Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Chương 53: Chương 53




Bởi vì Tuấn Vũ và Mai Chi sắp đi du học nên những ngày sau đó, mấy anh em khá thân thiết với nhau. Viết Quân vẫn chưa biết đầu đuôi sự việc nên đương nhiên là có phần tức tối, do đó mà thỉnh thoảng vẫn hay đi với Phương Linh, đôi khi còn ngồi ăn cơm với Phương Linh nữa, tất nhiên là cơm của canteen chứ không phải của Phương Linh, tuy nhiên, trong mắt cậu, Tuấn Vũ cũng chẳng là gì cả.
Linh Như vẫn giữ ánh nhìn bình thản như mọi khi, nhưng thỉnh thoảng, vẫn lén lút trốn mọi người ra đây. Thực sự không khí khi ở gần Viết Quân, rất ngột ngạt.
- Em làm cái gì mà lang thang ngoài đây 1 mình vậy?
Khương Duy từ bên ngoài hành lang thò đầu lên với 1 chiếc lá trên đầu làm Linh Như giật bắn mình, theo phản xạ, lùi ra phía sau.
- Anh làm cái gì dưới đó vậy?
- Tìm giầy. Hồi nãy Minh Phương ném giầy của anh ra đây, tìm mãi mà chẳng thấy, lúc giờ thể dục ý. Mà thôi, chẳng tìm nữa.
Khương Duy phủi phủi tay nhảy qua hành lang đến chỗ Linh Như.
- Còn em, sao lại ra đây 1 mình?
- Tại mọi người còn đang ăn mà.
Khương Duy và Linh Như ngồi tạm xuống ở mấy cái bậc dẫn ở hành lang nối giữa canteen ra phía bờ hồ.
- Em… vẫn… còn giận à? – Khương Duy ngập ngừng.
- Gì cơ? – Linh Như không chú ý cho lắm.
- Chuyện… chuyện hộp cơm hôm trước ý… Thực sự thì… đúng là cũng khó để cho qua thật…
Linh Như duỗi thẳng chân ra và nhìn lên trời.
- Không mà.
- Nhưng anh thấy… hình như em vẫn còn giận thì phải…
- Không thật mà… chắc do anh nghĩ ngợi nhiều quá thôi… Mà…
Linh Như chợt im bặt, không nói năng gì nữa và vẫn chăm chú ngước mắt lên trời. Khương Duy thấy lạ nên cũng nhìn thử xem trên trời có gì rồi lại quay sang Linh Như.
- Mà?
- À… Ý em là… thực ra thì…
- Thì em vẫn còn giận?
- Không! Ý em là… chắc anh hiểu lầm thôi… dạo này… mỗi lần ở cạnh Viết Quân… em hơi khó xử. Chắc do anh cũng ở đó nữa nên…
Khương Duy tự nhiên thở dài.
- Anh sao thế?
- À… không có gì đâu. Em… anh muốn hỏi là… thực sự có thích Viết Quân không?
- Em không biết.
- Tức là cũng có tình cảm?
Câu trả lời rơi vào im lặng. Linh Như không nói gì nữa.
- Nó dạo này… thay đổi rất nhiều. Anh cũng không biết tại sao nữa. Nhưng chắc là Khánh Nam có thể hiểu. Tính tình nó trầm đi hẳn, và cũng có vẻ người lớn hơn đôi chút. Cũng tốt! Hết năm nay… chẳng biết tụi mình còn ở cùng nhau được nữa không. Nó biết suy nghĩ như thế thì anh và Khánh Nam cũng đỡ lo khi nó chỉ có 1 mình bên ngoài hơn… Nhưng có lẽ… không có Khánh Nam thì cả anh và Viết Quân đều cảm thấy… mọi chuyện trở nên thật khó khăn. Chắc là do… anh và nó chưa bao giờ có được 1 sự bình tĩnh tuyệt đối trước mọi chuyện như Khánh Nam. Với lại… không có Khánh Nam ở bên cạnh… tự dưng anh lại cảm thấy sợ. Anh thấy mình chưa đủ lớn để đến 1 nơi xa lạ mà không có Khánh Nam và Viết Quân ở bên.
Linh Như vẫn chăm chú nhìn Khương Duy và khi Khương Duy nhìn lại nó thì nó quay đi chỗ khác.
- Em không biết! Bởi vì… dù em có ở đâu… em vẫn cảm thấy mình luôn được bảo vệ. Nhưng… em không muốn phải ở 1 mình như khi mới về Việt Nam. Nghĩ lại thời gian khủng hoảng đó, tự nhiên em lại cảm thấy sợ.
- Hồ!
- Hồ hồ!
- Hồ hồ hồ!
Những âm thanh quái đản phát ra từ sau lưng 2 đứa.
- A lố! Viết Quân à! Anh Ngọc Hưng handsome prince của chú đây! Báo cáo tình trạng khẩn! Chú có 1 thằng bạn đểu lắm đấy.
- À lô! Minh Phương hả? Anh Bảo Đông baby đây! Cô em có 1 thằng người yêu phản bội.
- A lô! Khánh Nam! Chú mày đang ở đâu đấy? Đến ngay đây giải quyết tranh chấp giữa hai thằng bạn thân của mày đi nhé!
- Khặc khặc khặc!
- Khục khục khục!
- Khọc khọc khọc!
Linh Như và Khương Duy đứng lên quay lại đằng sau. Ba thằng con trai với vẻ mặt nham hiểm độc ác đang đứng ngay sau lưng.
- Ô hô hô!
- Ồ hồ hồ!
- Ba ông anh có ý gì đây?
- Thế hai đứa ra đây ngồi làm gì thế? Tách khỏi bầy đàn như thế?
- Làm nhiều chuyện quá nên bây giờ không nhớ nổi là đã làm những gì nữa rồi. – Linh Như vừa đáp vừa đứng vào giữa Ngọc Hưng với Bảo Đông – Thế hai ông anh có muốn biết bọn em vừa làm gì không?
- Tất nhiên! Cho cả anh biết nữa chứ! – Đăng Thành xen vào giữa.
- Làm chuyện này này! – Linh Như thì thầm khe khẽ rồi đột ngột hét ầm lên – Tuấn Vũ! Ba anh ấy bắt nạt em!
Vừa lúc Tuấn Vũ và Mai Chi đi ngang qua. Khương Duy được thể chỉ sang “tam vị tiền bối” của khối 12 và gật đầu lia lịa như xác nhận lời Linh Như nói. Vậy là mọi tội lỗi tự nhiên đổ hết lên 3 đứa lắm chuyện hay đi kiện cáo. Linh Như phủi tay thản nhiên đi về thì gặp Phương Linh đang đi đến từ hướng đối diện.
- Bà tìm Viết Quân à? Anh ấy ở chỗ kia kìa!
Phương Linh ngơ ngác 1 lúc rồi cũng đi theo hướng chỉ của Linh Như.
Viết Quân hộc tốc chạy ra không hiểu chuyện gì.
- Thằng bạn đểu nào cơ? – Cậu nhìn Khương Duy rồi lại nhìn quanh tìm Linh Như – Nó không có ở đây à?
“Nó”: Có rất là nhiều nghĩa!
Đăng Thành đang bị Tuấn Vũ chịt cổ nên chỉ có thể ra hiệu về phía sau, đúng hướng Linh Như vừa đi và Phương Linh… đang đến, lại thêm Mai Chi cũng đứng đó nữa.
- Dạ? – Phương Linh cũng chẳng hiểu gì trong khi Viết Quân lại tưởng là Khương Duy vừa làm gì có lỗi với Phương Linh, vậy nên mới bị Ngọc Hưng gọi là “thằng bạn đểu”.
Minh Phương cũng từ đâu bay đến.
- Bảo Đông! Anh nói Khương Duy phản bội cái gì cơ?
Bảo Đông cũng chỉ dám chỉ tay về phía sau chứ không dám quay đầu lại, vậy nên Minh Phương cũng hiểu lầm nốt, tức là Minh Phương tưởng Khương Duy đi chơi với Phương Linh, do đó mới bị Bảo Đông cho là “thằng người yêu phản bội”.
Người cuối cùng chạy đến là Khánh Nam. Cậu nhìn xung quanh 1 lúc và cho rằng, Viết Quân vừa “cặp kè” với Mai Chi nên mới làm Tuấn Vũ tức giận thế kia còn Khương Duy thì chạy đến đòi công bằng cho Phương Linh nên hồi nãy Đăng Thành mới bảo là “tranh chấp giữa hai thằng bạn”.
Trong thời gian tất cả đang hiểu lầm tứ tung cả lên thì Khương Duy âm thầm rút lui và hội ngộ với Linh Như ngoài canteen, hai anh em cứ thế phá lên cười.
*
Dễ cũng phải nửa tiếng sau hội kia mới quay lại canteen. Khương Duy và Linh Như lấy lại tư thế rất chi là nghiêm túc ăn uống như không hề có chuyện gì xảy ra.
RẦM!
- Về phòng họp! – Đăng Thành quát.
Không 1 đứa nào nói năng câu gì, Linh Như và Khương Duy ngơ ngác nhìn nhau: “Làm gì mà mọi chuyện nghiêm trọng đến mức thế?”
Thấy 2 đứa vẫn còn đứng im tại chỗ, Viết Quân tức khí xông đến lôi tay Linh Như đi thẳng đến phòng nhạc cụ, đẩy nó vào trong và chốt cửa lại.
- Em nói đi! Tại sao em phải làm thế? – giọng Viết Quân hét lên tức giận.
- Em chỉ đùa thôi mà. Làm gì mà anh phải tức giận đến thế? Hay là… em làm anh và Phương Linh hiểu lầm nhau? Nếu như thế thì em sẽ đi giải thích với Phương Linh giúp anh.
Đôi mắt đầy sát khí ngùn ngụt của Viết Quân vẫn chằm chằm nhìn nó. Ít khi Viết Quân tức giận thế này… Một thứ gì đó như chợt vỡ tan trong lòng, nhưng Linh Như vẫn khẽ mỉm cười:
“Bây giờ… Phương Linh đã trở nên quan trọng như thế rồi sao?”
Dường như sự tức giận làm cho Viết Quân chưa thể nói nổi lời nào. Cậu vẫn đứng yên nhìn Linh Như như thế.
- Em sẽ đi giải thích với Phương Linh giùm anh. Em xin lỗi.
- EM VÀ TUẤN VŨ LÀ ANH EM HỌ. TẠI SAO EM KHÔNG NÓI VỚI ANH? – Viết Quân khó khăn dằn từng tiếng.
