Chủ nhân giọng nói chỉ là một cậu bé cao đến thắt lưng cô. Mái tóc màu xanh nhạt của cậu ấy tung bay trong gió. Cậu bé mặc áo choàng nheo mắt.
“Cô là người mới? Không, cô còn chẳng có mana. Đừng nói cô là một Sokor nhé? Điên thật, làm sao một Sokor lại có thể ở đây?”
“Nhóc, nơi này có thật không?”
Trước câu hỏi của Valletta, đôi mắt xanh đen của cậu bé cau mày. Cậu ấy trông thật dễ thương, nhưng tính cách có phần thô bạo.
Cậu nhóc khoanh tay và khịt mũi với cô.
“Sokor ngu ngốc, đây là tòa tháp, sao có thể là thật được?”
“A, vậy sao?”
Vậy thì việc triệu hồi tinh linh chẳng có tác dụng gì.
Ánh mắt của những pháp sư hướng về phía họ khiến cô thấy khó chịu nên cô đứng dậy và quay đi.
Nếu không thể triệu hồi tinh linh thì cô có ở đây cũng chẳng có ích gì.
“Vậy thì hay rồi.”
Khi cô một lần nữa đến gần cánh cửa, nó mở ra.
“Ha!”
Bỏ lại cậu nhóc đang nhếch mép chế giễu, Valletta rời căn phòng tầng 82 mà không chút hối hận.
Ma thuật thật tuyệt vời. Có thể mô phỏng theo tự nhiên thật đến mức…
Tầng 81 là một phòng thí nghiệm kì lạ, tầng 80 dường như thuộc sở hữu của một cá nhân nào đó vì cửa không mở, tầng dưới là nhà ăn, và tầng dưới nữa là một thư viện khác.
Valletta đi được một lúc thì kiệt sức và gục xuống cầu thang.
“Người có thể gọi tôi bất cứ lúc nào, chủ nhân.”
Valletta nhìn chiếc vòng Reinhardt đưa cho cô rồi quay đầu đi.
‘Mình không muốn làm theo những gì anh ta đã dặn.’
Chân cô dần mỏi nhừ và vì không có cửa sổ nên cô không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.
‘…Mình không muốn gọi Reinhardt.’
Chỉ còn duy nhất một người, tuy cô không vui vẻ gì nhưng vẫn gọi người canh giữ.
“Caspelius.”
Ngay lúc cái tên vừa rời khỏi miệng Valletta, một vòng tròn ma thuật xuất hiện trước mặt cô. Sau đó, thân hình mờ đục trong chiếc áo choàng xanh đậm xuất hiện trong vòng tròn ma thuật.
Người đàn ông đó, Caspelius, đã xuất hiện.
Cô không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn, nhưng vẻ ngạc nhiên đang tỏa ra từ cơ thể kia.
“Làm sao cô biết cái tên đó…”
“Ta chỉ chợt nghĩ đến nó và gọi thôi, ta không biết đó là tên của ngươi.”
“…Nói dối.”
“Ta không đòi hỏi gì nhiều đâu. Đưa ta trở lại Phòng Bầu Trời đi.”
Valletta yêu cầu với vẻ mệt mỏi.
Caspelius đã cảnh giác với cô, nhưng hắn vẫn tuân theo mệnh lệnh và đưa tay ra.
Bàn tay mờ mờ có vết thương đập vào mắt Valletta. Trên lòng bàn tay và mu bàn tay của hắn có những vết bầm tím, vài vết dường như do đế giày tạo nên. Rõ ràng vừa nhìn đã biết hắn ta bị đối xử như thế nào.
Valletta đặt tay lên lòng bàn tay đang chìa ra.
“Thật nực cười khi họ để cho một trong mười hai pháp sư dựng nên Ma tháp, người nhận được sự ca tụng và ngưỡng mộ phải chịu đựng những việc này.”
Hắn chột dạ, cả người run lên.
Caspelius từ từ ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đỏ rực ánh lên vẻ tối tăm ấy thường được giấu trong chiếc áo choàng. Đôi mắt hắn mở to đầy ngạc nhiên.
Không biết những pháp sư hiện tại trong mắt hắn ta nực cười đến mức nào nhỉ?
Một mặt hắn được ca ngợi là pháp sư vĩ đại, nhưng còn mặt khác, hắn bị coi là một con chó gác cổng.
“…Chỉ những ai trên Trái đất này…”
“Vậy, con chó này định nắm tay chủ nhân của ta đến bao giờ đây?”
Khi những ngón tay lạnh giá của Reinhardt chạm vào gáy hắn, Caspelius vội vàng hạ cánh tay đang giơ ra trong ngạc nhiên.
Tay Valletta đặt trên tay hắn cũng hạ xuống.
“Ta không nhớ là mình đã gọi anh.”
“Người không biết rằng tôi ở cùng với con chó này sao, Chủ nhân?”
