Thật kỳ lạ, sau khi gặp nam chính, ta mơ thấy đủ loại mộng xuân.
Tất cả đều là cận cảnh.
Đầu tiên là ngũ quan - đôi mắt, cái mũi, miệng...
Sau đó là tới cơ thể - cánh tay, vòng eo, đôi chân, bất cứ thứ gì...
Mặc dù tất cả đều là cảnh mặc quần áo nhưng khi ta lại thật sự đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Ta thậm chí còn không biết nguyên chủ đã tích lũy được đống tư liệu này ở đâu luôn.
Nhưng mà ta cũng không thấy nam chính đẹp trai lắm.
Dù sao thì ta cũng là cái chiếu đã từng trải. Ta đã gặp rất nhiều các anh trai soái ca, thậm chí còn gặp các chị gái còn đẹp trai hơn con trai nữa kìa.
"Tiểu thư, chị đang nghĩ gì thế?"
"Không có gì." Ta mỉm cười hiền lành với em ấy.
Xuân Hoa đánh mắt sang hướng khác: "Liễu di nương đến rồi."
"Cho bà ấy vào đi." Ta ra lệnh cất giấy bút.
Lúc này đây, khi ta gặp lại bà ấy, trong lòng ta vô cùng bình tĩnh.
Trong ấn tượng của ta, Liễu di nương rất ít khi đến thăm con gái của mình. Lần trước bị "ta" đuổi ra ngoài, cho nên bây giờ bà ấy cẩn thận hơn một chút.
Ta nhận ra bà ấy không được tự nhiên cho nên rót cho bà ấy một ly trà.
"Thương thế của con đã đỡ hơn chưa."
"Ừm."
Trong lòng bỗng dưng nóng như lửa đốt, giống như có cảm giác thẹn quá hóa giận, cảm thấy đối phương đang cười nhạo mình.
[Bình tĩnh một chút đi. Nương của cô đang muốn quan tâm cô. Đừng có phát điên như chó dại không biết trái phải như thế nữa!]
Ta cố gắng giao tiếp với ý thức kia, đồng thời cũng nhìn thẳng vào mắt Liễu di nương.
[Hãy nhìn thật kỹ đi, nhìn xem trong ánh mắt kia là sự quan tâm hay là sự chế nhạo!]
Liễu di nương hơi đề phòng một chút, không dám nhìn ta. Cùng lúc đó, cơn lửa giận trong lòng ta cũng dần dần biến mất.
"Cảm ơn di nương." Ta lắc lắc cái chai.
Liễu di nương rất bất ngờ: "Không... Không có gì."
Ngồi thêm một lúc nữa, Liễu di nương đứng dậy cáo từ. Bà ấy không biết nói chuyện gì với ta, ta cũng không biết phải nói gì với bà ấy. Ngồi một lát thì thôi.
Trước khi đi, Liễu di nương quay đầu liếc nhìn ta một cái.
Ta cũng không nghĩ nhiều, đắm chìm trong niềm vui đã có thể giao tiếp với ý thức kia.
...
Một tháng qua đi, ta được phóng thích.
Khi đang ngồi ở trong hoa viên để hưởng thụ bầu không khí của tự do.
Lão cha già mà ta chưa gặp mặt hơn một tháng kia đang đi ngang qua hoa viên, hình như muốn đến chỗ của đại phu nhân.
Ta thấy ông ta, ngồi yên ở dưới gốc cây không dám động đậy. Trong lòng đọc "thần chú": không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta...
"Thu Nhi..."
"Hả? A, con chào phụ thân."
Lão cha béo nhìn ta không hài lòng, chỉ nói với ta vài câu rồi thôi.
Trong lòng ta bỗng bùng lên một ngọn lửa tức giận.
"Cha, nếu như ngài không vừa mắt con thì về sau con sẽ không xuất hiện trước mặt ngài nữa."
Cha ta tức đến mức bật cười:
"Tốt lắm, tốt lắm! Bây giờ còn dám cãi lại nữa đấy!"
Ta lập tức tự nhéo đùi mình một cái thật đau, nước mắt trào dâng.
"Đã một năm con không được gặp ngài, thế nhưng khi ngài trở về thì đã cấm túc con. Ngay cả cơ hội để thăm hỏi ngài cũng không có! Khó khăn lắm mới được ra ngoài, nữ nhi sợ ngài không thích nữ nhi, chỉ mong biến thành một cái cây. Nhưng ngài vẫn muốn mắng con... Hu hu..."