Linh Như ngạc nhiên nhìn Viết Quân rồi v
ội nhìn đi chỗ khác lảng tránh ánh nhìn của cậu. Khánh Nam! Anh được lắm!
- EM NÓI ĐI! TẠI SAO EM KHÔNG NÓI CHO ANH BIẾT?
Viết Quân ghì chặt 2 vai Linh Như làm ặt nó tái đi vì đau. Nhưng nó vẫn cố gắng nhìn đi chỗ khác, tránh cái nhìn của Viết Quân.
- Em nói đi! Rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Linh Như lấy lại sự bình tĩnh vốn có của mình và đối diện với Viết Quân.
- Việc em và Tuấn Vũ là hai anh em họ, thì có liên quan gì đến anh?
- Em…
- Em chẳng thấy có liên quan gì cả. Và em cũng thấy mình không cần thiết phải nói với anh.
- Tối hôm đó… là muốn nói với anh chuyện này sao? – Viết Quân nhìn sâu vào mắt Linh Như, cái nhìn chợt dịu lại như sự hối lỗi – Xin lỗi… Là do anh đã nổi giận vô cớ… Anh sẽ không như thế nữa… Anh… hôm đó chỉ nói sẽ cho Phương Linh cơ hội thôi, không có gì cả đâu. Em không giận chứ?
Linh Như còn chưa kịp nói gì thì tiếng điện thoại của Viết Quân khe khẽ vang lên. Cậu nói bằng tiếng Hàn Quốc, do cũng học rồi nên Linh Như hoàn toàn có thể hiểu được nội dung.
- Mẹ!
- …
- Sao cơ ạ? Làm sao bà biết được? Bây giờ bà thế nào rồi mẹ? – giọng Viết Quân chợt trở lên hốt hoảng.
- …
- Vâng. Con sẽ xin phép về ngay.
*
* *
Đến là điên đầu mất. Thật không thể bình tĩnh lại được.
Ji Hoo như sắp phát điên vậy. Chuyện bà nội. Chuyện Ginny Wilson. Chuyện người thay thế vị trí của cậu. Tất cả cứ rối hết lên.
Bà nội cũng vì biết việc Ginny đã trả lại nhẫn mà đột nhiên phát bệnh. Gia đình đã cố giấu bấy lâu, vậy mà…
Ji Hoo ngồi im cạnh giường bà suy nghĩ. Chiều nay bà có tỉnh lại một chút rồi lại ngủ, hơi thở vẫn còn rất yếu. Vì vậy, tối nay cậu định đến đây ngủ với bà. Nghĩ sao làm vậy, Ji Hoo đứng lên, định bụng về nhà thay quần áo rồi lại trở lại. Nhưng… nghĩ đi nghĩ lại, không hiểu tại sao họ có thể tìm ra người thay thế cậu nhanh đến vậy?
Nỗi băn khoăn đó theo Ji Hoo về tận nhà. Mãi không nghĩ ra, cậu đành chạy sang phòng ba mẹ, hỏi thử. Nếu cậu không nhầm, có lẽ, đây đã là âm mưu từ trước khi Ginny trả lại nhẫn. Rõ ràng có điều gì đó là lạ mà. Chợt… Ji Hoo dừng lại trước cửa phòng ba mẹ.
- Anh à! Con là con em, nó là con em. Không ai có thể mang con em đi được. – mẹ vừa khóc vừa nói.
- Em bình tĩnh lại nào. Ông ta là kẻ giết người. Nếu như chúng ta không nói cho con biết, sẽ dẫn đến cảnh ba con họ tàn sát lẫn nhau mất.
- Không được. Nó là con của em. Chỉ là con của em thôi. Không ai được mang đi cả. – giọng mẹ càng như đau đớn.
Ba im lặng một lúc.
- Chúng ta bắt buộc phải nói cho hai con biết. Em có hiểu không? Những gì Ji Hoo chuẩn bị làm sẽ khiến nó trở thành kẻ thù của ông ta. Cherin cũng sắp sửa…
Hức hức…
Tiếng nấc nho nhỏ làm Ji Hoo giật mình quay lại sau lưng. Cherin đang đứng đó, nước mắt giàn giụa.
- Chị… Cherin….
Cherin lau nước mắt, trân trối nhìn Ji Hoo rồi vụt chạy.
- Chị không phải chị gái em.

- Chị…
Ba mẹ vội vàng mở cửa bước ra và nhìn cậu hốt hoảng.
- Ji Hoo!
- Mẹ! Điều đó… điều mẹ vừa nói… là đúng phải không? Là sự thật phải không?
Cậu giật lùi, giật lùi… giọt nước mắt chợt trào ra khỏi khóe mắt. Ji Hoo cũng vụt bỏ chạy theo Cherin.
*
Vậy là Ji Hoo đã về Hàn Quốc được 3 ngày. Linh Như cũng nghe loáng thoáng tin bà nội Ji Hoo phải nhập viện, nhưng có vẻ không còn nguy hiểm nữa nên không định đi thăm. Chợt, màn hình điện thoại sáng bừng lên.
- Jimmy! Em đây.
- – Jimmy nói gấp gáp trong điện thoại –
- Anh. Nhưng em nghe nói đã qua cơn nguy hiểm rồi mà.
-
- Anh nói sao? Ji Hoo mất tích? Vậy tại sao không cho em biết?
Linh Như còn chưa kịp nghe Jimmy nói gì thì Khánh Nam xồng xộc vào phòng nó.
- Linh Như! Viết Quân mất tích rồi. Ba ngày nay mà chưa hề có tin tức. Mẹ nó vừa gọi điện sang. Anh và Khương Duy sẽ sang Hàn Quốc ngay. Em chuẩn bị đi.
Nói rồi cậu cũng lại xồng xộc chạy lên phòng hiệu trưởng. Cả Khánh Nam và Khương Duy đều rối hết cả lên và gấp rút chuẩn bị. Nhưng ngược lại, vẻ mặt Linh Như trở nên tái mét. Nó linh cảm thấy điều chẳng lành…
Bất ngờ Phương Linh từ đâu giữ tay nó lại.
- Đừng đi…! Bà đừng đi cùng bọn họ có được không? Tôi là bạn gái anh ấy. Tôi đi là được rồi.
Linh Như sững sờ nhìn Phương Linh chằm chằm không hiểu. Phương Linh nín thở lặp lại. – Khánh Nam và Khương Duy thừa sức tìm ra anh ý! Không có bà đi cùng… cũng đâu có sao?
Linh Như vẫn đứng im nhìn Phương Linh trân trân đầy ngạc nhiên. Hóa ra… khi yêu, cũng có những lúc con người ta ích kỉ đến thế này… Phương Linh tránh ánh nhìn của Linh Như mà đi khỏi, không quên nói với lại.
- Nếu không thấy bà… có thể… anh ấy sẽ có thể quên được bà cũng nên…
Linh Như vẫn đứng như chôn chân giữa phòng. Ji Hoo đang bị mất tích và Phương Linh thì yêu cầu nó không được phép lo cho Ji Hoo sao? Ngay cả khi… Phương Linh còn không biết hình thù Hàn Quốc ra sao nữa sao? Liệu Phương Linh có biết… những chỗ ẩn nấp của Han Ji Hoo, ngay cả 1 người đã từng được cậu đưa tới đó nhiều lần cũng không thể nhớ nổi đường đi?
- Linh Như! Chúng ta phải đi rồi. Em nhanh lên đi!
Phương Linh nhìn nó như van nài, cầu khẩn. Linh Như khẽ mỉm cười.
- Em không đi cùng mọi người đâu. Mọi người cứ đi đi. Không có em… vẫn có thể tìm được anh ấy mà… Với lại còn có Phương Linh nữa…
- Linh Như!
- Mọi người cứ đi trước đi.
Khánh Nam nhìn thẳng vào mắt Linh Như 1 lúc rồi hơi cười nhẹ, ra hiệu cho cả lũ đi. Ít ra thì cậu cũng đã biết Linh Như có ý gì. Nhưng dù sao, Khánh Nam vẫn tỏ ra khó chịu với cái đuôi bất đắc dĩ cứ bám riết theo kia. Nhưng không sao. Hi vọng thông qua chuyến đi này, Phương Linh có thể rút ra bài học xương máu.
Đợi cho tất cả đã đi khỏi, nó mới cầm điện thoại lên.
- Daniel! Em cần tới Hàn Quốc ngay bây giờ. Bà nội Han Ji Hoo đang trong cơn nguy kịch.
10 phút sau khi máy bay của Khánh Nam cất cánh, một chiếc trực thăng khác cũng vút lên bầu trời.
- Cô Wilson sẽ đến Seoul vào lúc 8h23 phút theo giờ địa phương.
*
* *
Seoul! Tuyết đã tan! Và ánh mắt trời lại nhuộm khắp.
Đợi cho Khánh Nam, Khương Duy và Phương Linh rời khỏi sân bay rồi, Linh Như bước ra chiếc oto đã đợi sẵn của mình và trực tiếp cầm lái.
- Chị Cherin! Em vừa xuống máy bay. Bà sao rồi chị?
-
- Chị Cherin! Em chắc chắn sẽ tìm được anh ý mà!
Ginny phanh kít lại ở ven đường. Nó không nhớ! Không nhớ bất cứ thứ gì Ji Hoo hay kể hồi bé cho nó. Vừa giờ nó chỉ nói thế cho chị Cherin yên tâm. Thực chất, nó không thể nhớ ra được.
Tất cả những nơi Ji Hoo hay đưa Ginny đến, nó đều đã nói với chị Cherin rồi. Nhưng vấn đề là… những ngóc ngách này, chỉ có người nào từng đến đó nhiều lần mới có thể tìm được. Một người dù có thông minh đến đâu, rành rọt đường đến đâu, có nghe tả kĩ lưỡng đến đâu, hay là chỉ đến có 1, 2 lần thì cũng không thể tìm ra được. Chính vì vậy mà Khánh Nam và Khương Duy mới đích thân qua đây đi tìm.
- Em không được kể với ai đâu đấy. Đây là địa điểm trốn bí mật của anh mà.
- Vậy sao anh còn kể với em làm gì?
- Vì mẹ anh nói… sau này anh sẽ không được giấu giếm em bất cứ thứ gì mà.
Không nhớ! Không nhớ! Không nhớ bất cứ thứ gì cả!
