Không Được Vãng Sinh

Chương 29



Phùng Ngộ là một người đàn ông béo xứng đáng với cái tên này, đối với anh ta mùa hè này vẫn khó khăn hơn bao giờ hết. Đặc biệt là khi anh ta đang đấu tranh để xem xét các vấn đề nghiêm trọng về việc làm ăn, anh ta cần điều hòa không khí phù hợp. Đối mặt với Hứa Bán Hạ, anh ta cảm thấy hai máy điều hòa trong văn phòng không đủ làm mát, vì vậy phải di chuyển vào một phòng họp nhỏ rộng mười mét vuông rưỡi điều hòa không khí ngăn cách bằng kính bố trí đặc biệt. Hứa Bán Hạ cũng không còn béo nữa, cứ như vậy bước vào căn phòng lạnh lẽo này, kiên quyết hắt hơi một cái: "Lão đại, cái này giống như phòng thủy tinh có thịt ở Metro vậy, lạnh lắm."

Phùng Ngộ cười tủm tỉm nói: "Không có cách nào khác, nếu không đầu tôi sẽ choáng váng lắm."

Hứa Bán Hạ ở lại một lúc rồi chạy ra ngoài, xin Phùng Thái Thái một chiếc áo tay dài. Quay trở lại phòng nhỏ, nhìn thấy khuôn mặt béo đỏ ban đầu của Phùng Ngộ đã trở lại bình thường. Hứa Bán Hạ cười nói: "Anh à, mùa hè cao huyết áp có khó chịu không? Em béo như vậy mà vẫn bị huyết áp thấp, công lực đặc biệt lắm đúng không?"

Phùng Ngộ cười nói: "Đừng cười với tôi, làm ơm giúp tôi suy nghĩ xem tôi nên làm gì bây giờ? Ngũ Kiến Thiết càng ngày càng đè ép Cừu Tất Chính, Quách Khải Đông thì đang giúp anh ta. Tôi có thể cảm nhận được rõ ràng, tôi không nghĩ Cừu Tất Chính sẽ có thể chống lại được."

Hứa Bán Hạ cười nói: "Không phải nói cho anh biết là mua lại sao? Bán cho Ngũ Kiến Thiết cũng là bán, bán cho ngươi khác cũng là bán. Với giá như vậy, Cừu Tất Chính nhất định muốn bán cho anh."

Phùng Ngộ nói: "Đừng nói nhảm với tôi nữa. Nếu mua nhà máy này, tôi sẽ không có cuộc sống hạnh phúc sung sướng như trước nữa. Sản phẩm của họ quá hỗn tạp, không giống của tôi. Phải mua lại nhà máy của anh ta. Tôi còn phải bỏ bao nhiêu tâm trí vào đó nữa? Sau này muốn chạm tay lên bàn mạt chược cũng cũng không có cửa."

Hứa Bán Hạ cho rằng anh ta đã đoán được điều gì, cô cũng lười tiếp quản, nói: "Chỉ có mấy con đường thôi, một con là hiến những kẻ tình nghi và giúp đỡ Cừu Tất Chính tìm một người quản lý thích hợp. Loại người này thì cũng có thể tìm được. Thứ hai là bán nó cho Ngũ Kiến Thiết, sau đó thì anh không may mắn nữa. Chuyện này vô nghĩa. Chỉ cần chúng ta không can thiệp thì đây là cái kết. Cách thứ ba là vây Ngụy cứu Triệu. Ngũ Kiến Thiết bây giờ đang xem xét Cừu Tất Chính, vì vậy chúng ta nghĩ cách đánh vào tâm lí của anh ta, khiến anh ta tự làm hỏng chiến lược của bản thân và không còn khả năng giao chiến với Cừu Tất Chính nữa. Lão đại, anh nghĩ nên làm cái nào?"

Phùng Ngộ cau mày, cây bút bi trong tay bị anh ta bấm lên bấm xuống, một lúc lâu sau mới nói: "Béo Béo, để tôi nói cho cô biết, tôi đã làm xong cái thứ nhất. Chờ xuống máy bay đón người quản lý là xong, Cừu Tất Chính cũng nói rằng anh ta sẽ trực tiếp đến đón. Tôi nghĩ cái thứ ba cũng sẽ làm được. Vì vậy, tôi sẽ gọi Cừu Tất Chính qua, dù sao anh ta ở nhà cũng nhàn rỗi nên tôi sẽ bàn bạc với anh ta. Để xem nên đào tường nhà Ngũ Kiến Thiết từ đâu trước. Béo, cô có thể cùng tham gia."