Càng nghĩ đến chuyện đó, ta càng đau lòng hơn nữa. Lão cha chết lặng trong tức khắc.
Bên này ta đứng khóc nức nở, lão cha ban đầu vốn rất khí thế kia bây giờ lại chột dạ đến mức đổ mồ hôi.
Ông ấy rất bối rối. Dù sao thì nguyên chủ vốn dĩ là một người kiêu ngạo, cứng đầu. Từ khi 6 tuổi đã không còn khóc nữa. Trước nay, trong ấn tượng của người khác, "ta" là một kẻ mồm mép sắc bén, đã bao giờ phải rơi nước mắt đâu?
Cuối cùng, ta cũng không nhớ là mình đã trở về sân viện như thế nào, sao trên tay lại cầm thêm ngân phiếu mấy chục lượng nữa.
Ta khóc quá nhiều, không thể khống chế được.
Sau khi ta ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy thì nhìn thấy hai vị phụ huynh đã ở trong phòng.
Xuân Hoa nhỏ giọng giải thích: "Di nương vẫn luôn ở đây. Còn lão gia nghe nói rằng tiểu thư đã khóc lóc cả buổi sáng, chỉ vừa mới đến đây thôi."
Ta chạm vào mắt mình, hay lắm, sưng to rồi.
Bây giờ thì ta trông giống vị cha già tròn vo kia của ta rồi đó.
Liễu di nương lo lắng ngồi ở một bên lau khóe mắt.
Lão phụ thân tròn vo kia hơi khó xử một chút, có chút áy náy, vụng về nói chuyện phiếm với Liễu di nương.
Thấy ta đã tỉnh lại, hai người họ đều nhìn về phía ta.
Lập tức, ta đơ luôn.
Ta nên nói cái gì bây giờ? Hình như ta đã khóc một buổi sáng phải không? Hình như ta còn ngủ thiếp đi nữa? Danh tiếng mạnh mẽ, cứng đầu của nhị tiểu thư hình như đã bị nước mắt rửa sạch rồi. Ta biết nói gì đây?
...
Nếu như giữa hai cha con có hiểu lầm thì người đầu tiên can thiệp hầu hết trong các trường hợp đều là mẫu thân.
Trong tình huống bình thường, chỉ cần chuyện lớn hoá thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ xem như không có gì là được.
Vì vậy, Liễu di nương lên tiếng trước: "Nếu sau này con có chuyện gì, đừng giấu diếm, cứ nói với cha con là được. Nhưng mà, bây giờ con cũng đã lớn rồi, cần phải ăn nói cẩn thận một chút, đừng nói ra mấy lời không hay lúc tức giận.”
Ta gật đầu.
Liễu di nương lại nói: “Lão gia, thiếp thân miệng lưỡi vụng về, nhưng thỉnh lão gia sau này kiên nhẫn với Thu Nhi một chút. Dù sao thì con bé cũng đã trở thành một đại cô nương rồi.”
Cuối cùng, bà ấy còn thở dài một hơi. Ta nhanh trí phát hiện ra ẩn ý trong lời nói của bà ấy.
“Ừm. Thu Nhi cũng đã đến tuổi nghị thân* rồi.”
*bàn chuyện hôn nhân
Không hổ là một đôi phu thê. Ẩn ý như vậy mà cũng hiểu được.
Liễu di nương gật đầu, vui vẻ nhìn lão phụ thân.
Lão cha sờ cằm. Râu ông ấy hơi ngắn nên không những nhìn không đẹp chút nào mà còn mắc cười nữa.
Chẳng lẽ mấy người mập mạp đều hài hước như vậy hả?
Cha ta nói thêm mấy lời dễ nghe nữa rồi rời đi. Ta cũng hiểu. Dù sao thì ông ấy cũng không phải người rảnh rỗi, có thể ở đây thăm nom ta một lúc đã là tốt lắm rồi.
Liễu di nương không rời đi ngay, mà lại đến bên cạnh giường ta, chạm vàoo mặt ta rồi ôm ta khóc lóc.
Sao vậy? Có chuyện gì thế? Có chuyện gì mà ta không biết sao?
Liễu di nương nhỏ giọng khóc: “Là do nương có lỗi với con. Nếu con là con của phu nhân thì… con sẽ có cuộc sống tốt hơn.”
Òa!