Cô chưa bao giờ nghĩ đến điều này.
Reinhardt từ từ vòng tay qua Valletta. Hơi thở của anh chạm vào gáy cô.
“Chủ nhân lạnh lùng của tôi, tôi đã nói là người cứ cho gọi tôi mà, tại sao người lại làm như vậy? Người thậm chí còn không gọi tên tôi.”
Reinhardt khua tay trong khi tay còn lại vẫn ôm lấy cô.
Sau đó, một vòng tròn ma thuật được vẽ lên sàn nhà. Có lẽ vì chuyển động đột ngột trong không gian nên tầm nhìn của cô bị đảo lộn.
Valletta cảm thấy chóng mặt và cau mày.
Reinhardt ôm Valletta và đặt cô lên giường. Anh từ từ quỳ xuống và nhìn cô.
“Vậy là người đã gọi tinh linh khế ước của mình?”
“Khế ước?”
“Tôi đang nói về Jin hay đại loại là thế.”
Valletta ngậm chặt miệng trước nụ cười và đôi mắt xếch đẹp đẽ của anh. Sau đó cô lắc đầu.
“Ta không kí khế ước với Jin.”
“…Người không triệu hồi nó?”
Reinhardt hỏi với ánh nhìn giật mình hiếm thấy.
Nó không phải là khế ước.
Ngay từ đầu cô không có ý định ký khế ước mà chỉ yêu cầu một cái giá.
“Không có khế ước gì cả, ta chỉ triệu hồi tinh linh để yêu cầu giúp đỡ thôi.”
“…Một tinh linh cấp cao?”
Valletta nôn nóng gật đầu.
Bên ngoài đã tối đen mà Valletta lại không nhận ra, cô nuốt xuống một nụ cười tự mãn. Cô nghĩ đã một khoảng thời gian trôi qua nhưng không biết trời đã về chiều. Bằng cách nào đó, cô đã mất rất nhiều thời gian để đi xuống.
‘Nếu khó có thể triệu hồi họ trong tháp thì mình có thể triệu hồi bên ngoài không?’
Cô đứng dậy khỏi giường và chậm rãi đi về phía một bức tường kính gần đó. Trong căn phòng được làm bằng kính này có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài rất rõ ràng.
Cô đặt lòng bàn tay lên bức tường kính.
“Jin.”
Cô nhỏ giọng thì thầm.
Khi cô nghĩ về việc triệu hồi Jin từ bên ngoài, một cơn lốc xoáy bất ngờ xuất hiện ngoài tường kính, và không lâu sau, một con diều hâu trong suốt và không màu xuất hiện.
<Đây là đâu? Đúng là một nơi khó chịu.>
“Ồ, mình có thể triệu hồi tinh linh từ bên ngoài.”
“…Bình thường thì không thể, thưa chủ nhân.”
Reinhardt tiến đến gần cô và nói.
Hiếm khi anh để lộ ra vẻ mặt sửng sốt. Một lúc sau Reinhardt lại cười toe toét và luồn ngón tay quanh gáy cô.
“Người định tăng giá trị của bản thân lên bao nhiêu vậy, chủ nhân.”
Valletta nhíu mày khi có hơi ấm chạm đến gáy cô.
“Về cơ bản, một tinh linh sư bình thường không thể triệu hồi các tinh linh chưa ký khế ước, và càng không thể triệu hồi tinh linh trong một không gian tách biệt.”
“Không thể” có nghĩa là không thể làm được, nhưng rõ ràng Valletta đã làm được. Ánh mắt cô chạm vào ánh mắt Reinhardt đang phản chiếu qua cửa sổ khi cô nhíu mày.
“Người có biết hoàng cung giờ đang rất ồn ào không, chủ nhân.”
Reinhardt ôm Valletta và đưa cô trở lại giường rồi nói.
Anh ngồi dưới chân Valletta và nhìn lên cô. Reinhardt luôn thích tư thế này. Một tư thế mà anh có thể nhìn cô từ dưới lên.
“Hoàng cung?”
“Đúng vậy, bọn họ đang yêu cầu hợp tác để điều tra dấu vết ma thuật được tìm thấy trong dinh thự Bá tước. Có phải Thái tử sẽ đưa chủ nhân về nếu họ phát hiện ra người đang ở đây?”
“Đương nhiên rồi, vì ta sẽ trở thành Thái tử phi.”
Tuy vậy nhưng hiện tại chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Kể từ khi bá tước Delight chết. Reinhardt mỉm cười với Valletta như đã nhận ra suy nghĩ của cô. Anh đưa tay ra và đặt tay lên má Valletta.
“Chủ nhân rất có giá trị. Hoàng tộc sẽ không để người đi dễ dàng như vậy đâu.”
Anh dùng ngón cái xoa xoa xương gò má Valletta. Đôi môi của Reinhardt hé mở với một nụ cười đẹp đến tan chảy.