Không nhớ ngôi nhà gỗ đó nằm ở đâu…
Không nhớ những cành cây đóng băng đó ở chỗ nào…
Không nhớ con đường tuyết phủ mênh mông vắng bóng người qua lại…
Không nhớ cả một mùa đông ẩm ướt của Hàn Quốc năm nào…
Không nhớ bất cứ thứ gì cả!
- Ginny! Em nhìn này! Những chiếc lá đã bị đóng băng vào cả rồi. Anh muốn mang chúng về cất vào tủ lạnh quá!
Ánh nắng mặt trời đã làm tan chảy những bông tuyết lạnh buốt… Làm sao để chúng có thể đông lại như ngày hôm qua nữa đây? Làm sao có thể…
Đã 3 ngày trôi qua… Không có dù chỉ 1 chút tin tức. Han Ji Hoo! Rốt cuộc… anh đang ở đâu?
Ginny gục mặt xuống vô lăng xe một lúc khá lâu rồi lại tựa đầu vào ghế mà nhắm mắt lại. Bắt cóc, tống tiền… Nó không hề lo đến những việc như vậy. Chỉ sợ rằng… Ji Hoo đã rơi vào tay Jame Franks.
- Sao xa thế? Em muốn về! – Cô bé khó chịu ra mặt và cựa quậy liên tục trên xe ô tô.
Cậu bé mím môi lại như sắp khóc, nét mặt hơi nghệt ra lo lắng.
- Chỉ nửa tiếng nữa thôi mà. Không xa đâu. Chỉ bằng 2/3 thời gian từ Milano của em đến Florence thôi mà. Một chút nữa thôi mà!
2/3 quãng đường từ Milan đến Florence? 200 km? Cách Seoul 200km? Có biết bao nhiêu nơi như thế?
Ginny mở laptop của mình ra, xem kĩ bản đồ Hàn Quốc rồi tập trung ở những nơi tuyết rơi dày, cũng như có khu trượt tuyết.
Mà… từ đã…
- Nyny!
- Đừng gọi em là Nyny! Em là Ginny!
- Nhưng anh Jimmy vẫn gọi là Gingin mà.
- Nhưng em không thích anh gọi em là Nyny! Đó là cách ba em vẫn gọi mẹ em.
- Nhưng…
Cậu bé phụng phịu 1 lúc rồi không nói gì nữa mà cầm cây violon của mình lên.
- Anh mới học được 1 bài mới. Chị Cherin đã dạy anh đấy. Đây là bài nhạc phim Winter Sonata. Em biết phim này không? Ảnh hai anh chị diễn viên chính treo ở khu trượt tuyết hôm trước anh đưa em tới ý. Phim đó cũng hay. Nhưng anh không thích mấy. Tại vì kết thúc thì cái anh diễn viên chính bị mù. Nhưng cũng chẳng sao cả. Dù sao thì vẫn có chị ý chăm sóc mà. Nhưng kể ra cũng có cái kì quái, chắc ngoài đời không có, có một đoạn họ xa nhau tận 10 năm, vậy mà vẫn yêu nhau chứ. Vớ vẩn nhỉ?
Winter Sonata! Phải rồi! Khu trượt tuyết – nơi dựng bối cảnh phim đó.
- Chị Cherin! Cách đây lâu lâu rồi, có một cái phim Hàn Quốc là Winter Sonata, phim đó dựng bối cảnh ở đâu vậy chị? Ý em là mấy khu trượt tuyết trong phim đó.
- Yongpyong Ski Resort! Ở Gangwon – Cherin chợt thốt lên.
- Chị chắc chắn chứ?
- Chị chắc chắn!
- Vậy thì chị báo cho tất cả mọi người đến nơi đó đi. Cả Khánh Nam và Khương Duy nữa chị nhé!
- Được rồi! Chị sẽ đi ngay đây! Mà… Ginny! Em đã biết đường chưa?
Lúc này Ginny mới ngớ
ra.
- Em… em chưa.
- Vậy có nhớ đường đến nhà chị không? Hoặc công ti cũng được! Chị sẽ qua đó đón em!
- Vâng!
Hội Khánh Nam và Khương Duy chuyển hướng đi ngay lập tức, trong khi Cherin đợi Ginny rồi mới đi sau.
*
Đã đến khu trượt tuyết.
Nơi đây vẫn còn đọng lại cái lạnh phảng phất của mùa đông. Nhưng Ginny không cảm thấy gì cả. Trong đầu nó lúc này, ngoài hình ảnh của Han Ji Hoo ra, không còn bất cứ thứ gì khác.
Cherin và mọi người đã bổ đi tìm Ji Hoo. Nhưng Ginny vẫn đứng im, và… chỉ biết nhìn. Vì… nó biết rõ rằng… cứ chạy đi tìm vòng quanh như thế… sẽ không bao giờ có thể tìm thấy Ji Hoo. Những chỗ ẩn nấp của Han Ji Hoo, ngoại trừ Ginny Wilson, những người khác không dễ dàng có thể tìm được.
Ginny dựa lưng vào 1 gốc cây và cố gắng lục lọi trong bộ nhớ vốn chỉ có một góc nhỏ cho hình ảnh Han Ji Hoo những ngày thơ bé… nhưng… vẫn không được gì.
- Linh Như! Mọi người đã tìm rất kĩ! Nhưng không hề thấy Ji Hoo! Em có nhớ nhầm gì không? Như là… một khu trượt tuyết nào đó gần đây chẳng hạn.
Cherin, Khánh Nam, Khương Duy, Phương Linh và một vài người nữa quay lại chỗ nó đứng sau một thời gian tìm kiếm.
Ginny giật mình nhìn sang tất cả. Những gương mặt mệt mỏi và lo lắng.
- Em không nhớ nhầm mà! Chị đã cho người tìm quanh nơi này rồi chứ?
- Rồi mà! Chị đảm bảo không bỏ sót chỗ nào!
Ginny lờ đi đôi mắt đầy trách móc của Phương Linh. Lúc này không có chỗ cho sự ích kỉ xen vào.
- Vậy thì… mọi người cứ về chỗ đậu xe đi. Em đảm bảo… là sẽ tìm được anh ý!
Ánh mắt Ginny như một sự khẳng định chắc nịch và chứa đầy sự tự tin 1 cách tuyệt đối.
Mặc mọi người vẫn còn đang đứng ngẩn ngơ, nó tách ra khỏi tất cả. Mọi người làm nó mất tập trung, làm nó không thể… cảm nhận được phương hướng nơi này.
Bước đi trên con đường dài lẻ tẻ vài bóng người đơn độc… không hiểu sao… bao nhiêu hình ảnh thơ bé chợt như sống lại trong nó…
Tại sao hồi nhỏ Ji Hoo có thể nhường nhìn Ginny nhiều đến thế nhỉ? Mặc cho Ginny không hề tỏ ra có thiện cảm với Ji Hoo, mặc cho Ginny khó chịu với những trò chơi của cậu, Ji Hoo vẫn chơi với Ginny, vẫn kiên nhẫn ở bên Ginny… Thậm chí… kiên nhẫn học tiếng Anh, kiên nhẫn học chơi violon, chỉ để được song tấu với Ginny dù chỉ 1 đoạn nhạc ngắn…
Ngay từ bé đã là một đứa bé thật ngốc! Thật ngốc!
Ginny đã hoàn toàn quên đi cái dáng khổ sở của một thằng bé tròn tròn mũm mĩm kiên nhẫn tập ột con bé những bước trượt tuyết đầu tiên…
Ginny đã hoàn toàn quên đi một thằng bé đã chẳng ngại mệt nhọc, cõng mình suốt 2 giờ đồng hồ trên lưng khi mình bị lạc đường và bị ngã…
Ginny đã hoàn toàn quên đi hình ảnh một thằng bé vụng về lấy tay áo lau đi những giọt nước mắt trên mặt mình và hứa chắc như đinh đóng cột:
“Bọn con trai không đáng tin đâu! Vì thế ngoài Billy và Jimmy ra, em chỉ được tin 1 mình anh thôi nhé! Anh Ji Hoo sẽ không để ai bắt nạt Ginny nữa!”
Thằng bé ấy… vẫn nhớ lời hứa… nhưng đã không thể thực hiện… vì… thằng bé ấy đã chấp nhận đánh đổi tất cả để mang đến nụ cười cho 1 thằng bé khác: Hoàng Khánh Nam!
Con bé ấy… cũng chẳng tin vào lời hứa nữa…, nó cũng chẳng tin Ji Hoo… Nó không thể tin ai ngoài các anh trai nó vì… chính Han Ji Hoo – người đã hứa lời hứa đó, lại là người làm tổn thương nó nhiều nhất.
Những con đường như tự hiện ra trong suy nghĩ, chỉ đạo cho bước chân Ginny đi theo… để cuối cùng… nó đã dừng trước 1 ngôi nhà gỗ nhỏ – nơi trú ẩn bí mật của Han Ji Hoo mà trước giờ chỉ ột mình nó biết.
Nhưng… Ginny khựng hẳn lại!
Nó lặng đi 1 lúc rồi lấy lại sự bình thản vốn có của mình.
- Hẳn… anh đứng đây vì 1 thông điệp muốn nhắn gửi cho tôi?
- Vâng! Thưa cô Wilson. Ông chủ tôi lấy làm hân hạn nếu như được cùng cô thưởng thức bữa ăn nhẹ hâm lại chuyện cũ.
Ginny bước theo người đàn ông trước mặt cho đến khi ông ta dừng lại trước 1 căn phòng của khách sạn.
- Mời cô!

Ginny bình tĩnh bước vào bên trong, chuẩn bị sẵn sàng ọi tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
- Dừng lại.
Nó bất chợt hét lên và lao vội đến phía người thanh niên trên chiếc ghế. Mũi tiêm suýt đi vào động mạch chàng thanh niên chệch hướng cắm vào cánh tay nhỏ bé vừa lao tới.
- Wilson!
Thứ chất lỏng trong suốt trong ống tiêm đã vơi đi 1 nửa.
Người đàn ông vội rút kim tiêm ra sững sờ nhìn dáng người run rẩy rồi khụy xuống trước mặt mình. Khi ông ta đang định tiêm cho Han Ji Hoo, Ginny đã lao đến đẩy ông ta ra. Trong lúc cả hai cùng mất thăng bằng, mũi tiêm đã vô tình cắm phập vào mạch máu ở tay cô bé. Thứ chất lỏng cũng theo đó mà vơi đi.
- Wilson!
