Vì hôm nay khá gấp, Thang Ninh không có thời gian xếp hàng ăn ở căng tin,nên cô đã mua một bữa ăn đơn giản ở Starbucks.Trở về phòng nghỉ, cô vừa uống trà Lipton tự pha vừa ăn bánh panini hơi nguội.Bận rộn đến tận lúc này cô mới có thời gian lấy điện thoại ra chào hỏi Cố Lê.Quả Chanh: [Hình như hôm nay tớ thấy trai đẹp!]Quả Lê: [Thế nào thế nào? Tớ đã nói mà, chỉ cần cậu dùng tâm, chắc chắn sẽphát hiện ra người đẹp trai!]Quả Chanh: [Tớ không nhìn rõ lắm, thấy ở quán cà phê, nói chung cũng khácao.]Quả Lê: [Vậy từ giờ, vào giờ này hàng ngày, cậu cứ đến quán cà phê rình đi,những người thích uống cà phê hầu như ngày nào cũng đến mua hết, có côngmài sắt có ngày nên kim, chỉ cần ngày nào cậu cũng lượn qua đó thì chắc chắnsẽ làm anh ấy cảm động, sau đó cưới hỏi, hưởng tuần trăng mật rồi sinh conluôn.]Vì đang vội nên Thang Ninh chỉ tập trung ăn cho nhanh, đến khi về chỗ làmmới thấy tin nhắn của Cố Lê, cô cười đáp: [Tớ chỉ nói là hình như thấy trai đẹpthôi, mà cậu đã sắp xếp nốt nửa đời sau của tớ luôn rồi ư?]Quả Lê: [Là do tớ thấy cậu cô đơn lâu quá rồi chứ bộ!]Thang Ninh liếc nhìn hơn chục email chưa đọc trong hộp thư, thở dài: [Tớ đâucó thời gian yêu đương... Công việc bận muốn chết.]Quả Lê: [Vì vậy mới cần phải yêu đương, một mối tình tốt có thể giúp cậu giảitỏa áp lực.]Quả Chanh: [Sao cậu hiểu rõ thế? Vậy xin bậc thầy giúp tớ tính xem, khi nàovận đào hoa của tớ sẽ đến?]Quả Lê: [Tớ là cố vấn tình cảm! Đâu phải thầy bói! Nhưng nếu cậu nói cậuthích kiểu người như thế nào, có khi tớ có thể giúp cậu tìm đó [Mèo đỏ mặt]]Ngón tay Thang Ninh gõ nhẹ lên bàn phím, móng tay và bàn phím chạm nhauphát ra âm thanh sắc nhọn.Sau khi suy nghĩ, Thang Ninh gõ vài chữ: [Có lẽ tớ thích kiểu người mà tớ cóthể theo đuổi, ngưỡng mộ và tiến bộ.]Cố Lê vốn tưởng Thang Ninh sẽ nói tiếp.Ai ngờ ngay cả dòng chữ "Đang nhập..." cũng biến mất luôn.Vài giây sau, Cố Lê trả lời: [Chỉ vậy thôi?]Quả Chanh: [Chứ còn gì nữa?]Quả Lê: [Ít nhất cũng phải đẹp trai chứ?!!!!]Quả Chanh: [Đẹp trai hay không cũng không quan trọng.]Cố Lê gửi vài biểu tượng cảm xúc kiểu người già xem điện thoại trong tàu điệnngầm để thể hiện sự bất lực: [Sao được chứ! Bạn trai nhất định phải tìm ngườiđẹp! Tiêu chuẩn đầu tiên khi tìm bạn trai của tớ là phải đẹp trai đó!]Thang Ninh đang định trả lời thì lúc này trưởng phòng pháp chế Lăng Lệ từ vănphòng đi thẳng đến bên cạnh cô.Lăng Lệ là một người đàn ông ngoài 30 tuổi, nghe nói trước đây là cộng sự củamột công ty luật được mời về đây, phong cách làm việc cũng như tên của anh ta,khá quyết đoán, sắp xếp công việc cũng gọn gàng