Ta ôm di nương, bình tĩnh vỗ vỗ lưng nàng: “Con không muốn đổi. Nương của con đẹp như thế này mà.”
Nhan sắc của Liễu di nương đẹp hơn đại phu nhân một chút nhưng không khí chất bằng, dù sao thì thân phận của 2 người cũng khác nhau. Nhưng mà khi nói mấy lời này ta cũng hơi buồn bực một chút. Gen của phụ thân nguyên thân cũng mạnh quá rồi đấy, nguyên thân không được thừa kế chút nhan sắc nào của mẫu thân cả.
Di nương nghe mấy lời này, mắng yêu ta một câu nhưng không còn khóc nữa.
Ta dựa vào vai di nương, chân thành nói lời cảm ơn.
Trong giây phút đó, ta mất ý thức.
Trong một không gian trắng xóa, ta nhìn thấy một thứ khác, đó là linh hồn kia, là ý thức của nguyên chủ.
Ta còn chưa đến gần nó thì ta đã tỉnh lại.
Liễu di nương vỗ ta một cái: “Con bị làm sao thế?”
“Con mệt quá.”
Vì vậy, ta lại nằm xuống giường.
Ta muốn tìm lại cảm giác lúc nãy, muốn gặp lại ý thức kia một lần.
Tiếc là ta không thể có lại cảm giác đó nữa.
5.
Lần tiếp theo ra ngoài là chuyện của một tháng sau.
Mạch chuyện xưa mạnh mẽ như lực hút trái đất, không thể chống lại, luôn ép ta trở về cốt truyện ban đầu.
Nhưng do chăm chỉ niệm kinh mỗi ngày, bây giờ lòng ta đã lặng như nước.
Mặc dù mỗi khi nhìn đích tỷ, trong lòng ta vẫn cảm thấy căm ghét.
Nhưng cho dù có chuyện gì.
Ta cũng không muốn trở thành vai phụ trong cuộc đời của người khác.
Cho dù ta xuyên đến đây, ta vẫn muốn sống cuộc đời của chính mình.
Xuân Hoa nói ta đã thay đổi rồi. Đúng thật là ta đã thay đổi rồi.
Ngoại trừ mấy lần bị tính cách trẻ con của nguyên chủ ảnh hưởng, nhưng ta đã có thể áp chế cô ấy bằng cách niệm kinh.
…
Ta không biết từ lần gặp nhau kia, giữa nam nữ chính đã xảy ra chuyện gì. Đã sắp đến ngày nữ chính cập kê, theo đúng cốt chuyện thì nam chính sắp đến cầu thân rồi.
Theo mạch truyện gốc, vì muốn phá hoại hôn sự của nữ chính, nữ phụ đã hại chết đại phu nhân.
Nữ chủ bắt buộc phải giữ đạo hiếu 3 năm. Lợi dụng chuyện này, nữ phụ tìm mọi cách để lôi kéo nam chính, làm không ít chuyện xấu.
Đến khi mọi chuyện kết thúc, nam chính cảm thấy một ly rượu độc thì quá nhẹ nhàng, cho nên sau khi cô ta chết, hắn vẫn tiếp tục ngũ mã phanh thây, nghiền nát xương cốt của cô ta thành tro.
Hiện tại, ta không muốn hại ai, cho nên cốt truyện đã thay đổi.
Quả nhiên, khi ta đang niệm kinh ở trong viện.
Xuân Hoa lén lút bước vào, nhìn ta, muốn nói lại thôi.
Trên mặt đều viết: Em có "đại dưa"*, mau hỏi em đi!
*Drama
Xuân Hoa háo hức chạy đến bên cạnh ta, cười toe toét.
"Có chuyện gì thì mau nói đi! Ta đang bận lắm." Vì không thể ra ngoài, ta quyết định phát triển một số kỹ năng vẽ.
"Tiểu thư... Chị đang vẽ gì thế? Con mèo?"
"Con gấu."
"Gấu á?"
"Gấu trúc! Em không nhận ra à?" Ta bỏ bút xuống, đang định rót nước uống thì Xuân Hoa đã không kìm được nữa.
"Tiểu thư, tiểu thư! Đại tiểu thư đang bị phạt!" Xuân Hoa kích động.
“Hả? Mau nói rõ hơn đi."
Xuân Hoa cười xấu xa, đôi mắt sáng lấp lánh, hưng phấn: "Là do một nam tử. Là nam tử đã nhặt được ngọc bội của đại tiểu thư, đến tận cửa để trả lại! Lão gia vừa nghe chuyện đại tiểu thư ra ngoài, còn trêu chọc nam tử khác, vô cùng khó chịu, đã cấm túc đại tiểu thư rồi."
