Khu Bảo Tồn Loài Người

Chương 26: Chính thức sang trang



Chương 26: Chính thức sang trang

Sau một hồi nghỉ ngơi, thủ lĩnh cử người thông báo về việc mọi người đã sẵn sàng để bắc nốt thanh dầm còn lại.

Nhìn thấy thành công ngay trước mắt nên tinh thần của mọi người có lẽ đang rất hưng phấn, không biết mệt mỏi là cái gì.

Tiếp tục công việc.

Dù mọi người vừa hoàn thành một bên dầm cầu nhưng hắn vẫn phải giám sát trực tiếp quá trình để đề phòng có biến cố bất ngờ.

Hiện tại bộ lạc đang dần thay đổi lối suy nghĩ, tư duy nhiều hơn. Nhưng để xử lý những cái chưa từng gặp vẫn là quá sức.

Vậy nên hắn càng muốn đào tạo lớp kế cận về tư duy tự hỏi.

Khi nhìn thấy một vấn đề trước mắt, nên nghĩ đến tại sao nó lại xảy ra và tìm hiểu cách thức hoạt động của nó thay vì bỏ chạy vì sợ hãi.

Dĩ nhiên, những thảm họa thiên nhiên thì phải chuồn lẹ. Về bản năng đánh hơi nguy hiểm và giữ mạng thì người trong bộ lạc có thể bỏ rơi hắn mười con phố.

Trong lúc hắn suy nghĩ lung tung trong đầu cây gỗ thứ hai đã bắt đầu được kéo lên.

Hắn phải tập trung trở lại công việc này. Bất cứ thứ gì có thể tạo ra mối nguy hiểm đều cần được đối xử một cách nghiêm túc.

Gọi mọi người đứng vào phía bên trong cửa hang, tránh cây gỗ đứt dây rơi thẳng vào đầu.

Đám trẻ con cũng bị đuổi vào ôn tập học hành. Mục tiêu của chúng là đọc thông viết thạo toàn bộ bảng chữ cái trong ngày.

Mọi chuyện diễn ra một cách êm xuôi chứ không có bất ngờ nào xảy ra như hắn lo sợ.

Khi cây gỗ đã gần vào chỗ, một người phải chấp nhận nguy hiểm chạy ra ngoài để điều khiển việc hạ xuống một cách chính xác.

Khoảng 30 phút sau. Cây dầm gỗ thứ hai cũng được hạ xuống đúng vị trí một cách suôn sẻ.

Tất cả mọi người có mặt đều hò hét vui mừng.

Tâm trạng của hắn cũng rất tốt. Công trình này mà được hoàn thành ở trái đất, chắc chắn sẽ được ghi vào kỉ lục ghi lét.

Ở đây, có lẽ nó cũng là một kì quan nhân tạo đầu tiên. Nhìn ánh mắt mọi người trông về phía hắn là đủ hiểu.

Thán phục, sùng bái, đủ các thể loại tâm tình phức tạp đang diễn ra.

Nhưng chủ thể vẫn là sự vui mừng.

Không sùng bái sao được, một đứa trẻ 9 tháng tuổi, chưa một lần rời khỏi hang động.

Nhưng đã nghĩ ra đủ thứ giúp bộ lạc có cuộc sống thoải mái hơn rất nhiều. Từ công cụ đến vũ khí, rồi thức ăn.

Hiện tại, nhìn thấy cây cầu phải nói là vĩ đại.

Trước đó, chưa một ai có thể tưởng tượng ra con người cũng có thể tạo ra được những thứ như này.

Dù vậy, hắn cũng chỉ nghe được những câu khen rất tốt. Đây chính là câu hắn thường khen những người hoàn thành tốt một việc gì đó.

Hiện tại, nó được mọi người sử dụng để khen hắn.

Có lẽ, phải dạy thêm cho mọi người vài câu tâng bốc nữa mới được. Hắn lại bắt đầu suy nghĩ miên man.

Ở phía dưới, có một người cầm hai thanh rìu lớn đang chạy băng băng trên cây gỗ lên phía cửa hang.

Phải nói không biết sợ là gì, và khả năng giữ thăng bằng cũng rất tuyệt vời.

Hắn chắc chắn, sảy chân một cái rơi xuống bãi đá là sẽ banh bét.

