Một tháng sau, tại một quán trọ nằm ở biên giới hai nước Bắc Ly và Đông Lạc, nhóm bốn người Tần Phong, Tần Phá Thiên, Trần Như Ngọc và Tiểu Thanh đang ngồi uống trà cùng nhau.
Sau trận tỉ đấu ngày hôm đó, toàn bộ giáo chúng ở tổng đàn ma giáo theo lệnh Ma Vương di dời lên phía Bắc.
Ma Vương đương nhiên phải là người dẫn giáo chúng trong giáo đi, công việc tìm kiếm nơi phù hợp để làm tổng đàn mới là vô cùng trọng yếu và tốn nhiều thời gian.
Tuy bản thân không thể phân thân để đến Lôi Âm Tự từ sớm được, nhưng Ma Vương lại đặc biệt yêu cầu Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc lên đường đến Lôi Âm Tự trước.
Ma Vương chính là muốn hai người kế nhiệm trong tương lai của mình và Cầm Thánh có nhiều cơ hội v·a c·hạm với các anh tài cùng thế hệ nhiều hơn.
Mà Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc đã lên đường, vậy thì không thể không có Tần Phong và Tiểu Thanh cùng đi được.
Thời gian còn dài, cho nên nhóm bốn người đi cũng không vội vã gì, cả một tháng mới đến được vùng biên giới của Bắc Ly và Đông Lạc, bọn họ dự tính sẽ ở lại đây vài ngày.
Nơi đây là vùng biên giới giữa hai nước, luật pháp không thể cai quản xa như vậy, cho nên nơi đây tập trung đủ các loại người, đặc biệt là t·ội p·hạm và thổ phỉ.
Trần Như Ngọc và Tiểu Thanh tuy đã cải trang thành nam nhân, nhưng nếu gặp phải cao thủ hoặc người có khả năng dựa vào hơi thở để phân biệt nam nữ, thì không thể nào giấu được.
Một nơi long xà hỗn tạp như vùng biên giới, tất nhiên là sẽ không thiếu những kì nhân dị sĩ và các cao thủ ẩn danh.
Trong lúc bốn người nhóm Tần Phong nói chuyện phiếm với nhau, ở chiếc bàn khuất nơi góc tối của quán trọ, có hai người ở độ tuổi trung niên đang âm thầm quan sát bọn họ, nếu chú ý sẽ thấy hai người đó là một hòa thượng và một đạo sĩ.
Cả hai người này đặc biệt chú ý đến Trần Như Ngọc và Tiểu Thanh, có lẽ họ đã phát hiện ra việc cải trang nam của hai mỹ nhân này, thậm chí đã nhìn ra vẻ đẹp quốc sắc thiên hương của hai người.
Nhưng hòa thượng với đạo sĩ lại đam mê nữ sắc sao? Chỉ có thể là hòa thượng giả và đạo sĩ giả.
Nhóm bốn người Tần Phong đều là cao thủ, sớm đã phát hiện ra cái nhìn bất thường từ hướng của hòa thượng và đạo sĩ.
Mà cả Tần Phong và Tần Phá Thiên đều có tình cảm với Trần Như Ngọc, hai người bọn họ làm sao có thể chịu đựng được khi có kẻ nhìn chằm chằm vào Trần Như Ngọc được.
Tần Phá Thiên là người không nhịn được trước mà ra tay đầu tiên, dựa vào công lực bản thân, xuất ra một chỉ cách không.
Một chỉ này của Tần Phá Thiên uy lực không hề yếu, nếu là người công thực thấp, nhất định c·hết không rõ nguyên do.
Tuy nhiên, hai người kia cũng không phải hạng tầm thường, gã hòa thượng phất tay một cái, cái chén trong tay bay ra, vừa vặn cản lại đòn t·ấn c·ông của Tần Phá Thiên.
Cái chén bay ra giữa hư không, v·a c·hạm vào chỉ khí của Tần Phá Thiên thì nổ tung, t·iếng n·ổ không ngờ lại to như tiếng sấm, dư lực làm cả quán trà rung lắc như sắp đổ.
Cả hai bên chỉ xuất ra một đòn, không tiếp tục động thủ, họ biết rằng không thể xem thường đối phương, cũng như chờ những người không liên quan và thực lực yếu chủ động rời khỏi nơi này trước.
Đợi sau khi không còn ai bỏ chạy ra khỏi quán trà, gã đạo sĩ lại là người lên tiếng trước tiên:
-Tiểu Ma Vương quả nhiên danh bất hư truyền, với võ công của ngươi có lẽ dưới Giang Hồ Thập Kiệt thì không có đối thủ. chỉ là nếu như hai chúng ta cùng ra tay, Giang Hồ Thập Kiệp cũng chưa chắc đã thắng được chúng ta.
