Sự xuất hiện của Trương Thiên Sư và cửu hoàng tử Bắc Ly – Lý Thành là một biến số không ai ngờ tới.
Trương Thiên Sư đã ra tay ngăn cản, ở nơi này, ngoại trừ Tần Phong ra, còn có ai dám không nghe theo.
Dù gì Trương Thiên Sư cũng là cao thủ tuyệt thế trên Tuyệt Thế Bảng đã nổi danh nhiều năm.
Mà khoảng cách giữa cao thủ trên Tuyệt Thế Bảng và cao thủ trên Hào Kiệt Bảng lại là một khoảng cách không thể nào đo lường được.
Trương Thiên Sư bước vào bên trong quán trọ, nhìn quanh tất cả một vòng.
Không biết là do mẫn cảm hay là do đạo pháp của Trương Thiên Sư tạo ra, khi ánh mắt của Trương Thiên Sư lướt qua ai, thì người đó lại có cảm giác “ dường như ánh mắt của Trương Thiên Sư dừng lại ở trên người mình lâu hơn một chút” .
Đến ngay cả Tần Phong cũng cảm thấy như vậy.
Trương Thiên Sư sau khi nhìn qua mọi người một vòng thì mới mở miệng lên tiếng:
-Các vị, nơi đây là ở bên dưới chân núi Trúc Lâm Tự.
Dưới chân núi Trúc Lâm Tự thì sao? Thật ra không chỉ là Trúc Lâm Tự, các tự viện khác miễn là có tu sĩ tu theo con đường chân chính, đều không muốn có tranh đấu trong khu vực tự viên của mình. Chỉ là người đời thường hay không để ý đến mà thôi.
Bởi vì Trúc Lâm Tự là một trong hai ngôi chùa nổi tiếng nhất trong giang hồ bên cạnh Lôi Âm Tự, cho nên các nhân sĩ giang hồ nếu không phải có ý gây chuyện, cũng sẽ cố gắng không vi phạm vào luật ngầm cấm tranh đấu này.
Những người dám phá luật ngầm này, đều là những người tự cho rằng bản thân mình có bản lĩnh, là những người tự cao tự đại.
Giang Hồ Thập Kiệt trên Hào Kiệt Bảng có phải là những người có bản lĩnh không?
Có. Nhưng ở trên Trúc Lâm Tự còn có hai vị thần tang, một vị đứng đầu Hào Kiệt Bảng, còn một vị xếp trên Tuyệt Thế Bảng.
Hoa Phi Vũ là minh chủ võ lâm nước Bắc Ly.
Lúc bình thường, hai vị thần tăng lại thường không ra mặt, cho nên cho dù Hoa Phi Vũ có là một tên ngụy quân tử trọng hư danh, thì hắn vẫn là gương mặt đại diện cho chính đạo nước Bắc Ly.
Bản thân Hoa Phi Vũ đã nắm quyền tối cao trong võ lâm quá lâu, cho nên hắn đã quên mất đi luật ngầm này, nên mới dám thách thức Đỗ Cuồng ở nơi đây.
Hôm nay, Trương Thiên Sư đã lên tiếng, biểu thì dù cho hai vị thần tang không có ở đây, Trương Thiên Sư cũng sẽ ra mặt bảo vệ quy luật ngầm của Trúc Lâm Tự thay tang nhân nơi đây.
Như vậy, trong thiên hạ này, còn có mấy người dám không để ý mà thực hiện tranh đấu cá nhân ở đây?
Hoa Phi Vũ và bảy vị chưởng môn là người đến gây sự trước. Lúc này, sau lưng bọn hắn đã đổ đầy mồ hôi lạnh rồi.
May mà Trương Thiên Sư cũng chỉ có ý nhắc nhở, không có ý trừng phạt, vẫn còn để lại một con đường lui cho bọn Hoa Phi Vũ.
Trương Thiên Sư lại nói:
-Hoa minh chủ là đại diện của chính đạo Bắc Ly ta, chắc chắn sẽ giúp đỡ Trúc Lâm Tự vào những ngày đông người hỗn loạn như thế này phải không?
Hoa Phi Vũ nhìn thấy cơ hội để rời đi, vội vàng chắp tay nói:
-Vâng vâng, bọn tại hạ đương nhiên là phải ra sức vào những ngày như thế này rồi. Nếu Thiên Sư đã ở đây, vậy bọn tại hạ xin phép đi trước, tránh cho những kẻ gan to nhân lúc này mà đến gây sự.
Bọn Hoa Phi Vũ vội vàng rời đi, không một ai dám quay lại nhìn một cái.
Lúc này, Trương Thiên Sư lại lên tiếng chào hỏi mọi người trước:
-Chúc tiên sinh, đã lâu không gặp! Còn có Hồng bang chủ, Liễu tam thiếu gia và vị bằng hữu kia nữa.
Thực ra Trương Thiên Sư từ lúc bước chân vào tửu lâu này, đã đoán ra được thân phận của Tần Phong, chỉ là ông ta không muốn tự mình nói ra mà thôi.
Tần Phong thì ngây thơ, thấy trên Giang Hồ Long Hổ Bảng không đề cập đến việc hắn ở cạnh bọn Đỗ Cuồng, lại thấy từ lúc đi từ Nam ra Bắc, không một ai nhận ra thân phận Võ Lâm Chí Tôn của hắn, cho nên Tần Phong cứ nghĩ vị Trương Thiên Sư này vẫn chưa biết hắn là ai.