Nghĩ tiêu cực như vậy là không tốt, nhưng cũng phải nhắc nhở mọi người. không nên bắt chước hành động này của thủ lĩnh.

Quay lại nhìn mọi người, có vẻ như không ai ngạc nhiên cả, mọi người nhìn thấy nhưng cũng coi như hiển nhiên vậy.

Hắn nào có biết, kĩ năng chạy trên cành cây là môn học bắt buộc khi vào rừng.

Nhất là thành viên đội săn. Nếu không có khả năng di chuyển linh hoạt trên cây, làm sao có thể thực hiện việc canh gác bảo kê cho tốt?

Chưa đến một phút. Thủ lĩnh đã có mặt ở điểm cuối cùng và nhảy phịch xuống cửa hang.

Nụ cười toe toét trên mặt đủ thấy được tâm trạng của cha hắn lúc này vui đến mức nào.

Từ khi có dao sắt, râu tóc của người trong bộ lạc mới được cắt ngắn.

Nên bộ mặt hiện tại của mọi người cũng coi như có thể phân biệt một cách rõ ràng.

Trước đây ngoài cách so sánh hình thể bên ngoài, hắn không sao có thể phân biệt được ai với ai.

Khi đối mặt với hắn, thủ lĩnh ôm chầm lấy hắn và bế bổng hắn đặt lên trên đầu.

Rất may là ở ngoài cửa hang, nếu còn đứng phía trong, hành động này của thủ lĩnh có lẽ trở thành hành động ám sát hắn rồi.

Nhìn vách đá phía trên cửa hang ngang tầm mặt mà hắn thấy lạnh cả người.

Thôi, thông cảm cho những người đang trong trạng thái kích động.

Sau một lúc hò hét phát tiết cảm xúc, hắn gọi mọi người lại nhắc nhở những việc cần làm ngay bây giờ.

Tất cả số vũ khí sắt cần được trưng dụng để đục phần gỗ phía trên như mẫu hắn miêu tả hôm trước.

Giữ lại phần cạnh bên ngoài làm lan can cũng là gờ để giữ phần vỏ cây không bị trượt đi.

Nhưng trước khi đó phải đóng mộng đã tạo sẵn để nẹp hai đầu cây gỗ không cho nó có thể dịch chuyển.

Ở phía trên này. Đục một phần bậc thang rộng tầm 1,5 mét cho tiện việc đi lên xuống cây cầu.

Hiện tại, công việc xây lan can cho phần sân bãi cửa hang có lẽ cũng nên được xúc tiến.

Sân bãi rất rộng. xây một lan can cao cỡ 1m dầy 50 cm cũng sẽ không gây ảnh hưởng gì nhiều.

Ý tưởng thì nhiều lắm, nhưng vẫn phải thực hiện một cách từ từ. Gấp cũng không có người làm.

Nghe xong nhắc nhở của hắn, mọi người bắt đầu hăm hở vào việc.

Giữ lại một thanh rìu của thủ lĩnh để làm công cụ tạo bậc lên xuống phía trên này.

Hắn đuổi thủ lĩnh quay trở xuống phân công các công việc tiếp theo.

Hắn muốn trong ngày hôm nay cây gỗ phải được đục xuống ít nhất 50 cm để triển khai việc lắp vòm bằng vỏ cây.

Ngoài ra cũng tạo sự dễ dàng và đảm bảo an toàn cho việc mọi người đi lại trên cầu.

Hắn ước lượng 50 cm độ sâu vừa đủ. Đầu trên này đường kính của cây gỗ có lẽ chưa đủ 2 mét, nên nếu đục sâu hơn sẽ ảnh hưởng đến sức chịu lực của nó.

Phần khe ở giữa sẽ được lát bằng những thanh tre và chốt bằng cách dùng đục tạo lỗ để đóng mộng.

Kể cả việc chốt phần mái vòm bằng vỏ cây cũng sẽ được thực hiện theo cách tương tự.

Với những công cụ bằng sắt hiện tại, không khó khăn gì để tạo một lỗ mộc và thanh chốt bằng tre.

Vấn đề chỉ là nhanh hay chậm mà thôi.

Một khi mái vòm đã được lắp lên, lúc đấy hắn muốn làm gì bên trong mà chả được.

Đốt lửa để hoạt động đi lại không phải là một giải pháp tốt. Vì chỉ cần một sơ xảy, mọi người có thể sẽ tự tay tống táng môi trường sống của cả bộ lạc.

