Ánh đèn vàng nhạt, nhưng vẫn có thể thấy rõ bóng mình phản chiếu trong mắtanh.Thang Ninh lại lạc trong đôi mắt đẹp này một lần nữa.Không ngờ ngoài đôi mắt mê hoặc, còn có giọng nói như gió xuân bên tai củaCố Ngộ."Lúc nãy anh chưa chuẩn bị, làm lại lần nữa." Giọng Cố Ngộ nghe như đanglàm nũng.Việc này do cần quyết tâm lớn ở giai đoạn đầu, khi đã qua thì chỉ có thể làmmột lần.Vừa rồi Thang Ninh đã dùng hết tất cả can đảm, bảo cô làm lại lần nữa là khôngthể.Lần đầu chủ động tán tỉnh đã thất bại, Thang Ninh cảm thấy vừa xấu hổ vừamất mặt.Cô nói với giọng hơi hờn dỗi: "Không làm nữa, nào có chuyện làm lại lần nữa.""Ồ..." Cố Ngộ phát ra âm thanh đầy ẩn ý, vừa dỗ dành vừa tán tỉnh thì thầm bêntai cô: "Vậy để anh làm nhé..."Cố Ngộ ôm chặt cô, một tay vuốt ve mặt cô, hôn lên đôi môi mềm mại mà anhngày đêm mong nhớ.Không còn lạnh lẽo như lúc nãy, lần này môi Cố Ngộ nóng bỏng.Có lẽ vì adrenaline tăng vọt đột ngột, cảm giác có một dòng nhiệt từ nơi nào đólan khắp cơ thể.Vì lần này là Thang Ninh chủ động, ít nhất cũng có nghĩa là cô không phản đốichuyện này.Với sự chuẩn bị tâm lý này, so với trước đây, Cố Ngộ không còn e dè nữa.Động tác của anh bắt đầu mạnh hơn, hơi thở cũng trở nên sâu hơn.Anh đã quen thuộc với bố trí đồ đạc trong nhà Thang Ninh, trong tình trạngkhông mở mắt vẫn sờ soạng được đến ghế sofa.Cố Ngộ đỡ lưng cô, đặt cả người cô nằm xuống sofa.Anh cảm thấy hôn trên sofa thoải mái hơn.Đối với cô cũng vậy, đối với anh cũng thế.Thang Ninh nghĩ vốn dĩ hôm nay mình là người chủ động gây chuyện trước.Lúc này mà còn kiềm chế thì cũng không cần thiết nữa.Đều là người trưởng thành cả, cũng chẳng có gì phải ngại, đã chơi thì chơi thậtđi.Thang Ninh không suy nghĩ nhiều, thè lưỡi liếm môi Cố Ngộ, rồi nhẹ nhàngđưa lưỡi vào, vừa dịu dàng vừa trực tiếp.Cô gần như có thể cảm nhận được hàng mi Cố Ngộ khẽ rung, khoảnh khắc tiếptheo anh như được cho phép, ngậm trọn môi cô, khẽ tách môi cô ra và hôn sâuxuống.Lưỡi Thang Ninh rất mềm mại, cảm nhận được sự đáp lại vụng về của cô, CốNgộ nhẹ nhàng liếm đầu lưỡi cô, rồi từ tốn cuốn lấy.Có lẽ đàn ông sinh ra đã không cảm thấy ngượng ngùng về mặt này, hoặc có thểdo căng thẳng mà trán anh có những giọt mồ hôi li ti, nhưng động tác lại khônghề dè dặt chút nào.Môi kề môi, Thang Ninh có thể cảm nhận một sự xâm lấn tùy ý, lưỡi anh khámphá từng ngóc ngách, điên cuồng tột độ, nhưng vì là Cố Ngộ, nên lại dịu dàngtột cùng.Tuy vụng về non nớt, nhưng Thang Ninh vẫn cố gắng đáp lại Cố Ngộ.Quấn quýt nồng nhiệt.Thực ra việc hôn nhau trên sofa còn gợi cảm hơn trên giường, vì cơ thể haingười theo độ lún của sofa mà áp sát vào nhau, mỗi bộ phận trên cơ thể đềuđược đối phương cảm nhận rõ ràng, phơi bày không sót gì.Hôn đến mức dưỡng khí cũng loãng đi, Cố Ngộ buông cô ra, chuyển sang cổ cô,bắt đầu từ xương quai xanh nhẹ nhàng hôn dọc theo đường nét cổ lên trên chođến bên tai, anh ngậm vành tai cô thì thầm: "Anh rất thích hôn