Trong một khoảnh khắc yên tĩnh, khi ánh sáng dịu dàng từ đèn chùm phản chiếu trên bàn ăn, Lâm Nhất chợt nhớ lại những lời của Tố Loan trước ngày cưới. Giọng nói của cô như vang vọng trong tâm trí anh, đầy sự thất vọng và nỗi đau.
Anh biết không, thật sự tôi rất thích anh.Tôi đã làm mọi thứ để có thể ở bên anh. Nhưng cuối cùng, anh lại chọn Hiểu Viện,- Tố Loan đã nói, ánh mắt cô đầy nước mắt nhưng cũng chứa đựng sự kiên cường.Lâm Nhất cảm thấy một nối áy náy thoáng qua. Anh đã từng thân thiết với Tố Loan, và mặc dù anh biết tình cảm của cô dành cho mình, nhưng lòng anh đã chọn Hiểu Viện từ rất lâu.
Mỗi lần anh nhìn thấy Tố Loan, anh không thể không nghĩ đến những gì cô đã hy sinh, nhưng sự kết nối giữa anh và Hiểu Viện là điều mà anh không thể phủ nhận.
Nhưng em ấy là người mà anh yêu,- anh đã trả lời Tố Loan vào thời điểm đó, giọng anh kiên quyết.Và Hiểu Viện không phải là một sự lựa chọn.Trong tâm trí Lâm Nhất, hình ảnh Hiểu Viện hiện lên với những khoảnh khắc đẹp đẽ mà họ đã cùng nhau trải qua.
Cô là người đã giúp anh tìm thấy lại chính mình sau những tháng ngày khó khăn, là ánh sáng trong cuộc đời anh.
Mỗi tác phẩm nghệ thuật của cô không chỉ thể hiện tài năng mà còn là tấm gương phản chiếu những cảm xúc sâu sắc mà anh và cô đã chia sẻ.
Dù Tố Loan đã từng là một phần của quá khứ, Lâm Nhất biết rằng không gì có thể thay đổi được tình yêu mà anh dành cho Hiểu Viện. Anh không muốn nghĩ đến việc làm tổn thương Tố Loan, nhưng anh cũng không thể bỏ rơi tình yêu thật sự của mình.
Cô nhẹ nhàng nói ra những gì mình đã giữ kín bao lâu nay tình cảm mà cô từng nghĩ sẽ có thể khiến Lâm Nhất ở bên mình. Cô không giấu nổi sự đau lòng, nhưng cũng hiểu rằng tình yêu của anh dành cho Giang Hiểu Viện là điều cô không thể thay đổi.
Sau một lúc im lặng, cô cười nhẹ và chúc phúc cho anh. Rồi không chờ Lâm Nhất đáp lại, Tố Loan quay đi, mang theo quyết tâm rời khỏi Tây Thành để tìm kiếm một cuộc sống mới, nơi cô có thể bắt đầu lại, không còn vướng bận quá khứ hay những cảm xúc day dứt ấy.
Lâm Nhất nhìn theo bóng cô dần khuất, lòng trĩu nặng, nhưng cũng hiểu rằng sự ra đi của Tố Loan là một cách đề giải thoát cho cả hai. Anh thẩm cầu mong cô tìm được bình yên và hạnh phúc mới.
Trong tâm trí, anh vẫn biết ơn cô vì đã luôn ở bên anh trong những ngày tháng khó khăn, nhưng trái tim anh giờ đây đã hoàn toàn thuộc về Hiểu Viện.
- Những điều tốt đẹp sẽ đến với những người xứng đáng,- anh thầm nhủ trong lòng, quyết tâm bảo vệ tình yêu của mình. Anh đã quyết định sẽ không để quá khứ ảnh hưởng đến hạnh phúc hiện tại của mình và Hiểu Viện.
Khi Lâm Nhất quay trở lại với hiện tại, anh thấy Hiểu Viện đang cười nói cùng những người bạn tại buổi tiệc.
Ánh mắt cô lấp lánh, rạng rỡ như ánh mặt trời. Nỗi lo lắng trong lòng anh dịu đi khi anh nhận ra rằng cô chính là người mà anh muốn xây dựng tương lai cùng.
Anh tiến lại gần, nắm lấy tay cô và cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa từ lòng bàn tay đó, như một lời hứa vững bền giữa họ.
- Em là tất cả của anh,- Lâm Nhất thì thầm, và Hiểu Viện quay lại, nhìn anh bằng đôi mắt đầy yêu thương.