Vì muốn tránh gặp phải nhiều rắc rối, cũng muốn nhân cơ hội này tìm kiếm tung tích của gia gia mình, cho nên không để Đỗ Cuồng kịp giới thiệu, Tần Phong đã nhanh miệng nói dối trước:
-Vãn bối tên Dương Viêm, là thuốc hạ của Hồng bang chủ.
Trương Thiên Sư thấy Tần Phong che dấu thân phận, cũng không trực tiếp chỉ ra, mà giả vờ gật đầu nói:
-Từng nghe Cái Bang không chỉ có ăn mày, trong chín vị trưởng lão của Cái Bang, chỉ có sáu vị là ăn mày mà thôi, còn lại ba vị đều là thương nhân do đích thân Hông bang chủ chỉ dạy, giấu đi thân phận ở bên ngoài kinh doanh, đảm bảo nguồn tài lực chính cho Cái Bang. Hôm nay không ngờ bần đạo đã được gặp mặt một trong ba vị trưởng lão ấy, đúng là tuổi trẻ tài cao mà!
Hồng Thất Thất đã từng bại trong tay Tần Phong, có lẽ vì thế, đối với Tần Phong, Hồng Thất Thất cũng có sự khâm phục nhất định trong long.
Nếu Tần Phong muốn giấu thân phận, đóng giả làm thuộc hạ của mình, Hồng Thất Thất sẽ không vạch trần hắn.
Đỗ Cuồng và Liễu Nguyên đương nhiên cũng sẽ không nói ra thân phận của Tần Phong làm gì cả.
Sau đó, cả bọn cùng chào hỏi qua lại với nhau.
Trương Thiên Sư là một trong những người được tôn kính nhất ở trong giang hồ.
Để Trương Thiên Sư lên tiếng chào hỏi trước đã là vô lễ lắm rồi, nhưng ba người Hồng Thất Thất, Đỗ Cuồng và Liễu Nguyên đến bây giờ mới có cơ hội lên tiếng.
Sauk hi cả hai bên chào hỏi xong, biết được thanh niên bên cạnh Trương Thiên Sư là Cửu hoàng tử nước Bắc Ly, tất cả bọn cũng chỉ có Đỗ Cuồng là vẫn tự nhiên nhất, hắn lên tiếng hỏi Trương Thiên Sư:
-Việc Ma Vương và Cầm Thánh ước hẹn quyết đấu với hai vị thần tang trên Trúc Lâm Tự là một sự kiện to lớn trong giang hồ, khiến cho nhân sĩ giang hồ đồng loạt kéo về đây. Thiên Sư lên Trúc Lâm Tự thì Chúc mỗ có thể hiểu, nhưng tại sao ngài lại manng theo Cửu hoàng từ là người trong Hoàng Thất tới cùng vậy?
Đỗ Cuồng một mặt tò mò hỏi Trương Thiên Sư, mặt khác nhìn quanh đánh giá vị Cửu hoàng tử trước mặt.
Đối với người trong hoàng thất của năm nước, ngoại trừ Tiêu Dao Hầu – Lý Thế Xương, Đỗ Cuồng không hề coi trọng bất kì một ai cả, hắn ghét cái sự “ ếch ngồi đáy giếng “ của người trong hoàng thất.
Lý Thành nghe đến Đỗ Cuồng hỏi đến mình, không để Trương Thiên Sư trả lời, hắn đã lên tiếng:
-Ta từng hay nghe hoàng thúc nhắc đến có một vị bằng hữu ở trong giang hồ có tính tình cực kì phóng khoáng, được người trong giang hồ gọi là Đỗ Cuồng, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền. Câu hỏi của Đỗ Cuồng tiền bối, hãy để ta thay cho quốc sư trả lời đi.
Đỗ Cuồng là bằng hữu của Lý Thế Xương, hai chữ tiền bối phát ra từ miệng cảu Lý Thành, Đỗ Cuồng hoàn toàn dám nhận.
Thấy Lý Thành muốn trả lời thay Trương Thiên Sư câu hỏi của mình, Đỗ Cuồng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Thấy Đỗ Cuồng đã gật đầu, Lý Thành liền trả lời:
-Ta từ nhỏ nghe hoàng thúc kẻ chuyện giang hồ đều rất là hâm mộ, muốn được giống như hoàng thúc, xông pha giang hồ một phen. Lần này, ta vô tình biết được sự kiện sắp diễn ra trên Trúc Lâm Tự, ta đã nhất quyết năn nỉ quốc sư, mong ngài ấy dẫn ta được cùng đi theo. Nhân cơ hội lần này, ta muốn được tận mắt chứng kiến giang hồ trong lời kể của hoàng thúc thật sự là trông như thế nào? Cùng với đó, nếu có thể kết giao với vài vị bằng hữu trong giang hồ thì lại càng tốt hơn.
Lý Thành thật ra vẫn còn giấu diếm việc hắn muốn vào Trúc Lâm Tự để tu học phật pháp.
Lý Thành nghĩ, bước đi đó là một bước đi quan trọng trong bàn cờ tranh đoạt thiên hạ. Nếu như lỡ miệng nói ra, người khác sẽ có thể đoán ra mục đích thật sự của hắn. Cho nên, ngoài Trương Thiên Sư đã chỉ điểm nước đi đó cho hắn, thì không nên có thêm bất kì một ai biết được trước khi nước đi đó được đi thành công.