Một người đàn ông khác có mái tóc vàng nhạt vội vàng đặt ly rượu xuống bàn và đỡ lấy dáng người yếu ớt vừa lịm đi.
- Wilson! Wilson!
- Thưa ngài… Tôi…
- Kiểm tra cho con bé! Nhanh lên. – Jame Franks hung hãn ra lệnh.
Vẻ mặt vốn hồng hào đầy sức sống chợt trắng bệch như không còn giọt máu. Bàn tay bé nhỏ tê đi không thể cử động. Cơn đau nhanh chóng ập đến làm toàn thân run rẩy và bắt đầu lạnh ngắt.
- Kiểm tra cho con bé nhanh lên! – Jame Franks lại tiếp tục quát tháo.
- Hiện chúng ta không có đủ thiết bị! Thưa ngài! Cần đưa cô bé về tổ chức thì mới có thể tiến hành kiểm tra tổng thể. Các biểu hiện của cô bé rất khác so với các thí nghiệm trước đây của chúng ta! Dường như chất độc đang phát tác rất nhanh!
- Chuẩn bị trực thăng đưa con bé về tổ chức! Nhanh lên!
- Đừng…
Bàn tay chợt cử động cùng hơi thở yếu ớt thều thào. Ginny tỉnh lại và cố gắng ngồi dậy.
- Con không sao! Chú Jame! Làm ơn hãy thả Han Ji Hoo ra! Khục! Khục!
Bất chợt nó ho sặc sụa, thứ chất lỏng màu đỏ trào ra từ trong miệng.
- Cô Wilson. Cô thấy trong người thế nào?
- Tôi ổn! Tôi có thể xin 1 ly nước không?
Ginny nhìn sang phía Han Ji Hoo, hiện đang bất tỉnh rồi lại nhìn Jame Franks.
- Chú Jame! Chú có thể thả anh ý ra không? Anh ý… đâu có liên quan gì đến việc này?
- Nhưng nếu không có thằng bé ấy… con có chịu đến gặp ta không?
Vẻ mặt Jame Franks đã lấy lại sự tĩnh lặng nhưng đầy toan tính vốn có.
- Con phải làm gì… để chú thả anh ấy?
- Làm gì ư? – Jame Franks chợt phá lên cười – Hóa ra… cũng có những người không phải anh trai con mà có thể làm con phải đánh đổi ư? Vậy mà ta còn định bắt thằng bé song sinh với con cơ đấy. Cũng may, ta cũng được nghe đôi chút về chuyện của con với thằng bé người Hàn Quốc này. Không hề tệ. Phải không?
- Con có thể làm gì, thưa chú?
- Con chấp nhận đánh đổi sao?
Gương mặt xanh xao yếu ớt gật nhẹ.
- Con sẽ không hối hận?
- … – Ginny im lặng không đáp. Ánh mắt lo lắng nhìn người đàn ông có mái tóc màu vàng nhạt trước mặt.
- Nếu con nghe lời chú, con sẽ không phải chịu thiệt đâu. Ginny!
- …
- Con có biết không? – Jame Franks vẫn tiếp tục bằng chất giọng mang đầy quyền lực và sự mê hoặc – Thứ thuốc mà con vừa được tiêm… cũng chính là thứ thuốc mà 4 năm trước chú từng thí nghiệm với Billy. Và con thấy đấy, kết quả rất khả quan. Tất nhiên, chú đã điều chế được thuốc giải. Nhưng không phải ai cũng được nhận nó. Thằng bé Hàn Quốc này… cũng vừa được nhấm nháp chút mùi vị khơi mào cho liều thuốc đó. Tất nhiên, chỉ là khơi mào thôi, không gây nguy hiểm mạnh được, tất nhiên vẫn sẽ có một vài di chứng nếu như không có thuốc điều trị. Nhưng con thì đã chịu thay nó mũi tiêm thứ 2, mũi tiêm quyết định, lại hoàn toàn không có mũi 1 chuẩn bị trạng thái cho cơ thể. Rồi… con cũng sẽ như Billy… nếu như không có thứ thuốc giải này. Ta sẽ cho con quyết định. Chúng ra sẽ thương lượng nhé! Ginny!
Đôi mắt đứa trẻ vẫn ngơ ngác sợ hãi như ngày nào, ngước lên nhìn Jame Franks chờ đợi.
- Ta đã được nghe rất nhiều về thành tích vượt trội của con với những “sản phẩm” nho nhỏ con chế tạo cho Richard. Và… cả thành tích của thằng bé song sinh với con nữa. Thực sự… 2 đứa làm ta rất ấn tượng…
- Đó là anh trai con… Con xin chú!
*
Theo như yêu cầu của Ginny, Ji Hoo được đưa về đúng chỗ cái ghế gần ngôi nhà gỗ mà trước khi bị bắt đi, cậu đã ngồi với một đống vỏ lon xung quanh.
Ginny gọi cho chị Cherin để mọi người đến đón Ji Hoo, bản thân nó thì dựa vào 1 gốc cây ngay gần đó, cố gắng trấn áp cơn đau dữ dội ở bụng.
Tất cả đã đến bên Ji Hoo… nhưng không ai nhìn thấy Ginny cả.
- Viết Quân! Viết Quân!
- Ji Hoo! Sao nó uống nhiều đến mức này cơ chứ.
- Thôi cứ đưa nó về rồi tính tiếp chị ạ!
Khánh Nam và Khương Duy xốc thằng bạn lên trong khi Cherin và Phương Linh thì cứ rối lên lo lắng.
- Bỏ… bỏ ra… – “Ma men” đã tỉnh lại, hất tay cả hai thằng bạn ra, và gạt luôn chị gái với 1 con bé chẳng liên quan gì ở đây ra chỗ khác – Bỏ… bỏ ra…
- Ji Hoo! – Cherin vội đỡ lấy thằng em trai “có lớn mà không có khôn” – Sao em lại uống nhiều thế này?
- Bỏ ra! – Cậu gắt lên và hất tay chị gái ra – Chị không cần phải quan tâm. Chị bảo em không phải em chị mà! Bỏ ra! Không cần! Không cần ai hết cả! Em không cần ai quan tâm hết!
- Chị có sao không? – Khánh Nam đỡ lấy chị Cherin rồi cùng Khương Duy tóm lấy cổ thằng bạn đang khật khưỡng bước đi.
- Mày say quá rồi! Đi về nhà! Nhanh! – Khương Duy quát.
- Ô! Hôm nay mày cũng dám quát tao cơ à? – Ji Hoo nhìn Khương Duy rồi cười cợt – Mày là cái gì chứ?
Ji Hoo ngồi bệt xuống ghế, vớ bừa lấy 1 lon bia còn nguyên vẹn và bật nắp, tiếp tục uống.
Cherin giật lấy và ném mạnh xuống đất.
- Em hiểu lầm rồi! Ji Hoo! Nghe chị nói đây này! Em không…
- Không cần chị an ủi! Em không cần ai hết! Không cần ai hết cả. Không cần chị thương hại em. Chị đâu có phải chị gái em chứ? Ba mẹ cũng đâu phải ba mẹ em chứ? Em là con một kẻ giết người, giết người đấy. Chị hiểu không?
- Mày đứng lên! Đứng lên ngay cho tao! – Khánh Nam và Khương Duy, mỗi đứa một tay, xốc Ji Hoo dậy.
- Đã bảo không cần cơ mà.
Bất chợt, Ji Hoo nhìn quanh tất cả.
- Biết mà! Biết mà! Biết là sẽ không đến mà! – Cậu bật cười chua chát – Chẳng có gì cả. Chẳng có bất cứ thứ gì cả. Biết mà! Biết mà! Lúc nào cũng thế mà. Chẳng có ba mẹ. Chẳng có gì mà. Chẳng có gì mà.
Khánh Nam sực nhớ ra rằng nãy giờ không hề thấy bóng dáng Linh Như. Cậu nhìn quanh, vừa lo lắng, vừa tức giận. Viết Quân đang như thế này mà nó còn…
- Linh Như đâu rồi?
Khương Duy cũng vừa nhớ ra và đưa mắt tìm xung quan
h.
- Đúng rồi! Linh Như đâu rồi?
Từ một gốc cây xa xa, Linh Như có gắng cắn chặt răng chống chịu với cơn đau. Vả lại… nó cũng không muốn xuất hiện trước mặt Viết Quân lúc này… Có Phương Linh ở đấy rồi… có lẽ… nó nên tránh đi thì hơn.
Cherin bất lực tìm Ginny, điện thoại của nó cũng không liên lạc được. Ji Hoo thì vẫn lè nhè trong cơn say.
- Viết Quân! Anh đừng như thế! Mọi người rất lo lắng… – Phương Linh đang nói dở thì Viết Quân ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Phương Linh như cười nhạo rồi lại tiếp tục uống.
Khánh Nam và Khương Duy mất kiên nhẫn thấy rõ. Thằng bạn dở hơi thì vẫn tiếp tục uống và cứ động vào là hất hết mọi người ra. Ai nói gì cũng không chịu nghe. Đột nhiên, Viết Quân ngừng lại và đứng bật dậy.
Linh Như ép sát mình vào thân cây, cố gắng để không ai có thể nhìn thấy mình. Cơn đau quằn quại như rút hết toàn bộ sức lực. Bất chợt… mùi bia như xộc hẳn vào mũi nó…
- Linh Như! Đây rồi! Linh Như! Linh Như! Linh Như! – Ji Hoo lao vội về phía Ginny và ôm chặt lấy nó, giọng cậu lạc đi như sắp khóc – Đừng bỏ đi mà! Linh Như! Anh xin lỗi! Anh xin lỗi! Đừng bỏ đi mà! Đừng bỏ đi mà! Anh xin lỗi! Xin lỗi!
Linh Như bất ngờ khi Viết Quân từ đâu chạy đến và ôm chặt lấy mình. Cơn đau ở bụng chợt dịu lại.
- Viết Quân! Anh say rồi! Viết Quân!
- Không say mà! Không say mà! Đừng bỏ đi nữa mà! Anh xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi!
Viết Quân lảo đảo đứng không vững làm Linh Như suýt nữa thì ngã về phía sau. Nó cảm nhận thấy rõ giọt nước mắt kìm nén của người nào đó vừa ôm lấy mình.
Đừng đi mà! Đừng đi mà! Xin lỗi! Xin lỗi! Đừng đi mà. Đừng bỏ đi nữa mà.