Gã đạo sĩ vừa dứt lời, Trần Như Ngọc không để Tần Phá Thiên kịp lên tiếng mà tranh nói trước:
-Nghe nói trên giang hồ có hai tên dâm tặc chuyên giả trang thành hòa thượng và đạo sĩ, đã hại không ít cô nương nhà lành, người giang hồ gọi chúng là Hoa Hòa Thượng và Tà Đạo Sĩ. Sư huynh, không cần huynh ra tay, để ta thay mặt nữ nhân trong thiên hạ, vì những cô nương đã bị chúng hãm hại, g·iết c·hết hai tên dâm tặc này.
Thì ra Trần Như Ngọc cũng đã không chịu nổi ánh mắt mang đầy dục vọng hướng về nàng và Tiểu Thanh của hai người kia.
Trần Như Ngọc vừa dứt lời, lập tức động thủ, nhanh chóng lấy cây đàn của mình ra, thi triển Thiên Ma Cầm Âm.
Đàn thì trông bình thường, nhưng lại được bọc trong lụa quý, người gảy đàn cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc, tuy đang cải trang nam, nhưng khí chất tỏa ra vẫn khiến hai người thanh niên bên cạnh phải say mê.
Võ công của Trần Như Ngọc đã vào hàng nhất lưu cao thủ, nếu không phải cao thủ trên Giang Hổ Long Hổ Bảng, thì không thể khinh thường.
Hoa Hòa Thượng ngay lập tức rút đao được giấu trong ống tay trái ra, đánh với Trần Như Ngọc.
Cây đao của Hoa Hòa Thượng là một cây loan đao vô cùng sắc bén, khi Hoa Hào Thượng vung đao chém ra, tuy không có đao kình mạnh mẽ tỏa ra bên ngoài, nhưng lại chém tan được toàn bộ đàn khí của Trần Như Ngọc.
Cả hai bên vừa mới chỉ xuất ra một chiêu, tuy chưa có bên nào chiếm được thế thượng phong, nhưng có thể thấy thực lực của Hoa Hòa Thượng nhỉnh hơn Trần Như Ngọc một chút.
Trần Như Ngọc tụ lực mạnh vào đàn một cái, một đạo đàn khí cực kì sắc bén tập chung nội lực của nàng được đánh ra.
Trần Như Ngọc không tin lần này Hoa Hòa Thường còn chém tan được đàn khí của nàng.
Quả nhiên, Hoa Hòa Thượng cảm nhận được uy lực của một đòn này, không dám chính diện đón đỡ, chỉ có thể toàn lực né tránh.
Tốc độ bay của đạo đàn khí là cực kì nhanh, Hoa Hòa Thượng phải toàn lực nghiêng mình, ngã xuống đất, lăn hai vòng mới có thể né tránh được, trông cực kì chật vật.
Chỉ là Hoa Hòa Thượng cũng không phải là người để ý đến hình tượng khi chiến đấu, chỉ cần đạt được mục đích không b·ị t·hương là được rồi.
Đạo đàn khí đánh ra không trúng mục tiêu, bay thẳng đến góc tường của quán trọ, đánh tan góc tường đó.
Hoa Hòa Thượng vung đao lên, chém ra liên tiếp mười đao, đao nào cũng như muốn đoạt mạng Trần Như Ngọc, đao khí sắc bén bay về phía nàng.
Hoa Hòa Thượng đã phản công lại, chủ động t·ấn c·ông trước lần đầu tiên, tuy đao chiêu mang theo đầy sát khí, nhưng sự thật không phải ông ta muốn g·iết Trần Như Ngọc, ông ta biết rằngTrần Như Ngọc có thể đỡ được đao của mình.
Quả nhiên, Trần Như Ngọc lướt đôi tay nhẹ trên dây đàn, toàn thân nàng được bao quanh bởi đàn khí, tạo thành một màn chắn, giúp nàng ngăn chặn đòn t·ấn c·ông của đôi phương.
Công lực của Hoa Hòa Thượng vẫn cao hơn Trần Như Ngọc, mười đạo đao khí chỉ cần bảy đạo là đã phá được màn chắn đàn khí của Trần Như Ngọc.
Trần Như Ngọc ôm đàn bay lên, né tránh ba đạo đao khí còn lại.
Động tác của nàng cực kì đẹp mắt, khiến cho Tần Phong phải ngẩn ngơ.