Hứa Bán Hạ lắc đầu, đây là điều cô đã nghĩ đến từ lâu: "Lão đại, nói đến Cừu Tất Chính là tôi muốn đánh ngay khi nhìn thấy anh ta rồi. Tôi chưa bao giờ thấy anh ta so với.." Hứa Bán Hạ đã khôngnois tiếp, bởi vì Cừu Tất Chính đã bước vào cửa với một chiếc túi nhỏ trên tay. Phùng Thái Thái không để ý đến anh ta, cô ta liếc nhìn anh ta một cái rồi hất cằm ra, ý nói rằng tất cả đều đang ở bên trong, anh ta vào trong nói chuyện đi.

Cừu Tất Chính vội vàng mỉm cười bước vào phòng họp nhỏ với thái độ chưa từng thấy, ngay cả tấm lưng vốn đã thẳng như đang diễn kinh kịch Bắc Kinh cũng có vẻ hơi cong lên. Nhưng ngay cả khi anh ta ở mức tồi tệ nhất, chiếc túi anh ấy mang theo được thay thế bằng kiểu dáng mới nhất hiện nay, quần áo vẫn là hàng cao cấp và hợp thời trang.

Cừu Tất Chính ngồi xuống, cùng Phùng Ngộ nói về một vài ý tưởng mà Hứa Bán Hạ mới nghĩ ra, không ngờ Cừu Tất Chính lại nói: "Có người vừa đến để ký hợp đồng với nhà máy này của tôi, giá cả cũng phải chăng. Tôi nghĩ cũng được. Tôi sẽ lôi đống thiết bị mới mua đi tìm chỗ đặt mới, sau này khi nào sử dụng lại cũng yên tâm hơn."

Hứa Bán Hạ và Phùng Ngộ nhìn nhau, ngay cả trong môi trường lạnh lẽo như vậy, khuôn mặt của Phùng Ngộ lại đỏ lên, trên đầu lộ ra lửa giận. Hứa Bán Hạ đá anh ta một cái, cười với Cừu Tất Chính: "Đó là chuyện tốt. Tương lai, Cừu tổng có thể làm công chức. Nhưng nếu anh trở thành công chức, hội nghị hiệp thương chính trị có còn tìm anh đi họp không?"

Cừu Tất Chính sững người một lúc, lúng túng cười: "Tổng tuyển cử hội nghị hiệp thương chính trị vẫn còn sớm. Thôi, anh Phùng tôi sẽ tự chọn người phụ trách công ty của chúng tôi.

Phùng Ngộ không nhịn được nữa, vỗ bàn nói:" Khiếp thật, tôi không lấy được tiền, cũng đã mời trợ lý giúp anh vậy mà anh lại từ chối thẳng thừng. "

Hứa Bán Hạ cười nói:" Phùng tổng, hãy nhường cơ hội lại cho Cừu tổng đi. Sau khi anh ta ký hợp đồng với nhà máy, sau này cũng sẽ không có cơ hội làm anh cả nữa đâh. Hôm nay sẽ cho anh ta một cơ hội khác. Đây là một cơ hội hiếm. Làm nhiều hơn một kế còn đỡ hơn ít một kế.

Lúc này, mặt Cừu Tất Chính đỏ bừng như dao, anh ta cay đắng liếc nhìn Hứa Bán Hạ, cũng không thể phản bác, biết rằng nếu đánh nhau với Hứa Bán Hạ sẽ không tốt, lập tức ho khan một tiếng, xoay người rời đi.

Hứa Bán Hạ lại đuổi theo: "Tôi khuyên Cừu tổng nên tìm hiểu lý lịch rõ ràng của chủ thầu, đừng lấy nhầm người do Ngũ Kiến Thiết chỉ định, nhà máy của anh cuối cùng sẽ rơi vào tay Ngũ Kiến Thiết, còn anh sẽ phải làm lại từ đầu. Anh ta sẽ cưỡi trên đầu anh đó."

Cừu Tất Chính không nói một tiếng, sau khi lên xe liền đóng cửa xe lại, khí thế rất hào hùng.

Phùng Ngộ chỉ có thể lắc đầu nói: "Phí, đúng là ngu hết thuốc chữa, tôi không giúp anh ta nữa. Béo à, có thể đúng như cô nói, chủ thầu này là người của Ngũ Kiến Thiết."