Cũng được coi giống như một thành viên trong gia đình Ji Hoo, Linh Như cũng được Cherin cho biết phần nào câu chuyện. Nhưng hơn cả Cherin, thông qua Jimmy, nó còn biết toàn bộ nội tình rồi cơ. Bất chợt Linh Như đưa tay vỗ nhè nhẹ lên vai Viết Quân.
- Bình tĩnh lại nào, Han Ji Hoo! Bình tĩnh nào!
*
Vì đường về Seoul quá xa mà bây giờ lại tối rồi nên tất cả quyết định nghỉ lại ở một biệt thự thuộc quyền sở hữu của nhà Ji Hoo ngay gần đấy.
Bác sĩ vừa tiêm cho Viết Quân. Cậu đã mê man và bắt đầu ngủ say. Nhưng đột nhiên, Viết Quân ngồi bật dậy.
- Linh Như đâu? Linh Như đâu? Có phải… nó lại bỏ đi rồi không?
Khương Duy nhịp nhịp chân ngoài cửa phòng.
- Viết Quân nó như vậy rồi mà em còn định bỏ đi sao, Linh Như? Quay lại! Nhanh!
Khương Duy đẩy Linh Như vào Viết Quân.
- Không! Linh Như vẫn đang ở đây mà. Mày ngủ đi.
Khánh Nam gầm gừ: “Anh và Khương Duy ở ngay bên cạnh. Có gì em cứ gọi. Trốn thì đừng trách. Lúc này… nó chỉ chấp nhận 1 mình em. Vậy nên liệu hồn mà ở yên đây đi!”
Mặc mấy cái dây truyền lằng nhằng, Viết Quân bật dậy.
- Viết Quân! Nằm xuống đi!
- Không! Nếu anh ngủ… thì em lại bỏ đi chứ gì?
- Viết Quân! Em hứa sẽ ở lại mà! Em hứa đấy! Anh ngủ đi.
Linh Như cố gắng gượng. Cơn đau lại bắt đầu nhói lên dữ dội.
- Em sẽ không đi thật chứ?
- Thật! Em sẽ không đi mà! – Linh Như mỉm cười nhẹ trấn an Viết Quân – Em hứa đấy.
- Thật nhé!
- Ừm…
Viết Quân lim dim chừng 1 phút rồi lại ngồi bật dậy.
- Không được! Anh không ngủ đâu! Anh không ngủ đâu. Em sẽ lại kiếm cớ đi mất mà.
Linh Như đặt tay lên mặt Viết Quân, sự lạnh buốt từ bàn tay đó làm cậu rùng mình.
- Em sẽ không đi đâu hết. Anh ngủ đi.
Hơn ai hết, Linh Như hiểu cái cảm giác vừa ngủ, vừa chập chờn lo sợ là như thế nào, tưởng chừng như… chỉ nhắm mắt lại là sẽ đánh mất tất cả. Viết Quân cũng thế. Cậu còn tỉnh lại chừng 5, 6 lần nữa, nhưng Linh Như vẫn đang im lặng ở bên.
- Em hứa sẽ ở lại đây nhé!
- Em hứa rồi mà! Viết Quân!

- Em… có thể nằm đây không? – Viết Quân ngượng ngùng đề nghị rồi nằm sát vào phía bên trong, chừa ra một khoảng trống khá lớn cho Linh Như – Chỉ cần… đến khi anh ngủ thôi cũng được.
Linh Như khẽ mỉm cười gật đầu. Chẳng hiểu sao… Viết Quân lúc này… như một đứa trẻ cần chăm sóc vậy. Cô đơn và thiếu tình thương. Linh Như đưa tay nắm chặt lấy bàn tay đang nóng ran lên ấy và khẽ hát một bài hát hồi trước mẹ thường ru nó. Dần dần… Viết Quân cũng đã chịu ngủ yên, nét mặt bắt đầu bình thản trở lại. Thuốc ngủ đã thực sự phát huy tác dụng.
- Chúng ta sẽ thương lượng nhé! Ginny!
Thế giới này… cuối cùng cũng đã đi đến giờ phút quyết định.
*
Cơn đau nhói lên từng hồi quằn quại. Thứ thuốc quái quỉ đó dường như dần ăn sâu vào trong cơ thể. Jame Franks hẹn Ginny sau khi đưa Ji Hoo về thì phải quay lại ngay để kiểm tra toàn bộ sự ảnh hưởng của thuốc. Nhưng vừa nãy nó đã bị Viết Quân phát hiện ra, lại còn bị Khánh Nam và Khương Duy chặn lại. Chú Jame nói… càng để lâu… sẽ càng nguy hiểm.
Viết Quân đã say ngủ như… một đứa trẻ ngoan. Mũi tiêm khơi mào trong người cậu sẽ tạo ra những ảo giác. Và Linh Như biết… khi Viết Quân tỉnh dậy, việc nó đã từng ở đây cũng có thể sẽ chỉ như 1 giấc mơ mà thôi. À, không phải có thể, mà là chắc chắn. Chắc chắn rằng Viết Quân sẽ không thể nhớ gì được đâu.
Cơn đau tấn công mạnh mẽ làm cho Linh Như chỉ còn biết im lặng cắn răng chịu đựng mà không dám lên tiếng, thậm chí, nó không còn cả sức lực để đứng dậy. Điện thoại vẫn rung bần bật nãy giờ nhưng nó không nghe.
Mãi đến gần sáng, Linh Như mới run rẩy mà đứng dậy được. Cơn đau vẫn còn âm ỉ trong người.
- Chú Jame! Khoảng 1 tiếng nữa… à không. Hơn 1 tiếng nữa, chú cho người đến đón con được không?
Viết Quân hạ sốt rồi. Chẳng qua là do không biết giữ sức khỏe và ảnh hưởng của bia rượu thôi. Cũng có thể là do… thứ thuốc đó nữa.
Nhìn lại Viết Quân 1 lần nữa rồi Linh Như mới rời khỏi phòng. Nó chẳng biết phải làm gì để giúp 1 người tỉnh rượu cả. Nhà nó, chưa ai say quá đến thế này. À mà Billy cũng có vài lần đấy, nhưng lúc nào Billy cũng dậy sớm hơn nó và tự chuẩn bị lấy.
Nhưng… việc này thì có liên quan gì mà nó phải lo nhỉ? Ở đây, người nhà Viết Quân đâu có thiếu. À, ý là chị Cherin, Khánh Nam với Khương Duy ý mà. Còn có cả Phương Linh nữa. Nghĩ đi nghĩ lại 1 lúc, Linh Như vẫn cảm thấy không ổn. Chẳng ai tay nghề ra hồn cả. Chẳng nhẽ sáng mai, sau khi Viết Quân dậy và… ừm… chắc là sẽ kêu đói ầm ĩ, thì mọi người mới cuống lên đi mua đồ ăn à?
Ôi! Lương tâm ơi là lương tâm!
Tủ lạnh trống trơn! Chẳng có gì cả!
Linh Như tự lái xe đi vòng quanh đây xem có siêu thị nào mở cửa qua đêm không và mua tạm một vài thứ đồ cần thiết ọi người. Đường phố về đêm yên ắng đến đáng sợ.
Nó bắt tay vào… chuẩn bị 1 ít cháo cho Viết Quân. Thuốc thì chắc tối qua bác sĩ đã kê đơn rồi.
Linh Như không biết về cháo nhiều cho lắm. Vì đơn giản là… nó không thích món này. Tất nhiên, khi ốm thì vẫn ăn bình thường, phần vì không muốn phụ công mọi người, như bà và dì nấu chẳng hạn, phần vì thỉnh thoảng ba, Khánh Nam và Tuấn Vũ đã phải lúi húi cả buổi để chuẩn bị.
Tất nhiên, không biết về cháo, không phải là không biết nấu. Nhưng phải trông chừng cũng khổ lắm.
Lạy trời!
Viết Quân đúng là người may mắn khi được thưởng thức đến lần thứ 2 món cháo do chính tay công chúa nấu. Hi vọng cậu có thể… vì may mắn đó mà nhanh chóng khỏe lại để… không bao giờ phải ăn cháo nữa.
Rõ ràng là một lời chúc đầy thiện ý mà!
Trong thời gian trông chừng vặn to vặn nhỏ cái bếp thì Linh Như đi sắp xếp đồ đạc vào tủ lạnh. Chuyện là hồi nhỏ nó cũng hay đến đây chơi với Viết Quân nhiều nên đâm ra… không cảm thấy lạ lẫm nơi này, mà ngược lại, như Viết Quân, à, khi đó là Ji Hoo từng nói:
“Việc gì phải xấu hổ chứ! Đây là nhà anh thì cũng là nhà em mà!”
Tất nhiên, Linh Như không có mong muốn coi cái nhà này bình thản tự nhiên như nhà mình rồi. Nhưng không hiểu sao… nó vẫn cảm thấy như kiểu… mình là chủ nhà và đang chuẩn bị chu đáo để… tiếp khách nhỉ? Thứ cảm giác chết tiệt!
Cũng sắp đến giờ hẹn với chú Jame rồi. Và món cháo đặc biệt được chuẩn bị chỉ-dành-riêng-cho-Viết-Quân cũng đã xong xuôi.
5h50 phút sáng.
Chà! Có vẻ là đã đến lúc nhỉ?
Linh Như vào phòng chị Cherin đầu tiên. Mặc dù tối qua nó không có mặt lúc mọi người sắp xếp phân chia phòng, nhưng “cảm giác chủ nhà” mà, tất nhiên phải biết rõ mọi người đang ở đâu chứ. Hồi trước, mỗi lần đến đây, chị Cherin cũng đều tranh phòng này.
- Ừm… Ginny à… Ji Hoo sao rồi em?
- Anh ấy ổn rồi chị ạ. Nhưng… em có chuyện này cần nhờ chị. – Linh Như nghiêm túc nhìn Cherin – Dù sao chị cũng sắp kết hôn với anh Jimmy nhà em, mọi chuyện… em nghĩ là chị cũng hiểu. Vậy nên… chị có thể giấu Ji Hoo chuyện tối qua em cũng đến đây được không?
- Ginny? Chị hiểu em đang lo lắng điều gì. Nhưng đâu phải muốn giấu là được? Ji Hoo đâu phải 1 đứa trẻ con mà không nhận ra tối qua chính em đã đưa nó về chứ?
- Anh ấy bị say. Tất cả cũng sẽ mơ màng thôi. Nếu anh ấy có hỏi, chị cứ nói là do bị… ảo giác cũng được. Em nhờ cả vào chị đấy.
