*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần An nhìn thoáng qua Sở Minh, thấy hắn vẫn không phát biểu ý kiến gì, ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc: "Nói chuyện này, cậu phải nói thật cho tôi biết, cậu thật sự không hít ma túy đúng không?"
Tống Thanh Hàn còn chưa trả lời, một giọng nói từ tính đã đáp trước cậu: "Không."
Tống Thanh Hàn cùng Trần An ngẩn người, nhất tề quay đầu nhìn Sở Minh.
Sở Minh thần sắc lạnh lùng nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, sau đó cứ thế cầm chén trong tay, rũ mắt nói: "Tôi đã tra rồi, tấm ảnh kia là được ghép lại."
Hắn liếc Tống Thanh Hàn một cái, bên môi tràn ra ý cười: "Có một phần là thật, kỳ thật là ảnh chụp của Thanh Hàn trong một bộ phim lúc trước."
Tống Thanh Hàn lần này kinh ngạc thật, trong đống ảnh chụp này quả thật có cảnh phim lúc trước cậu đóng, nhưng bộ phim này quay xong bởi vì đủ loại nguyên nhân, cũng không chiếu phim, cũng không quảng bá, cuối cùng cũng chỉ là đầu tư sanh non, diễn viên tham gia trừ cậu đại đa số đã lui giới, ngay cả đạo diễn kia cũng chậu vàng rửa tay trở về cuộc sống bình thường.
Có thể nói trừ Tống Thanh Hàn, những người từng biết đến cậu từng diễn phim này, hẳn là không nổi năm ngón tay.
Chẳng qua cậu liên tưởng đến thân phận của Sở Minh, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn vì sao Sở Minh rõ ràng chuyện này như vậy.
Bộ điện ảnh chẳng qua là ít người biết, nhưng lại không phải thật sự không có người biết, chỉ cần Sở Minh muốn, hắn quả thật có thể tra được.
"Ảnh phim?" Trần An thẳng người, thần tình kinh ngạc, "Sao tôi không biết?"
Nói tới đây, Trần An giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, lôi di động ra nhìn, mới phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ của Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn cười cười: "Là quay thời học đại học, sau lại bởi vì nguyên nhân chính sách không chiếu phim, đạo diễn cũng lui giới, cho nên sẽ không có người nào biết."
"Nếu là ảnh phim, cái này dễ rồi." Trần An vỗ tay, trên mặt có vài phần kích động, "Tôi vốn muốn cho cậu đi kiểm tra một lần, sau đó đăng kết quả lên Weibo làm sáng tỏ một chút, nếu biết có người cố tình photoshop, còn tìm được chỗ đăng, chúng ta đây cũng chơi lớn."
Người đứng sau này rõ ràng muốn làm cho Tống Thanh Hàn vĩnh viễn không trở mình được, nếu Tống Thanh Hàn trải qua trăm phương ngàn kế mưu hại như vậy, không chỉ không bị chèn ép xuống, ngược lại danh tiếng nâng cao một bước, người kia có thể không chịu nổi chó cùng rứt giậu hay không?
Trần An cũng không phải một kẻ nhân từ nương tay, tương phản, anh có thể này có được danh tiếng và nhân mạch như giờ ở giới giải trí, toàn bộ dựa vào thủ đoạn thẳng thắn cùng tính tình khéo léo.
Trần An bình thường cũng không hay so đo cái gì với người khác, nhưng lúc đề cập đến nghệ sĩ nhà mình, cũng tính toán chi li. Lần này người kia muốn đạp Tống Thanh Hàn, tự nhiên cũng là đánh mặt Trần An.
Hơn nữa...... anh hôm nay ở trong này gặp được Sở Minh, chỉ sợ cũng không phải ngoài ý muốn.
Trần An cầm lấy chén trên bàn uống một ngụm trà áp chế cơn tức trong lòng, sau đó nói với Tống Thanh Hàn: "Hôm nay chỉ sợ không còn kịp rồi, giờ cậu đăng một bài đi, nói rõ với fan một chút, ngày mai chúng ta mới bắt đầu làm sáng tỏ."