Đỗ Cuồng nghe Lý Thành muốn kết giao bằng hữu với người trong giang hồ giống như Tiêu Dao Hầu, thì trong lòng xuất hiện thiện cảm đối với Lý Thành.
Không chỉ có duy nhất một mình Đỗ Cuồng, ba người còn lại đi cùng hắn cũng là như vậy.
Chỉ là bọn họ không biết, lời của Lý Thành vừa nói, chỉ có ba phần là sự thật.
Lý Thành vẫn là một người được sinh ra trong hoàng tộc, trong đầu của hắn vẫy đầy rẫy là những mưu mô toan tính.
Lý Thành chỉ sử dụng vài câu nói đã cởi bỏ được lớp phòng bị trong tâm trí của bốn người giang hồ ngồi ở đây, đó quả thực cũng là một tài năng mà một vị quân vương cần có, quả không uổng là người có long hình khí vận bao quanh cơ thể.
Cả sáu người đang ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau, bỗng nhiên có một luồng khí tức bá đạo nhanh chóng lướt qua, rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
Trong sáu người, chỉ có Lý Thành là không cảm nhận được luồng khí tức bá đạo đó.
Năm người còn lại đều có võ công cao cường, tất cả đều có thể cảm nhận rõ rang luồng khí tức đó.
Mà Trương Thiên Sư và Liễu Nguyên còn rất quen thuộc với luồng khí tức này.
Trương Thiên Sư mỉm cười lên tiếng:
-Liễu tam công tử, xem ra là cha của công tử cũng đã đến rồi, công tử còn không mau đi gặp ông ấy hay sao?
Thì ra luồng khí tức bá đạo đó là của Bá Đao – Liễu Đỉnh, suy nghĩ kĩ thì trong thiên hạ cũng chỉ có một mình Bá Đao là có luồng khí tức bá đạo như vậy mà thôi, vừa rồi đúng là đã dọa sợ hai vị Hào Kiệt còn lại ở đây rồi.
Liễu Nguyên ngay lập tức cũng liền đứng lên, chắp tay nói với mọi người:
-Cha của ta cũng đã đến rồi. Các vị, ta xin phép đi trước. Hẹn gặp lại mọi người trên Trúc Lâm Tự.
Nói rồi, Liễu Nguyên cũng nhanh chóng rời đi.
Người trong lòng của Tần Phong đã đi rồi. Bằng hữu của hắn cũng đã đi rồi. Tần Phong thật tâm rất muốn đi cùng bọn họ. Chỉ là, hắn đã nói mình là thuộc hạ của Hồng Thất Thất, lúc này vẫn phải đóng gải đến cùng mà thôi.
Nửa đêm, khi tất cả mọi người đều đang nghỉ ngơi, Tần Phong vẫn ngồi đả tọa tu luyện, nâng cao công lực của mình.
Sau khi luyện thành ma công, Tần Phong đã có thể không cần ăn ngủ mà vẫn không biết mệt, cho nên Tần Phong lại càng có nhiều thời gian luyện công hơn người bình thường rất nhiều, bất cứ lúc nào hắn muốn cũng đều có thể ngồi xuống đả tọa tu luyện.
Trong lúc đang luyện công, Tần Phong cảm nhận được ở bên ngoài, có một người như là đang đợi hắn.
Người này rõ rang là đang đứng im, nhưng Tần Phong lại cảm nhận được hơi thở của người này lúc thì gần, lúc thì xa, vừa mới cảm nhận đang ở rất gần, bỗng chốc lại đã ở một nơi rất xa, sau đó lại cảm giác như người này đang ở ngay bên cạnh của mình vậy.
Chỉ có cao thủ có nội công cực kì thâm hậu mới có thể làm được điều đó mà thôi.
Tần Phong suy đoán, người này nhất định là cao thủ ở trên Tuyệt Thế Bảng.
Mục đích của người này, có lẽ là đang đợi Tần Phong đi đến chỗ hắn, tỉ thí với hắn một trận.
Ngày hôm nay, Tần Phong coi như là đã được gặp hai trong năm vị đại cao thủ trên Tuyệt Thế Bảng, nhưng Tần Phong vẫn chưa suy đoán được người đang đứng đợi hắn là ai?
Là Trương Thiên Sư? Hay là Bá Đao? Hay là một vị nào đó trong ba vị đại cao thủ còn lại?
Chỉ có thể đến chỗ của người đó, Tần Phong mới có thể xác định chắc chắn được vị đại cao thủ đó là ai.
Tránh để Đỗ Cuồng thức giấc, Tần Phong nhẹ nhành phi thân ra từ hướng cửa sổ.
Có Phong Thần Thông hỗ trợ, Tần Phong có thể bay lượn trên bầu trời giống như là loài chim, lại có tốc độ nhanh như một cơn gió vậy.
Rất nhanh, Tần Phong đã có thể đến được nơi mà người đợi hắn đang đứng.
Không phải là một người, mà là hai người đang đứng đợi Tần Phong.
Một người là một vị trung niên nam tử mặc một thân hắc bào. Một người là một thanh niên, lưng đang đeo hai thanh mộc đao.
Người thanh niên chính là Liễu Nguyên, người còn lại chắc chắn chính là Bá Đao – Liễu Đỉnh.