Còn Tần Phá Thiên thấy được tuy Trần Như Ngọc chưa thua, nhưng nếu đánh lâu cũng không thể nào thắng được Hoa Hòa Thượng, nên chủ động xuất thủ đánh với Tà Đạo Sĩ.
Phá Thiên Thần Quyền vừa xuất, hàng loạt t·iếng n·ổ lớn bé khác nhau phát ra, quyền khí bao phủ khắp hư không, chặn lại tất cả đường lui của Tà Đạo Sĩ.
Vũ khí của Tà Đạo Sĩ là một cây nhuyễn kiếm, hắn múa kiếm xoay tròn quanh thân, phòng thủ đòn t·ấn c·ông của Tần Phá Thiên.
Chỉ là, uy lực của Phá Thiên Thần Quyền là cực kì lớn, thanh kiếm của Tà Đạo Sĩ mỗi khi v·a c·hạm với quyền khí liền rụng động dữ dội, muốn rời khỏi tay của chủ nhân, khiến cho Tà Đạo Sĩ không thể chặn lại hết được toàn bộ quyền khí.
Như vậy, so sánh về nội lực thì Tần Phá Thiên đã cao hơn Tà Đạo Sĩ nhiều rồi, đủ sức áp chế Tà Đạo Sĩ.
Một chiêu đã giành được thế thượng phong, Tần Phá Thiên t·ấn c·ông không ngừng, từng quyền nổ vang mang theo sức mạnh to lớn, dần dần áp đảo đối thủ.
Tà Đạo Sĩ bị ép đến nghẹt thở, vừa cố gắng phòng thủ, vừa phải liên tục lui lại phía sau.
Nhưng làm sao có thể lui mãi? Đến lúc Tà Đạo Sĩ bị bức lui đến sát mép tường, cũng chính là lúc hắn phải nhận lấy thất bại.
Cùng là cao thủ nhất lưu, nhưng đẳng cấp của Tần Phá Thiên đã vượt trội hơn hẳn, có lẽ không bao lâu nữa, hắn thật sự sẽ có thể có tên trên Hào Kiệt Bảng.
Nhận thấy tình hình chật vật của đồng bọn, Hoa Hòa Thượng không thể làm ngơ mà đấu với Trần Như Ngọc.
Tụ lực tung ra một đao mạnh nhất, đao khí sắc bén tạm thời đẩy lui Trần Như Ngọc lại phía sau, Hoa Hòa Thượng nhân cơ hội t·ấn c·ông Tần Phá Thiên, giải vây cho Tà Đạo Sĩ.
Sát khí từ đằng sau ập đến, Tần Phá Thiên không dám coi thường, đành phải tạm thời buông tha cho Tà Đạo Sĩ, né tránh sang một bên.
Chỉ là Tần Phá Thiên không ngờ, khi Hoa Hòa Thượng và Tà Đạo Sĩ đứng cạnh nhau, quả thật hai người bọn họ hợp sức có thể đấu một trận với cao thủ trên Hào Kiệt Bảng.
Đao pháp của Hoa Hòa Thượng mang đầy sát khí, từng đao như muốn đoạt mạng đối thủ, lại liên miên bất tận, dày đặc như bão táp mưa sa.
Kiếm pháp của Tà Đạo Sĩ thì ẩn đỉ sát khí, khiến đối thủ buông lỏng đề phong, sau đó nhân cơ hội mà nhất kiếm đoạt mạng đối thủ, so ra còn đáng sợ hơn cả đao pháp của Hoa Hòa Thượng.
Tần Phá Thiên thực chất võ công đã không dưới Giang Hồ Thập Kiệt, chỉ còn chênh lệch về nội lực, nhưng cũng không nhiều.
Tuy bất ngờ trước sức mạnh kết hợp của Hoa Hòa Thượng và Tà Đạo Sĩ, nhưng nếu muốn đoạt mạng hắn thì cho dù có là Giang Hồ Thập Kiệt cũng chưa chắc đã làm được, hơn nữa phía sau hắn còn có Trần Như Ngọc hỗ trợ nữa.
Trần Như Ngọc tuy rất không muốn phối hợp với Tần Phá Thiên, nhưng thực lực kết hợp cùa Hoa Hòa Thượng và Tà Đạo Sĩ thật sự khiến nàng phải tiếp tục ra tay.
Hai người Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc phối hợp, tuy không tạo ra Vũ Huyết Quỷ Dạ Khốc một lần nữa, nhưng Phá Thiên Thần Quyền và Thiên Ma Cầm Âm khi kết hợp với nhau vẫn tạo ra sức mạnh to lớn.
