Một đêm buồn tủi đi qua để lại sự uể oải trong tâm hồn cô. Tư Truy dậy sớm đánh răng, rửa mặt, lấy tinh thần rồi lên đồ ngay ngắn đi làm. Vết bầm bên mắt đã đỡ hơn đôi chút, cô thong thả khoác balo lên, bắt xe bus đi đến Bùi gia.
Hiện chưa ai thông báo cho cô biết việc thu xếp chỗ ở thế nào, cô cũng không hy vọng gì. Bởi lẽ bọn họ chỉ cần cô vào mỗi bữa ăn, nếu trực tiếp ở lại thì cũng không tiện. Hơn thế nữa, Bùi gia cũng đâu giống những nơi khác, có thể nói được vào đây làm cô đã rất may mắn rồi, còn mơ ước gì cao xa nữa?
Sau khi bấm chuông cửa và chờ một phút, nhanh chóng có người hầu ra mở cửa cho cô. Tư Truy lịch sự chào hỏi, thấy bác quản gia đang tỉa cây cảnh trước nhà liền niềm nở nói: "Cháu chào bác ạ!"
"Tư Truy đấy à? Đến sớm thế cháu?" Quản gia Lâm cười hiền hậu, nếp nhăn hai bên khóe mắt cho thấy tâm trạng ông rất tốt.
Tư Truy nhìn lưỡi kéo điêu luyện của ông tỉa từng cành cây, trong lòng không khỏi trầm trồ khen ngợi. Những người ở Bùi gia quả nhiên không ai tầm thường, ngay cả một quản gia cũng có tài năng riêng biệt. Cô mỉm cười, lễ phép nói: "Vâng, vậy bác bận đi ạ, cháu vào làm bữa sáng cho mọi người..."
Nhìn bóng lưng cô gái nhỏ, quản gia Lâm gật gù, tiếp tục chuyên chú tỉa cây.
Căn bếp sang trọng, sáng sủa không có một ai, Tư Truy là người đầu tiên đặt chân vào đây hôm nay. Cô không chậm trễ đeo tạp dề vào, mở tủ lạnh chọn nguyên liệu làm bữa sáng. Một bữa sáng lành mạnh, đầy đủ chất dinh dưỡng cần có sự kết hợp giữa những đồ ăn giàu protein không đường, cho nên loại bánh crepe yến mạch cùng với sữa tươi không thể phù hợp hơn nữa.
Trộn bột xong Tư Truy bắt đầu bắc chảo lên bếp, đổ một lớp mỏng mịn, chờ 30 giây cho chín đều một mặt thì mới lật. Bùi Phưởng vừa mới ngủ dậy, cô nàng đứng ở chân cầu thang cũng có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng khắp nhà, lập tức tỉnh cả ngủ.
Bùi Phưởng vươn vai đi đến nhà bếp, lẳng lặng tựa cửa quan sát tác phong chuyên nghiệp của Tư Truy. Chỉ thấy khi bánh đã vàng, cô như có một chiếc đồng hồ đếm thời gian, canh chuẩn thời điểm lật bánh. Trong lúc đó, một tay cô đập trứng gà, cẩn thận chiên từng quả một ở nhiệt độ vừa phải, khiến cho trứng đạt độ chín tuyệt hảo mà không bị cháy.
Không kiềm được nữa, Bùi Phưởng long tong lại gần, hai mắt dán chặt vào những thành phẩm vừa mới ra lò. Tư Truy sửng sốt nhìn cô nàng, cười nhẹ bảo: "Tiểu thư, cô đợi một lát, tôi sắp xong rồi."
Bùi Phưởng không hài lòng với cách xưng hô xa lạ này, cô nàng nghiêm túc chấn chỉnh: "Chị đừng gọi em như vậy, cứ gọi em Tiểu Phưởng là được."
Tư Truy lắc đầu: "Tôi chỉ là một đầu bếp, giữa chúng ta có phân vai vế, cấp bậc, sao tôi có thể không để tâm chứ?"
Lời cô nói không sai, nhưng mà Bùi Phưởng không chịu. Nghĩ nghĩ, cô nàng mở miệng: "Bình thường chị muốn gọi em thế nào cũng được, còn những lúc chỉ có hai người chúng ta thì chị nhất định phải nghe theo em!"
"Nhưng..."
"Chị không được phép từ chối! Đây là yêu cầu!"
Bùi Phưởng cắt ngang ý định phản bác của Tư Truy, để cho bầu không khí bớt phần ngượng nghịu, cô nàng vô tư xé một miếng bánh cho vào miệng. Bánh mềm, đặc biệt thơm mùi yến mạch, vị ngọt tự nhiên có phần giống những chiếc bánh mà cô hay ăn bên Mỹ.