Hứa Bán Hạ nói: "Không phải Ngũ Kiến Thiết, cũng cách tầm tay của Ngũ Kiến Thiết không xa. Anh nghĩ thử xem, sẽ được bao nhiêu ngày? Dù anh là người trong cuộc, người muốn giao kèo cũng phải suy nghĩ, cùng tìm hiểu thêm về Cừu Tất Chính và Quách Khải Đông. Kể từ khi chuyện của Quách Khải Đông xảy ra, một số người đã đến yêu cầu ký hợp đồng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, theo sự xuất hiện của Cừu Tất Chính nên vấn đề này cực kỳ liên quan. Không phải Ngũ Kiến Thiết, vậy còn ai nữa? Có một khả năng khác là Quách Khải Đông đủ can đảm. Thậm chí có thể Ngũ Kiến Thiết đã dám khiêu khích anh ta và bí mật gọi một đại lý ra để ký hợp đồng với nhà máy. Nếu không làm theo có thể Ngũ Kiến Thiết sẽ đưa anh ta trở lại tù? Anh à, chúng ta phải nghĩ khác đi."

Phùng Ngộ cau mày càng sâu, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Nhất thời tôi không nghĩ ra được cái gì hay cả, tới bước nào hay bước nấy đi. Béo Béo, cô vất vả rồi. Hãy nghĩ ngơi đi. Coi như đây là tin tốt đi, rắc rối tạm thời sẽ không đến đâu."

Hứa Bán Hạ chỉ ra rất thẳng thắn: "Anh à, nếu thật sự là Ngũ Kiến Thiết hốt được thầu, Cừu Tất Chính sẽ làm theo những lời anh ta nói. Chỉ cần anh ta nhìn thấy thị trường, sẽ nhanh chóng yêu cầu thiết bị của Cừu Tất Chính xuất xưởng. Cừu Tất Chính đã lên ngựa rồi thì không thể xuống được nữa. Ít nhiều đổi lại được một ít tiền cũng là chuyện tốt. Bằng không, hàng anh ta bán cho tôi coi như rác sao?"

Phùng Ngộ lại cầm bút bi "Cạch cạch", nghiêm mặt suy xét hồi lâu, đột nhiên hai tay vất vả, búng bút một cái "bốp", ném xuống bàn, nói: "Không có gì to tát, bắt đầu từ hôm nay. Chỉ cần xoay chuyển công việc kinh doanh và tập trung vào khu vực bên ngoài thành phố. Dù không hợp tác cùng Ngũ Kiến Thiết thì sao chứ?"

Hứa Bán Hạ thấy Phùng Ngộ không vui, vì vậy cô ngồi với anh ta nói về thị trường phía bắc. Khi Phùng Ngộ bớt tức giận hơn một chút, cô mới đứng dậy và rời đi. Trên đường đi, Hứa Bán Hạ liên tục cho rằng việc nâng ngưỡng trang bị là thực sự cần thiết. Giống như Phùng Ngộ, khi thị trường tốt, mọi người đổ xô mà đi lên, không có nhiều thời gian để sản xuất thành phẩm, rồi bán cho nhau giá rẻ, sẽ không bao giờ có thể vun đắp cho nhà máy tiếp theo. Không giống như Ngũ Kiến Thiết, người có xuất phát ở đỉnh cao và vốn đầu tư lớn, ít người cạnh tranh với anh ta, vì vậy anh ta có thể ngồi một cách an toàn, thư thái. E rằng Phùng Ngộ chơi mạt chược mỗi ngày cũng là một chuyện tốt, nhưng điều này sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Cái lỗ đã bị xé toạc, sẽ không có hồi kết.

Vì vậy, Hứa Bán Hạ gần như chắc chắn hơn vì cô đã có lợi thế về thiết bị đầu cuối, cô không được vội vàng bước tiếp với thiết bị công nghệ thấp. Các sản phẩm cồng kềnh và kỹ thuật ở vùng ven biển. Đảm bảo phát huy tối đa lợi thế của vận chuyển giá rẻ. Dựa vào sự hiểu biết của cô về ngành sản xuất công nghiệp, Hứa Bán Hạ nhanh chóng đưa ra danh sách trong đầu, đó là một loạt sản phẩm đáp ứng được mong đợi của cô. Kết quả là một lần nữa, do thiếu tập trung trong lúc lái xe, cô đã điều khiển xe ở vành đai xanh.

Trong một buổi tụ tập nhỏ với một vài người bạn ở ngân hàng vào buổi trưa, một cuộc điện thoại gọi đến, Hứa Bán Hạ nhìn nó, nói: "Đồng cát"? Hứa Bán Hạ suy nghĩ, hóa ra là Đồ Hồng, người đàn ông cơ bắp mặt ngọc, đã bị cô đánh ở Bắc Kinh, cô cười thành tiếng, sau đó bấm máy trả lời. Thì ra Đồ Hồng rất muốn qua đây đi công tác, buổi tối trên máy bay đã nhờ Hứa Bán Hạ giúp anh ta đặt phòng, Hứa Bán Hạ đã. Chuẩn bị tiền đầy ví để chiêu đãi. Đặt điện thoại xuống, Hứa Bán Hạ cười và kể cho mọi người nghe về trải nghiệm của cô ở Bắc Kinh, mọi người đều bật cười.