em."Lời tình tứ kiểu này khi thì thầm bên tai, luôn mang theo sức sát thương vô hạn.Mặt Thang Ninh đỏ bừng, hơi nghiêng đầu không dám nhìn anh.Sự dịu dàng của Cố Ngộ lan tỏa trên mặt, anh cụp mắt xuống, môi ướt át ánhhồng, không rời mắt khỏi cô, khóe miệng treo nụ cười: "Lúc nãy anh đang mơà, em đang đáp lại anh."Mắt Thang Ninh từ từ di chuyển đến người anh, nhìn khuôn mặt gần trong gangtấc, nhìn đôi mắt chứa đựng cả vũ trụ kia.Sau khi hoàn hồn, Thang Ninh mới nhận ra hành động vừa rồi điên rồ thế nào,cô lập tức giả vờ như không có gì xảy ra: "Không có gì xảy ra cả, anh vừa uốngsay rồi, là ảo giác thôi.""Nhưng bây giờ trong miệng anh vẫn còn vị của em." Cố Ngộ cười xấu xa liếmmôi mình: "Chối cũng vô ích."Thang Ninh không nghe những lời lang sói này nổi nữa, đưa tay đẩy vai CốNgộ: "Được rồi, đừng nói nữa, thật sự rất ngại đó."Cố Ngộ nhẹ nhàng nắm cổ tay cô, giọng ấm áp: "Cảm ơn em.""Cảm... Ơn gì chứ?"Cố Ngộ nắm tay Thang Ninh đặt lên ngực trái mình, nhẹ nhàng ấn xuống nói:"Trong lòng yên tâm rồi."Ban đầu Thang Ninh định nói với Cố Ngộ một cách nghiêm túc rằng, cô sẽkhông phản đối bất cứ điều gì anh làm với mình.Những việc thân mật mang màu sắc xuân đó, cũng là điều cô mong muốn tronglòng.Suy đi tính lại, vẫn là chứng minh bằng hành động trực tiếp hơn.Một số suy nghĩ, vẫn nên để đối phương biết.Dù sao anh cũng là người thân thiết nhất với mình trên thế giới này.Thang Ninh mỉm cười, lúm đồng tiền ẩn hiện, trong mắt đầy ắp tình cảm dạtdào.Dưới ánh sáng mờ ảo, cô thực sự đẹp đến tận đáy lòng anh.Với anh, luôn luôn chân thành.Trong đôi mắt trong veo của Thang Ninh lộ rõ tình yêu không hề che giấu, cônhìn anh, nghiêm túc nói: "Thật lòng mà nói, từ khoảnh khắc yêu anh, em đãmong đợi tất cả mọi thứ.""Muốn làm gì, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi." Trong mắt Thang Ninh có ánhsáng, lấp lánh như cả dải ngân hà: "Vì là anh, nên kiên định."Cố Ngộ cảm thấy, mình thực sự đã tìm thấy một báu vật quý giá nhất trên đời.Tại sao lại có một người khiến anh cảm thấy thế giới này thật đẹp đẽ trong từngkhoảnh khắc sống như thế này.Cố Ngộ cứ thế ôm cô vào lòng, ngửi mùi hương của cô, cảm nhận hơi ấm cơ thểcô.Lúc này, dù nói gì cũng khó diễn tả được sự thỏa mãn sâu sắc nhất trong lòng.Anh nhìn cô với ánh mắt ngọt ngào đến phát ngấy, thấy quầng thâm dưới mắtcô, đoán là đêm qua không ngủ ngon, hơi không nỡ nói: "Không còn sớm nữa,anh về nhà trước nhé, em cũng nghỉ ngơi sớm đi."Thang Ninh gật đầu, cả hai đều đứng dậy, cảm giác ngượng ngùng cuối cùngcũng phai nhạt đi vài phần.Nào ngờ lúc này Bạc Hà đột nhiên đi đến trước mặt hai người.Mặc dù Bạc Hà chỉ là một con chó, nhưng dù sao tất cả những gì hai người vừalàm đều diễn ra trước mặt nó.Thang Ninh ngượng ngùng giả vờ trách mắng Bạc Hà: "Lúc nãy đã bảo conkhông được nhìn điều phi lễ rồi, con có nhắm mắt lại không hả?!"Bạc Hà nghiêng đầu, hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì.Cố