Không Thể Chạm Đến - Thúy Vy

Chương 48



Ở quán bar, âm nhạc thật sôi động, có cả ánh đèn mờ ảo và nữ vũ công quyến rũ khiến người ta không thể rời mắt. Vậy nên nơi đây còn được gọi là thiên đường của mấy kẻ ăn chơi, cũng là một nơi thú vị để tìm thấy niềm vui, được phóng túng thoả thích.

Chỉ là trong cái động này, loại người nào cũng có, vô cùng phức tạp, nếu không biết tự bảo vệ mình thì thật sự không nên tới đây, trên đời này, không thể tin tưởng bất kì ai ngoài bản thân mình.

Chợt, có một tên uống rượu say, hào hứng hét lên: “Cô gái đó là hàng mới sao?”

Tên nọ nhìn về phía bên đó nhưng lại không thấy gì liền hỏi: “Hàng gì?”

“Cậu nhìn cái người mặc áo khoác lông thú kia đi, bà ta là trùm môi giới làm ăn phi pháp đó, toàn có quan hệ với mấy ông lớn, nhìn cô gái vô tội bên cạnh bà ấy xem, chắc chắn là dùng để dâng lên miệng mấy tên biếи ŧɦái bụng phệ đó rồi.” Tên đó vừa uống rượu vừa cười khà khà, cảm thấy có chút tiếc cho cô gái kia.
Triệu Vân Trác nhìn không rõ cô gái kia nhưng thấy cách ăn mặc hở hang đó thật sự phải than ôi: “Những cô gái bây giờ sao lại không biết trân quý bản thân như vậy, có vì tiền cũng không nên bán thân chứ.” Sau đó anh ta quay sang huých vào người Đàm Dật Trì: “Cậu nói có phải không?”

Tên nọ bĩu môi: “Cũng chỉ là bán thân nuôi miệng, có phải là tốt lành gì đâu. Hơn nữa, nếu trên đời này toàn là gái ngoan thì làm gì còn gái cho anh em mình chơi nữa. Không phải sao?”

Đàm Dật Trì trầm mặc, anh đột nhiên đặt ly rượu xuống rồi đứng dậy bỏ đi: “Tôi vào nhà vệ sinh một lúc.”

Dạo gần đây tâm trạng anh không được tốt, cũng đã mấy ngày rồi anh không gặp được cô ở siêu thị, cô cứ luôn trốn tránh anh khiến anh cực kì khó chịu.

Rõ ràng là anh nói sẽ không quan tâm đến nữa, cũng sẽ không nghĩ đến cô,vậy mà mỗi buổi tối anh lại nằm mơ thấy đêm hôm đó, mơ thấy dáng vẻ gợϊ ȶìиᏂ của cô. Anh cũng đâu còn là thanh thiếu niên, vậy mà lại mơ phải mộng xuân, người đó còn là cô? Không lẽ anh thèm khát được làʍ t̠ìиɦ đến mức phát điên rồi sao?
Chợt, đám người lúc nãy đi ngang qua anh, họ đưa cô gái kia vào một căn phòng. Giây phút anh xoay người lại, góc mặt của người con gái kia hiện lên trong mắt anh, mặc dù đã được trang điểm đậm nhưng đôi mắt đó, sao anh có thể nhầm lẫn được?

Đàm Dật Trì cau mày, anh không nghĩ rằng bản thân đã hoa mắt nên nhìn lầm, nhưng tại sao cô lại xuất hiện ở đây, còn đi cùng người đàn bà đó? Cô cần tiền đến mức mất trí rồi à?

Tĩnh Ngữ bị đưa vào một căn phòng lạ lẫm, cô không biết đây là đâu, càng không biết những người đàn ông bên trong là ai.

“Các vị, tôi đem người đến rồi đây.” Bà ấy đẩu cô lên phía trước, đẩy cô về phía những người đàn ông đó.

Tên thứ nhất: “Điện nước đầy đủ, chỉ tội là hơi gầy một chút.”