- Ginny… – Cherin lưỡng lự – Chị đã giấu nó chuyện em là Ginny Wilson là quá lắm rồi. Chẳng nhẽ… chị lại phải tiếp tục nói dối nó lần nữa sao?
- Chị Cherin! Chị hiểu hậu quả nếu giữa hai đứa em có bất cứ thứ tình cảm nào đi quá giới hạn mà.
- Chị… Thôi được! Ginny! Đây là lần cuối cùng.
“Uy hiếp” thành công, Linh Như tiếp tục sang phòng Khánh Nam và Khương Duy. Lúc này hai thằng vẫn còn đang ngủ và khá là tức giận khi bị dựng dậy.
- Bọn anh mới ngủ mà! Đêm qua thức đến mãi khuya. Viết Quân sao rồi?
- Em không biết. Chắc là ổn.
- Nói kiểu gì mà vô trách nhiệm thế hả? Em là người chịu trách nhiệm nó cả tối qua đấy! – Khương Duy gào lên.
- Em chỉ đảm bảo cho anh ấy nằm im ngoan ngoãn chứ không chịu bất cứ trách nhiệm gì về tình trạng sức khỏe của anh ấy hết. Bạn của anh sao anh không tự đi mà chăm? – Linh Như gắt lên – Hai anh nghe em nói đây này. Nếu như Viết Quân có hỏi đến em thì bảo em chưa từng sang đây. Nếu nhắc gì đến chuyện tối qua thì bảo rằng đó là Phương Linh, anh ấy gọi Phương Linh và Phương Linh cũng là người ở bên anh ấy. Nhớ chưa? Nếu như hai anh không làm theo, thì hậu quả thế nào, em chắc hai anh cũng hình dung được rồi đấy. Khánh Nam. Đặc biệt là anh! Anh đừng có mà thương người quá mức mà kể lể hết ra. Nếu anh kể hết ra, người gặp chuyện sẽ là em đấy.
- Này em gái! Mới sáng ngày ra, có gì thì nói từ từ anh mới hiểu được chứ!
- Em biết thừa là anh tường tận mọi chuyện, anh trai gian
tà ạ! Mà này, nếu Viết Quân có hỏi là ai nấu cháo thì 1 trong hai anh nhận nhé.
Đích cuối cùng là phòng Phương Linh. Linh Như cũng hơi ngại khi bước chân vào đây. Biết nói gì bây giờ? Xin lỗi? Hay… một chuyện gì khác? Nhưng nó chưa kịp vào thì Phương Linh đã bước ra.
- Có… chuyện gì sao? – Lời nói bật ra khỏi cổ họng… sao… nghe khách sáo quá.
- À… tôi chỉ muốn nhờ bà… nếu Viết Quân có hỏi đến chuyện tối qua thì bảo tôi chưa bao giờ đến đây. Hắn say rượu, sẽ chỉ coi như là mơ ngủ thôi. Vậy nhé!
Nói xong Linh Như chạy thẳng. Tình thế này thật khó xử.
Cái hơi lạnh ẩm ướt của buổi sáng như ập vào nó. Cơn đau bất chợt lại nhói lên. Nhưng lúc này đây… thứ đáng sợ… không phải cơn đau đó, mà là…
Linh Như khựng lại. Đầu óc nó dường như tê liệt khi nó mở cánh cổng định bước ra ngoài…
Bên kia đường, là ba mẹ Ji Hoo.
Nó vội vàng lùi lại và chạy vào bên trong vườn kiếm chỗ nấp. Gì chứ bà Han đâu có dễ dàng qua mặt được.
Đợi cho hai người vào trong nhà rồi, Linh Như mới yên tâm mà… rón rén từng bước từng bước rồi ù té chạy nhanh ra cổng, đến chỗ cái ô tô đang đợi sẵn ngoài kia.
*
* *
Những tiếng ồn ào buổi sáng trong căn nhà đã đánh thức 1 cái đầu nông nổi. Thế nhưng Ji Hoo vẫn chưa tỉnh hẳn, đau đầu quá, lại còn cảm thấy nó cứ quay quay nữa chứ. Những hình ảnh cứ chợt đến chợt đi trong đầu cậu, như là ảo giác, như là giấc mơ. Hình ảnh Linh Như cũng theo đó mà dần mờ nhạt.
Ji Hoo khó khăn lắm mới có thể mở mắt ra và phải mất chừng 1 phút để quen với ánh nắng sớm. Ngay lập tức, cậu quay đầu nhìn sang chỗ bên cạnh mình để kiểm định lại xem đó là thật hay là mơ, nhưng thay vì nhìn thấy Linh Như, thì trước mặt cậu lại là ba mẹ và chị Cherin.
Tỉnh ngay lập tức!
- Con dậy rồi sao? Sao không ngủ thêm chút nữa? Con còn mệt mà! – giọng của mẹ đầy quan tâm và lo lắng. Trong khi đó ba ngồi cạnh lại đầy sát khí đằng đằng.
- Bé ranh con mà học đòi người ta đi uống rượu. Không biết uống thì đừng có đua đòi như thế. Lần sau trước khi muốn ra ngoài thể hiện tửu lượng thì cứ ở nhà thực hành trước với ba đây này.
- Ba! Mẹ!
Viết Quân gượng ngồi dậy. Cherin đưa tay kê lại chiếc gối sau lưng cho em trai.
- Con đã bình tĩnh lại để nghe ba mẹ giải thích được rồi chứ? – Mẹ ân cần.
Gương mặt ngây thơ trong sáng đến… tội nghiệp khẽ gật nhẹ thay cho câu trả lời.
Nhưng mẹ chưa kịp lên tiếng, Cherin đã nói trước.
- Người hôm đó ba mẹ nhắc đến… là chị chứ không phải em. Có lẽ… vì phản ứng của chị nên em đã… hiểu lầm. Chị xin lỗi.
- Ba mẹ nhận nuôi chị từ khi chị vừa mới sinh ra. Cũng đúng thời gian đó, mẹ bị sẩy thai, vậy nên ai cũng nghĩ Cherin là con ruột ba mẹ. Nhưng thực ra… chị là con ruột bác con, tức là chị gái của ba. Bác mất sau khi sinh chị. – Ba từ tốn giải thích.
- Chị cũng biết chuyện này từ khá lâu rồi… – Cherin tiếp lời ba – Từ hồi lớp 11… có lần chị phải nhập viện, chị đã biết mình không phải con ruột ba mẹ rồi. Chị cũng không băn khoăn nhiều lắm. Hôm đó… chỉ là do chị bị shock khi ba mẹ nói ba ruột chị là kẻ giết người thôi. Em cũng không để ý rằng… nhìn chị có đôi chút khác biệt sao? Như là… dáng người này, mũi cao này, và… nhìn còn… tây tây nữa…
Qủa thật, bây giờ Ji Hoo mới nhận ra chị gái mình không mang nét đẹp truyền thống của người châu Á mà còn chứa đựng cả vẻ đẹp của phụ nữ phương Tây.
- Nói như vậy… ba ruột chị không phải người châu Á?
- Ừ. Ông ấy không phải người châu Á. Nếu như chị có đôi mắt xanh và mái tóc vàng của ông ấy thì có lẽ chị đã nhận ra sớm hơn rồi. Nhưng dù sao… chúng ta vẫn là chị em họ mà. Vẫn mang 1 tiếng chị em. – Cherin cười xòa.
- Không đâu! Chị vẫn là chị gái em mà. – Đứa em trai ngoan ngoãn lắc đầu cười ngượng nghịu – Xin lỗi… Nhẽ ra… em không nên bỏ đi làm cả nhà mình lo như thế này…
- Và cả uống rượu nữa. – Ba bổ sung thêm – Bây giờ hiểu rõ mọi chuyện rõ rồi, còn muốn bỏ đi nữa không, Ji Hoo? Tất cả cũng tại mẹ con chiều con quá nên sinh hư. Từ bé đã có cái thói động 1 tí là làm mình làm mẩy bỏ đi rồi.
- Chứ ai để cho con tự do tự tại đến Việt Nam từ khi nhỏ xíu thế anh? – Mẹ lườm ba 1 cái rồi lại cười – Tối hôm đó, là ba mẹ muốn nói rõ mọi chuyện với chị gái con để ba con chị ấy có thể nhận nhau. Tuy ông ấy đã từng giết người nhưng tuyệt nhiên không phải người xấu, đó là do hoàn cảnh ép buộc mà thôi. Ba mẹ cũng định nói với con nhưng lại thôi. Định bụng khi nào con lớn hơn rồi mới cho con biết. Vì… ba mẹ chưa muốn con biết đến sự tồn tại của ba ruột chị con. Điều đó thực sự không tốt cho 1 đứa vô lo như con. Vậy nên… tạm thời… con chỉ được biết như thế này thôi. Có được không?
Thằng bé ngoan ngoãn gật đầu nghe lời mẹ. Vốn dĩ Ji Hoo không có tính tò mò, nên chỉ cần biết… gia đình cậu vẫn hạnh phúc dù có chuyện gì xảy ra là ổn rồi.
- Con xin lỗi… Ba mẹ rất bận mà con lại còn thế này… – Cậu cúi đầu xuống lí nhí.
- Biết lỗi rồi thì mau về Hàn Quốc học hành để ba mẹ khỏi lo đi. Có hai đứa con mà đứa thì sang tận Italia, đứa thì ở Việt Nam, ba mẹ cũng buồn lắm. Đã vậy… chị Cherin của con lại sắp lên xe hoa rồi chứ.
- Mẹ! Con và Jimmy vẫn đang trong giai đoạn mà.
Mặt Ji Hoo đột nhiên xụ xuống.
- Chị đừng lấy Jimmy. Em căm ghét anh ấy!
Mối thâm thù của Ji Hoo như vừa bị Cherin khơi dậy, lại bắt đầu sục sôi trong người.
- Chị mới là người lấy anh ấy chứ có phải em đâu. Em căm ghét thì cũng kệ em chứ!
- Chị!
Một lúc lâu sau ba mẹ và chị Cherin mới ra khỏi phòng, nói là xuống bếp chuẩn bị chút gì đó cho con trai cưng.
Nhưng ngay khi ba mẹ cậu vừa đi thì hai thằng bạn xồng xộc vào phòng, rõ là nãy giờ phải kìm nén sự lo lắng để gia đình cậu trò chuyện.
- Sao rồi? Sao rồi mày? Đỡ hơn chưa?