Tuy rằng đã chuẩn bị trước tâm lí, nhưng đến khi gặp mặt Liễu Đỉnh, Tần Phong vẫn đứng đơ ra một lúc. Một lúc sau, Tần Phong mới lên tiếng:
-Tham kiến thái sư phụ.
Tần Hùng – cha của Tần Phong luôn coi mình là đệ tử của Bá Đao – Liễu Đỉnh. Hôm nay, Tần Phong gọi Liễu Đỉnh là thái sư phụ là hoàn toàn hợp lí, có thể hiểu được.
Chỉ là từ trước đến nay, Liễu Đỉnh vẫn luôn không công nhận Tần Hùng là đệ tử. Vì thế cho nên, Liễu Đỉnh đã lên tiếng:
-Năm xưa. ta cũng chỉ ngẫu nhiên chỉ điểm cha của ngươi một lần, không được xem là sư phụ của ông ấy, ngươi gặp ta cũng không nên gọi ta là thái sư phụ làm gì. Ngươi và Nguyên nhi đã là bằng hữu thân quen nhiều năm, vậy cứ gọi ta là Liễu bá bá là được rồi.
Tần Phong không phản đối lời này của Liễu Đỉnh, dù sao hắn cũng sẽ không sử dụng đến đao pháp của cha mình nữa, Tần Phong gật đầu nói:
-Vâng, thưa Liễu bá bá.
Liễu Đỉnh gật đầu nhẹ một cái, ông ta lại lên tiếng hỏi Tần Phong:
-Tần Phong, ngươi có biết vì sao ta lại chờ ngươi ở đây hay không?
Tần Phong không hề suy nghĩ nhiều, lập tức trả lời :
-Có phải là Liễu bá bá muốn cùng ta tỉ thí một trận?
Nghe Tần Phong trả lời lại bằng một câu hỏi ngược lại cho mình, Liễu Đỉnh cũng dứt khoát nói:
-Đúng vậy, người trong giang hồ thường là những người mê võ đến cuồng si. Ta cũng không có ngoại lệ. Ngươi được Giang Hồ Long Hổ Bảng tôn lên àm Võ Lâm Chí Tôn, vậy chắc chắn sẽ không có ít người vì thế mà muốn tìm ngươi để tỉ đấu. Trước ta, có lẽ ngươi cũng đã so đấu với không ít người?
Tần Phong nghe câu hỏi, liền gật đầu đáp lại:
-Đúng vậy, trước đo đúng là con đã đấu với không ít người, chỉ là…
Không để Tần Phong nói hết, Liễu Đỉnh đã nói chen vào:
-Chỉ là chưa từng đấu với cao thủ tuyệt thế ở trên Tuyệt Thế Bảng. Vậy ta sẽ là người đầu tiên trên Tuyệt Thế Bảng kiểm tra thức lực của ngươi, xem ngươi có đủ tư cách để làm Võ Lâm Chí Tôn hay không.
Vừa mới dứt lời, Liễu Đỉnh đã vận công, tuy vẫn đứng im không nhúc nhích, nhưng nội lực của ông ta đã đánh đến người Tần Phong.
Nội lực của Liễu Đỉnh là cực kì bá đạo, Liễu Nguyên đứng bên cạnh dù nội lực không hề kém cũng phải ngay lập tức lùi ra xa mười bước mới dừng lại được.
Mà đó chỉ là phần dư lực mà thôi, nội lực của Liễu Đỉnh vẫn nhắm trực tiếp vào Tần Phong.
So đấu nội công, Tần Phong trước đó chỉ có công lực ngang với Liễu Nguyên, dù lần vào U Linh Lâm công lực hắn đã có đột phá, nhưng như vậy cũng làm sao mà đủ để so sánh với Liễu Đỉnh.
May là Tần Phong còn có Phong Thần Thông, một cơn cuồng phong được huy động từ ma lực của Tần Phong nổi lên, ngạnh kháng với nội lực của Liễu Đỉnh.
Công lực của Liễu Đỉnh vậy mà thực sự lại rất khủng kh·iếp, còn có thể so sánh với cuồng phong.
Trong không trung, chính giữa hai người, từng t·iếng n·ổ lớn nhỏ “ bùm bùm “ phát ra, giống như là tiếng pháo nổ vậy.
Cả hai người vẫn đứng im bất động, một người sử dụng thần thông thần kì điều khiển thiên địa của tuyệt thế ma công, một người sử dụng nội công bá đạo của mình để t·ấn c·ông.
Không ngờ trên thế gian quả thực có người có khả năng đối kháng trực tiếp với sức mạnh của thiên địa.
Không phải, cuồng phong do ma lực của Tần Phong gọi ra, vậy mà đang từ từ bị dội ngược lại.
Liễu Đỉnh vẫn còn đang tăng cường nội lực phát ra them.
Nội lực của ông ta rốt cuộc cao tới cỡ nào, Tần Phong vẫn chưa thể nào đo được.
Cuối cùng, Tần Phong đã bị ép phải động thủ trước.
U Minh Quỷ Ảnh trảo được Tần Phong thi triển ra, không ngờ trước mặt cao thủ tuyệt thế như Liễu Đỉnh, Tần Phong vẫn quyết định sử dụng võ công nhập môn của Khống Thiên Ma Công.
Một trảo mang theo ma khí kinh người của Tần Phong xuất ra không thể coi thường.
Liễu Đỉnh không thể không động, búng nhje một cái, Liễu Đỉnh đã đánh trúng cổ tay đang thi triển U Minh Quỷ Ảnh Trảo của Tần Phong, ma trảo đáng sợ như vậy đã bị chệch hướng.