Mái vòm vẫn cứ là một giải pháp tuyệt vời.

Rất nhanh, nhóm mười mấy người khỏe mạnh đã hoàn thành việc đóng chốt giữ chặt hai cây gỗ lại với nhau.

Sau đó trèo lên trên cây cầu, tiếng bổ chan chát bắt đầu vang lên liên tục.

Vụn gỗ được gom lại thành đống làm nguyên liệu đốt lò. Để phơi nắng vài hôm là đốt được rồi, tiết kiệm được khối thời gian kiếm củi.

Riêng phần thân cành của hai cây này cũng đủ cho bộ lạc xài trong một khoảng thời gian.

Nghĩ đi nghĩ lại hắn vẫn cảm thấy may mắn khi có được chỗ sắt thiên thạch này.

Không bột đố gột lên hồ, nếu không có công cụ vừa tay thì tài giỏi bằng giời cũng nửa bước khó đi.

Nhìn mọi người vung rìu chặt hăng say không biết mệt. Thi thoảng lại cầm một đoạn cây kiểm tra xem độ sâu đã đủ hay chưa.

Hắn cũng cảm thấy một chút tự hào về những thành tựu cho đến ngày hôm nay.

Lại nghĩ lại ngày đầu tiên ra hóng ở cửa hang. Vô tri không biết sợ.

Nếu hôm đó mẹ hắn không phát hiện đúng lúc thì một tài năng đã sớm chết tức tưởi rồi.

Theo bản năng, hắn ngẩng đầu lên nhìn xem còn cái "máy bay" nào lượn lờ trên đầu hay không.

Nghĩ đến con chim bự, hắn không thể không nghĩ đến việc đi trộm mấy quả trứng về ấp rồi thuần hóa làm thú cưỡi giống như trong mấy câu truyện tu tiên huyền huyễn.

Tạo ra một khế ước thú chẳng hạn. Hoặc ít nhất cũng là thuần hóa để làm ưng kị sĩ.

Phải nói, ý tưởng này nảy ra ngay từ khi hắn biết tình hình thực tế của mình.

Nhớ lại con gà ngày trước hắn nuôi, mỗi khi đói nó lại chạy đến mổ vào chân để đòi ăn.

Hành động mổ "yêu" một cái như vậy là hết sức bình thường đối với mấy loại động vật này.

Nhưng rồi ngẫm lại kích thước con chim hôm trước, theo phản xạ hắn rùng mình một cái.

Chỉ một cú mổ "yêu" theo bản năng đòi ăn của nó có thể sẽ giúp hắn đầu thai lần nữa.

Dìm sâu ý tưởng điên cuồng này xuống đáy lòng, hắn tiếp tục nghĩ về hướng đi sắp tới cho bộ lạc.

Trong khi đó, đám người trên cửa hang vẫn còn đang mừng vui toe toét, chia sẻ với nhau những tiện lợi có thể nghĩ đến khi bộ lạc hoàn thành cây cầu.

Một lúc sau, đầu óc hắn cũng báo cho hắn biết, đã đến giờ nghỉ trưa của hắn rồi.

Đi ngủ một giấc đã, dậy rồi sẽ tính tiếp. Đời còn dài mà, sức khỏe mới là ưu tiên số một.

Bàn giao một số công việc lặt vặt khác, nhắc nhở đám trẻ con cũng cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian giữa những khoảng thời gian học hành.

Hắn quay lại ăn tạm một quả chuối, một ít thịt cá, xúc miệng sạch sẽ rồi làm thêm một chầu sữa mẹ.

Hắn xoa bụng chìm vào trong giấc ngủ.

Khi hắn tỉnh lại buổi chiều.

Lớp học vẫn đang diễn ra dưới sự giám sát của hai bô lão.

Mọi người đã bình phục lại cảm xúc và tiếp tục những công việc của mình.

Cây cầu chỉ giúp cho giao thông trở lên thuận tiện. Còn thức ăn vẫn cần phải tự mình đi kiếm.

Hắn ra bên ngoài xem xét tiến độ công việc.

Việc đục đẽo đã sắp hoàn thành, chỉ còn lại cầm 20 mét cuối phía gần cửa hang.