Ai nói đánh nhau thì không được mời đối thủ ăn cơm, mỗi ngày Hứa Bán Hạ chỉ ngâm mình trong nhà hàng để ăn trưa và ăn tối, bảo mẫu ở nhà hầu như không phải đợi cô về nhà ăn cơm. Tuy nhiên, vì phải ra sân bay đón người nên Hứa Bán Hạ gần như không uống rượu vào buổi tối, đi sớm về muộn, không xuống xe, nhờ bảo mẫu mở cửa thả Phiêu Nhiễm ra, cô mang theo Phiêu Nhiễm đi sân bay. Cao Dược Tiến đã từng nói chuyện với cô về việc thuê vệ sĩ qua điện thoại. Cô tự hỏi liệu anh ta đã có vệ sĩ chưa. Hứa Bán Hạ là một người có kỉ năng cao, tài sản ròng của anh ta kém hơn nhiều so với Cao Dược Tiến. Anh ta nghĩ rằng chỉ cần mang theo Phiêu Nhiễm là đủ. Phiêu Nhiễm thích nhất là hóng mát nên khi lái xe đi chơi nên mùa hè Hứa Bán Hạ không bật điều hòa, hai bên cửa sổ xe phải hạ xuống để tiện cho Phiêu Nhiễm ngắm cảnh.

Khi tôi gặp Đồ Hồng trong một khách sạn ở Bắc Kinh, cô chỉ cảm thấy xấu hổ, hôm nay thấy anh ta bước ra với hành lý của anh ta. Hứa Bán Hạ cảm thấy cần phải tránh xa anh ta ba thước, để không trở thành kẻ lót đường cho anh chàng đẹp trai và để một đám con gái tiếc rẻ anh chàng đẹp trai cho đến khi nôn ra máu. Dường như Bắc Kinh đã đánh giỏi, trút được tiếng thở dài bệnh tật cho những người dân lao động mờ mịt dưới bầu trời.

Đồ Hồng vừa ra khỏi sân bay liền đảo mắt tìm người, nhưng phong thái cũng khá, chỉ đảo mắt một cái, không giống như mấy người ngoẹo cổ theo gió thời tiết. Hứa Bán Hạ nhìn thấy, cô chỉ sải bước đi tới, biết rằng nếu cô vẫy tay hoặc hét lớn, nhất định sẽ bị Đồ Hồng trêu chọc trong lòng. Loại công nhân cổ trắng có chút địa vị này đều có suy nghĩ khác thường, người nhiều tiền hơn là người mới nổi, người ít tiền là tiểu nông.

Đồ Hồng đã sớm nhìn thấy Hứa Bán Hạ, hai mắt sáng lên, sải bước đi tới, Hứa Bán Hạ cũng không dừng lại, dẫn anh ta đến bãi đậu xe dưới hầm, đồng thời giao cho anh ta chìa khóa khách sạn trên tay: "Thấy anh đã đến muộn nên tôi đã lấy phòng cho anh, như vậy thì khi vào anh không cần làm thêm thủ tục. Anh có muốn tôi dùng bữa tối không?"

Bất quá, Đồng cát rất vui vẻ đáp lại: "Được rồi, chỉ chờ câu đó của cô thôi. Lần này tôi đi công tác, công ty cũng không có đưa tiền ăn."

Hứa Bán Hạ không nhịn được cười: "Anh sẽ không vô liêm sỉ như vậy chứ? Được rồi, sáng mai tôi sẽ mang đồ ăn sáng cho anh, anh có muốn ăn bánh quẩy hay cơm và bánh bao đậu không?" Hứa Bán Hạ lại cười khi nghĩ về "Đồng cát" trong bánh bao nhân đậu*.

*[沙包: Đồng cát

豆沙包: Bánh bao nhân đậu]

Đồ Hồng chưa bao giờ nghĩ rằng Hứa Bán Hạ đã đặt tên anh ta là Đồng cát trên điện thoại di động, cảm thấy Hứa Bán Hạ dường như không phải cười vì được ăn bánh quẩy. Tuy nhiên, bởi vì anh ta đẹp trai, nên thường được chào đón bởi các cô gái ở khắp mọi nơi, không có gì lạ khi bên cạnh anh ta thường có các cô gái mỉm cười đặc biệt hạnh phúc. Thật đáng tiếc khi một cô gái có tính cách như Hứa Bán Hạ lại không thể được miễn nhiễm: "Không thể ăn đơn giản như vậy được không? Cô sẽ không cho tôi ăn một bữa ăn kiêng đúng không?"