Chỉ là lúc này, Tần Phong cũng đã tiếp cận đến bên cạnh người của Liễu Đỉnh.
Sau nhiều trận thực chiến, Tần Phong đã có đột phá không chỉ ở công lực, mà chiêu thức cũng sử dụng thành thạo hơn.
Cả ba môn nhập môn ma công, hiện tại Tần Phong có thể tùy ý xuất ra từ bất kì góc độ hay phương hướng nào.
Tần Phong xuất thủ vào biến chiêu cực nhanh, đồng loạt xử ra ba môn võ công nhập môn của Khống Thiên Ma Công, cứ như là có ba Tần Phong đang phối hợp cùng nhau t·ấn c·ông Liễu Đỉnh vậy.
Không ngờ rằng, với cường độ t·ấn c·ông mạnh mẽ như vậy, Liễu Đỉnh vẫn có thể điểm nhiên đỡ lấy từng chiêu, từng chiêu một.
Liễu Đỉnh được tôn xưng là Bá Đao, sở trường tất nhiên là đao pháp, mà hiện tại ông ta vẫn chưa xuất đao, chỉ dùng song quyền đấu với Tần Phong.
Quyền pháp mà Liễu Đỉnh sử dụng lại cực kì bình thường, là loại quyền pháp căn bản dùng để dạy cho bọn trẻ con luyện tập, giúp chúng rèn luyện thân thể, không có bao nhiêu tác dụng về mặt thực chiến.
Chỉ là Liễu Đỉnh đã là cao thủ tuyệt thế, có nguồn nội lực bá đạo vô cùng. Chiêu thức đối với ông ta chẳng qua cũng chỉ là một loại hình thức thể hiện ra bên ngoài. Với nội công của ông ta, thì chiêu thức đã có thể tùy tâm mà phát, tùy tâm mà biến, mỗi một chiêu một thức cũng đều có thể trở thành tuyệt thế võ công.
Liễu Đỉnh lại đã kinh qua cả trăm ngàn trận chiến, có thể dễ dàng nhìn thấy biến hóa trong từng chiêu thức của Tần Phong, nên có thể phá giải chúng một cách cực kì đơn giản.
Bên phía Tần Phong thì thảm rồi, vừa không thể đột phá phòng thủ bằng song quyền của Liễu Đỉnh, vừa phải chịu đựng nguồn nội công bá đạo của Liễu Đỉnh dội vào trong cơ thể mỗi khi hai bên v·a c·hạm.
Nếu như Tần Phong không có ma thể có khả năng tự động hồi phục, lúc này Tần Phong đ·ã c·hết do lục phủ ngũ tạng b·ị đ·ánh vỡ nát rồi.
Lúc này, Tần Phong đã không thể không sử dụng thần thông chân chính của Khống Thiên Ma Công.
Tay trái Tần Phong thi triển Băng Thần Thông, tay phải thi triển Hỏa Thần Thông, cùng với Phong Thần Thông tự thân thôi động ra.
Ba loại thiên địa thần thông kết hợp với nhau, Tần Phong mới có thể miễn cưỡng so quyền với Liễu Đỉnh.
Trong lòng Liễu Đỉnh lúc đầu còn đang thất vọng, nghĩ rằng nếu như Tần Phong chỉ có như vậy thì không đáng làm đối thủ của ông, chỉ nên được xếp hạng trong Hào Kiệt Bảng.
Vừa rồi, khi Tần Phong thi triển cùng lúc ba môn thần thông, cuối cùng trên môi Liễu Đỉnh cũng nở ra nụ cười, thể hiện sự hung phấn ở trong lòng.
Với trình độ của Tần Phong đang thể hiện ra lúc này, tuy chưa thể thắng được Liễu Đỉnh, nhưng theo Liễu Đỉnh nhân xét, với độ tuổi hiện tại của Tần Phong, hơn ba mươi năm sau, hoàn toàn có thể xứng đáng với danh hiệu Võ Lâm Chí Tôn.
Đấu nhau một hồi lâu, Liễu Đỉnh lại tiếp tục nâng cao công lực them một tầng cao nữa.
Phong vân trên bầu trời biến đổi. Bầu trời hiện nay như là bị thủng ra một cái lỗ khổng lồ vậy.
Từ trong cái lỗ thủng trên trời đó, các đạo lôi điện màu vàng kim cứ liên tục đánh xuống thế gian.
Thật là kì lạ, rõ rang Tần Phong còn chưa sử dụng đến Lôi Thần Thông, vậy mà bầu trời lại xuất hiện dị tượng như vậy.
Chẳng lẽ đây chính là cảnh tượng “ khí thôn thiên địa “ do người có nội công kinh thế hãi tục thúc đẩy nội công đến một mức độ nhất định nên xuất hiện.
Tần Phong vô cùng kinh ngạc, không ngờ những lời kể mà Liễu Nguyên từng nói với hắn lại thực sự đã xuất hiện ở trước mắt.
Đang tỉ đấu mà mất tập trung như vậy, Tần Phong bị dính liền hai quyền vào bụng và mặt, b·ị đ·ánh văng ra xa.
Động tĩnh mà cuộc tỉ đấu của hai người gây ra là quá lớn, toàn bộ mọi người đang ở trong vùng núi này đều đã b·ị đ·ánh thức.