"Ồ." Chuyện này không ổn. Nam chính Bùi Hành Kiệm hình như là Hoài Dương Vương Thế tử. Chắc là cha ta cũng phải biết chứ.
"Nghe nói... Nam tử kia là một vị Thế tử đó." Xuân Hoa thì thào: "Lão gia rất cung kính với người kia nhưng không biết vì sao, vừa mới tiễn Vương gia về đã phạt đại tiểu thư ngay lập tức. Ngay cả đại phu nhân ra mặt cầu xin mà cũng bị lão gia khiển trách..."
À? Cho nên thử thách đầu tiên trong tình yêu của nam nữ chính lại là sự cản trở của nhạc phụ sao?
A... Tiểu thư, vị Vương gia kia rất anh tuấn đó nha."
Ta nghe thấy sự chua xót và tiếc nuối trong lời nói của Xuân Hoa.
"Xuân Hoa, đi xem giúp ta xem trong phòng bếp còn cái gì không, ta đói bụng quá."
"Dạ!"
Xuân Hoa vui vẻ rời đi. Ngu Quy Vãn gặp xui xẻo, em ấy còn vui vẻ hơn cả ta nữa.
Ta hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén sự nổi giận trong lòng. Khi Xuân Hoa nhắc đến vị Thế tử kia, suýt chút nữa ta đã không chống đỡ nổi. Nếu Xuân Hoa mà nhìn thấy bộ dáng dữ tợn của ta thì sẽ rất rắc rối.
BHK Đúng là một quả bom hẹn giờ. Đầu óc ta lập tức biến thành một đống đổ nát, bây giờ lỗ tai vẫn còn ù ù.
[Ta biết cô là Ngu Mộng Thu! Hoặc là hiện tại cô gi3t chết ta, nếu không ngày mai ta sẽ đi tìm một cao nhân. Cùng lắm thì hai chúng ta cá chết lưới rách, ngọc nát đá tan!]
Cơn đau đầu càng lúc càng mạnh hơn. Ta cắn răng, cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo.
Khi Xuân Hoa trở về, giật mình nhìn thấy ta.
"Tiểu thư, chị bị làm sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là lại đau đầu thôi."
Có lẽ là hình ảnh ta ngã trên mặt đất quá đáng sợ, Xuân Hoa đỡ ta dậy đã khóc nức nở: "Chúng ta đi tìm đại phu thôi."
"Chùa, chùa miếu?" Xuân Hoa suy nghĩ, "Nghe nói chùa Thất Hà ở ngoài thành rất linh thiêng. Tiểu thư, chị muốn đi bái Phật sao?"
"Ừ."
Xuân Hoa nhanh chóng hiểu ra: "Tiểu thư đau đầu là do bị thứ dơ bẩn gây ra sao?"
Ta ngạc nhiên nhìn Xuân Hoa, trong nháy mắt, ta cảm thấy em ấy không còn là một tiểu muội khờ khạo nữa.
Xuân Hoa trịnh trọng giơ tay: "Ngoài chùa Thất Hà còn có miếu Nam Phong. Em nhớ ở chùa Nam Phong có một vị đạo sĩ rất lợi, nghe nói ông ấy có thể trừ quỷ!"
"Ồ. Thật không? Miếu Nam Phong ở đâu? Lần sau chúng ta đến đó!"
"Vâng! Em sẽ đi tìm hiểu trước. Tiểu thư, chị yên tâm. Nhất định chị sẽ không sao đâu!"
"Ừ. Em mới vào bếp lấy gì đó, ta đói bụng quá."
"Là bánh bí đỏ mà tiểu thư thích nhất."
"Ừ, ừ, ừ. Mau mang đến đây đi, ta sắp chết đói rồi."
Ta vừa ăn vừa nghĩ, nếu ta đến miếu Nam Phong, nếu thật sự có thể loại bỏ khối ý thức này, liệu ta có được coi là đã giết người hay không?
Ta và nguyên chủ không giống nhau. Sự khác biệt này có thể người khác không chú ý nhưng ta không tin là Xuân Hoa không nhận ra.
Vì thế...
Chẳng lẽ Xuân Hoa thực sự không phát hiện ra, hay là đã phát hiện ra nhưng mà không nói?