Tần Phá Thiên dựa vào võ công vượt trôi, khiến Hoa Hòa Thượng và Tà Đạo Sĩ không thể nào đột phá phòng thủ của hắn mà t·ấn c·ông Trần Như Ngọc.
Mà Thiên Ma Cầm Âm một khi không bị ngắt quãng, uy lực sẽ ngày một tăng lên, đến khi đối thủ không thể chống đỡ nổi nữa mà bại trận thì mới dừng lại.
Hoa Hòa Thượng và Tà Đạo Sĩ lần này thật sự đã gặp phải khắc tinh của mình.
Nếu bây giờ chia ra, một người đánh với Tần Phá Thiên, một người đánh với Trần Như Ngọc, vậy thì sẽ trở về như thế trận ban đầu, sẽ có một người bị Tần Phá Thiên áp chế.
Còn nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, hai người không thể nào đồng thời vượt qua được Tần Phá Thiên, sớm muộn gì cũng bị đàn khí của Trần Như Ngọc cắt thành từng mảnh nhỏ.
Chiến thắng sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về phía Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc, chỉ là sẽ cần rất nhiều thời gian.
Tần Phong ở một bên quan chiến, không nhịn được việc cứ mãi nhìn Trần Như Ngọc hợp công cùng người khác, dẫu biết rằng trong lòng nàng cũng chẳng có hắn.
Tần Phong chỉ tay một cái, một luồng hỏa diễm bất chợt phóng ra, t·ấn c·ông hai người Hoa Hòa Thượng và Tà Đạo Sĩ.
Chỉ một đòn Hỏa Thần Thông của Tần Phong, cả Hoa Hòa Thượng và Tà Đạo Sĩ đã không chống đỡ nổi, lập tức bị quyền của Tần Phá Thiên và đàn khí của Trần Như Ngọc đánh lên người.
Hoa Hòa Thượng lập tức bỏ mạng, còn Tà Đạo Sĩ cũng trọng thương.
Tà Đạo Sĩ nhìn Tần Phong bằng ánh mắt kinh hãi, run run nói:
-Ngươi thật sự là Ma Thánh.
Ma Thánh là danh hiệu mà Giang Hồ Long Hổ Bảng đặt cho Tần Phong, nhưng hắn là Ma Thánh thì là Ma Thánh, vì sao phải thêm chữ thật sự?
Là vì Tần Phong đã m·ất t·ích trên giang hồ quá lâu, có nhiều người đồn rằng hắn đ·ã c·hết sau trận chiến trên Trúc Lâm Tự - trở thành vị Võ Lâm Chí Tôn danh không xứng với thực nhất từ trước đến nay, cũng là vị Võ Lâm Chí Tôn ngắn hạn nhất từ trước đến nay.
Nhưng cũng có người tin rằng Tần Phong vẫn còn sống, cho nên có rất nhiều thuật sĩ, dựa vào một vài ảo thuật che mắt thế nhân của mình, giả danh Tần Phong xuất hiện trên giang hồ.
Trong vòng một năm, số lượng Ma Thánh - Tần Phong giả nhiều không đếm được.
Hoa Hòa Thượng và Tà Đạo Sĩ ban đầu không thể cảm nhận được công lực của Tần Phong, lại không thấy Tần Phong ra tay, nghĩ rằng vị Tần Phong đi cùng người ma giáo nhất định là do ma giáo cho người giả trang.
Vì thế khi mà Tần Phong tùy tiện xuất một chiêu, cả Hoa Hòa Thượng và Tà Đạo Sĩ đã không thể đỡ được, nhận về cái kết phải bỏ mạng.
Tần Phá Thiên đang định một quyền g·iết c·hết Tà Đạo Sĩ, một luồng kiếm khí sắc bén bay đã bay đến, tạm thời cản hắn lại.
Từ phía bên ngoài, có hai nhóm người bước vào trong quán trọ.
Một nhóm mặc bạch y, có họa tiết hình mặt trời ở trước ngực.
Một nhóm khác mặc hồng y, đỏ như máu tươi của con người vậy.
Sẽ có nhiều người trong giang hồ đã quên mất sự tồn tại của những người này, không thể nào nhận ra được hai nhóm người mới bước vào trong quán trọ là thuộc môn phái nào.
Nhưng Tần Phá Thiên vừa nhìn thấy bọn họ, tuy hắn cũng chưa từng gặp qua, nhưng hắn lại nhận ra lai lịch của bọn họ, Tần Phá Thiên gằn giọng nói: