Giây phút cái tên này được thốt ra từ miệng Cố Man Châu, cả Bùi Nghiêu lẫn Chương Lâu đều kinh ngạc.
Bùi Nghiêu nhíu chặt đôi lông mày lưỡi mác, lần nữa nhìn thật kĩ cô gái nhỏ trước mặt, trong lòng bỗng nhiên gợi lên suy nghĩ kì lạ về nhân duyên.
Anh nhếch môi, tự nhẩm lại cái tên Tư Truy. Thì ra cô gái năm xưa từng khiến anh đi tìm lại chính là cô?
Thực ra trí nhớ của anh không tốt đến nỗi nhớ được một người không gặp từ ba năm trước, nhưng bởi vì chuyện này có liên quan đến chiếc cài áo, cho nên khi nghe lại, anh mới có thể nghĩ ra dễ dàng như thế.
Khoảnh khắc Tư Truy thẳng thắn đối diện với người đàn ông, trong mắt chỉ kịp lóe lên một tia trầm trồ sau đó liền cúi rạp đầu. Căng thẳng siết lấy quai túi xách, cô nghiêng người nói nhỏ với Cố Man Châu.
"Chị có biết anh ta là ai không?"
Cố Man Châu giữ vững nụ cười gượng gạo trên môi, huých nhẹ vai cô một cái như trách móc: "Em không coi tin tức sao? Đây chính là Bùi tổng, đồng thời cũng là chủ thuê chúng ta hôm nay."
Tư Truy gật gù, nghe xong tâm trạng càng lúc càng căng thẳng hơn. Cô kéo tay Cố Man Châu muốn rời đi, nhưng lại cầm hụt cánh tay cô nàng.
"Chị..."
Khẽ khàng kêu lên, giọng nói đè nén như sợ người khác nghe thấy.
Bùi Nghiêu trông thấy toàn bộ biểu cảm cùng bàn tay ngượng ngùng của Tư Truy, lại nhìn hai vành tai phớt hồng, anh hắng giọng phá vỡ bầu không khí lúc này.
Chầm chậm lên tiếng: "Chương Lâu, đi thôi!"
Nói rồi, anh vòng sang bên cạnh, bước vượt qua người Tư Truy. Thời điểm anh đi ngang liền mang theo một làn gió nhẹ phảng phất mùi nước hoa dìu dịu.
Trái tim Tư Truy đập bùm bụp một cách không hiểu thấu, nhịp thở dần trở nên hỗn loạn.
Cố Man Châu liếc mắt nhìn theo, ánh mắt sáng ngời rồi tặc lưỡi: "Không hổ là Chủ tịch của Các Như Hương, quá sức phong độ!"
Ngừng một chút, thấy vẻ mặt Tư Truy thơ thẩn, lập tức dùng hai tay bưng mặt cô lên: "Cục cưng, em có sao không?"
Tư Truy hoàn hồn, cô ngước mắt, đột nhiên bĩu môi nhỏ không vui: "Chị Châu, tại sao chị lại đẩy em?"
Vừa rồi đụng phải anh ta cô sợ hãi chỉ muốn chạy trốn, ý nghĩ đầu tiên bật ra cũng chính là chạy trốn! Bản tính cô có chút nhút nhát, đặc biệt khi tiếp xúc với người lạ lại giàu như anh ta, nỗi sợ không tên cứ thế bùng lên. Nếu phải bồi thường gì đó, có lẽ cô sẽ chết vì không đủ tiền mất... Thật may, anh ta cũng dễ tính cho qua.
Cố Man Châu lắc mặt Tư Truy, nói cho cô tật xấu của mình. Tất nhiên, cô nàng đã biết lỗi rồi, cô cũng không nỡ trách thêm làm gì nữa.
Quay người bước tiếp, Tư Truy bỗng hỏi: "Sao lúc nãy anh ta nghe tên em rồi đi thế?"
"Phải ha!" Cố Man Châu suy tư vài giây, bắt đầu phát huy trí tưởng tượng trời ban. "Tư Truy à, chị có linh cảm... Bùi tổng đã ghi thù với em rồi đó!"
"Ghi thù sao? Em bình thường như vậy, chắc là không đâu..."
Đến lời này cô còn thấy không tin nói gì Cố Man Châu. Cô nàng cười xấu xa: "Lần sau anh ta sẽ hỏi ông chủ của chúng ta, ở đây ai tên là Tư Truy thì bước ra. Lúc đó, cưng à, em thảm rồi!"