Nhưng cũng chỉ có cao thủ thực sự mới có thể dám đứng từ xa quan sát.
Không ngờ trận tỉ đấu trên Trúc Lâm Tự còn chưa có diễn ra, người trong giang hồ lại được chứng kiến một trận đấu khác, không thua kém gì trận đấu mà bọn họ đang mong chờ về bất kì khía cạnh nào, thậm chí còn đặc sắc hơn là đằng khác, vì đây là trận đấu giữa hai cao thủ tuyệt thế trên giang hồ.
Không một ai có thể lại gần phạm vi bán kính một trăm trượng giữa trận đấu của hai người Liễu Đỉnh và Tần Phong, trừ khi là cao thủ có cùng đẳng cấp với hai người bọn họ.
Đến cả Liễu Nguyên cũng đã bị bức lui ra xa từ lúc nào mà không hay biết.
Hai người trong trận đấu lại tiếp tục lao vào nhau trao đổi quyền cước.
Thật là kì lạ, Liễu Đỉnh đã vận nội công đến mức cao nhất, vậy mà vẫn chưa sử dụng đến đao.
Còn Tần Phong lúc này, không hiểu vì sao hắn luôn thấy những chiêu thức Liễu Đỉnh đánh ra đầy chỗ sơ hở, mà đầu óc hắn lại trở nên mụ mị, liên tục khống chế cơ thế t·ấn c·ông vào những điểm yếu đó, dù biết chắc rằng đó là những cái bẫy c·hết người.
Quả nhiên, những đòn t·ấn c·ông của Tần Phong đã hoàn toàn vô ích, không thể nào đánh trúng được vào người Liễu Đỉnh.
Mà ngược lại, khi Tần Phong liên tục t·ấn c·ông không thành thì sẽ dễ dàng để lộ ra điểm yếu, bị Liễu Đỉnh đánh trúng trực tiếp ngay sau đó.
Tần Phong lại b·ị đ·ánh văng ra một lần nữa, miệng của hắn liên tục phun ra máu, có thể thấy ma thể của hắn đã không kịp hồi phục do cơ thể của hắn đã liên tục phải chịu tổn thương nghiêm trọng.
Đôi mắt Tần Phong dại đi, lại bỗng nhiên đỏ rực, ma tính trong cơ thể Tần Phong lại một lần nữa bộc phát.
Tần Phong cười “ khà khà “ một cách điên dại, vừa cười hắn vừa nói:
-Quả nhiên không hổ là cao thủ tuyệt thế. Danh tiếng Ngũ Tuyệt trên Tuyệt Thế Bảng thật là không ai có thể dám coi thường.
Nói xong, Tần Phong đưa tay lau v·ết m·áu đang còn dính trên miệng, sau đó lại dung lưỡi liếm sạch tất cả chỗ máu đó.
Hành động đó của Tần Phong thật là man rợn và đáng sợ.
Rất nhiều người nhìn thấy hành động đó của Tần Phong mà sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.
Chỉ là, Liễu Đỉnh không chỉ là tuyệt thế cao thủ trên giang hồ, ông ta còn là đại tướng quân của nước Nam Ly, đã nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng còn kinh khủng man rợ hơn, chút hành động đó không thể nào dọa ông ta được.
Ngửa mặt lên trời thét to một tiếng, Tần Phong vận khởi ma công, toàn bộ những thần thông thuộc Thiên Địa Thần Thông trong Khống Thiên Ma Công cùng một lúc được Tần Phong thi triển ra.
Phong vân một lần nữa lại biến sắc, mưa từ trên bầu trời bất ngờ đổ xuống ào ạt.
Tuy không phải là lưu tinh vũ, nhưng nước mưa xối xả cũng đủ để kết hợp với các thần thông khác tạo ra sát thương diện rộng cực kì lớn mà Liễu Đỉnh không có cách nào tránh thoát được.
Phía bên tay trái của Tần Phong, nước mưa rơi xuống chịu ảnh hưởng của Băng Thần Thông, hóa thành vô số châm bang sắc nhọn.
Phía bên tay phải của Tần Phong, nước mưa rơi xuống chịu ảnh hưởng của Hỏa Thần Thông, hóa thành những hạt cầu lửa giống như là dung nham nóng bỏng.
Lại có thêm Phong Thần Thông liên tục thổi kết hợp cùng, khiến cho châm băng cùng cầu lửa bay rất nhanh t·ấn c·ông Liễu Đỉnh.
Vân Thần Thông thì tạo ra sương mù dày đặc làm giảm tầm nhỉ của Liễu Đỉnh.
Ở phía sau lưng Tần Phong, do ảnh hưởng của Thủy Thần Thông mà người ngoài nhìn vào cảm tưởng như có cả một đại hải dương đang cuồn cuộn sóng kéo đến vậy.
Để miêu tả cường độ t·ấn c·ông một cách dày đặc mà vẫn còn rất mạnh mẽ, người ta dùng hai từ “ vũ bão “ để miêu tả.
Mà Tần Phong hiện tại đang chân chính gọi ra vũ bão, còn đáng sợ hơn cả là hắn còn đang kết hợp các thần thông khác lại với nhau nữa.
Chỉ xét riêng về thanh thế, ở trong thiên hạ, còn có ai có thể so nổi được với Tần Phong nữa đây?
Đứng ở giữa trời mưa, ai có thể tránh thoát được toàn bộ những hạt mưa đang rơi xuống.