nhanh chóng."Trước thứ tư tuần sau, bộ phận BU (Business Unit) phải nộp một báo cáo vềphương diện tuân thủ, đã gửi email cho cô rồi, khối lượng công việc hơi lớn, côviết kịp không?” Lăng Lệ có vẻ rất gấp nên chỉ giải thích công việc trong vàicâu, dường như không muốn lãng phí quá nhiều thời gian.Thang Ninh nhanh chóng chuyển sang giao diện email bằng phím tắt Alt+Tab,lập tức tìm thấy email Lăng Lệ gửi đến.Lướt qua một lượt, chỉ riêng tệp đính kèm đã có hơn chục tài liệu.Bảo sao anh ta nói khối lượng công việc lớn.Thang Ninh không muốn từ chối công việc, nhưng chỉ trong vài giây thì cô thựcsự không thể đánh giá tổng quan được, cũng không muốn làm chậm tiến độ, cônói với Lăng Lệ: "Trưởng phòng Lăng, cho tôi thêm chút thời gian được không?Lát nữa tôi xem kỹ nội dung email rồi sẽ trả lời cụ thể cho anh nhé?""Được." Mặc dù thời gian làm việc với Thang Ninh chưa nhiều, nhưng Lăng Lệđã nắm bắt được phong cách làm việc của cô gái này.Rất ổn định và cẩn thận, những nhiệm vụ giao cho cô đều hoàn thành đúng hạnvà chất lượng cao.Chỉ cần cô đồng ý thì có thể yên tâm giao cho cô.Sau khi Lăng Lệ đi, Thang Ninh lập tức chuyển sang chế độ làm việc.Sau khi nhanh chóng xem qua nội dung email, cô lấy sổ tay công việc của mìnhra.Thông thường, Thang Ninh sẽ lên kế hoạch cho nội dung công việc và thời giancần thiết để hoàn thành mỗi ngày.Hiện tại, cô có hai dự án lớn từ công ty luật, mỗi ngày cần khoảng hai giờ đểhoàn thành.Cộng với các hợp đồng hàng ngày ở đây sẽ chiếm phần lớn thời gian, nên thờigian còn lại chỉ khoảng một giờ mỗi ngày.Công việc này có nhiều việc sắp xếp và đọc trong giai đoạn đầu, nhưng nhữngnhiệm vụ này có thể hoàn thành trên tàu điện ngầm khi đi làm và về nhà mỗingày.Sau khi tính toán một vòng, Thang Ninh cảm thấy mặc dù thời gian rất gấp rút,nhưng không phải là không thể làm được.Sau khi sắp xếp sơ bộ thời gian làm việc, cô đóng sổ tay lại và gõ cửa phòngđang mở của Lăng Lệ.Lăng Lệ đặt công việc đang làm xuống và nhìn Thang Ninh.Thang Ninh vừa nhìn nhật ký công việc trên tay vừa nói: "Trưởng phòng Lăng,tôi vừa xem qua nội dung email rồi, dự án này là phân tích về rủi ro tuân thủ,trước đây tôi chưa làm bao giờ, nhưng khá hứng thú. Có điều khối lượng côngviệc khá lớn, tôi lo sẽ không hoàn thành được, nên tôi sẽ báo cáo tiến độ và xemcó cần gia hạn hoặc hỗ trợ không vào thứ sáu, anh thấy vậy có được không?"Lăng Lệ gật đầu tán thưởng: "Được, vậy tôi sẽ đợi tin của cô vào thứ sáu. Côcũng đừng áp lực quá, tôi biết dự án này hơi gấp, cô cứ cố gắng hết sức.""Vâng, cảm ơn trưởng phòng Lăng."Sau khi Thang Ninh rời đi và đóng cửa lại, Lăng Lệ liền gọi điện cho giám đốcnội bộ BU.