Trần An còn có câu chưa nói. Hiện tại Tống Thanh Hàn bị mắng càng thảm, ngày mai làm sáng tỏ, cậu giành được đồng tình cùng trìu mến lại càng nhiều.
Mọi người thích nhìn mặt. Mà mặt Tống Thanh Hàn hiển nhiên đánh được. Hôm nay fan bởi vì đồn đãi hít ma túy này hiểu lầm thóa mạ cậu, đợi cho ngày hôm sau làm sáng tỏ công khai, sẽ hiểu được hành vi của mình có bao nhiêu đả thương người, do đó cũng sẽ sinh ra một loại cảm giác áy náy với Tống Thanh Hàn.
Mà đối với fan vững tin Tống Thanh Hàn mà nói, thần tượng nhà mình bị mắng càng thảm, cảm giác trung thành lại càng mãnh liệt -- người như vậy, thường thường cuối cùng sẽ trở thành fan ruột.
Đối với chuyện bẫy fan này, Trần An đã tính sớm. Chẳng qua loại chuyện này, rốt cuộc vẫn là tự mình biết là đủ rồi.
Anh nhìn Tống Thanh Hàn dung mạo tinh xảo, khí chất thanh lãnh, yên lặng cúi đầu, uống trà.
Tống Thanh Hàn lấy di động đăng nhập vào Weibo trước mặt Trần An, lạch cạch viết vài chữ, sau đó cho Trần An nhìn thoáng qua. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Đăng đi."
@ Diễn viên Tống Thanh Hàn: Tôi không thẹn với lương tâm.
@ Thường Tiểu Vi hôm nay đã chăm chỉ vẽ tranh đó: Cố lên, em tin anh [ hình ảnh ]
@ Tế rượu: Hàn Hàn cố lên! Chúng em ở đây! [ bắn tim ]
@ Ưu thương chảy xuôi trong kí ức: Hàn Hàn, em tin anh! Không thẹn với lương tâm, tương lai sẽ sáng [ bắn tim ][ bắn tim ][ bắn tim ]
......
Trong một đống người nhào vào chỉ trích, trào phúng, thóa mạ cậu, có mấy bình luận sừng sững ở đó.
Dù Tống Thanh Hàn biết mình bị vu oan, sau khi Trần An ra tay rất nhanh có thể tẩy đi lời đồn vốn không có thực, nhưng khi nhìn thấy mấy bình luận ủng hộ, trong lòng cậu vẫn mềm mại.
Các cô có lẽ không biết đây là một hồi mưu hại, người khác nhìn, cậu đúng là một kẻ nghiện, mà các cô như cũ tin tưởng mình...... Cho dù là bị người mắng thành fan não tàn.
Tống Thanh Hàn ấn like cho các cô, sau đó nhắn lại một câu cám ơn.
Trần An vừa thấy vẻ mặt của cậu là biết bình luận dưới bài đăng thế nào, anh đứng lên vỗ vỗ bả vai Tống Thanh Hàn, đột nhiên cảm thấy sau lưng chợt lạnh, thu tay: "Hết thảy sẽ tốt."
Tống Thanh Hàn cười gật gật đầu.
Sở tiên sinh ngồi ở một bên bị bỏ qua hồi lâu mặt không chút thay đổi buông chén trà trong tay mình xuống, áp khí trên người hơi thấp.
Ngụy Khiêm ở bên cạnh thấy mà kinh hồn táng đảm, sợ tiền thưởng một tháng của mình thật sự sẽ biến mất theo hỉ nộ vô thường của Sở ma vương.
Tống Thanh Hàn nghe được tiếng vang nhỏ phát ra khi chén trà đụng tới mặt bàn thủy tinh kia, ngẩng đầu nhìn Sở Minh, lại chỉ thấy đường cong sườn mặt của Sở Minh.