- Hạ sốt chưa? Để tao xem nào.
Miệng nói tay làm. Hai đứa thi nhau đưa tay lên trán cậu.
- Làm tụi tao lo chết đi được. Chị Cherin và mẹ mày gọi điện sang, vừa nói vừa khóc.
- Đã vậy cả ngày hôm qua tìm mãi không thấy nữa chứ.
- Vậy cuối cùng là ai tìm ra chỗ tao thế? Tao nhớ là tụi mày đâu có biết chỗ đó? Cả ba mẹ tao và chị Cherin cũng vậy mà.
- À… ừm… – Khương Duy và Khánh Nam đưa mắt nhìn nhau – À… tao cũng không biết. Chị Cherin bảo quay xe về hướng đó. Tìm lòng vòng 1 lát thì thấy.
Tuy nhiên, Ji Hoo lại có vẻ như không chú ý lắm đến câu trả lời của hai thằng bạn, cả thái độ toát mồ hôi hột kia nữa. Cậu nhìn ra phía cửa.
- Linh Như đang làm gì thế? Nãy giờ chẳng thấy đâu.
Ánh mắt quay trở lại nhìn hai thằng bạn tìm câu trả lời. Mồ hôi càng toát ra nhiều hơn.
Nói dối thì là thằng bạn đểu mà nói thật thì lại là thằng anh không tốt.
- À… Linh Như nó không đến đây. – Khánh Nam nói dối trơn tru. Thà làm thằng bạn đểu còn hơn làm em gái thất vọng – Hôm qua con bé có việc bận nên nó không sang. Mà dù sao thì có bọn tao… và Phương Linh sang là được rồi mà. Tối qua mày còn bảo không cần ai nữa kìa.
Vẻ mặt Viết Quân như nghệt ra, nhìn hai thằng bạn vẻ dò xét xem có phải tụi nó đang nói dối để trêu cậu không.
- Linh Như không đến đây?
- Ừ ừ! Không đến! Không đến! Tối qua là mày ôm Phương Linh và gọi tên Phương Linh đấy. – Khương Duy vội vàng láu táu nói lấp liếm rồi kéo tay Khánh Nam – Bọn tao xuống trước. Mày cũng mau xuống nhá.
Hai thằng rút êm.
Gì thế? Cậu còn chưa hỏi xong cơ mà.
Cherin lại chạy vào.
- Em nhanh lên xuống…
- Linh Như đâu chị? – Chẳng để Cherin nói hết câu, cậu đã vội hỏi.
- Linh Như… à… Linh Như… – Cherin lúng túng – Linh Như à? Con bé đó… ờ… đâu có đến đây nhỉ? Chỉ có con bé Phương Linh thôi mà. Nhanh lên rồi xuống nhé.
Cherin vội vàng chạy biến.
Viết Quân ngồi lặng. Chẳng nhẽ… cậu… nằm mơ? Rõ ràng… bàn tay Linh Như lúc đó… lúc đặt tay lên mặt cậu… lạnh buốt mà.
Sự thất vọng đột ngột ập đến.
Phương Linh còn sang đây… mà Linh Như lại…
Có việc bận ư?
Không thèm lo lắng ình sao?
Những hình ảnh tối qua bất chợt trở nên trống rỗng và mờ ảo như 1 giấc mơ qua nhanh.
Đó… chắc là cậu nằm mơ… do cậu sốt cao quá nên tự tưởng tượng ra điều đó rồi…
Có lẽ… là do cậu say quá…
Tâm trạng chỉ vừa mới được phục hồi lại trở nên bất ổn…
*
Một tô cháo nghi ngút đã được bày biện sẵn sàng cho cậu. Nhưng thực sự… Viết Quân không muốn ăn. Cậu miễn cường ngỗi vào bàn và cầm muỗng lên.
- Con ăn ngoan rồi ba mua đồ chơi cho. – Khương Duy xoa đầu Viết Quân như xoa đầu 1 đứa trẻ.
- Im đi Duy. – Cậu gắt và hất tay thằng bạn ra, khó nhọc đưa thìa cháo vào miệng. Phương Linh đứng phía đối diện căng thẳng.
Ban đầu, Viết Quân ăn mà không có chút cảm giác, chỉ như 1 cái máy đưa thìa lên miệng. Cậu định bụng chỉ ăn lấy lệ ọi người khỏi lo. Linh Như… thật… khiến cậu buồn nhiều hơn là thất vọng.
Và Khánh Nam với Khương Duy cũng hiểu điều đó.
- Này! – Cherin đập mạnh vào vai cậu – Sao nhìn em như người mất hồn thế? Vẫn còn mệt à? Hay cứ vào phòng đi, để ang đồ ăn vào cho?
Viết Quân sực tỉnh khỏi mớ suy nghĩ rối tung trong đầu và ngước lên nhìn Cherin. Chính lúc này đây, cậu mới bắt đầu cảm nhận thấy mùi vị của món cháo mình đang ăn.
Ánh mắt nhìn chằm chằm xuống tô cháo đầy nghi hoặc.
Cậu lại lấy thêm 1 thìa nữa… 1 thìa nữa…

Đột nhiên vẻ mặt cứng ngắc, vô cảm nãy giờ nở nụ cười rạng rỡ.
Viết Quân vẫn tiếp tục ăn và vui vẻ hỏi.
- Cháo ai nấu thế?
Khánh Nam và Khương Duy lại nhìn nhau căng thẳng. Lần này là Khương Duy mở lời trước. Cậu đang định nhận là mình theo lời Linh Như vì đã có lần xem bác giúp việc nấu.
- À, là tao đã…
- Là em! – Phương Linh đột ngột lên tiếng.
Khánh Nam và Khương Duy tròn mắt nhìn sang. Toát mồ hôi. Con bé này định làm trò gì vậy?
- Vậy sao? Em đã nấu như thế nào vậy? Anh đã thử nhưng không làm được.
Ánh mắt Viết Quân nhìn lên Phương Linh khi hỏi sáng lấp lánh.
- À… em… – Do đã được mẹ dạy nấu cũng như thực hành khá nhiều lần nên Phương Linh khá là thành thạo, đáp trôi chảy – Đầu tiên là ngâm gạo lâu lâu một chút, rồi luộc gà. Đến khi chín thì vớt ra để nguội, lọc lấy thịt, xé nhỏ, bỏ phần xương. Tiếp tục cho gạo và gà vào nước luộc gà cùng một ít muối. Lúc đầu để lửa to, khoảng nửa tiếng sau thì cho lửa nhỏ, đun âm ỉ đến khi hạt gạo nở bung ra là được. Đơn giản thôi mà. – Phương Linh cười cư
ời một cách tự tin.
- Ừ… cảm ơn em. Rất ngon! – Viết Quân đưa thìa lên ra dấu cảm ơn. Trông cậu rất vui vẻ – Còn nữa không? Anh đang rất đói.
Qủa vậy! Viết Quân đang cảm thấy mình đói cồn cào.
Khánh Nam, Khương Duy và Cherin chỉ biết nhìn nhau thở dài não nề, trong khi Phương Linh thì bắt đầu khấp khởi trong lòng.
Sau khi đã giải quyết gọn ghẽ, sạch sẽ toàn bộ số cháo đó, Viết Quân ngoan ngoãn mang bình nước với 1 cái cốc vào phòng, bảo là để uống thuốc. Nhưng… có cần mang cả cái bình đi theo không?
Cánh cửa phòng vừa đóng lại sau lưng, Viết Quân vội vã rót nước rồi liền một lúc uống gần hết cả bình. Mặt cậu nhăn nhó.
“Linh Như à! Thà em đánh chết anh còn hơn là dùng muối đầu độc người ta thế này!”
Viết Quân thề độc, từ giờ trở đi, thà ốm chết còn hơn là ăn cháo Linh Như nấu.
Thế nhưng… chỉ vài phút sau, cậu lại tuyên bố xóa bỏ lời thề. Việc gì phải thế chứ? Cậu sẽ chuyên tâm “đào tạo” lại cho Linh Như là xong mà.
Nhưng… Khánh Nam! Khương Duy! Hai đứa mày được lắm.
*
Đang lang thang ngoài vườn nhà Viết Quân ngó nghiêng cây cối, chị Cherin gọi Khánh Nam và Khương Duy vào nhà, nói là Viết Quân có chuyện muốn nói. Hai thằng có linh tính chẳng lành, bèn nháy nháy nhau trước những câu Viết Quân có vẻ sẽ hỏi tới để tiện bề ứng phó.
Nhưng vừa bước chân qua khỏi cửa phòng Viết Quân thì…
Vút!
Vút!
Vút!
Thằng bé nghịch dại đang chơi phi tiêu, ném vun vút vào đích là một bức ảnh nhỏ đính trên bia ở bức tường phía đối diện. Và bức ảnh đó, chẳng phải ai xa lạ, chính là gương mặt hai thằng bạn thân đang nhăn nhở khoác vai nhau.
- Hú hồn. Suýt chết. – Khương Duy đưa tay lên ngực thở dốc.
Khánh Nam có vẻ gặp nhiều rồi nên vẫn bình tĩnh bước vào, cậu chỉ quắc mắt lên nhìn Viết Quân khi thấy bức ảnh chụp chung của cậu và Khương Duy đang bị thằng bé nghịch dại kia mang ra làm mục tiêu lớn trên tường. Khương Duy cũng đã kịp nhìn thấy và bắt đầu dựng lông lên.
Viết Quân thản nhiên ném thêm vài lần nữa cho đến khi hai khuôn mặt trong ảnh đã biến dạng rồi mới gỡ ra.
- Mày đang làm cái trò gì thế?
Viết Quân ung dung chậm rãi xếp gọn mấy cái phi tiêu vào hộp, mang đi cất cẩn thận, quay lại gỡ bức ảnh ra khỏi bia rồi mới ngồi xuống ghế, nói chuyện. Nhưng không trả lời ngay câu hỏi của Khánh Nam, Viết Quân lại hỏi ngược lại.
- Tụi mình chơi với nhau được bao nhiêu năm rồi nhỉ? Chơi thân ý.
Một câu hỏi rất nhẹ nhàng và gợi sự thân tình khó tả, như đang ôn lại chuyện cũ nhưng không hiểu sao lại làm cho Khánh Nam và Khương Duy thấy lạnh sống lưng.
- À… ừm… sao tự nhiên mày lại hỏi thế?
- Thì cứ trả lời đi.
- Khoảng… 9, 10 năm gì đó. – Khương Duy đáp.