“Ta có nên giết hết bọn chúng không?”
“Gì cơ?”
“Cho dù họ có là Hoàng tộc đi chăng nữa thì khi tôi bẻ cổ chúng, chúng vẫn sẽ chết như thường. Bởi vì chúng đang cố gắng tách người khỏi tôi, nên chẳng phải sẽ tốt hơn nếu tôi giết chúng trước khi chuyện xảy ra?”
“Anh định bắt đầu một cuộc chiến?”
Đồ điên, Valletta nghĩ thầm.
Dù có điên đến đâu thì cô cũng không ngờ rằng anh ta sẽ điên đến mức có ý định xóa sổ hoàng tộc.
“Chiến tranh?”
Reinhardt nghiêng đầu. Mái tóc dài của anh xõa sang một bên. Sự bối rối hiện rõ trong đôi mắt đỏ của anh.
“Một cách gọi thật to lớn.”
Anh nhún vai. Nói cách khác, ngay cả khi hai bên gây chiến với nhau, thì dù bọn họ có hợp sức lại cũng không dám đến gần anh. Cô đã quen với những khả năng đáng gờm của anh trong tiểu thuyết, nhưng cô không ngờ anh lại đánh giá thấp chiến tranh đến như vậy.
“À, nhưng trong tháp còn khá nhiều lỗi.”
“Ý anh là Bartio hay mấy tên giống như vậy?”
“Có phải chủ nhân biết đọc suy nghĩ của người khác không? Thật đáng ngưỡng mộ.”
Đôi mắt anh mở to và trên mặt anh có một chút vui vẻ xen lẫn biểu cảm thắc mắc.
Thật kì lạ khi loại người luôn đeo mặt nạ giả dối như Reinhardt lại có biểu cảm như vậy. Biểu cảm này còn tươi sáng hơn so với hồi còn ở trong dinh thự.
“Ta đã nghe về cái tên ấy trong thư viện.”
“À. Tôi có nên nhổ hết răng của hắn không? Hay xé toạc miệng của hắn? Chủ nhân nghĩ làm gì sẽ hay hơn?”
“Đừng hỏi ta.”
“Chà, việc nhổ răng chỉ là đùa thôi, tôi nghĩ rút lưỡi hắn ra sẽ nhanh hơn.”
Trước những lời tàn nhẫn cua Reinhardt, Valletta cắn môi.
“Chủ nhân có sợ tôi không?”
“…”Cô quay đầu đi trước câu hỏi táo bạo của Reinhardt và từ từ quay về vị trí ban đầu. Anh mang một vẻ mặt nghiêm túc, không hề nở một nụ cười nào trên môi.
“Tôi đối xử tử tế với người đến vậy, nhưng ngay cả bây giờ, chủ nhân vẫn luôn né tránh tôi.”
“Ta…”
“Tại sao?”
Cô im lặng trước câu hỏi của anh.
“Ngay từ đầu chủ nhân đã luôn trốn tránh tôi. Tại sao?”
“…”
“Ngay từ khi bắt đầu người đã cố đuổi tôi đi. Người luôn thể hiện sự cảm thông và tốt bụng với mấy con thú, nhưng đối với tôi thì không.”
“Không, ta không phải người duy nhất.”
Valletta suy nghĩ một lúc trước lời nói của Reinhardt rồi mở miệng.
“Ta sợ anh”, cô thành thật.
Valletta sợ anh ta.
Cô sợ Reinhardt trong tiểu thuyết, và khiếp sợ người chưa bao giờ nở một nụ cười thật lòng như anh ta.
Cô sợ cổ mình sẽ gãy ngay lập tức khi bị anh nắm lấy.
“Người nghĩ tôi sẽ giết người sao?”
Reinhardt hỏi, đứng dậy khỏi chỗ ngồi hiện tại. Ánh mắt lạnh lùng của anh chạm tới Valletta.
Rất ít khi thấy Reinhardt không cười, nhưng anh thường như vậy trước mặt cô.
Như Valletta nghĩ, biểu cảm này… gần với Reinhardt thực sự nhất.
“…Đúng vậy.”
“Làm thế nào tôi mới có thể hiểu được người đây?”
Cánh tay của Reinhardt từ từ vươn ra và nhẹ nhàng nắm lấy cổ Valletta. Sau đó anh nhẹ nhàng siết chặt cái cổ được bao bọc bởi đôi tay to lớn của mình và đẩy cô ra sau.
Anh đẩy Valletta lên giường và đưa đầu gối vào giữa hai chân cô.
Reinhardt tiến sát gần mặt Valletta trong khi tay vẫn ôm cổ Valletta.
Mũi hai người khẽ chạm và hơi thở trộn lẫn vào nhau.
“Dù trong tình thế này thì tôi vẫn không thể giết người.”
Valletta nhíu mày.
Cô có đang nhìn nhầm rằng anh ta trông hơi lo lắng không?