Tên thứ hai: “Gầy thì có thể vỗ béo mà, chỉ cần xinh đẹp là được rồi.”
Tên thứ ba: “Hàng lần này trông ngon đó, tôi rất thích.”

Tên thứ tư: “Chậc! Chậc! Đừng làm con gái người ta sợ chứ, nào, đến đây, để tôi nâng niu em.” Hắn ta bước đến, một tay đặt lên eo cô, một tay di chuyển xuống đùi, sờ soạng lung tung.

Tĩnh Ngữ sợ hãi, cô hốt hoảng đẩy hắn ra nhưng hắn lại càng được nước lấn tới, bàn tay dơ bẩn luồn vào trong váy cô.

“Không, tôi không muốn làm việc này, thả tôi ra!” Cô muốn thoát khỏi người này nhưng lại không có cách nào kháng cự.

Ngay lúc đó, những tên kia cũng bắt đầu mò đến, bọn họ chạm vào gương mặt cô, hôn lên mái tóc cô, những bàn tay dơ bẩn lần lượt chạm lên cơ thể mềm mại của cô, cảm giác cực kì ghê tởm.

“Tôi… tôi không muốn!” Tĩnh Ngữ hét lên, ánh mắt hướng về cánh cửa đầy tuyệt vọng, cô hối hận vì đã nghe lờ bà ta, đáng lẽ cô không nên tin vào người lạ.

“Cũng đã đến rồi mà còn nói không muốn? Tôi thấy em vẫn nên giữ sức đi thì hơn, vì em còn phải phục vụ chúng tôi nữa, nếu em ngất giữa chừng vậy thì tôi sẽ xót lắm đấy.” Một trong bốn người đó thì thào bên tai cô, giọng nói vô cùng ám muội.

“Thôi nào, tôi chỉ sợ cô ấy ngất đi vì sướиɠ thôi.”

“Ha ha ha ha!”

“Ha ha ha ha!”

Bọn họ cười phía lên, nụ cười mang theo sự mang rỡ như những con ác quỷ đói khát muốn nuốt chửng lấy cô, nghiền nát cô dưới thân.

“Hức… đừng chạm vào tôi! Mau thả tôi ra! Tôi phải trở về!” Đôi mắt cô đỏ hoe, cơ thể không ngừng run rẩy, cô có cảm giác như bản thân đang ở địa ngục không lối thoát. Nếu phải giữa bị làm nhục và cái chết, cô nhất định sẽ chọn cái chết.

Tĩnh Ngữ dùng hết sức vùng ra, cô vội cầm lấy chai rượu.

“Xoảng!”

Tĩnh Ngữ chỉa đầu chai rượu bị vỡ vào cổ mình, giọng lạnh lẽo cứ như đang xem nhẹ mạng sống của bản thân mình: “Nếu các người còn bước đến, tôi sẽ chết cho các người xem.”

Một tên trong số đó chửi thề: “Đệt! Bà Lưu, việc này là sao đây?”

Bà ấy thập phần lúng túng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, giọng lãnh đạm: “Cô thật sự muốn chết sao? Cô dám không?”

Cô dám không? Chỉ một câu của bà ấy đã nói trúng tim đen của cô, cô đương nhiên không dám, nếu cô chết rồi, em cô phải làm sao?

Chỉ một lúc sau, cô đã không thể nào giữ được sự kiên quyết của bản thân nữa, hai tay cô run rẩy, chai rượu trên tay cũng rơi xuống, vang lên một tiếng “xoảng”.

“Hừ! Còn tưởng thế nào, thì ra chỉ đang ra vẻ! Đừng tỏ ra thanh cao nữa, lại đây với anh nào! Anh sẽ chiều chuộng em.” Hắn ta bước về phía cô, nắm lấy bàn tay đang siết chặt của cô, hôn lên tay cô.

“Bọn anh sẽ khiến em, không thể nào quên được đêm nay.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.