Sinh nhật sáu tuổi của Subaru, Christa đích thân làm một chiếc bánh kem cho con trai.
Thằng nhóc vui vẻ đến phát điên, hếch cằm khoe với anh em sinh ba.
Một năm trước, sau khi được otou-sama cho phép, cậu đã có thể tham gia chơi trốn tìm với đám bọn họ.
Ban đầu Christa còn lo thằng nhóc sẽ không được hoan nghênh, kết quả phát hiện mình hoàn toàn lo hão... Bọn nhỏ chơi đến quên trời quên đất.
Ví dụ như Kanato, thằng bé rất thích bàn bạc về đồ ngọt với Subaru.
Laito nghịch ngợm lắm trò, là anh em chí cốt của Subaru.
Mà Ayato và Subaru đều có điểm chung về phương pháp học... Hai đứa nhỏ đều ghét học y như nhau.
"Mẹ, con nói cho mẹ nghe, hôm nay Ayato bí mật nói với con, mẹ cậu ấy không cho cậu ấy chơi với con."
Subaru vừa chia bánh kem cho mọi người, vừa nói với Christa.
"Ồ?" Christa nhíu mày.
"Ayato nói, còn lâu cậu ta mới chịu nghe lời mẹ, mẹ cậu ấy bắt cậu ấy phải học, không muốn cậu ấy chơi với ai." Nói tới đây, Subaru không khỏi thở dài.
"Thế mới nói, chỉ có mẹ mới tốt với con nhất." Christa xoa đầu con trai.
"Đúng vậy! Chỉ có mẹ tốt nhất!" Subaru gật đầu.
"Ra ăn bánh ngọt với mọi người đi."
Christa lệnh cho hầu gái bưng đống bánh kem Subaru chia ra, vỗ vỗ bả vai con trai.
"Vâng."
Thằng nhóc vui vẻ chạy ra ngoài.
Ngoài phòng khách náo nhiệt, Christa đi vào thư phòng, lẳng lặng đọc sách.
Cô biết người phụ nữ kia phản đối, nhưng cô ta có năng lực cũng không thể làm gì được, có gia linh cấp cao theo dõi, mọi người chỉ có thể an phận.
Từ sau khi dọn tới chỗ ở mới, tin đồn dần lắng xuống, Christa và Subaru càng ngày càng tự do tự tại.