Chu Tự Thư thậm chí không có thời gian để nhìn lại trước khi cậu bị đẩy ra ngoài, âm thanh va chạm nổ tung bên tai cậu.
Vì bị đẩy ra kịp thời nên khi ngã xuống, lòng bàn tay của cậu bị trầy xước và phần sau đầu đập xuống đất. Ý thức mơ hồ, phải một lúc sau Chu Tự Thư mới chậm rãi đứng dậy.
Nhưng mà, khi nhìn rõ ràng cảnh tượng trước mắt, Chu Tự Thư cảm thấy nhất định đã có người bóp cổ cậu, khiến cậu không thở nổi, nếu không sao lại ngộp thở như vậy!
Chiếc xe gây tai nạn vẫn đậu tại chỗ như một sự khiêu khích, dường như chúng không hề sợ hãi trước các chế tài của pháp luật.
Máu vương vãi trên mặt đất, Văn Bùi Chi nằm ở giữa.
"Văn... Văn Bùi Chi."
Toàn thân Chu Tự Thư run rẩy, gần như không thể đứng thẳng, cậu sắp ngã xuống, giọng nói của cậu càng thêm đứt quãng.
Người vừa đứng cạnh cậu một giây trước giờ nằm trên vũng máu, trông như đã chết.
Cậu loạng choạng ngã vào bên người Văn Bùi Chi, run rẩy ôm lấy hắn, đưa tay lau vết máu trên mặt, cố gắng che vết thương một cách bất đắc dĩ.
"Không... sẽ không. Văn Bùi Chi, anh.... đừng chết."
Giờ khắc này, Chu Tự Thư hận chính mình muốn chết.
Cậu thật sự không muốn hắn chết, cậu thật sự không muốn hắn trả mạng cho cậu.
Cậu chỉ là không cam lòng, cậu chỉ muốn ai đó nhìn thấy cậu, nhìn thấy sự tốt đẹp của cậu, cậu chỉ muốn ai đó yêu cậu.
Cậu hận hắn, nhưng cậu thật sự không muốn hắn chết, cậu không muốn.
"Tiểu Thư, không, đừng khóc nữa."
Khi hắn vẫn còn ý thức, Văn Bùi Chi yếu ớt đưa tay lên lau nước mắt cho Chu Tự Thư, nhưng hắn không thể lau sạch, khuôn mặt của Chu Tự Thư đã dính đầy máu.
"Không... không sao. Văn Bùi Chi, anh sẽ không chết, anh sẽ không. Xin anh, đừng ngủ, đừng ngủ!"
Nhưng mặc kệ Chu Tự Thư khàn giọng như thế nào, Văn Bùi Chi vẫn từ từ nhắm mắt lại trong ngực cậu.
Chu Tự Thư không biết làm thế nào cậu xuất hiện trong bệnh viện, trước khi hắn bất tỉnh, cậu nhìn thấy cảnh sát đưa Hạ Hành đi, người đó điên đến nỗi sau khi bị cảnh sát đẩy vào xe, hắn vẫn cười.
Cậu và Văn Bùi Chi được đưa trở lại bệnh viện bằng xe cấp cứu. Cậu tỉnh dậy rất nhanh, không để ý đến cây kim vẫn còn trong tay, rút kim ra mà không xỏ giày, chân trần loạng choạng ra khỏi phòng bệnh, hỏi ý kiến y tá rồi tìm đến phòng mổ.
Y tá bảo cậu về phòng nghỉ ngơi trước, nhưng cậu không chịu nói gì, chỉ đứng ở cửa không chịu đi đâu.
Lưng dựa vào tường ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt không chút máu, cậu tuyệt vọng cùng mê man.
Thời gian chờ đợi kéo dài mấy tiếng đồng hồ, Chu Tự Thư cứ nhìn chằm chằm vào ánh đèn trong phòng phẫu thuật không dám chớp mắt. Cuối cùng, cậu không thể cầm cự được nữa mà ngất đi.
Khi tỉnh lại lần nữa trên giường bệnh, cậu cố gắng tìm kiếm Văn Bùi Chi, nhưng vì sức yếu, cậu dễ dàng bị y tá đẩy trở lại giường. Y tá nói với cậu rằng Văn Bùi Chi đã rời khỏi phòng phẫu thuật, vẫn đang ở trong phòng theo dõi, bảo cậu đừng lo lắng.
Chu Tự Thư rất cố chấp, nói gì cũng không tin, phải tận mắt chứng kiến mới tin được. Y tá không thể chống lại cậu, vì vậy cô chỉ có thể đi cùng cậu đến đó.
Khi nhìn thấy Văn Bùi Chi nằm trong phòng bệnh, có lẽ cậu đã khóc quá nhiều, quá lâu, không còn nước mắt để rơi nữa, chỉ cảm thấy mắt cay cay, nhưng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Chứng minh rằng người đó vẫn còn sống.
Vài ngày sau, Văn Bùi Chi rời khỏi phòng quan sát và được chuyển đến phòng bệnh chung, nhưng hắn không bao giờ tỉnh lại và nằm yên lặng trên giường.
Chu Tự Thư sẽ đến mỗi ngày, mang theo loài hoa yêu thích của người đó.
Nếu không phải nhìn dòng chữ vẫn đang thay đổi lên xuống trên màn hình, cậu còn tưởng rằng người trên giường đã chết.
Hôm nay, Chu Tự Thư vẫn cầm bó hoa đi vào phòng bệnh, đầu tiên cậu cắm lại những bông hoa trong chiếc bình đầu giường rồi cắm những bông hoa mới mang đến vào đó.
Sau đó lặp lại hành động mấy ngày nay, cậu ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn Văn Bùi Chi, khẽ gọi tên hắn, giống như trước, không có bất kỳ phản ứng nào.
"Văn Bùi Chi, mỗi lần anh không đáp lại tôi như vậy, tôi đều sẽ nghĩ, nếu như anh trực tiếp chết đi thì tốt rồi, còn muốn tra tấn tôi như vậy làm gì?"
Giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, Chu Tự Thư bất đắc dĩ cười cười: "Anh cho rằng tôi là người xấu sao? Rõ ràng anh đã cứu tôi, tôi còn có ý nghĩ như vậy?"
Biết sẽ không nhận được phản hồi, Chu Tự Thư vẫn lo tự hỏi mình, không biết là hỏi Văn Bùi Chi hay là tự hỏi chính mình.