Không Bỏ Lỡ

Chương 1



1.

Giang Yên vốn đã có độ nhận diện cao, tiếng tăm vang dội, bấy giờ cộng thêm hào quang cực lớn của Cố Tư Uyên, CP của hai người chỉ mới xuất hiện chưa đến nửa tiếng đã lên thẳng hot search.

Hashtag # Cố Tư Uyên Giang Yên tâm đầu ý hợp # bạo đỏ suốt 1 tiếng vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.

Có fan còn tìm thấy video biểu diễn của Cố Tư Uyên và Giang Yên trong chương trình biểu diễn đón giao thừa thời trung học.

Cố Tư Uyên mặc lễ phục màu trắng, chơi đàn piano trên sân khấu. Giang Yên nhảy múa theo nền nhạc, vòng eo mềm mại kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy chẳng mấy chốc đã khiến video vọt lên xu hướng.

Người hâm mộ cảm thán:

“Đây là cốt truyện thần tiên gì vậy trời ơi? Hai đỉnh cao đã lâu không gặp giờ đây tái ngộ!”

Không chỉ cư dân mạng, ngay cả đài truyền hình nơi tôi làm việc cũng có người phát cuồng vì những tin tức này. Tôi im lặng nhìn màn hình, ngón tay không ngừng run rẩy.

"Chỉ có tôi để ý hai người bọn họ đều tốt nghiệp trường trung học trọng điểm Giang Thành hả? Trường đó có bao nhiêu thiên tài không cần phải nói nữa ha, cựu học sinh trải rộng khắp mọi tầng lớp, tất cả đều là đại lão. Á á á, trời ơi phục sát đất luôn!”

"Lầu trên phóng đại quá, Giang Yên là sinh viên nghệ thuật mà.”

"Đừng xem thường sinh viên nghệ thuật nhá, Giang Yên bây giờ là cựu học sinh nữ nổi tiếng nhất của trường đó, nâng giá trị của trường học lên không biết bao lần đâu!”

"Mắc cười chết mất, đừng dát vàng lên cô ta nữa được không? Cựu nữ học sinh nổi tiếng nhất của trung học số 1 Giang Thành là Từ Niệm Hạ nha. Cô ấy là người dẫn chương trình vàng của bản tin tài chính đó.”

Thật sự khâm phục khả năng liên tưởng của cư dân mạng, tên của tôi và trường cũ thế mà cũng bắt đầu lên hot search.

# Từ Niệm Hạ trung học số 1 Giang Thành #

Ngay cả đồng nghiệp của tôi cũng đến hóng hớt:

“Niệm Hạ, em và Cố Tư Uyên, Giang Yên đều là cựu học sinh luôn nè. Hâm mộ những học bá như các em ghê, em có học chung khoá với họ không?"

Cô ấy suy nghĩ một lúc, tính toán thời gian:

“Hẳn là năm 2013 nhỉ, khi đó em cũng đang học ở đó mà ha?"

Tôi khi đó đương nhiên là học ở Trung học số 1 Giang Thành, năm ấy cũng chính là bước ngoặt cực kỳ quan trọng trong cuộc đời tôi.

Năm 2013, tôi từ thị trấn nhỏ thi đậu trung học số 1 Giang Thành, trở thành tấm gương sáng chói trong mắt cư dân cả thị trấn, là người nổi bật nhất trong số hàng ngàn học sinh. Tôi mang theo sự mong đợi của mọi người bắt đầu bước lên chặng đường trung học.

Nhưng đến khi xe buýt băng qua khắp mọi nẻo đường, chậm rãi tiến vào khuôn viên trường học, đến khi thật sự ngồi trong lớp mà nhìn những khuôn mặt lạ lẫm xung quanh, trái tim tôi vẫn nảy sinh cảm giác cực kì hoảng sợ.

Nhóm học sinh không ngừng nói về giày thể thao mới nhất năm nay, ríu rít chia sẻ về kỳ nghỉ hè dài đầy thú vị. Những người khác thì kể lại trải nghiệm mùa hè của họ bằng tiếng Anh cực kì lưu loát.

Những khuôn mặt ấy tự tin tươi sáng, chủ yếu là học sinh địa phương đến từ chín trường trung học cơ sở trong thành phố.

Nhìn từng nhóm nhỏ túm tụm trò chuyện trong lớp, lần đầu tiên trong suốt mười bảy năm tôi thấy lạc lõng đến thế.

Trước đây bất kể đi đâu, đám đông đều vây quanh tôi. Nơi tôi sống không có những món đồ xa xỉ chưa từng nghe tới kia, càng không có những từ vựng tiếng Anh khó hiểu đó, cuộc sống đơn giản nhưng rất vui vẻ.

Cuộc sống của tôi là cửa hàng bánh bao nóng hổi vào sáng sớm, là mì khô thơm lừng ăn cùng rượu trứng, là đường phố nhộn nhịp, là nét hân hoan dẫu vất vả bận rộn trên mặt những người nông dân.

Thế nhưng giờ đây, ngồi trong lớp học này, tôi hệt như một kẻ lạc loài vậy.

Nam sinh bên cạnh đột nhiên chào hỏi tôi:

“Cậu đến từ trường nào thế?"

Nghe vậy, lòng tôi trào dâng sự vui vẻ, nói tên trường trung học cơ sở của mình, thầm mong sẽ có một khởi đầu thuận lợi.

Ai ngờ cậu ta lại nhíu mày:

“Chưa nghe bao giờ luôn. Là trường trung học ở xã huyện nào vậy? Trung học số 1 năm nay còn chia suất học sinh cho trường của cậu à?"

Khoé miệng vừa cong lên của tôi lập tức cứng đờ, chỉ tiêu phân phối học sinh của Trung học số 1 Giang Thành đúng là rất ít khi đưa đến cho huyện thành xa xôi.

Sau đó cậu ta tiếp tục giới thiệu, bảo mình là học sinh đến từ trường cơ sở trực thuộc tuyến chính của Giang Thành, nhưng tôi không còn muốn nghe nữa, chỉ lạnh nhạt gật đầu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Học trường tuyến chính thì giỏi lắm chắc?

Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng quả thật tôi của khi ấy đã bị sự tự ti bao phủ từ đầu đến chân, chỉ biết khoác lên vỏ bọc lạnh lùng xa cách mà lẩn trốn sau những bức tường phòng vệ mình dựng nên.

Cả buổi sáng ngồi yên một chỗ có hơi bí bách, tôi đứng dậy pha một tách cà phê. Đến khi xoay người bưng về thì không cẩn thận đụng phải một bóng dáng cao gầy. Tất cả cà phê cứ thế đổ hết lên áo thun màu trắng của người đó.

Tôi ngẩng đầu, lắp bắp muốn xin lỗi, thế nhưng chưa kịp nói gì thì đối phương đã mở miệng trước:

“Không sao đâu, bộ quần áo này mình giặt sạch là được. Chuông sắp kêu rồi, cậu về lớp học đi."

Anh cười ôn hòa, nụ cười rạng rỡ ấm áp như ánh nắng ngày xuân.

Ấn tượng đầu tiên của tôi với Cố Tư Uyên chính là như vậy.

Sau này, tôi mới biết tên của Cố Tư Uyên ẩn chứa ý nghĩa thế nào.

Là con cưng của ông trời, là ánh trăng sáng người người nâng niu, là có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm đến.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.