Hứa Bán Hạ nở nụ cười, biết anh ta sẽ không hiểu, lên xe, nhìn về phía Đồ Hồng đang đọc danh bạ trong điện thoại: "Anh biết ta vì sao nói đến bánh bao nhân đậu là tôi không nhịn được rồi đúng không?"

Đồ Hồng nhìn thấy hai chữ này dưới ánh đèn nóc xe ô tô không sáng, liền hiểu ý, đang định cười, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó "xẹt" quanh cổ, khẽ quay đầu lại, liền nhìn thấy một cái đầu chó, mắt của nó đã xem xét kỹ lưỡng anh ta. Cô thực sự cảm thấy buồn cười trong lòng, tại sao Hứa Ban Hạ này chẳng giống phụ nữ chút nào, đến lúc ra ngoài còn phải dắt theo một con chó to. Vị thần này nhất định bị con chó làm cho sợ hãi, cười nói: "Cô còn trò gì nữa, đem ra hết đi. Tôi biết nhổ một cây răng là không dễ dàng chút nào."

Hứa Bán Hạ nghe có vẻ vui vẻ, nhưng không ngờ sự nổi tiếng của Đồ Hồng cũng không cao. Cô cười nói: "Tôi lấy chìa khóa phòng khách sạn trước rồi, nhưng không phải để trong một chậu hoa. Anh có thể thử truy tìm kho báu trong căn phòng bí mật khi ban đêm không ngủ được."

Đồ Hồng liếc nhìn cảnh đêm bay qua cửa sổ xe, mỉm cười: "Loại trò chơi nhỏ này không phải cô đã chơi rồi chứ. Chẳng qua tôi ngại trong phòng có hàng ngàn bông hồng." Cái gì cũng được. Anh ta chỉ không thể chơi được với Phiêu Nhiễm đang xoay quanh bên cạnh: : Con chó này tên gì? Kỹ năng của cô còn thêm con chó này nữa, ai nhìn cũng phải sợ đấy. "

Hứa Bán Hạ cười, nói:" Con chó này là giống chó chăn cừu Đức, gọi là Phiêu Nhiễm. Nó có màu vàng đỏ giống như màu tóc sau khi tẩy nhuộm của các cô gái. Vài tháng sau, một vòng lông mới mọc ra. Màu sắc phù hợp với bụng màu vàng của chó chăn cừu Đức và đen trở lại. Cũng lạ khi đi vào cửa Phiêu Nhiễm luôn nhìn theo màu tóc của mấy cô gái. Còn nắm đấm của tôi, chỉ có ích khi đánh một nhân viên văn phòng như anh thôi. Này, anh không sợ tôi kéo anh đến một nơi xa lạ để hãm hại sao? "

Đồ Hồng cười nói:" Cô lái xe đến đường quanh co, tôi tự nhiên sẽ động thủ, cô đừng quá bất cẩn nha. Tối nay mời tôi ăn cái gì? "

Hứa Bán Hạ nói một cách kỳ lạ:" Anh rất muốn ăn bữa tối sak? Không sao, anh muốn ăn gì? Anh chọn đồ ăn Trung Quốc, đồ ăn phương Tây, đồ ăn cao cấp hay các quán ăn bình thường. Có thể nói với tôi? "Đồ Hồng không phải là bạn tốt nhiều năm của cô, gặp mặt cũng không nói nhiều, nói đến tửu lượng càng sớm càng tốt, nhất định sẽ có nhiều câu hỏi được đặt ra.

Đồ Hồng phải nói tuy Hứa Ban Hạ hành động bất ngờ, nhưng cô thực sự rất thông minh, cô là một con ma thông minh khi nắm được đuôi của anh ta:" Chỉ cần tìm một nơi yên tĩnh và sạch sẽ hơn, miễn là thuận tiện nói chuyện. Tôi có một số câu hỏi dành cho cô. "

Hứa Bán Hạ nhăn nhó, cười hỏi:" Luật sư, nói chung tính phí như thế nào? Ví dụ, một giờ hẹn với anh tính phí bao nhiêu? Ngược lại, nếu anh hỏi tôi hay hẹn gặp mặt, ý anh có phải là giá như những người khác không? Anh phải quyết định nói cho tôi biết giá đó có phù hợp hay không. Nếu giá tốt thì tôi giúp anh tìm người hiểu nhé. "

Đồ Hồng từ lâu đã đoán được Hứa Bán Hạ sẽ không thành thật đồng ý, cho nên cô thật sự chơi đùa anh ta. Anh ta cười nói:" Cô nói cho tôi biết giá tâm lý của cô đu, sau đó tôi sẽ điều chỉnh độ khó của câu hỏi cần tham khảo ý kiến của cô. Chúng ta sẽ theo dõi thị trường ".