Điện thoại vừa đổ chuông một tiếng đã có người bắt máy.Giọng người đối diện có chút mệt mỏi: "Trưởng phòng Lăng, anh đã ăn trưachưa?"Cố Ngộ cũng biết có lẽ đối phương gọi đến để phàn nàn về email vừa rồi, nênlịch sự mở đầu trước."Tổng giám đốc Cố, tôi cảm thấy cậu càng ngày càng coi trọng phòng pháp chếchúng tôi đấy." Lăng Lệ và Cố Ngộ có mối quan hệ khá tốt, nên nói đùa mộtchút cũng không sao.Cố Ngộ khẽ cười: "Đúng vậy, phòng pháp chế của các anh có nhiều nhân tài, aicũng là tinh hoa trong ngành, đương nhiên...""Này này này, dừng lại! Dừng lại!" Lăng Lệ kéo dài giọng đầy bất lực: "Khôngchấp nhận tâng bốc quá mức.""Tôi nói sự thật mà, thế nào? Có thể hoàn thành kịp không? Chủ yếu là vì tôicũng hết cách, nhiệm vụ khẩn cấp từ cấp trên giao xuống, đội của tôi cũng phảichuẩn bị thức vài đêm đây." Cố Ngộ bắt đầu than thở trước.Cố Ngộ là người biết cách ứng xử trong văn phòng.Dù sao anh cũng là quản lý cấp cao, là tổng giám đốc dự án quản lý hàng chụcngười, địa vị và năng lực ở đó, nhưng vì tuổi tác tương đối trẻ nên người kháckhông hoàn toàn kính sợ anh.Vì vậy, khi giao việc cho các phòng ban khác, anh thường kết hợp giữa tâng bốcvà gây áp lực, không quá khiêm tốn cũng không quá mạnh mẽ."Cậu yên tâm, tôi đã sắp xếp người làm rồi." Lăng Lệ nói."Được, vậy tôi sẽ đợi email của anh vào thứ hai." Cố Ngộ nói xong rồi cúp máy.Khối lượng công việc này nhiều hơn Thang Ninh tưởng tượng một chút.Tổng cộng có mười tệp đính kèm được gửi đến, mỗi tệp chứa hai file WORD vàhai file EXCEL. Hơn nữa, không chỉ cần đọc chúng mà còn phải lọc, phân tíchvà tổng hợp.Chẳng biết từ lúc nào, cô đã làm việc đến khi cả văn phòng ra về hết, thế màmới chỉ xem xong tệp đính kèm đầu tiên.Thang Ninh cảm thấy có lẽ cô đã đánh giá quá cao khả năng của mình.Nhưng cô là người không chịu thua cuộc, càng là việc không thể, cô càng muốnthử thách để hoàn thành nó.Dự án này bận rộn đến tận thứ sáu, Thang Ninh mới có chút manh mối, nhưnglĩnh vực tuân thủ thực sự là một điểm mù kiến thức đối với cô.Không phải viết báo cáo khó, chủ yếu là tài liệu tham khảo giai đoạn đầu cầnquá nhiều thời gian.Thang Ninh cảm thấy năng lượng của mình đã cạn kiệt, may mà đã đến giờ ăntrưa, có thể hồi phục một ít. Trên đường đi đến căng tin, cô nhắn tin cho Cố Lê.Quả Chanh: [Cậu đã từng làm vụ tuân thủ chưa?]Cố Lê trả lời ngay lập tức: [Gần đây tớ có làm một vụ.]Quả Chanh: [Tốt quá, có kinh nghiệm gì dạy cho tớ không, tớ chuẩn bị bắc ghếđể lắng nghe đây.]Quả Lê: [Tớ nhớ lúc đó tớ có mua hai cuốn sách, viết rất