Họ đã cùng nhau vượt qua nhiều thử thách, và không gì có thể thay thể được tình yêu mà họ dành cho nhau. Họ đã có thể xây dựng một cuộc sống hạnh phúc bên nhau, và đó mới chính là điều quan trọng nhất.
Thời gian trôi qua, và Lâm Nhất và Giang Hiểu Viện đã cùng nhau trải qua những năm tháng hạnh phúc bên
nhau.
Những khoảnh khắc ngọt ngào, những buổi tối lãng mạn, và những tiếng cười vang vọng trong căn nhà nhỏ của họ trở thành phần quan trọng trong cuộc sống. Tuy nhiên, cuộc sống không phải lúc nào cũng là màu hồng.
Giữa những tháng ngày êm đềm, Hiểu Viện bắt đầu cảm thấy sức khỏe của mình không còn như trước.
Những cơn mệt mỏi dồn dập, những cơn đau âm ỉ khiến cô lo lắng. Dù cô luôn cố gắng tỏ ra vui vẻ và mạnh mẽ trước mặt Lâm Nhất, nhưng sâu thằm trong lòng, cô biết rắng sức khỏe của mình đang dần sa sút.
Một buổi sáng, khi ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ, cô đứng trước gương và nhìn kỹ vào gương mặt của mình.
Cô nhận thẩy làn da không còn rạng rỡ như trước, những vết nhăn nhỏ bắt đầu xuất hiện quanh khóe mắt.
Dù cô không muốn thừa nhận, nhưng Hiểu Viện biết rằng mình sắp không sống được bao lâu nữa. Cảm giác lo lắng, sợ hãi xâm chiếm lấy tâm trí cô, nhưng cô không muốn Lâm Nhất lo lắng về mình.
Khi Lâm Nhất trở về nhà sau một ngày làm việc, anh nhận thấy sự thay đổi nơi cô. Mặc dù cô vẫn cười, nhưng đôi mắt cô chứa đựng nỗi buồn mà anh không thể nào hiểu được.
Anh cảm thấy như có một điều gì đó đang cản trở sự vui vẻ giữa họ, nhưng không dám hỏi. Anh không muốn cô phải lo lắng thêm về bất kỳ điều gì.
- Hiểu Viện, em có khỏe không?- Anh hỏi, ánh mắt chăm chú vào cô, tìm kiếm sự thật ẩn sau nụ cười của cô.
Em ổn, chỉ là hơi mệt thôi,- cô đáp, cố gắng tạo ra một nụ cười tươi tắn, nhưng ánh mắt cô lại phản ánh sự kiệt SứC.
Trong thâm tâm, Hiểu Viện tự nhủ rằng mình phải mạnh mẽ. Cô không muốn Lâm Nhất cảm thấy nặng nề khi biết về tình trạng sức khỏe của mình.
Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô phải che giấu sự thật, và dần dần, nỗi lo sợ trong lòng cô càng lớn hơn.
Một đêm, khi Lâm Nhất đang ngồi bên cạnh cô trên ghế sofa, tay anh nắm lấy tay cô. Anh cảm nhận được sự yếu ớt từ bàn tay mềm mại của cô, và một cảm giác lo âu dâng trào trong lòng.
- Em biết không? Dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn ở đây bên em,- anh nói, giọng nói tràn đầy sự bảo vệ.
Hiểu Viện chỉ gật đầu, nhưng trong lòng cô không thể ngăn cản được sự xót xa. Cô muốn tận hưởng từng khoảnh khắc bên anh, nhưng cô cũng không thể tránh khỏi sự thật rằng thời gian đang cạn dần.
Những ngày tháng sau đó, Hiểu Viện cố gắng sống trọn vẹn, nhưng không thể tránh khỏi những lúc cô cảm thấy mệt mỏi và yếu ớt.
Cô tìm cách để tạo ra những kỷ niệm đẹp với Lâm Nhất, không chỉ cho bản thân mà còn cho anh, người mà cô yêu thương nhất.
Nhưng trong lòng cô, nỗi lo lắng về tương lai luôn hiện hữu, như một bóng ma đeo bám không thể rời.
Lâm Nhất, với bản tính bảo vệ và yêu thương, luôn sẵn sàng chăm sóc cho cô, nhưng anh cũng bắt đầu nhận ra điều gì đó không ổn.