Ánh mắt lấp lánh nhìn vào quả trứng ốp la xèo xèo trên chảo, Bùi Phưởng vô cùng nóng lòng muốn thử. Tư Truy vừa đặt ra đĩa, cô nàng liền liếc qua cô ý muốn hỏi có thể ăn không. Thấy cô mỉm cười, cô nàng mới yên tâm cầm đũa nếm thử. Bên cạnh có bánh mì vuông nướng vừa mới xong, nhẹ nhàng quệt một cái lên lòng đỏ trứng, hương vị đặc trưng lan tỏa ngập trong khoang miệng. Cảm giác thật ngon khó tả, đầu lưỡi nếm lấy cái béo hòa quyện cùng một chút tanh nhẹ của trứng, lòng đỏ mềm mại chảy ra như kim sa, vàng cam óng ánh.
Bùi Phưởng bày ra vẻ mặt mãn nguyện, thú thực cô chưa bao giờ được ăn bánh mì với trứng mà ngon đến thế. Nếu như còn ăn tiếp, vậy thì không biết lát nữa cô có còn bụng để ăn không đây.
Lúc này, mọi lễ nghi, gia giáo phiền toái của con nhà giàu đều bị cô vứt ra sau đầu, cũng mặc kệ kế hoạch giảm cân vừa lập ra tối hôm qua. Thái độ hòa nhã, thân thiện của Bùi Phưởng khiến Tư Truy nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô còn lo những món này không phù hợp với mọi người nữa, nhưng trước mắt thì có lẽ Bùi Phưởng coi như tạm ổn. Sự vui sướng lộ ra trong mắt cô nàng không khó để cô nhận ra điều đó.
Động tác của Tư Truy ngày một nhanh hơn, chốc lát lại thuận miệng trò chuyện với Bùi Phưởng.
"Em hỏi thật nhé, chị đã chiên trứng bao nhiêu lần rồi?"
Bùi Phưởng tò mò cất tiếng, chỉ với một trái trứng gà bình thường mà đã có thể chiên ngon như vậy, ắt hẳn phải luyện qua vô số lần mới đạt được trình độ này.
Nghe câu hỏi của Bùi Phưởng, Tư Truy điềm tĩnh nhếch môi: "Bao nhiêu lần tôi cũng không nhớ. Nhưng... có lẽ là không dưới một trăm lần."
Mọi thành công đều phải trải qua quá trình nỗ lực, không điều gì tự nhiên sẽ đến. Cho dù có thiên phú mà không có nỗ lực thì tất cả đều trở nên lãng phí. Không dưng tay nghề của Tư Truy tiến bộ như ngày hôm nay, lúc nhỏ ngoài việc đi nhặt rác kiếm tiền cô còn lén lút giấu ba mẹ cùng bà nội học nấu ăn nữa. Về sau lên thành phố, thời gian đầu cô làm thêm cho các quán bình dân, ven đường, trong đó chiên trứng là việc cô làm nhiều nhất, chỉ sau việc lóc thịt cá mà thôi.
Sự hoài niệm bỗng nhiên ùa về khiến Tư Truy bất giác muốn nói nhiều hơn. Cô rũ mắt nhìn viền trứng đang ngả màu vàng với lỗ li ti như bong bóng, giọng điệu chậm rãi, man mác buồn được cất lên: "Danh họa nổi tiếng Leonardo da Vanci đã bắt đầu đam mê bằng việc vẽ trứng, để có bức tranh nàng Mona Lisa để đời, ông ấy đã phải mất mười năm để hoàn thiện chúng. Cho nên thực ra, tôi cảm thấy sự cố gắng của mình không đáng là bao. Nhưng tôi vui vì điều đó, bởi ít nhất tôi đã từng đặt tâm huyết vào công việc, vào sự nghiệp của mình chứ không bỏ dở giữa chừng..."
Nếu như ngày ấy Tư Truy vì chút khó khăn mà chùn bước thì bây giờ cô vẫn chỉ là một cô gái loanh quanh khắp các ngõ ngách để bới rác, nhặt nhạnh lon nhựa, hoặc có thể đang sống một cuộc sống đau khổ trong căn nhà chật hẹp, lạnh lẽo, mỗi ngày đều bị hắt hủi như con ghẻ.
Nghĩ mà trong lòng không khỏi nặng trĩu, Tư Truy buột ra một tiếng thở dài. Lúc Bùi Phưởng định an ủi cô thì bất ngờ một tiếng mở cửa vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh, đồng thời kéo cả cô nàng cùng với Tư Truy trở lại thực tại.
Chẳng hiểu sao cô lại kì lạ như thế nữa? Chắc do lâu rồi không có người lắng nghe tâm sự, cô mới nhất thời bồng bột chăng? Cô mím môi, tự dặn bản thân phải chú ý hơn.
Bấy giờ, Trần Tiếp chậm rãi bước vào, khuôn mặt trang điểm xinh xắn trông thấy Bùi Phưởng tức thì hiện lên nụ cười dịu dàng: "Tiểu thư, có phải tôi đến muộn không?"
"Không... không muộn đâu."
Bùi Phưởng nhướn mày, ăn cho sạch sẽ đồ còn sót lại trong đĩa rồi mới rời đi. Ra đến cửa, cô nàng đột ngột xoay người, nhìn Trần Tiếp hời hợt nói: "À, lần sau cô nhớ đừng xịt nước hoa mạnh nữa, tôi bị dị ứng với chúng."