Không Yêu, Chẳng Còn Lưu Luyến

Chương 14



Lòng mãi nghĩ miên man bao điều. Bước chân vô định đưa cô đến một con phố. Không biết mắt cô có ảo giác không mà cô chợt thấy chiếc BMW quen thuộc đỗ dưới giàn hoa hồng leo nhiều màu sắc ở một ngôi biệt thự.

Trái tim đang thấp thỏm lo âu của Ngọc Dao đập liên tục từng hồi thình thịch. Cô chầm chậm bước về phía ấy.

Bên trong giàn hoa chợt có động. Theo đó cô nghe tiếng một cô gái gọi tên anh.

“Anh Duy! Hải Băng nhớ anh lắm!”

Như có ai vừa bổ thẳng xuống đầu cô một búa.

Hải Băng?

Không phải người con gái ấy đã mất rồi sao? Ở đâu ra thêm một Hải Băng quấn lấy Dương Duy thế kia!

Ngọc Dao áp tay lên ngực. Nép mình vào một khóm hoa mẫu đơn đỏ.

Cô không nghe giọng anh, chỉ nghe tiếng cô gái sụt sùi thút thít: “Em nghe Hải Thần nói, anh đang ở bên một cô gái rất giống em, có phải không?”

“Hải Thần thật nhiều chuyện!”

“Anh đừng trách Hải Thần! Anh ấy chỉ là xót em thôi!

Nhưng em không buồn đâu vì em biết cô ta chỉ là thế thân. Nay em trở về rồi, anh không phải chịu khổ dối lòng nữa!”

Dứt lời cô gái ôm chặt lấy anh, đầu dụi vào ngực anh như để nghe lại nhịp đập rộn ràng một trái tim từng yêu.

Qua ánh sáng bóng đèn ngoài hiên hắt vào giàn hoa, Ngọc Dao thấy Dương Duy áp mặt vào mái tóc, bờ môi, sóng mũi dường như là hôn. Bàn tay anh khẽ vuốt tấm lưng ong.



Rõ ràng là rất nhớ nhung, cưng chiều!

Trong một khoảnh khắc cô không giấu nổi vẻ mặt bàng hoàng. Muôn tiếng loảng xoảng đổ vỡ trong lòng Ngọc Dao. Có cái gì đó chẹn tức khó thở, cô ngồi xuống. Trên bờ mi, giọt nước mắt tủi hờn vừa đủ nặng lăn dài xuống gò má.

Có lẽ, phần tình cảm hoang đường này chỉ mình cô luyến ái! Ngọc Dao muốn ba mặt một lời nghe một tiếng giải thích từ anh. Cô đứng lên...nhưng trong đầu chợt vang lên hai tiếng 'thế thân' mà Hải Băng vừa ám chỉ. Nên thay vì tiến tới, cô cuộn chặt hai bàn tay rồi lùi dần, lùi dần về cánh cổng.

Đường phố rực rỡ ánh đèn. Dòng người chơi đêm chầm chầm lại vòng xe. Bước chân ai đó thong dong không hề vội vã. Chỉ có Ngọc Dao là chạy như trối chết.

“Ngọc Dao!” Tiếng phanh xe cùng lúc với tiếng gọi của một người. Nhanh như cắt cô bị người ấy ôm lên xe.

Khi trấn an xong con tim hỗn loạn. Tinh thần dần bình ổn và tâm trí sáng suốt hơn, Ngọc Dao nhận ra người đang ôm chặt cứng mình là ai.

Lạ thay!

Nếu vòng ôm này đến từ lúc chiều thì chắc là cô vui mừng lắm. Biết đâu cô còn cho mình là một cô gái hạnh phúc nhất thế gian vì được trời ban cho anh người yêu cực phẩm.

Còn giờ đây, tự nhiên cô thấy tủi hổ. Tủi vì nghĩ mình không đến nông nỗi nào lại đi làm thế thân người khác kiếm chút tình yêu bố thí dư thừa. Hổ thẹn với ba mẹ, người đã cho cô hình hài vóc dáng kiêu sa. Hổ thẹn với tình thương và kì vọng mà Thiên An dành cho cô.

“Dương Duy! Anh buông tôi ra!”

Anh không những không buông sau tiếng hét to thật to của cô mà còn siết chặt thêm vòng tay. Tiếng cười như có như không: “Sao anh phải buông vợ anh, hửm?”

Vợ sao?

Đúng rồi! Cô và người đàn ông tuấn tú này đã đăng kí kết hôn. Giấy chứng nhận hai người là vợ chồng hợp pháp còn tươi nguyên màu mực. Vậy mà xém chút nữa cô quên.

Nhưng sao cô nghe trái tim mình đau.

Một đời quá dài. Phải ép buộc con tim một người đập gượng gạo vì mình bởi một tờ giấy vô tri, Ngọc Dao thấy hơi tàn nhẫn. Tàn nhẫn cho người mà cũng tàn nhẫn với chính bản thân mình. Bởi, có kẻ thế thân nào sống hạnh phúc khi nguyên chủ đã trở về? Rồi đây kiếp chồng chung chỉ dấy thêm lên ngàn nỗi đau không tên vì ghen tuông, trách móc.



“Chúng ta ly hôn đi!”

Xe vừa dừng lại trước cổng nhà, Ngọc Dao đề nghị luôn.

“Tối nay tôi sẽ soạn đơn ly hôn. Sáng ngày mai, anh ghé lại phong tâm lí A&D kí hoàn thành thủ tục.”

“Ly hôn?” Dương Duy nghe như một chuyện hài. Anh cười nhạt, bắt lấy cằm cô: “Em có biết mình đang nói gì không?”

“Biết!”

Lực bàn tay anh chợt mạnh hơn, anh cười gằn: “Biết mà em vẫn nói được? Ngọc Dao có phải em quá xem thường hôn nhân gia đình rồi không?”

Đúng là tên đàn ông thúi mà! Đã gặp lại người yêu cũ. Ôm ôm ấp ấp. Vuốt vuốt ve ve. Vậy mà giờ này còn mặt dày ngồi đây chấn vấn cô? Nếu đã xem thường cô như vậy...thì cô nói huỵch toẹt luôn.

“Dương Duy! Hải Băng trong lòng anh đã về. Tôi không muốn làm một bản photo cùng bản chính chơi chuyện tình tay ba!”

Dương Duy mắt mở trân trân nhìn cô. Một lúc sau, anh nói: “Hóa ra bóng người sau khóm hoa mẫu đơn đỏ chính là em!” Vậy mà, lúc đuổi theo cô anh còn tưởng mình phán đoán sai.

“Phải!”

Dương Duy bất ngờ quát to: “Xuống xe!”

Ngọc Dao chết trân một lúc. Sau đó, mở cửa xe.

Ngay giây khắc tay cô chạm vào tay cầm, anh lại quát to thêm một tiếng: “Xuống xe!”

Ngọc Dao mở cửa. Nhưng cô chưa kịp bước chân xuống, anh vươn cánh tay kéo ngược cô vào ngực anh. Rồi nhìn lên ghế lái: “Hải Thần! Người tôi bảo xuống là cậu.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.