Hứa Bán Hạ nhịn không được, nhưng mỉm cười:" Tôi biết nói chuyện với luật sư sẽ không hề rẻ, vì vậy tôi sẽ hành động khi nào đến lúc cần phải hành động. "

Đồ Hồng thực sự tò mò, anh ta đã từng suy nghĩ tại sao Hứa Bán Hạ lại muốn anh ta béo, có lý do cũng không thành vấn đề, nhìn tổng thể thì chỉ đơn giản là một thảm họa. Vì vậy, anh ta cười nói:" Ngày đó cô không đồng ý với tôi, không có khả năng là tôi lợi dụng những lời nói của cô, có thể tức giận đến ngượng ngùng. Tôi vẫn không hiểu tại sao cô lại chọn tôi. "

Hứa Bán Hạ cười nói:" Không có gì khác, tôi rất khó chịu khi thấy người đẹp trai như vậy. "

Đồ Hồng lại chỉ biết cười trừ, còn biết nói cái gì nữa? Hứa Bán Hạ thậm chí còn không nói cho anh ta biết lý, cứ như vậy mà nói thẳng, Đồ Hồng thậm chí còn không có cơ hội đi sâu tìm hiểu. Liệu anh ta có còn biện hộ vì anh ta không đẹp trai và có người đẹp trai hơn anh ta không, tại sao lại làm vậy chứ? Nói trắng ra, đó là bởi vì tay chân của Hứa Bán Hạ ngứa ngáy, anh ta đã tình cờ dùng súng bắn trúng vào đúng lúc và đúng chỗ của cô, vì vậy anh ta rất vinh dự:" Ừm, dù sao, nếu lần này cô giải trí tốt, tôi cũng sẽ không truy cứu. Cô có biết Cao Dược Tiến không? "

Hứa Bán Hạ sững sờ một lúc, Luật sư Đồ Hồng hỏi Cao Dược Tiến để làm gì? Kiện tụng? Nếu là như vậy, cô chỉ có thể chiếu cố Lão Cao, thực xin lỗi Tiểu Đồ. Cô nói mơ hồ:" Câu hỏi của anh quá mức rồi, đang thử độ nhạy cảm với xã hội của tôi sao? Ở thành phố của chúng ta, ai mà không biết Cao Dược Tiến? "

Đồ Hồng cười nói:" Chẳng trách người ta nói doanh nhân có khứu giác nhạy bén và năng lực hoạt động mạnh nhất. Người khác có thể biết đến công ty của Cao Dược Tiến. Về phần Cao Dược Tiến là ai, có lẽ không có nhiều người biết. Cộng đồng doanh nghiệp ở Trung Quốc rất hiểu biết và hiếm. Nhiều doanh nhân đang làm việc trên một khu đất rộng một mẫu Anh của họ vì vậy đã từ bỏ nhiều cơ hội bắt mắt. "

Hứa Bán Hạ bị cái mũ trên đầu của Đồ Hồng làm cho bối rối, cho nên mới hỏi anh ta như vậy sao? Có phải chỉ để khoe thân phận đặc biệt của cô, anh ta có thể trực tiếp gọi Cao Dược Tiến bằng tên của anh ta, hoặc thậm chí có bất kỳ mối liên hệ nào không? Sẽ không hời hợt như vậy đâu. Nhưng cô không thể không nói rằng, mặc dù những gì anh ta nói là việc lớn, nhưng có một số sự thật trong đó chưa rõ ràng. Có thể làm gì cho sự nịnh hót của cô, không phải Đồ Hồng sẽ ra tay chỉ để miễn phí nhặt được, đúng không? Đó không phải là kiểu cổ trắng cao cấp của họ. Vì vậy, hãy cẩn thận, giả vờ cười mà không biết gì:" Mặc dù tôi hơi xấu hổ trước lời khen ngợi của anh, nhưng tôi vẫn có một chút xứng đáng. Cao Dược Tiến là thần tượng của tôi. Ngoài bất cứ điều gì khác ra thì tôi cũng biết rằng ông ấy có một cô con gái. "

Đồ Hồng cười cười, trong lòng hiện lên một tia khinh thường, nhiều người đều như vậy, khen là không chịu nổi, khen vài câu lập tức không biết bản thân tên họ là gì. Anh ta mỉm cười trên đường đi, nói:" Cao Dược Tiến đã đầu tư vào nhiều dự án ở thành phố của cô, phải không? Đã thực hiện một số dự án để gầy dựng hình ảnh chưa? "