Bậc thang lên xuống cũng đã hoàn thành, nhìn vuông vắn đẹp đẽ.

Nhìn đến bậc thang này làm hắn nhớ lại cái cầu thang lúc lên xuống máy bay.

Phía dưới đám người đang ùn ùn vận chuyển vỏ cây dần lên.

Chỉ chờ đội đục đẽo xong phần nào là tiếp tục chuyển lên phần đấy.

Theo cách dồn lên này, khi đội đục gỗ hoàn thành cũng là lúc cây cầu có thể đưa vào sử dụng được rồi.

Việc lát sàn sẽ được thi công dần dần, không việc gì phải vội vàng cả.

Vỏ cây cũng khá dầy và có vẻ nặng chứ không mong manh như hắn vẫn nghĩ.

Không khí lao động cũng vẫn đầy hồ hởi giữa những cột khói nghi ngút.

Một công trình lớn được hoàn thành chóng vánh trong chưa đầy một tuần kể từ khi bắt đầu triển khai công việc.

Hiệu suất lao động phải nói là cực kì cao. Nguyên nhân có lẽ cũng đến từ việc không có ai trộm lười hay làm ăn kiểu chầy bửa chống đối cả.

Thái độ làm việc quyết định hiệu suất. Còn cách làm thì hắn đã vẽ từng bước một rồi.

Thời hiện đại, mấy ai làm việc mà không có kế hoạch cụ thể đâu. Vậy mà hiệu suất lao động vẫn không thể so sánh nổi.

Hài lòng nhìn công trình lớn đầu tiên sắp được hoàn thành, hắn quay trở lại tiếp tục công việc gõ đầu trẻ của mình.

Kiểm tra việc học thuộc lòng bảng chữ cái trong tâm trạng vui vẻ.

Cả lớp đều đã thuộc bài, đọc xuôi, đọc ngược, đọc bất kì, cầm que viết chữ cái theo yêu cầu.

Kể cả hai vị bô lão giám sát cũng thuộc luôn.

Nhìn hai người đang ngồi kiểm tra cho nhau. Hắn cảm thấy tinh thần học tập của mọi người thật tốt.

Có lẽ, trong tiềm thức của mọi người đang suy nghĩ, chỉ cần học hết những gì hắn dạy.

Ai cũng có thể tạo ra những sản phẩm giống như hắn đang làm.

Hắn không rõ mình có thể truyền dạy hết tất cả những hiểu biết của hắn hay không.

Nhưng chỉ cần mọi người nắm được các kiến thức cơ bản, hắn dám chắc địa vị của con người trong chuỗi thức ăn sẽ sớm được đảo lại.

Từng là học sinh giỏi các môn tự nhiên nên hắn cũng tự tin có thể dạy mọi người đạt trình độ của học sinh lớp 12.

Có thể vài thứ lặt vặt hắn không nhớ nổi, nhưng những mục chính của các môn toán lí hóa sinh hắn vẫn còn nhớ khá đầy đủ trong đầu.

Về sau thì lại phải chờ những thiên tài trên hành tinh này phát triển tiếp rồi.

Một khi đã có lí thuyết, mô hình, ý tưởng được vẽ ra.

Nghiên cứu cách làm có lẽ cũng không phải việc bất khả thi.

Quan trọng là thời gian dài hay ngắn mà thôi.

Đấy là kế hoạch dài hạn, một bảng chữ cái cũng chưa nói lên vấn đề gì.

Tiếp sau bảng chữ cái sẽ là các dấu, rồi học cách ghép chữ, đánh vần.

Chỉ khi có đủ kiến thức cơ bản về ngôn ngữ, những kiến thức khác mới có thể được phổ biến.

Thậm chí hắn còn đang suy nghĩ đến việc tạo ra giấy để ghi lại. Khi cần có thể lấy ra tra cứu.

Mang máng đâu đó hắn có đọc được một câu hắn cảm thấy rất tâm đắc.

Đại khái kiểu như "Một trí nhớ tốt cũng không bằng một cái bút chì cùn".

Nhưng giấy làm thế nào thì hắn không biết. Đừng có ai hỏi vì sao cái đơn giản thế mà cũng không biết.

Tự hỏi lại mình xem một người bình thường có thể biết cách chế tạo bao nhiêu vật dụng cơ bản ngoài chuyên ngành của mình?

