Mint: [Bộ cậu giỏi lắm à?]Trần Trác: [Giỏi hơn cậu!]Mint: [Vậy chỉ thêm một chiêu nữa đi?]Mặc dù Trần Trác không có nhiều kinh nghiệm thực tế, nhưng đầu óc linh hoạt,còn nhiệt tình.Cố Ngộ vốn chỉ muốn nói chuyện cho vui, nào ngờ Trần Trác lại nghiêm túc.Trần Trác: [Rượu là cái cớ tốt nhất để đàn ông "Bộc lộ bản chất".]Mint: [? Sao nghe không giống lời nói đứng đắn.]Trần Trác: [Ai bảo cậu xanh vậy, vừa muốn giữ hình tượng trong sáng, vừamuốn nghĩ bậy.]Mint: [Tôi nghĩ bậy hồi nào chứ.]Trần Trác: [Ồ, vậy chúc hai người mãi mãi yêu kiểu Plato, sau khi kết hôn nắmtay nhớ nói với tôi, tôi gọi điện chúc mừng cho.]Câu này quả thật đã chạm đúng nỗi đau của Cố Ngộ rồi.Đàn ông không thể thừa nhận mình không được, nhưng có thể nghĩ cách trở nêngiỏi hơn.Cố Ngộ vừa tự an ủi vừa gửi.Mint: [... Cậu nói tiếp đi, tôi nghe.]Trần Trác: [Tin tôi đi, không có cô gái nào có thể từ chối bạn trai say xỉn, nhấtlà khi cậu đẹp trai như vậy.]Mint: [Khả năng uống rượu của tôi không tốt, sợ uống xong là ngủ luôn.]Trần Trác: [Ai bảo cậu say thật, không biết giả vờ à???????!!!!!!]Qua nhiều dấu hỏi chấm than trên màn hình Cố Ngộ cũng có thể nghe thấytiếng gào thét xé lòng của Trần Trác.Mint: [Sợ diễn không giống.]Trần Trác: [Giả vờ say rượu là dễ nhất, nhớ ba bí quyết, chớp mắt phải chậm,nói chuyện phải nhẹ nhàng, khi đưa ra yêu cầu xấu hổ nhất định phải thêm "Anhkhông say, anh rất tỉnh táo".]Cố Ngộ vốn định mắng Trần Trác sao suy nghĩ bẩn thỉu thế, nhưng nghĩ lại, bảnthân cũng không phải thánh nhân, càng không phải là nhà sư.Anh cũng 28 tuổi rồi, là một người đàn ông bình thường, có nhu cầu và mơtưởng về mặt đó là chuyện tự nhiên nhất.Huống hồ còn là đối với người mình thực sự thích và muốn có trách nhiệm.Cố Ngộ cảm thấy nói chuyện tiếp với Trần Trác sẽ rất nguy hiểm, nên anh tìmđại một cái cớ rồi kết thúc cuộc trò chuyện.Trước tiên Cố Ngộ nhìn qua một lượt, trong nhà Thang Ninh không có thứ gìgiống tủ rượu, vốn nghĩ lúc này ra ngoài mua rượu thì trông cố ý quá thì độtnhiên nhớ ra trong xe mình có một chai rượu vang.Vì trước đây anh từng gặp tình huống bị gọi đi gặp khách hàng đột xuất, có lúckhông kịp chuẩn bị sẽ mất lịch sự, nên Cố Ngộ luôn để một hai chai rượu vangtrong cốp xe phòng khi cần.Không ngờ lại có thể phát huy tác dụng vào lúc này.Mặc dù ban đầu anh không muốn chấp nhận đề xuất của Trần Trác, nhưng anhcảm thấy dường như mọi thứ đều đang chỉ dẫn anh phát triển theo hướng đó.Cả buổi chiều Thang Ninh ngoài đi vệ sinh và uống nước thì không ra khỏiphòng.Cố Ngộ tìm cơ hội lén lút như kẻ trộm lấy rượu vang từ xe ra, bữa tối anh địnhlàm một bữa tây đơn giản, áp chảo bò bít tết kèm một ít rau, còn làm cả đĩa hoaquả, kết hợp mặn ngọt dinh dưỡng cân bằng.Thang Ninh cũng không ngờ cuộc họp hôm nay lại kéo dài như vậy, và sau khihọp xong lại rất gấp gáp cần tài liệu, khiến cả ngày thứ bảy của cô hoàn toàn bịhủy bỏ.Sau khi hoàn thành và gửi bản thảo tài liệu, Thang Ninh thở phào nhẹ nhõm,thấy trời đã gần tối, cô tưởng Cố Ngộ sẽ trách móc, đã chuẩn bị tinh thần "Tựnguyện nhận phạt", nào ngờ vừa mở cửa phòng ra đã thấy cảnh Cố Ngộ đangmặc tạp dề bày dao nĩa.Thấy Thang Ninh, Cố Ngộ nghiêng đầu cười nói với cô: "Vất vả cả ngày, emcực khổ rồi, mau đến ăn cơm đi."Thang Ninh bỗng có cảm giác ảo tưởng.Một cảm giác như đang chơi game otome vậy.