Ngộ cười, ngồi xuống vuốt ve Bạc Hà, nói: "Tính ra Bạc Hà cũng là một conchó già hơn 60 tuổi rồi, không tính là dạy hư trẻ nhỏ đâu.""Anh cũng biết, làm vậy lúc nãy sẽ dạy hư trẻ nhỏ đấy!" Thang Ninh trêu anh:"Có hại cho thuần phong mỹ tục quá!""Còn có những việc có hại cho thuần phong mỹ tục hơn anh còn đang nhịn chưalàm đây." Cố Ngộ nói với vẻ còn chưa đã: "Để dành cho lần sau."Thang Ninh đẩy vai anh đến tận cửa: "Được rồi được rồi, anh mau về đi, ngàymai còn phải đi làm nữa, chúc ngủ ngon!"Cảm nhận được thái độ muốn đuổi mình đi mạnh mẽ của đối phương, Cố Ngộdựa vào cửa với vẻ mặt tủi thân: "Lúc nãy rõ ràng không phải như vậy, sao hônxong người ta lại lật mặt thế."Dáng vẻ đó thật sự đầy vị trà xanh.Thang Ninh không muốn nghe anh nói mồm nói miệng nữa, trực tiếp đóng cửalại.Cố Ngộ dựa vào cửa, ngón tay khẽ chạm vào môi mình.Khóe miệng treo nụ cười, trông có vẻ đang hồi tưởng lại.Nhận ra bản thân như vậy có vẻ hơi biến thái, Cố Ngộ không ở lại lâu nữa,nhanh chân rời đi.- Có lẽ vì đã có trải nghiệm thân mật lần trước, mối quan hệ của hai người càngthêm gắn bó thân thiết.Ban đầu nắm tay còn ngại ngùng, giờ mỗi lần gặp mặt ra ngoài đều rất tự nhiêncó thể nắm chặt tay nhau suốt cả quãng đường.Việc đưa đón Thang Ninh đi làm hàng ngày cũng trở thành thói quen, có khi tanlàm sớm hai người còn về nhà cùng nấu bữa tối đơn giản.Đôi khi cũng cảm nhận được chút không khí cuộc sống nhỏ bé.Tuy nhiên sau đó Cố Ngộ không còn ở lại qua đêm nữa, thường là ăn bữa tối vàdọn dẹp xong sẽ về.Vì hầu hết các trường hợp đều do Cố Ngộ nấu ăn, nên Thang Ninh khăng khăngđòi tự mình rửa bát.Cố Ngộ thích nhất là lúc cô rửa bát, anh ôm eo cô từ phía sau, cằm tựa lên vaicô cùng rửa với cô.Cố Ngộ rất thích mùi hương trên người Thang Ninh, phần lớn thời gian côkhông dùng nước hoa, nhưng vẫn có một mùi hương rất sạch sẽ.Thỉnh thoảng phải gặp khách hàng, Thang Ninh cũng sẽ dùng nước hoa.Nhưng là loại hương hoa nhẹ nhàng, mỗi lần ôm cô rửa bát đều ngửi thấy rất rõràng.Mỗi lần ngửi thấy mùi hương này, Cố Ngộ đều không nhịn được thốt lên: "Emthơm quá.""Đây là quà sinh nhật Cố Lê tặng em năm ngoái." Thang Ninh nói: "Em cũngrất thích mùi hương này.""Hiếm khi nó có gu thế." Cố Ngộ cảm thấy mỗi lần hai người đang rất lãng mạntrữ tình mà Thang Ninh nhắc đến Cố Lê đều hơi phá hỏng bầu không khí, nhếchmôi nói: "Anh thấy nước hoa nó dùng hàng ngày như mùi thuốc trừ sâu ấy.""Đâu có, mùi nước hoa của Cố Lê cũng rất thơm mà!" Thang Ninh luôn đứngvề phía Cố Lê, không cho phép Cố Ngộ nói xấu cô ấy."Không quan tâm mùi của nó." Cố Ngộ vừa nói vừa dùng mũi lướt nhẹ trên cổvà vai cô: "Vẫn thích mùi của em hơn."Thang Ninh cảm thấy cổ tê dại, cơ thể vặn vẹo sang một bên: "Ngứa quá."Cằm Cố Ngộ hơi ngẩng lên, chỗ vừa chạm mũi giờ được thay thế bằng môi, anhhôn dọc theo cổ lên đến dái tai, dùng giọng đầy nam tính nói bên tai cô: "Ngửiđến mức anh hơi muốn phạm tội rồi..."Thang Ninh lập tức xoay người lại, dùng tay chọc vào vai anh đẩy ra sau: "Emcó cuộc họp điện thoại sau 10 phút nữa, đi đi không tiễn."Cố Ngộ bị cụt hứng, thu lại vẻ si mê vừa rồi: "Ừm, vậy anh về nhà đây, maigặp.""