Tất cả mọi thứ hắn có thể tạo ra cho bộ lạc đến ngày hôm nay, đều dựa vào việc hay đọc sách và nghe truyện.

Cộng với một tuổi thơ con nhà nông đầy vất vả nữa.

Không biết làm giấy không đại biểu cho việc không có cách nào.

Ngày xưa chưa có giấy họ còn làm thẻ tre để ghép lại thành sách được mà.

Chưa nói đến việc tre ở đây to như cái thùng nước. Chỉ cần chẻ mỏng và xử lí một chút cho bóng là có một trang giấy ngon lành rồi.

Lấy cây dùi nhỏ nung nóng rồi dùi hai cái lỗ, xuyên lại với nhau sẽ có luôn một cuốn sổ bìa cứng.

Tuyệt vời ông mặt giời. Mình phục mình quá đi. Hắn ha ha phá lên cười.

Thi thoảng lại nhìn thấy hắn lên cơn một lần nên mọi người cũng không còn cảm thấy lạ lẫm nữa.

Nghĩ ra ý tưởng là phải bàn giao ngay cho một người khác phụ trách.

Nếu không hắn sẽ lại quên mất, bảo sao người ta hay nói, những người bận rộn thường hay quên.

Suy nghĩ quá nhiều thứ cũng khiến đầu óc của hắn đôi khi bị quên cục bộ.

Sau khi thủ thỉ thù thì với một bô lão về ý tưởng này. Từ cách làm, tác dụng tất tần tật.

Sau đó bô lão sẽ chịu trách nhiệm tìm người thực thi ý tưởng và đưa cho hắn nghiệm thu sản phẩm, hoặc điều chỉnh những sai sót.

Một khi lớp học hoàn thành khóa đọc viết. Hắn phải tìm một thư kí để phụ trách ghi chép lại những ý tưởng đột phát kiểu này.

Lãnh đạo nào lại không có thư kí riêng chứ, nghĩ thôi đã thấy thiếu bức cách rồi.

Ngày mai, hắn sẽ bắt đầu dạy các dấu và đánh vần. Dạy học là mài nước công phu, muốn gấp cũng không được.

Sau khi cả lớp kiểm tra chéo và báo cáo kết quả, trời cũng đã tối muộn.

Thứ tự sắp xếp về cơ bản là không có gì thay đổi, hôm nay hắn tập trung hết sự chú ý vào việc làm cầu nên cũng không đưa ra đánh giá mới nào cả.

Giải tán, chuẩn bị ăn tối thôi.

Ra cửa nhìn cây cầu đã được hoàn thành, phần vỏ cây được ghép với nhau rất khít.

Chúng chính là phần vỏ hoàn chỉnh trên một thân cây, nên không có chuyện không khớp hay lồi lõm gì xảy ra.

Phần vỏ phía trên khá nhỏ, nếu chỉ để không sẽ phải cúi người đi qua để tránh cụng đầu.

Nhưng vấn đề cũng đã được giải quyết.

Nhóm thi công tự tạo một bậc nhỏ để đặt phần vỏ cây phía trên thành cao hai bên.

Độ cao lập tức được nâng lên thêm nửa mét cho phần mái vòm.

Cầm một cây củi đang cháy lên cầu để nghiệm thu công trình.

Hắn cảm thấy rất hài lòng.

Một đường hầm dài hun hút. Hai làn đường riêng biệt hai bên.

Mặt đường hơi nhấp nhô vì những vết rìu sâu cạn chưa được đều.

Phía cuối bên dưới là một đống lửa đang cháy bập bùng.

Hỏi ra hắn mới biết. Khi hoàn thành cây cầu vẫn còn khá sớm.

Lại chưa nhận được thông báo mới nào của hắn, nên mọi người đã tự tổ chức bê đá đắp lên một cái sân cao bằng mặt hai cây gỗ.

Đốt một đống lửa để đề phòng dã thú lần theo cây cầu đi thẳng vào hang động.

Sờ nắn xung quanh, lay gõ mỗi chỗ một ít. Khá là chắc chắn.

Hắn hài lòng quay lại chuẩn bị ăn tối.


Đô thị sinh hoạt nhẹ nhàng, ấm áp, ba ba toàn tài, con gái 7 tuổi thông minh, hiểu chuyện, dễ thương, các mẹ nuôi có năng lương, tất cả có tại
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.