Đây hoàn toàn không giống như chuyện xảy ra trong thế giới thực.Tất nhiên Cố Ngộ cũng có những tính toán nhỏ trong lòng, dù sao tối nay cũngphải mượn rượu để... Làm gì đó, bây giờ đương nhiên phải làm tốt hình tượngngười chồng chiều chuộng vợ.Như vậy lát nữa càng dễ phát huy.Cố Ngộ vừa rót rượu vừa giả vờ thoải mái nói: "Để chúc mừng hôm qua anh kếtthúc một dự án lớn, tiện thể an ủi em bận rộn cả ngày, uống chút rượu ănmừng."Thang Ninh cũng không nghĩ chai rượu này từ đâu ra, chỉ cảm thấy khung cảnhnày ấm áp và lãng mạn.Cảnh tượng chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết và phim thần tượng này, khi xảy ratrong cuộc sống thực, không tránh khỏi khiến người ta có cảm giác ảo tưởngmình là nữ chính của câu chuyện.Trong lúc ăn, Cố Ngộ liên tục cẩn thận mời rượu, vừa rót rượu vừa nói: "Bìnhthường uống chút rượu vang tốt cho sức khỏe đấy.""Bình thường đâu có thời gian uống rượu." Thang Ninh cảm thán: "Em vẫn luônnghĩ uống rượu vang là thú vui của người giàu có và nhàn rỗi.""Không phải bình thường ra ngoài em với Cố Lê rất thích uống rượu sao?""Cũng chỉ một tháng một lần, để xả những cảm xúc tiêu cực tích tụ trong mộttháng thôi!" Thang Ninh không muốn xác nhận hình tượng nghiện rượu củamình, cố gắng giải thích: "Hơn nữa vì khả năng uống rượu của em cũng khôngtốt lắm, nên thường chỉ nhấm nháp chút bia.""Ồ... Khả năng uống rượu không tốt lắm à..." Cố Ngộ vừa nói vừa lén lút rótđầy ly của cô: "Tửu lượng thế nào?""Chắc là cũng tốt." Thang Ninh cũng không chắc lắm: "Dù sao mỗi lần uốngrượu xong em đều về nhà ngủ ngay, chắc cũng không có cơ hội thể hiện tửulượng...""Ồ... Vậy hay hôm nay anh kiểm chứng một chút nhé?" Cố Ngộ nói chuyệncũng không quên rót rượu cho mình.Thang Ninh thỏ trắng ngây thơ lúc này mới phản ứng lại, việc tối nay đột nhiêncó rượu có vẻ hơi kỳ lạ.Nhưng biểu hiện của Cố Ngộ lại quá bình thường, suốt quá trình anh chỉ rất tựnhiên trò chuyện với cô.Lúc thì nói về công việc, lúc thì nói về áp lực, lúc thì nói về việc gần đây mẹanh lại giới thiệu đối tượng hẹn hò, dần dần xóa tan sự nghi ngờ của cô.Nói đến cuối cùng Cố Ngộ tủi thân pha lẫn vô tội hỏi Thang Ninh: "Khi nào emmới cho phép anh... Thẳng thắn với mẹ anh… Nếu không mỗi lần bà hỏi anhđều cảm thấy có tội."Cố Ngộ biết Thang Ninh là người không chịu nổi sự ràng buộc về đạo đức."Cái này... Anh cũng có thể nói với gia đình là anh đang yêu mà." Giọng ThangNinh nhỏ dần: "Chỉ là đừng nói là em thôi.""Trước đây anh đã hứa với họ, người yêu tiếp theo nhất định sẽ đưa về cho họxem mặt, anh sợ họ dây dưa không thôi, lúc đó sợ bị ép cung một cái lại bánđứng em..."Một loạt thành ngữ của Cố Ngộ khiến Thang Ninh vốn đã hơi choáng vì rượucàng choáng hơn.Trong đầu còn đang nghĩ cách lảng tránh chủ đề này, nào ngờ giây tiếp theo CốNgộ đột nhiên đứng dậy, lảo đảo đi đến trước sofa, ngồi phịch xuống sofa.Thang Ninh tưởng là vì nói đến chuyện cô không chịu công khai nên anh khôngvui, một mình giận dỗi.Trong lòng đang nghĩ cách an ủi, đi đến bên cạnh sofa thăm dò: "Anh ổn chứ?"Lưng Cố Ngộ lún vào sofa, một chân cong lại, chân kia duỗi thẳng ra phíatrước, nhìn về mặt thị giác tỷ lệ cơ thể của anh khá choáng ngợp.Cố Ngộ không nói gì, chỉ nhìn cô như vậy.