Ừm, mai gặp."Cố Ngộ lấy áo khoác nói: "Ngày mai là thứ bảy, em nghĩ xem mai nên đi đâuchơi.""Làm việc xong em sẽ nghĩ ngay." Thang Ninh làm động tác "Đã nhận".Cố Ngộ nhìn cô đầy yêu thương, chào tạm biệt: "Chúc ngủ ngon."Vừa xuống đến dưới lầu, Cố Ngộ đã nhận được một cuộc gọi.Là của Cố Lê.Cô ấy nói hôm nay công ty tụ tập ăn uống xong không bắt được xe, nhờ anh đếnđón.Cố Ngộ đột nhiên nhận ra trong thời gian yêu Thang Ninh, anh thực sự rất ítquan tâm đến Cố Lê, có thể nhìn thấy bằng mắt thường.Bình thường tuy cũng không liên lạc nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn chủ độnghỏi cô ấy có cần đưa đón không.Nhận ra mình có bạn gái liền lơ là em gái ruột, anh hơi cảm giác tội lỗi, lập tứcchạy đến đón Cố Lê.Đã một tháng trời kể từ lần gặp mặt trước.Thậm chí trong một tháng này cũng hầu như không nhắn tin, bình thường dù CốNgộ không chủ động hỏi, Cố Lê cũng sẽ thỉnh thoảng gửi tin nhắn quan tâmanh.Còn Cố Lê cũng nhận ra gần đây mình bận rộn với việc ở bên Trần Thạc, đã lơlà anh trai ruột một thời gian dài.Nên cô ấy nghĩ tìm cớ gì đó để gây ấn tượng với anh trai, vừa hay hôm naycông ty tụ tập, kết thúc rồi cô ấy đương nhiên liên lạc với Cố Ngộ.Khi Cố Lê lên xe Cố Ngộ, cả hai đều có cảm giác lịch sự và ngượng ngùngchưa từng có.Có lẽ vì đều có chuyện giấu đối phương, trong lòng cả hai đều có phần hơi áynáy.Trước tiên là chào hỏi xã giao vài câu, sau đó lần lượt than phiền với đốiphương rằng dạo này công việc quá bận rộn, như để chứng minh mình vô can.Chỉ là cả hai đều không biết, trên mặt đối phương đều viết rõ bốn chữ "Xuânphong đầy mặt" to đùng.Sắc mặt tốt đến mức hoàn toàn không giống như tình trạng "Đầu tắt mặt tối" màhọ nói.Nhưng chỉ cần trong lòng cả hai đều có quỷ, sẽ không phát hiện ra sơ hở tronglời nói của đối phương.Mỗi người chỉ quan tâm lời mình nói có thể tự biện minh không.Thấy đối phương không nghi ngờ gì mình, bầu không khí cuối cùng cũng khôngcòn căng thẳng như lúc mới lên xe.Lúc này Cố Lê mới thả lỏng, lại bắt đầu trêu chọc Cố Ngộ."Anh này, một đồng nghiệp cùng tuổi anh ở công ty em, mấy ngày trước đã sinhcon thứ hai rồi." Cố Lê làm vẻ mặt giả vờ chê bai nói: "Anh xem anh kìa, ngaycả vợ cũng chưa có."Nếu là trước đây khi còn độc thân mà Cố Lê nói với anh như vậy, phản ứng đầutiên của Cố Ngộ sẽ là "Anh còn trẻ, gấp gì".Nhưng bây giờ ít nhất cũng đã có một nửa, anh tự tin giơ một ngón tay về phíaCố Lê: "Em yên tâm, trong vòng một năm chắc chắn sẽ cưới."Cố Lê cảm thấy khi Cố Ngộ đưa tay ra, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương rấtquen thuộc.Cô ấy nhanh tay nắm lấy tay anh trước khi anh kịp rút về, ngửi ngửi cổ tay anh,rồi kêu lên kinh ngạc: "Sao trên người anh có mùi của vợ em vậy?”