đợi khi bóng hai người khuất sau cánh cửa, Cố Mạn Yên mới quay sang anh, đưa tay ôm lấy cổ anh.
" chồng, khi nào em mới được về nhà". cô thực sự không thích ở lại đây thêm chút nào nữa.
" ngoan, chúng ta ở lại thêm một thời gian nữa, đợi khi sức khỏe em thực sự hồi phục, chúng ta sẽ về nhà".
" nhưng đến khi nào".
" Mạn Yên ngoan mà".
Cố Mạn Yên tuy có chút bất mãn nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu, đưa đầu cọ vào ngực anh.
Âu Cung Ngụy tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ làm tổn thương cô nữa, cũng không để cô chịu bất kì tổn thương dù là bất cứ chuyện gì hay trường hợp nào.
Cố Mạn Yên do sức khỏe không được tốt lắm, nên phải ở bệnh viện thêm ba tuần nữa, suốt thời gian cô nằm viện, anh nửa bước cũng không rời khỏi cô, tất cả công việc ở tập đoàn anh đều mang đến bệnh viện làm, số còn lại giao cho Trần Lý.
cuối cùng cũng đến ngày bác sĩ đồng ý cho cho cô xuất viện, Cố Mạn Yên vui vẻ nhảy nhót khắp nơi trong phòng, khiến Âu Cung Ngụy lo lắng đưa tay gấp gáp ôm chặt lấy cô, chỉ sợ cô không cẩn thận sẽ làm mình bị thương.
Cố Mạn Yên từ lúc phẫu thuật, bản thân bị mất trí nhớ, khiến cô bây giờ như một đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng lại được anh cưng chiều vô điều kiện.
Âu Cung Ngụy cùng cô trở về biệt thự Âu Viên, người làm nhận được tin liền chuẩn bị tất cả để chào đón cô trở lại, nghe tin cô hồi phục bọn họ thực sự cảm ơn trời đất, cô đúng là người tốt nên trời phù hộ.
" Phu nhân, chúc mừng cô, chúng tôi có nấu rất nhiều món tẩm bổ cho cô, còn có những món cô thích nữa".
" dì, con rất đói". Cố Mạn Yên vui vẻ nhìn bà, từ lúc cô bước vào nhà, ngửi thấy mùi thức ăn khiến cô bây giờ đã đói bụng, bây giờ càng đói hơn.
" nhanh lên, thức ăn còn nóng, để nguội sẽ không ngon, mời ông chủ cùng phu nhân vào dùng cơm".
" anh đưa em vào trong". Âu Cung Ngụy cưng chiều đưa tay ôm lấy eo cô kéo vào bên trong, để cô ngồi bên cạnh mình, đưa tay nhận lấy chén cơm người làm đưa cho, giúp cô bón thức ăn vào miệng.
" có ngon không".
" rất ngon nha". cô vui vẻ để anh bón cho mình, cô rất thích cảm giác được anh cưng chiều như vậy.
" vậy ăn thêm nữa đi".
Cố Mạn Yên gật đầu, để yên anh bón cho mình, những người giúp việc nhìn thấy những gì diễn ra trước mắt, khiến họ có chút không quen, nhưng lại khiến họ rất vui mừng, vì cuối cùng hai người cũng chịu bỏ qua tất cả.
sau khi ăn xong, Âu Cụng Ngụy đưa cô lên phòng, đợi cô ngủ say mới mở cửa đi sang thư phòng, anh còn nhiều việc phải giải quyết, nhất là tin đồn của mẹ kế anh tung ra, nói rằng anh sẽ cưới Hàn Thiên Như, tiểu thư của Hàn thị.
anh đã định vì ba anh mà bỏ qua cho bà ta, nhưng xem ra bà ta thực sự không biết điều, vẫn muốn thành phượng hoàng, nắm trong tay tất cả, anh nhất định sẽ khiến bà ta thân bại danh liệt, vì dám tung tin đồn đó, khiến cô phải đau lòng.
mệt mỏi xử lí công việc, sau đó nhanh chóng trở về phòng, leo lên giường, đưa tay kéo cô ôm vào lòng, Cố Mạn Yên cảm giác có người đụng vào mình, nhưng là cảm giác quen thuộc nên yên tâm để anh ôm vào lòng, còn rúc người vào ngực anh, để tìm kiếm hơi ấm.
Âu Cung Ngụy cảm thấy ấm áp, vòng tay càng siết chặt cô hơn, anh nhất định không bao giờ để mất cô thêm lần nào nữa, nhất định.