Ánh mắt này khiến Thang Ninh không yên tâm.Cô nuốt nước bọt nói: "Say rồi à?"Đã được đối phương chủ động hỏi.Cố Ngộ nghĩ, đã đến lúc phải "Diễn" rồi.Anh nhớ lại "Bí quyết" của Trần Trác.Cố Ngộ giảm tần suất chớp mắt, làm chậm tốc độ.Và từ góc nhìn của Thang Ninh, điều này trông giống như đang dùng mắt đểquyến rũ.Đôi mắt đào hoa kia như chứa đựng sương mù, có lẽ vì uống rượu, rõ ràng trongsuốt như thủy tinh, nhưng lại có cảm giác dễ vỡ.Mỗi lần nhìn nhau, Thang Ninh đều cảm thấy linh hồn mình sắp bị anh câu đimất.Có vẻ chiêu chớp mắt chậm đã rất hiệu quả, Cố Ngộ chuyển sang bước thứ hai:Nói chuyện nhẹ nhàng."Sao? Lo cho anh à?" Giọng Cố Ngộ nhẹ đến mức gần như chỉ dùng hơi thở.Thang Ninh thậm chí còn không nghe rõ, ghé gần hơn hỏi: "Gì cơ?"Cố Ngộ nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía mình.Không ngờ Cố Ngộ sẽ có động tác này, Thang Ninh không đứng vững ngã vàolòng anh.Cố Ngộ thuận thế ôm lấy cô, hai người ôm nhau nằm trên sofa trong tư thế rấtthân mật.Quá thoải mái và mềm mại, khiến Cố Ngộ cảm thấy trái tim mình cũng lúnxuống không ít.Có lẽ là do men rượu, cũng có thể là "Ý nghĩ xấu xa" tiềm ẩn của anh bị kíchthích.Cố Ngộ áp sát vào tai Thang Ninh, hơi thở nóng ấm mang theo độ ẩm, giọngnói có hai phần khàn đặc, âm sắc này thật mê hoặc."Anh đột nhiên nhớ ra, trước đây nói ăn lưỡi vịt giống như hôn lưỡi." Cố Ngộnghi ngờ mình thực sự hơi say rồi, cũng không biết tại sao đầu óc đột nhiên nảyra ý nghĩ này, nhưng đã nói đến đây rồi, không thể rút lại, anh đành tự thuyếtphục mình đã thật sự say, mạnh dạn nói tiếp: "Em thấy giống không...""Cái này... Em cũng không biết..." Do xấu hổ, Thang Ninh vùi mặt vào ngựcanh.Cố Ngộ áp sát tai cô nhẹ nhàng nói: "Cho anh một chút đặc quyền của bạn traiđược không?"Lần này Thang Ninh nghe rõ, mặc dù cảm thấy giọng nói này khiến cô ngứangáy từ tai đến đầu ngón tay: "Đặc quyền gì?"Cố Ngộ hai tay ôm lấy eo cô, kéo cô lên ngang tầm với mình, nhìn cô, hơi cụpmắt xuống, như thể thờ ơ, lại như đang trách móc: "Lần trước không dùng lưỡi."Cố Ngộ không nói nửa câu sau.Anh chỉ nhướng mày, vô tình như thể đang diễn đạt và nhắc nhở "Nên lần nàyem không thoát được đâu".Thang Ninh chỉ cảm thấy nhịp tim mình tăng vọt.Cô chỉ nghĩ đến việc làm sao tìm cớ để thoát thân.Cô né tránh ánh mắt hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra một lý do thích hợp."Anh say rồi, em đi rót cho anh ly nước mật ong nhé."Nào ngờ ý định trốn chạy bị đối phương nhìn thấu, Cố Ngộ tranh thủ lúc côchưa kịp đứng dậy đã ấn lưng cô xuống, kéo cô sát lại gần mình hơn.Anh cảm thấy không làm gì mạnh mẽ hơn thì không ổn rồi.Vì vậy anh quyết định áp dụng cả ba chiêu Trần Trác dặn dò một lúc.Trước tiên là chớp mắt rất chậm, sau đó nhìn chằm chằm vào Thang Ninh,không cho cô bất kỳ cơ hội nào để tránh né, rồi ghé vào tai cô nói bằng giọngtrầm khàn khiến người ta tê dại: "Anh không say, anh rất tỉnh táo.”