Hứa Bán Hạ không biết Đồ Hồng là kẻ trung thành hay kẻ phản bội, nên đương nhiên sẽ không trả lời thẳng thắn câu hỏi của anh ta, cô chỉ ngốc nghếch hỏi:" Anh ta không phải chính phủ. Anh ta định làm dự án hình tượng gì? Trực tiếp trên CCTV để làm một vài quảng cáo là phải chăng nhất. Ah. "

Đồ Hồng nói:" Nếu cô không muốn nói về sự hiểu hiểu biết về cuộc sống, chẳng phải sẽ không thoải mái như đi dạo đêm sao? Chính phủ đang tham gia vào các dự án hình ảnh, có rất nhiều quan chức ích kỷ trong đó. Doanh nhân tham gia trong các dự án hình ảnh vì lợi ích riêng của họ. Xí nghiệp gia làm hình tượng công trình, tất cả đều là vì phong quang, nổi danh vì các bậc trưởng bối ở quê biết đến, đi ra ngoài người ta liền biết là ai, chủ động yên lặng né tránh, uy phong đến cỡ nào. "

Hứa Bán Hạ cười và nói:" Tôi đã thấy rất nhiều người giống như anh đang nói. Có hai ông chủ trong ngành của tôi, họ là những người thích tranh giành để trở thành lão đại. Đâu đến nỗi Vương Bất Kiến Vương. Một trong số họ thậm chí đã đến CPPCC. Trong hiệp hội tư nhân, khoe khoang về chính sách trong một thời gian dài với chúng tôi khi tôi trở về sau một cuộc họp. Tôi nghi ngờ rằng nếu hai người họ đạt được mục đích rồi bắt tay với Cao Dược Tiến, người dân trong thành phố nhất định sẽ đọc thuộc lòng câu danh ngôn của nhà hộ Cao. Cao Dược Tiến coi như không ra gì, cùng lắm là đưa một số tiền cho các chủ trương phúc lợi công cộng trong thành phố nhân danh công ty và đặt cho nó cái tên này thôi, cũng được coi như một quảng cáo rất linh hoạt. "

Đồ Hồng suy nghĩ một chút, gần như muốn những câu trả lời này, mỉm cười nói:" Có vẻ như Cao Dược Tiến là một người thực dụng. Tuy nhiên, những doanh nhân hỗn hợp với CPPCC không thể coi là rất vui vẻ, làm mọi thứ trong nước, trộn lẫn với địa vị chính thức và đi ra ngoài. Nói to hơn, chứ đừng nói đến làm quen với một số bạn bè trong phạm vi chính thức. Có những người ở CHDCND Triều Tiên rất dễ xử lý. "

Hứa Bán Hạ cười và nói:" Cũng có lý. Mới xảy ra chuyện CPPCC hỗn hợp đã gặp phải chuyện gì đó cách đây vài ngày. Với sự giúp đỡ của những người mà anh ta biết trong phạm vi chính thức, mọi chuyện đã được giải quyết dễ dàng. Nhưng đây vẫn là một lợi thế nhỏ. Thay đổi nó đến Bắc Kinh, thật là khủng khiếp. "Vừa nói, điện thoại đổ chuông, Hứa Bán Hạ phải nói hết những gì cô muốn nói trước khi sẵn sàng nhấc máy:" Ngũ tổng, môi nj j như vậy còn ăn chơi đàng điếm sao? "Âm thanh bên đối phương rất to rõ. Đó là một tiếng hát lớn và chuyển cao độ, có thể đoán được họ đang trong một phòng hát karaoke.

Ngũ Kiến Thiết ở đầu bên kia điện thoại hét lên:" Hứa Bán Hạ, đến ngay cái tủ đựng tiền, tôi sẽ tìm một con vịt cho cô, cả cái hòm đựng tiền là đẹp nhất. Nếu cô không đến, coi như là coi thường chúng tôi. "Giọng nói rung động núi non, ngay cả Đồ Hồng cũng có thể nghe rõ, trong nội tâm không nhịn được cười.

Hứa Bán Hạ cười nói:" Tôi vừa đón một người bạn từ sân bay, phải nói chuyện một chút. Hôm nay tôi sẽ không đến được. Tôi đang ở trong xe. "Vừa nói, cô vừa bấm còi.