hay, đọc xong tớ cứnhư được khai sáng vậy.]Quả Chanh: [Tốt quá! Cậu chụp ảnh gửi cho tớ, tớ sẽ đi mua!]Quả Lê: [Bản tiếng Anh gốc lúc đó tớ mua online từ Anh gửi về, mất hai tuầnlận, tớ cho cậu mượn là được rồi.]Quả Chanh: [Được chứ được chứ, ngày mai tớ qua nhà cậu lấy nhé?]Nói đến đây, Thang Ninh đã đi đến căng tin.Thang Ninh thường thích đi ăn vào khoảng 1 giờ, vì lúc này đã khá muộn nêncăng tin không còn nhiều người, chỉ có điều mấy món ngon đã hết.Nhưng Thang Ninh không kén ăn lắm, cô chọn xong đồ ăn và ngồi vào một chỗkhá khuất, lúc này màn hình điện thoại hiển thị có ba tin nhắn chưa đọc.Cô lập tức mở ra.Quả Lê: [Ngày mai đơn vị tớ có hoạt động team building đi chơi ngoại thànhhai ngày, tối thứ ba mới về.]Quả Lê: [Tớ nhớ dự án của cậu phải nộp vào thứ tư tuần sau phải không? Tớbảo anh trai tớ gửi cho cậu nhé.]Quả Lê: [Tớ đã gửi WeChat của cậu cho anh ấy rồi, các cậu nói chuyện đi.]Thang Ninh cảm thấy chắc chắn là do lúc nãy lấy đồ ăn quá lâu, không trả lờinên bị coi như là đồng ý, cô lập tức luống cuống gõ phím điên cuồng.Do quá vội vàng nên đã làm đổ canh.Nhất thời không biết nên lau bàn trước hay trả lời tin nhắn trước.Cùng lúc đó, Cố Ngộ đang ở nhà ăn công ty, bị tiếng động làm đổ đồ của cô gáiở bàn bên cạnh thu hút sự chú ý, anh quay đầu nhìn qua, cô gái đang một taycầm điện thoại, một tay luống cuống dùng khăn giấy lau bàn.Tầm mắt anh chuyển về màn hình điện thoại, Cố Lê gửi cho anh một danhthiếp, nói nhờ anh gửi hộ cô ấy hai cuốn sách cho người này.Cố Ngộ đang phân vân không biết trả lời thế nào, anh bóp trán, thở dài rồi lấyđiện thoại ra bắt đầu gõ.Mint: [Anh thấy em nên đi học ở đại học Columbia đi, chuyên ngành làm đầuanh trai em to ra.]Quả Lê: [Anh! Việc nhỏ thế này mà anh cũng không chịu giúp sao? Nếu khôngphải ngày mai em bận thì làm gì đến lượt anh hốt được việc tốt này?]Mint: [Em xem, đây có phải là thái độ nhờ vả người khác không?]Quả Lê: [Anh ơi~ Làm ơn đi mà~]Sau đó còn gửi kèm một ảnh GIF của cô bé mắt long lanh.Cố Ngộ bất lực, ngón tay lướt lên trên, nhấn vào danh thiếp mà Cố Lê giới thiệuvà thêm bạn.Lúc này cuối cùng Thang Ninh cũng lau sạch nước canh trên bàn, mở WeChatđịnh trả lời thì thấy trên danh bạ có một số "1" màu đỏ chói mắt.Cô hít một hơi lạnh.Tay hơi run rẩy nhấn vào biểu tượng nhỏ đó, trong mục "Bạn bè mới" thấy mộtyêu cầu kết bạn.Tên là Mint, ảnh đại diện là một bức ảnh phong cảnh.Cô quay lại giao diện trò chuyện với Cố Lê.Xóa nội dung tin nhắn vừa soạn xong chưa kịp gửi [Không cần đâu!!!!!!]Rồi thà chết không sờn mà trả lời: [Cảm ơn, anh trai cậu đã thêm bạn tớ rồi…]