Cuối cùng ngày này cũng đến - ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của mỗi người.Chỉ cần cánh cửa phía trước mở ra thì cô và anh có thể chính thức ở bên nhau. Khoác trên mình bộ váy cưới lộng lẫy, hôm nay cô là người đẹp nhất. Cũng đúng thôi vì nay là ngày cô và anh chính thức về chung một nhà với 1 thân phận khác!! Tay cầm hoa, cô bước đi cùng bố tới lễ đường, không cần nhìn cô cũng có thể cảm nhận thấy ông ấy đang rất hồi hộp... hồi hộp hơn cả cô.
Cô quay sang nhìn bố cười rồi nắm tay bố an ủi: “ Bố à... bố lo lắng cái gì, con lấy chồng hay bố lấy chồng?”
Bố cô lúc này quay sang nhìn cô có chút xấu hổ: “ Để con phải chê cười rồi, nay là ngày vui của con mà!”
Cánh cửa mở ra, khung cảnh này lần đầu tiên cô nhìn thấy ngoài đời. Từ trước giờ chỉ được chiêm ngưỡng trên TV mà nay chính mắt cô lại được cảm nhận nó ngoài đời,thậm chí cô còn là nhân vật chính của ngày hôm nay.
Họ hàng hai bên ai cũng có mặt đủ, mặc dù đông đến mấy cô cũng nhìn thấy được ông bà nội, mẹ và em trai mình ở đâu. Gương mặt mẹ cô lúc này rất hạnh phúc, cô nhìn mọi người một lượt rồi ánh mắt dừng lại ở chỗ chú rể. Chú rể của cô với bộ vest trắng phối cùng giày Âu khiến anh thật nổi bật và sang trọng. Anh nhìn cô mắt không rời, cảm xúc trong anh lúc này thật khó tả. Anh mỉm cười tiến về phía cô.
Bố cô cầm tay cô đặt lên tay anh cười hạnh phúc “ Giao Nhi Nhi cho con là bố yên tâm rồi!”
“ Cảm ơn bố, con hứa sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy!”- Anh nhìn bố trả lời với giọng điệu tự tin.
“ Chỉ giỏi nịnh bợ”- Tịch Nhi nghe xong cười thầm trong lòng nhưng cũng không quên trêu anh một câu.
“Đến giờ em còn không tin anh sao, vợ?” – Dương Tùng vuốt mũi cô, nháy mắt trêu trọc rồi dắt tay cô tiến tới bục lễ đường.
“Cô dâu, cô có đồng ý lấy người đàn ông trước mặt làm chồng không?”
“Chú rể, anh có đồng ý lấy người phụ nữ trước mặt làm vợ không?”
“ Tôi không... Tịch Nhi ... chúng ta vĩnh viễn không thể đến được với nhau ...hahahaha...”- Dương Tùng nhìn cô cười lớn
“ Không... không... không thể nào”- Tịch Nhi giật mình bật dậy, một hồi sau định thần lại cô mới biết đó chỉ là giấc mơ. Cô vò đầu bứt tóc để bản thân quên đi giấc mơ quái quỷ kia. Xỏ dép xuống giường bước vào nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân.
Mặc dù cô mới thức dậy nhưng cũng không thể không phủ nhận cô có vẻ đẹp thuần khiết mang đậm chất riêng. Cô gái đứng trước gương này không chỉ xinh đẹp, quyến rũ mà còn rất thông minh. Cô là Dương Tịch Nhi, con gái rượu của hai nhà khoa học nổi tiếng Dương Nhất Bác và Lục Nhiên Nhiên. Để mà nói thì nhà cô từ lâu đã có truyền thống hướng nghiệp con cái đi theo sự nghiệp nghiên cứu khoa học. Cô và em trai cũng không ngoại lệ, được bố mẹ giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ, chút kiến thức hóc búa kia cũng chẳng là gì với cô. Cô thông minh hơn các bạn cùng trang lứa, cảm giác như kiếp trước đã từng trải qua tất cả mọi thứ vậy. Dù thông minh là vậy nhưng cô cũng không phải con người quá năng động. Cô luôn thận trọng xem xét mọi thứ trên mọi phương diện trước khi đưa ra một quyết định nào đó.
Cô vẫn còn đang đắm chìm trong giấc mơ hồi nãy nên mọi hành động của cô dường như bị chậm lại.
“Nhi Nhi à, hôm qua con dùng thử máy massage cổ mẹ mới phát minh ra chưa?”- Bà Lục bước vào phòng một cách thản nhiên hỏi cô.
“ Mẹ... lần sau mẹ vào mẹ nhớ gõ cửa phòng giúp con với!!”- Tịch Nhi giật bắn mình nhìn bà Lục cằn nhằn.
“ Mẹ nóng lòng muốn biết cảm nhận của con về cái máy đó haha..”- Bà Lục ngại ngùng tìm lí do ngụy biện.
“....”- Tịch Nhi nhìn bà mà không nói gì.
“ Rồi rồi... mẹ làm lại là được chứ gì?”- Bà Lục nhìn cô con gái rồi tự kiểm điểm, lần nữa bước ra ngoài phòng rồi gõ cửa.