Ngũ Kiến Thiết lớn tiếng nói:" Được rồi, cô không cần con vịt, có thể coi thường tôi cũng được, Triệu tổng cũng ở đây, lúc nào cô cũng có thể tới, đúng không? "

Hứa Bán Hạ cảm động trong lòng, không biết Triệu Lũy và Ngũ Kiến Thiết cùng nhau làm cái gì, ngẫm lại thì đúng, hiện tại QuáKhải Đông đang đi theo Ngũ Kiến Thiết. Nếu Quách Khải Đông mời anh ta, Triệu Lũy sẽ không từ chối tham dự. Chỉ là, tên cướp Ngũ Kiến Thiết luôn lo lắng về Triệu Luyc, bây giờ Triệu Lũy mất đi thực lực, không biết anh ta có nói ra nỗi hận đang kìm nén trong lòng trước đây không? Hơn nữa, nghe giọng điệu, dường như anh ta say lắm rồi. Hứa Bán Hạ rất muốn đến, trong lòng kích động, liếc nhìn Đồ Hồng bên cạnh, nói với Ngũ Kiến Thiết:" Ngũ, Ngũ tổng, chờ một chút, tôi xin phép bạn của tôi xem có thả tôi đi không. "Sau đó nói với Đồ Hồng:" Họ đang tụ tập bạn bè trong ngành, có hứng thú đi cùng không? "Đồ Hồng lắc đầu cười:" Tôi về nghỉ ngơi đi, sẽ có rất nhiều thứ phải làm vào ngày mai. "

Ngũ Kiến Thiết nghe vậy không hiểu sao, lạ lùng kêu lên:" Hứa Béo, cô không muốn thể hiện tình yêu của cô với bạn bè sao, tất cả đàn ông ở đây, cô muốn nghĩ rằng một con vịt là không đủ. Chúng tôi sẽ để cô chọn bất cứ điều gì cô muốn. "

Hứa Bán Hạ cười nói:" Được rồi, tiễn bạn tôi đi khách sạn rồi sẽ qua ngay. Giúp tôi canh vịt đừng để nó bay. "Đặt điện thoại xuống, cô cười nói với Đồ Hồng:" Chúng tôi là những doanh nhân nhỏ, chúng tôi nói chuyện phiếm vậy đó. Nhìn lần đầu, đừng ngạc nhiên. "

Đồ Hồng nghĩ thầm:" Trời ạ, cô thật sự đang tìm vịt sao? "Anh ta không dám hỏi, cũng không muốn hỏi, chỉ cười nói:" Uống xong rồi, mọi người nói nhiều một chút cũng được. "

Hứa Bán Hạ suy nghĩ một chút rồi hỏi:" Anh là luật sư. Tôi muốn hỏi anh một câu. Người được tại ngoại trong điều kiện nào sẽ bị hủy bỏ? Ngoài ra, có nhiều cơ hội quản chế đối với tội phạm kinh tế không? "

Đồ Hồng nói:" Không có quy tắc nào. Tùy theo tính chất của vụ án. Nếu thuận tiện, tốt hơn hết cô nên giới thiệu tình hình chung. "

Hứa không do dự nhiều, thay thế tên thật bằng ABC và giới thiệu ngắn gọn về công việc của Quách Khải Đông. Cuối cùng, cô nói:" Người đàn ông này thực sự xấu tính. Tôi đã nhìn anh ta được tại ngoại. Anh ta vẫn hung hăng như vậy, trong cuộc sống thì không có mấy ai thích anh ta. Tôi muốn giúp một người bạn thôi. "

Đồ Hồng suy nghĩ một chút rồi nói:" Tôi có thể lập tức cho cô một ít kế hoạch, nhưng hiện tại không phải luật sư kiện tụng, những thứ tôi nói có lẽ không khả thi lắm. Tốt hơn là chờ một đêm. Tôi sẽ làm lại một vụ kiện tương tự ngay hôm nay. Hãy liên hệ với bạn của cô và đưa ra giải pháp tốt nhất cho anh ta. "

Hứa Bán Hạ không ngờ câu trả lời của Đồ Hồng lại nghiêm túc như vậy, vội vàng nói:" Cám ơn nha, bù lại tôi sẽ phục vụ anh làm tài xế miễn phí mấy ngày ở thành phố này. "

Đồ Hồng cười nói:" Tốt nhất cô nên mời tôi đi ăn cơm. Tôi nghe nói hải sản bên cô đặc biệt ngon. Tôi nghĩ nếu có người địa phương cho tôi lời khuyên thì nhất định có thể ăn được tinh hoa ẩm thực ở đây. "

Hứa Bán Hạ vỗ tay lái nói:" Cũng được một câu dễ nghe. Sáng mai tôi đưa anh đi ăn mì cá vược vàng."Vì vậy hai người hẹn sáng mai gặp mặt.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.