Anh quyết tâm sẽ làm mọi cách để giúp cô vượt qua thời gian khó khăn này, không chỉ với tình yêu mà còn bằng những gì tốt đẹp nhất mà anh có thể mang đến cho cô.
Thời gian tiếp tục trôi qua, và sức khỏe của Giang Hiểu Viện ngày càng xấu đi. Cô cảm nhận được những cơn đau ngày một nhiều hơn, những cơn mệt mỏi khiến cô gần như không thể đứng dậy.
Dù đã cố gắng giấu đi, nhưng Lâm Nhất luôn nhận thấy sự thay đổi nơi cô. Anh thường xuyên hỏi han, nhưng cô chỉ có thể mỉm cười và nói rằng mình ổn.
Những đêm dài thức trắng trở thành điều thường nhật. Hiểu Viện thường nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, suy nghĩ về cuộc đời của mình.
Cô nhớ lại những khoảnh khắc đẹp đẽ bên Lâm Nhất, từ những buổi hẹn hò đầu tiên cho đến những ngày tháng họ cùng nhau trải qua, những nụ cười, những tiếng cười, và cả những giọt nước mắt.
Tình yêu giữa họ đã đơm hoa kết trái, nhưng giờ đây, cô biết rằng mình không còn nhiều thời gian nữa.
Trong một buổi tối mưa lạnh, khi cơn bão ngoài kia gầm thét, Hiểu Viện nằm trong lòng Lâm Nhất, cảm nhận được sự ẩm áp và an toàn từ anh.
Nhưng cùng lúc đó, nỗi sợ hãi lại bao trùm lấy cô. - Lâm Nhất,- cô thì thầm, giọng nói yếu ớt.
- Nếu một ngày nào đó em không còn ở đây....
Lâm Nhất ngắt lời, - Đừng nói như vậy, Hiểu Viện.
- Em sẽ không đi đâu cả. Anh sẽ luôn bên em. - Anh ôm chặt lấy cô, như thể muốn giữ cô lại mãi mãi.
Nhưng sâu thằm trong lòng, Hiểu Viện biết rằng cô không thể nào tránh khỏi số phận.
Đến lúc cô cảm thấy mệt mỏi quá, cô quyết định không che giấu cảm xúc của mình nữa. Cô muốn nói cho Lâm Nhất biết những điều mà cô đã giữ kín.
Trước khi em nhắm mắt, em chỉ muốn gặp anh ở một thế giới khác,- cô nói, mắt cô nhắm lại nhưng trái tim thì tràn đầy yêu thương.Hiểu Viện, đừng nói như thế,- Lâm Nhất nói, giọng anh trở nên nghẹn ngào.Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả, em phải tin tưởng vào điều đó.Nhưng cô chỉ cười nhẹ. - Nếu có một thế giới khác, nơi không còn bệnh tật, không còn đau khổ, nơi mà anh và em có thể yêu nhau mãi mãi, em muốn gặp lại anh ở đó.
- Hãy nhớ rằng em sẽ luôn yêu anh, dù ở bất kỳ đâu.
Lâm Nhất cảm nhận được trái tim mình như đang vỡ vụn. Anh không biết phải làm gì để giữ cô lại, để ngăn chặn điều tồi tệ sắp xảy ra. Anh chỉ có thể nắm chặt tay cô, hứa rằng sẽ không bao giờ quên những kỷ niệm đẹp của họ.
Ngày hôm sau, Hiểu Viện rơi vào trạng thái hôn mê. Lâm Nhất ngồi bên giường bệnh, không rời mắt khỏi cô. Mỗi giây trôi qua đều như một thế kỷ đối với anh. Anh nhớ lại từng khoảnh khắc, từng lời hứa, từng giấc mơ mà họ đã chia sé.
Khi Hiểu Viện từ từ nhắm mắt lại, Lâm Nhất cảm nhận được một phần của mình cũng đang dần biến mất.
Trái tim anh nặng trĩu, nhưng trong sâu thắm, anh biết rằng tình yêu của họ sẽ không bao giờ phai nhạt. Dù cho cô có rời xa anh, họ vẫn sẽ tìm thấy nhau ở một thế giới khác, nơi mà họ có thể sống trong tình yêu vĩnh cửu mà không có bất kỳ rào cản nào.
Và khi giây phút cuối cùng đến, anh cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của cô, như một lời tạm biệt ngọt ngào.
Trong lòng anh, lời hứa sẽ mãi mãi chờ đợi và yêu thương cô vẫn còn mãi, không bao giờ nhạt phai.