- Cứ cho là 9 năm nhé! Vậy… TẠI SAO LẠI VÀO HÙA VỚI NÓ NÓI DỐI TAO? – Viết Quân đột ngột đập mạnh bức ảnh xuống mặt bàn.
Xây xẩm mặt mày…
Run lẩy bẩy…
Cứng lưỡi…
- Ờ… nói… nói dối gì nhỉ? – Khánh Nam, tuy đã đoán ra chuyện gì, nhưng vẫn cố tảng lờ.
- Đừng có giả ngốc. Tao biết là bọn mày hiểu tao đang nói gì.
Lộ rồi.
Lộ rồi nhé.
Cuối cùng thì cũng lộ rồi nhé.
Ừm… lộ rồi… lộ rồi…
Mà… lộ cái gì nhỉ? Ờ… tụi mình làm gì biết gì nhỉ?
Lộ gì nhỉ?
Khánh Nam hích hích Khương Duy.
- Mày hay nói lắm mà. Nói đi chứ.
- Không! Nó là em mày. Mày nói đi.
Viết Quân sốt ruột nhìn hai thằng bạn đang đùn đẩy cho nhau rồi chép miệng.
- Thôi thì để tao hỏi, hai đứa mày sẽ thay phiên nhau trả lời. Dạng Yes/No question nhé?
Gật gật.
- Được rồi. Bắt đầu từ mày, Khương Duy! Linh Như có đi cùng bọn mày không?
- Không.
Viết Quân hơi trợn mắt nhìn Khương Duy rồi lại bình tĩnh sửa lại câu hỏi rồi hỏi tiếp.
- À thì Linh Như có sang Hàn Quốc không?
- Có. – Khánh Nam.
- Có đi tìm tao không?
- Có. – Khương Duy.
- Có đưa tao về không?
- Có. – Khánh Nam.
- Có… ừm… thay khăn cho tao tối qua?
- Có. – Khương Duy.
- Câu cuối cùng, Khánh Nam, em gái mày… thực sự… không có gì vượt quá tình bạn với tao? – Viết Quân nhìn thẳng vào Khánh Nam, vừa như một cuộc nói chuyện thoải mái, vừa như nghiêm túc.
- Tao… – Khánh Nam ấp úng.
- Có không? – Viết Quân dằn mạnh.
- Có.
Viết Quân nhìn vui vẻ hẳn lên.
- Giỏi lắm! Hai đứa bé ngoan.
- Gì cơ? Mày vừa nói gì?
Nhận thấy hai thằng bạn chuẩn bị lao vào tấn công mình vì thái độ xấc xược bề trên nãy giờ, Viết Quân vội vàng giơ mấy cái vỏ thuốc lên chống chế, cười cầu hòa.
- Tao đang ốm mà! Hì hì.
- Không phải lý do.
Thằng bé vội vàng leo lên giường đắp chăn lại cho ra dáng người ốm mà mặt mũi vẫn hớn ha hớn hở. Ít khi nhìn thấy thằng bé vui đến thế này nên Khánh Nam và Khương Duy đành phải khoát tay cho qua.
- Phải rồi! Sao mày biết là Linh Như đã đến đây? – Khánh Nam hỏi.
- Tô cháo.
- Tô cháo? – Khương Duy nhắc lại với đầy vẻ thắc mắc – Tô cháo làm sao?
- Khánh Nam! Lần sau bảo em gái mày, nếu có nấu cháo thì cho ít muối thôi. Hoặc là không cho cũng được. Người ốm không chết vì bệnh chắc cũng chết vị mặn mất. – Viết Quân vừa cười vừa giải thích.
- Nhưng tao tưởng Linh Như biết nấu ăn mà. – Khương Duy vẫn đần mặt ra.
- Ừ, thì vậy. Nhưng cháo là thứ duy nhất nó nấu dở tệ. – Viết Quân làm ra vẻ mặt đáng thương – Có lần nó đang tập nấu thì đúng lúc tao đến, hồi nó còn ở chung cư ý, dở tệ luôn. Nhưng ít ra… còn đỡ hơn hôm nay. Ăn 1 lần là nhớ đời nên hôm nay nhận ra luôn.
Khánh Nam bĩu môi.
- Vậy mà vừa ăn vừa khen ngon, lại còn ăn hết và cảm ơn Phương Linh nữa chứ.
- Thì cảm ơn Phương Linh vì nhờ con bé đó tao mới chắc chắn là Linh Như nấu chứ. Linh Như nấu thì không bao giờ ngâm gạo trước đâu. Với lại… – Viết Quân bật cười vẻ thú vị – vì là cháo Linh Như nấu, nên phải cố ăn hết. Ăn vào thì dễ chết mà để thừa thì sợ lại có người phải chết thay mình.
Khương Duy nhìn Viết Quân theo cái điệu bộ đến là… khinh bỉ.
- Đừng làm như mày là một người hào hiệp trượng nghĩa đến như thế.
- Viết Quân… anh gọi em? – Phương Linh bước vào cắt ngang cuộc nói chuyện của 3 thằng.
- Tụi tao có cần ra ngoài không? – Khương Duy hỏi nhưng rõ ràng là vẫn đang ngồi lì trên giường mà không muốn đứng lên.
- Tất nhiên là không rồi. Cứ nói trực tiếp trước mặt 2 đứa mày, có gì còn có người làm chứng cho tao với Linh Như.
Nghe nhắc đến Linh Như, Phương Linh ngẩng đầu lên nhìn Viết Quân đầy thắc mắc.
- Viết Quân… Làm chứng gì cơ?
- Em cũng biết mà, phải không, Phương Linh? Chuyện giữa anh và cô bạn thân của em ấy? – Cái nhìn của Viết Quân như xuyên thấu mọi suy nghĩ của Phương Linh và làm cho Phương Linh cảm thấy mình đang ngày càng thay đổi đến mức không thể nhận ra. Phương Linh khó khăn trả lời.
- Vâng…
- Vậy nhé! Bởi vì em là bạn thân của Linh Như nên anh không muốn làm mất mặt em. Hi vọng em hiểu điều đó… và… có thể thích một người nào đó, ngoài anh ra.
- Ji Hoo! – Cherin đột ngột thò đầu vào từ cửa – Xin lỗi vì đã chen ngang câu chuyện của mấy đứa. Nhưng máy bay đã sẵn sàng rồi.
Viết Quân đưa Khánh Nam, Khương Duy và Phương Linh lên máy bay còn bản thân cậu thì cùng chị Cherin bay sang Nhật Bản. Chuyến bay mở đầu cho kế hoạch tác chiến lâu dài của cậu.
Những thứ gì thuộc về Han Ji Hoo… thì không kẻ nào được quyền chạm đến.
Viết Quân đã dặn Khánh Nam và Khương Duy đừng nói gì cho Linh Như biết cả, cứ để nó tin rằng những gì nó bày ra đã làm Viết Quân tưởng nó không hề đến Hàn Quốc. Còn lý do tại sao Viết Quân làm thế thì ai mà biết được.
Vậy nên, điều dễ hiểu, là Linh Như vẫn vô tư làm vẻ mặt hối lỗi khi Viết Quân đến nhà nó vào chiều hôm sau.
- Xin lỗi! Hôm trước em bận, không sang Hàn Quốc được. Nhưng thực ra thì… em thấy nó cũng không cần thiết lắm. Có Khương Duy, Khánh Nam với Phương Linh rồi mà. Nghe Khánh Nam nói anh bị ốm, bây giờ thế nào rồi?
Viết Quân vờ như chú ý vào cuốn tạp chí trên tay mà không để tâm đến lời Linh Như, làm nó cũng hơi hơi yên tâm phần nào.
- Ừ! Sau khi được bồi bổ bằng 1 tô cháo mặn chát, chẳng biết của ai nấu thì anh không muốn khỏe cũng phải khỏe lại thôi.
Linh Như đang gọt hoa quả, chợt dừng lại nhìn Viết Quân chằm chằm.
- Sao thế? Anh có gì lạ lắm sao? – Viết Quân tỏ vẻ như chuyện-là-thế-đó, đồng thời trưng ra vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện.
- À… không… có gì. – Linh Như lúng túng quay đi – Khánh Nam đang tắm. Sẽ xuống ngay đấy.
Nhưng thỉnh thoảng, con bé lại ném cho thằng con trai ngồi đối diện mình 1 cái nhìn ngùn ngụt lửa.
- Em đang hậm hực gì với anh à? – Viết Quân đột ngột rời mắt khỏi cuốn tạp chí và ngẩng lên nhìn thẳng vào đôi mắt rõ là đang tức giận kia – Nãy giờ nhìn anh kiểu này hơi nhiều rồi đấy.
Môi cậu cong lên vẽ ra một nụ cười như trêu ngươi Linh Như.
Ánh mắt tức giận vội dịu xuống.
- À… không có gì… Chắc là do cảm giác của anh thôi. À mà… thực ra cũng có. Anh đã nói gì với Phương Linh để Phương Linh thơ thẩn cả mấy ngày nay vậy?
- Con bé đó chưa nói gì với em à?
- Nói gì cơ?
- Thế thôi vậy. Chậc! Chắc anh phải xem xét lại xem thế nào.
- Xem xét gì?
- Không phải chuyện của em. Mà Khánh Nam bảo em rủ nó đi học tiếng Nhật à?
- Ừ! Em nghĩ học thêm 1 thứ tiếng cũng hay.
- Vậy thì anh và Khương Duy cũng học nữa. Anh cũng đang cần học tiếng Nhật cấp tốc.
- Cần học tiếng Nhật? Để làm gì?
- Không phải chuyện của em. Chuyên tâm gọt hoa quả đi. Em chỉ gọt có mấy quả vậy thì chỉ đủ bữa ình Khương Duy thôi. Nó đang đi hẹn hò, sẽ sang ngay đấy.
Linh Như nhìn xuống chiếc dao trong tay rồi lại nhìn sang cái con người đang nhàn rỗi cầm điều khiển và nằm dài trên ghế, sẵn tiện đang bực mình, nó đặt mạnh đĩa hoa quả xuống trước mặt Viết Quân.
- Anh thích thì tự đi mà gọt!
Nói xong, vô duyên vô cớ nổi giận đùng đùng bỏ lên phòng.
Viết Quân lẩm bẩm: “Rõ ràng là cháo rất dở mà!”
Ai đó trên tầng cũng vừa hậm hực vào google search vài công thức nấu cháo để lát nữa còn luyện tập.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.