Cao thủ tuyệt thế như Liễu Đỉnh cũng không phải ngoại lệ, ông ta đã không thể tránh né, vậy chỉ còn có thể đón đỡ.
Nội lực của Liễu Đỉnh tỏa ra bên ngoài, tạo thành một vỏ bọc hình vỏ trứng bao bọc bảo vệ Liễu Đỉnh ở bên trong.
Những hạt mưa dù đã hóa thành băng hay hóa thành những tia lửa cũng đều không thể đột phá được lớp phòng thủ bằng khí công này của Liễu Đỉnh.
Vân Thần Thông cũng chỉ có tác dụng phô trương thanh thế, làm giảm tầm nhìn của kẻ địch, không thể tạo ra được uy h·iếp đối với Liễu Đỉnh.
Thần Thông chân chính mà Liễu Đỉnh e ngại cũng chỉ có Lôi Thần Thông và Thủy Thần Thông.
Lôi điện từ trên trời đánh xuống mang sức mạnh hủy diệt, không thể nào coi thường được.
Lúc này, Liễu Đỉnh lại chỉ có thể dùng những đòn cách không quyền kình để đối kháng, không dám để lôi điện trực tiếp đánh vào thân thể.
Mỗi lần quyền khí của Liễu Đỉnh v·a c·hạm với lôi điện đều tạo ra những t·iếng n·ổ cực kì lớn, kinh thiên động địa, khiến cho trời đất như là đang rung chuyển theo vậy.
Có không ít người đang quan sát trận đấu này từ xa, bị dư chấn dội vào cơ thể, làm cho bị trọng thương thổ huyết.
Nhưng trận đấu giữa hai cao thủ tuyệt thế cũng đã khiến cho ý chí chiến đấu của những cao thủ khác đang quan sát sục sôi lên, tay chân của họ cũng đang rất ngứa ngáy, muốn được giao đấu với ai đó một trận thật sảng khoái.
Thế nước của Thủy Thần Thông vẫn đang càng lúc càng dâng cao, cho đến khi người ta cảm tưởng như nước ở phía sau lưng Tần Phong đã dâng cao lên đến tận trời, Tần Phong mới chịu sử dụng nguồn sức mạnh của Thủy Thần Thông vẫn đang liên tục tích tụ này.
Một chưởng của Tần Phong đẩy ra mang theo sức mạnh vô cùng vô tận giống như đại hải.
Liễu Đỉnh đã chuẩn bị tinh thần đỡ một đòn này của Tần Phong, nhưng không ngờ uy lực của đòn này vẫn là đáng sợ ngoài sức tưởng tượng của ông ta.
Liễu Đỉnh đứng vào thế trung bình tấn, dùng hai bàn tay của mình thay cho đao, chém liên hoàn về phía trước, không phải để t·ấn c·ông mà là để phòng thủ quang cơ thể mình.
Một chưởng mang theo sức mạnh Thủy Thần Thông của Tần Phong có sức mạnh như biển cả, rất nhanh đã bao phủ khắp cơ thể Liễu Đỉnh.
Dù cho Liễu Đỉnh có làm gì để làm giảm sức nước đi thì cũng chỉ như là ném đá xuống biển vậy, hoàn toàn vô ích.
Sau một đòn này, Liễu Đỉnh không thể không b·ị t·hương.
Quả thật là như vậy, dù đại hải của Tần Phong tạo ra bằng Thủy Thần Thông có rộng lớn đến bao nhiêu, cũng không có cách nào đạt được đến bất tận giống như là đại hải thật, chưởng thế của Tần Phong cuối cùng cùng đã đến điểm giới hạn.
Khi chưởng thế hoàn toàn qua đi, Liễu Đỉnh vậy mà giống như chỉ bị đẩy lui khoảng hai mươi bước.
Có lẽ ông ta cũng đã thổ huyết, nhưng nước cũng đã cuốn trôi máu của ông ta đi.
Liễu Đỉnh vậy mà lại dùng thân thể cường tránh của mình, dù chưa từng tu luyện qua bất kì loại ngạnh công nào, chống đỡ chưởng thể có uy lực tựa như biển lớn của Tần Phong.
Tần Phong thì vẫn đang ở trong trạng thái nhập ma, các loại thần thông vẫn được hắn thi triển ra toàn bộ, điên cuồng t·ấn c·ông về phía Liễu Đỉnh.
Chiến ý của Liễu Đỉnh vậy mà lại được đẩy lên cao nhất do ông ta đã bị Tần Phong đánh b·ị t·hương.
Có lẽ đây chính là một loại chiến ý đặc thù của một người võ si, có tên là “ cuồng huyết chiến ý “.
Liễu Đỉnh cười to và nói:
-Ha ha ha, quả nhiên là ta vẫn cần phải sử dụng đến đao.
Trong tiếng cười và lời nói của Liễu Đỉnh ẩn chứa nội lực kinh hồn, đủ sức để tạm thời ngăn chặn thế công của Tần Phong.
Liễu Đỉnh dơ tay ra, một trong hai thanh mộc đao được đeo trên lưng Liễu Nguyên tự động rời khỏi lưng của chủ nhân, bay đến tay của ông ta. Mặc dù Liễu Nguyên và Liễu Đỉnh vẫn đang ở cách xa nhau hang trăm trượng.