“ Cục cưng, con có trong đó không? Mẹ vào nhé?”- Bà Lục gõ cửa phòng cô rồi nhẹ giọng nói.
“ Mẹ vào đi ạ!!”- Tịch Nhi trả lời bà rồi tay mở tủ quần áo ra.
“ Nhi Nhi... vậy giờ cho mẹ biết cảm nhận của con về cái máy này chứ hả?”- Bà Lục cầm chiếc máy lên nhìn chăm chú rồi hỏi.
“ Có tiến bộ hơn cái máy cùi bắp trước đó, tuy nhiên chế độ massage cần nâng cấp lên, cảm giác chưa đã lắm.. “- Tịch Nhi vừa nói vừa cầm quần áo tiến tới chiếc gương toàn thân ướm thử.
“....”- Bà Lục nghe một hồi rồi ngắm nghía lại chiếc máy massage bà đã tốn công sức phát minh ra.
“ Những điểm con hài lòng và chưa hài lòng con đã viết vào tờ giấy trên bàn kia rồi... mẹ cứ từ từ xem đi nhá!”- Nói rồi cô cầm quần áo chọn được vào nhà vệ sinh thay.
Bà Lục cầm tờ giấy cô để trên bàn, xem qua một lượt bà cười “ Con bé khó tính hơn mình tưởng”.
Chuẩn bị xong xuôi thì cô ngồi xe riêng của nhà tới trường, anh tài xế riêng của cô vừa đẹp trai lại vừa thân thiện luôn miệng bắt chuyện với cô. Nhưng kết quả cũng chỉ là những câu trả lời cộc lốc đến chán nản. Cô lúc nào cũng vậy, cảm giác cuộc sống quanh mình lúc nào cũng chỉ lặp đi lặp lại một vòng, không gì thú vị.
Không khí náo nhiệt của trường cấp 3 top đầu cả nước có thể là nguyên nhân khiến cô trầm lặng đến vậy. Xung quanh đúng thật là im lặng đến lạ thường, áp lực học hành để giành lấy thành tích đã đè nặng trên vai mỗi học sinh khiến cho họ không nhìn thấy thế giới màu hồng nữa.
Tịch Nhi nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ của mình, lấy ra một chồng sách tưởng chừng như tòa nhà Burj Khalifa ở Dubai vậy.
“ Tiểu Nhi nay cậu đi muộn vậy?”- Kiều Tinh Tinh kéo ghế bên cạnh cô ngồi xuống hỏi.
“Có một số chuyện ngoài ý muốn nên muộn hơn mọi khi”- Tịch Nhi quay sang trả lời Tinh Tinh.
“ Aida... nhìn đống sách này của cậu thật khiến người ta đau đầu...”- Tinh Tinh liếc qua đống sách của cô than vãn.
“...”
“ Tớ bảo này, hôm qua quản lý của tớ lại nhận được thêm một bộ phim mới rồi! Đợt này chắc lại nghỉ dài dài, lại phải nhờ đến Tiểu Nhi đáng yêu của tôi kèm thêm rồi!”- Tinh Tinh nói giọng nũng nịu, ngọt hơn đường nhờ vả Tịch Nhi.
“ Tưởng cậu không cần học nữa, đi diễn có nhiều tiền rồi?”- Tịch Nhi quay sang chế giễu cô.
“ Cô nương à, hai chuyện này không liên quan đến nhau. Chị đây vẫn tuổi đi học, trách là trách bản thân sao lại xinh đẹp và tài năng... bảo sao kí được nhiều hợp đồng đến vậy...”- Tinh Tinh nghịch tóc rồi vỗ ngực tự hào bản thân.
“Tài năng đến vậy thì chắc bạn Tinh Tinh đây không cần phụ đạo đâu nhỉ?” - Tịch Nhi vỗ vai nhìn Tinh Tinh.
“... Những lúc như này mới cần đến Tiểu Nhi nhà ta đó... yên tâm có thù lao... tớ có thể bao nuôi cậu từ giờ đó”- Tinh Tinh cười nhìn Tịch Nhi.
“ Lo bản thân mình đi, cậu không xứng để bao nuôi tớ”- Tịch Nhi nói xong mở sách ra đọc.
“ Xía, có phúc mà không hưởng... thôi ta về chỗ đây, cô nương tiếp tục việc của mình đi nhá!!”- Tinh Tinh thấy bạn cùng bàn của Tịch Nhi tới thì chủ động đứng lên trả chỗ.
“ Tịch Nhi, chào cậu!!”- Cậu bạn mập trước mặt cô là Trịnh Cảnh, tính tình cậu ta nhút nhát nhưng được cái tốt bụng tuy nhiên lại dễ bị bắt nạt nhất trong lớp.
“ Ờ, chào..”- Tịch Nhi liếc nhìn một cái rồi lại cúi mặt xuống đọc sách tiếp.
Trịnh Cảnh nhìn cô cười tươi rồi kéo ghế chuẩn bị ngồi xuống thì bất ngờ có giọng nói từ xa vang lên