Trần Thúc ngẩn người, rất là buồn cười nói: "Thì ra là yêu đơn phương a."
Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, nhỏ giọng mà ừ một tiếng, Trần Thúc tuy đã ba mươi, nhưng lại chưa từng nói quan tâm đến chuyện tình cảm, nhưng nhìn bộ dáng thiếu niên buồn bã rất mới lạ, còn có vài phần nói không rõ tư vị.
Trần Thúc nói: "Haizzz, còn có người không thích anh Tiểu Giang của chúng ta sao."
Giang Tiểu Nhạc có chút ngượng ngùng, rũ xuống đôi mắt, nói: "Cái gì mà anh Tiểu Giang, không phải."
Trần Thúc nghiền ngẫm nói: "Người nào có thể làm ngươi thích như thế?"
Trần Thúc hừ cười một tiếng, duỗi tay nhéo cằm Giang Tiểu Nhạc, nói: "So nhóc còn đẹp hơn?"
Giang Tiểu Nhạc chớp chớp mắt, nói: "Tôi đẹp?"
Trần Thúc nói: "Đẹp a."
Giang Tiểu Nhạc bên tai ửng đỏ, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Trần Thúc, tâm tình đều tốt lên.
Trần Thúc bóp quai hàm cậu, vui đùa nói: "Ngoan ngoãn, nhóc có khuôn mặt đẹp, dùng khuôn mặt mà theo đuổi người ta, có ai mà không thích?"
Giang Tiểu Nhạc bị niết đến nói chuyện đều mơ hồ không rõ nói: "Thật sự được?"
Trần Thúc nhìn Giang Tiểu Nhạc, buông ngón tay, lại xoa xoa mặt cậu, véo một cái liền lưu lại dấu tay, cũng không biết một cái tiểu kẻ lưu lạc như thế sao lại có một khuôn mặt như thế.
Trần Thúc nói: "Được."
"Thích người ta liền đuổi theo" Trần Thúc giữa mày tỏa ra nhiều phần nghiêm túc, giống thật ca ca đang kiên nhẫn dạy bảo em trai. Hắn nhớ tới cái gì, thần sắc bình đạm, nói: "Ca ca nói này, sau này nhóc đừng tới đây, đừng cho người đó hiểu lầm, chuyện của nhóc sẽ thất bại............"
Lời nói còn chưa nói xong, Trần Thúc đột nhiên mở to hai mắt, Giang Tiểu Nhạc đến gần, thế nhưng trực tiếp đè nặng bờ môi hắn, bốn mắt nhìn nhau, Giang Tiểu Nhạc còn nhẹ nhàng mà cọ xát một chút, mới mở miệng, nói: "Người tô thích chính là anh."
Cậu cảm thụ dư vị trong miệng Trần Thúc, nhịn không được lại cọ cọ, liếm một ngụm, "Không có người khác, chỉ có anh."
"Trần Thúc, tôi thích anh."
Trần Thúc như bị sét đánh, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, lập tức dùng sức đẩy Giang Tiểu Nhạc ra, sắc mặt hắn khó coi, nói: "Giang Tiểu Nhạc, mẹ nó nhóc nói đùa gì vậy?"
Giang Tiểu Nhạc nói: "Tôi không có nói giỡn."
Cậu đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đẩy ra, thần sắc lại rất bình tĩnh, thậm chí có vài phần lạnh nhạt cố chấp, "Người tôi thích chính là anh."
Giang Tiểu Nhạc không nói lời nào, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Trần Thúc, Trần Thúc bực bội mà đứng lên, hắn nói: "Giang Tiểu Nhạc, nhóc có biết mình đang làm gì không?"
Giang Tiểu Nhạc nói: "Biết."
Cậu đương nhiên biết, cậu thật sự rất thích Trần Thúc.
Lông mày Trần Thúc nhăn lại, lạnh lùng nói: "Thích một kỹ nam, nhóc có phải có bệnh không?"
Giang Tiểu Nhạc hờ hững nói: "Anh là kỹ nam, với việc tôi thích anh có quan hệ gì?"
"Tôi chỉ thích anh, anh làm cái gì tôi cũng đều thích."
Trần Thúc cứng họng, chợt cảm thấy hoang đường, hắn không muốn cùng Giang Tiểu Nhạc tranh chấp việc không hề ý nghĩa này, nhàn nhạt nói: "Thích tôi? Được, hai ta cũng coi như quen biết đã lâu, cho nhóc làm tôi."