon một lát, và tôi đã hiểu ra ý cậu ấy.
“Yeo Woon à, con người ấy mà, làm sao mà chỉ chơi với mỗi người mà mình chơi quen rồi chứ.”
“……..”
“Cậu phải rèn kỹ năng giao tiếp xã hội hơn nữa. Chịu khó kết thêm bạn bè mới, rồi cùng chơi vui biết bao.”
“Tae Myung Ha đúng là bực cả mình…”
“Hả? Cậu vừa nói hỗn đấy à?”
“Em chẳng nói gì hết. Em đi vất rác đây.”
Cậu lẩm bẩm bé xíu vậy, tưởng tôi không nghe thấy hả. Giờ thì độ yêu thích cũng đã tăng lên rồi, cứ tưởng cậu ấy sẽ thành con cún con ngoan ngoãn nghe lời tiền bối, hóa ra bias của tôi vẫn hỗn y như vậy.
“Ở đây bỏ rác ở đâu thế? Tôi thấy dưới kia chất đầy túi rác, cứ bỏ ở đấy là được hả?”
“Đi cùng luôn đi ạ. Với lại tiền bối, có chuyện này…”
“Nếu là hỏi về chuyện hôn thì tôi không nghe đâu.”