Nghe là biết rõ trêu đùa, có điều Tư Truy lại một mực tin, hơn nữa còn hoang mang trong lòng. Cô cũng nghe qua ít nhiều chuyện giới hào môn lợi dụng chức quyền chỉnh đốn những người thấp cổ bé họng như mình, cô thực sự không hy vọng bản thân sẽ trở thành đối tượng tiếp theo.
Tư Truy chạy nhanh về phía trước, đôi mắt đảo quanh tìm kiếm bóng người. Cố Man Châu thở dài, bước đến vỗ vai cô, lấy lại vẻ nghiêm túc của một đàn chị.
"Đừng lo, chị đùa thôi! Nhìn anh ta không có ý tốt nhưng tuyệt đối cũng không có ý xấu. Hỏi tên... chắc chỉ là do thói quen."
Mặc dù Cố Man Châu cũng nơm nớp lo sợ Tư Truy bị để mắt đến, nhưng thấy cô cuống cuồng như vậy thì chỉ có thể an ủi. Dẫu sao mới gặp một lần, người bận rộn như Bùi Nghiêu lấy đâu ra tâm trí mà nhớ bọn họ?
Tư Truy nghệt mặt ra, điện thoại trong túi bất chợt reo vang. Cô nhìn dãy số đã quen thuộc đến nằm lòng, mi tâm cau nhẹ, do dự một lát liền bấm nhận.
Chiếc điện thoại đã cũ nên thao tác có chút khó khăn, là một chiếc điện thoại thế hệ mấy chục năm về trước chứ không phải loại phổ biến như bây giờ.
Âm thanh từ đầu dây bên kia truyền đến cực kì ồn ào, Tư Truy thấp giọng gọi: "Ba, con nghe đây!"
Trịnh Nhất ú ớ kêu, giọng lè nhè bởi vì uống quá nhiều rượu.
"Tháng này tao hết tiền rồi, mày gửi thêm cho tao đi!"
"Sao lại hết nhanh như vậy? Con vừa gửi vào hai tuần trước mà, rốt cuộc ba dùng vào chuyện gì rồi?" Tư Truy bất mãn trước đòi hỏi quá đáng của ông ta, sức lực gần như bị rút kiệt. Cô nói lên nghi hoặc của mình: "Ba lại đi đánh bạc đúng không?"
"Mẹ mày, tao làm gì còn phải báo cáo với mày hả?!"
Trịnh Nhất bị nói trúng tim đen thì nổi cáu, ông ta ngoái đầu nhìn đám người đang chơi cược tiền, khát khao muốn chơi tiếp thôi thúc ông ta mở miệng quát lớn.
"Bảo mày gửi có ít tiền thôi mà cũng không xong! Đồ con gái ăn hại!"
"Ba biết trên này kiếm tiền khó thế nào không? Con sẽ không gửi, ba tự lo liệu đi!"
Tư Truy hùng hổ khước từ, cô quyết đoán dập máy nhưng lại lặng lẽ rơi một giọt nước mắt.
Cố Man Châu ôm cô vào lòng, không gặng hỏi cũng chẳng hề nói lời nào. Tuy không biết rõ hoàn cảnh của Tư Truy nhưng thông qua một số điều mà cô quan sát, kể cả cuộc đối thoại vừa rồi, hình như Tư Truy khá là khổ.
Ngoài mặt Tư Truy cứng cỏi nói Trịnh Nhất tự lo liệu, nhưng thực chất lại rất quan tâm tới ông. Lỡ như ông đang cần tiền gấp thì sao? Nếu cô không gửi, ông xảy ra mệnh hệ gì, cô áy náy cũng không kịp.
Tư Truy lau nước mắt, vóc dáng thoạt nhìn yếu ớt. Cô nhìn Cố Man Châu, vẫy vẫy tay: "Chị về trước đi, em xử lý chuyện riêng một chút."
"Tiểu Truy..."
"Em không sao mà."
Tạm biệt Cố Man Châu xong, Tư Truy mới lật đật trở về nhà trọ, chuẩn bị tiền nong gửi cho Trịnh Nhất.
Ở một phía, Bùi Nghiêu nhìn bóng lưng cô đến khi khuất dạng, chậm rãi thu hồi tầm mắt. Ban nãy vẫn không có vấn đề gì, sao mà loáng cái đã khóc rồi?