Quả nhiên là thiên hạ đệ nhất đao vẫn có một sức hút đặc biệt đối với đao, dù cho thanh đao đó có là một thanh mộc ddao bình thường được gọt đẽo tùy tiện ở trên đường, không hề có linh tính.
Một đao tới tay, Liễu Đỉnh vung tay chém ra hai đao liên tiếp, một đao chém lên bầu trời, một đao chém về phía Tần Phong.
Chỉ là hai đao Liễu Đỉnh tùy tiện xuất ra, nhưng uy lực của nó thì lại không thể nào coi thường được.
Một đao chém lên trên bầu trời của Liễu Đỉnh khiến cho gió ngừng, mây tan, mưa tạnh, sấm chớp dừng.
Phong Thần Thông, Vân Thần Thông, Vũ Thần Thông, Lôi Thần Thông đã bị phá bởi chỉ một đao này.
Một đao chém về phía Tần Phong, khiến cho thế công của Tần Phong phải ngừng lại, băng hỏa tiêu tan, nước cũng khô cạn.
Băng Thần Thông, Hỏa Thần Thông và Thủy Thần Thông bị phá bởi một đao này.
Hai đao tùy tiện mà chém ra đã có thể phá hết toàn bộ Thiên Địa Thần Thông của Tần Phong, Liễu Đỉnh lúc này trong mắt Tần Phong và thế nhân giống như là một vị thần giáng thế vậy.
Thiên Địa Thần Thông bị phá, nhưng Tần Phong vẫn chưa có bại.
Bởi vì Thiên Địa Thần Thông vẫn chưa phải ma công lợi hại nhất của Tần Phong, ma công lợi hại nhất của Tần Phong cũng là ma công vô địch trong thiên hạ, phải là Ma Huyệt Thần Thông.
Hơn nữa, Vũ Thần Thông mà Tần Phong vừa thi triển ra vẫn chưa có gọi ra lưu tinh vũ có uy lực hủy thiên diệt địa.
Ma khí trên người Tần Phong bốc lên dày đặc, từng vòng xoáy tử hắc sắc xuất hiện xung quanh Tần Phong. Ma Huyệt Thần Thông cuối cùng cũng đã xuất hiện. Trận tỉ đấu đã đi đến giai đoạn cuối cùng.
Tần Phong thôi động ma huyệt, vừa t·ấn c·ông, vừa phòng thủ vô cùng kín kẽ.
Từng vòng xoáy tử hắc sắc mang theo sức hút kì dị làm thay đổi cả khí lưu xung quanh khiến cho Liễu Đỉnh không thể coi thưởng.
Tuy vẫn chưa sử dụng đến đao chiêu trong Liễu Diệp Bá Đao, nhưng từng đao, từng đao của Liễu Đỉnh vẫn mang uy lực cực kì bá đạo.
Ma Huyệt Thần Thông vừa có thể công, vừa có thể thủ. Lúc công không gì không hút vào được, không gì không cắt qua được. Lúc thủ không gì có thể lọt qua lớp phòng thủ kín kẽ, cho dù có nhỏ như một giọt nước cũng không thể.
Liễu Đỉnh lúc này không cách nào gây ra được tổn thương đối với Tần Phong, chỉ có thể liên tục phòng thủ những ma huyệt phi hành đang t·ấn c·ông mình.
Tần Phong lúc này đã ở vào thế bất bại rồi.
Chỉ là, mỗi đao của Liễu Đỉnh đều mang sức mạnh kinh thế, tuy không chém hủy được ma huyệt, lại vẫn có thể đẩy lui được ma huyệt, không để ma huyệt lại gân cơ thể.
Hai bên qua chiêu liên tục như vậy, chỉ có thể dùng tiêu hao chiến để phân ra thắng bại.
Tần Phong có ma lực vô cùng vô tận, dùng mãi không hết, có thể chiến đấu không biết mệt mỏi.
Như vậy, nếu như là tiêu hao chiến, Tần Phong đã nắm chắc phần thắng ở trong tay của mình.
Nhưng Tần Phong lại không hề thích kết quả như vậy.
Hơn nữa Liễu Đỉnh cũng có nguồn nội công cực kì mạnh mẽ, nếu tiêu hao chiến với ông ta, không biết hai bên phải đánh đến bao giờ mới xong.
Tần Phong vẫy tay, thu về ma huyệt của mình, không t·ấn c·ông nữa, mà lên tiếng nói:
-Cứ tiếp tục như vậy, không biết là phải đánh đến bao giờ, chúng ta một chiêu phân thắng bại đi.
Nói rồi, Tần Phong đánh ra một quyền, bầu trời lại đang bắt đầu đổ mưa, từ trong ma huyệt lại xuất hiện những vật thể lạ.
Đó là thiên thạch, Vũ Thần Thông lần này Tần Phong thi triển đã gọi ra lưu tinh vũ. Một chiêu này, chính là chiêu thức đã đánh bại hai phu phụ Độc Vương – Độc Hậu.
Liễu Đỉnh nhìn thấy lưu tinh vũ lần đầu cũng không khỏi giật mình, uy lực của lưu tinh vũ vừa nhìn đã biết là quá đáng sợ, một lần nữa đã vượt ra ngoài sức tưởng tượng của ông ta.
Một đao chém từ bên trên chém xuống, đây chính là đao chiêu mạnh nhất trong Liễu Diệp Bá Đao. So với Liễu Nguyên, một đao này của Liễu Đỉnh mới đích thực là Bá Tuyệt Nhân Gian.