Chu Tự Thư quay đầu lại nhìn Hạ Hành, trên môi nở một nụ cười khoái chí. Hạ Hành không chú ý đến ánh mắt của cậu, ánh mắt của hắn giống như bị một cây đinh đóng chặt xuống đất, đóng chặt vào những mảnh vụn trên mặt đất, mơ hồ có thể nhìn thấy khóe mắt hắn đỏ lên, hình như có giọt nước mắt đau đớn lấp lánh trong ánh sáng.
"Anh trai."
Tiếng kêu "Anh" làm Hạ Hành tỉnh táo lại, hắn ngẩng đầu lên, nhưng khi nhìn rõ người trước mặt, tia hy vọng yếu ớt trong mắt hắn lập tức vụt tắt. Người trước mắt không phải người trong lòng. Hạ Hành tránh đi ánh mắt chăm chú của Chu Tự Thư, điều chỉnh cảm xúc của mình, mỉm cười đứng dậy, đi đến bên cạnh cậu.
"Có chuyện gì vậy Khanh Khanh?"
"Anh à, anh khổ sở như vậy là vì em đập vỡ cái bình này sao?" Chu Tự Thư cúi đầu nói, tựa hồ cảm thấy áy náy vì hành động của mình.
Hạ Hành nhìn những mảnh vỡ của chiếc bình dưới chân với những bông hoa hắn mới mang về cách đây không lâu, mỉm cười yếu ớt. Hắn ngẩng đầu nhìn Chu Tự Thư ngoan ngoãn cúi đầu đứng ở trước mặt hắn, lộ ra cái cổ trắng nõn.
Trong nháy mắt, cảm xúc điên cuồng dâng lên trong lòng hắn, hắn muốn dùng tay bóp cổ cậu, sau đó hung hăng nói với cậu, cậu không thể đi đâu cả, chỉ có thể ở bên cạnh hắn. Nhưng hắn không làm như vậy, mặc dù người trước mặt không phải là Hạ Khanh thật, nhưng cậu là một "Hạ Khanh" khác sống trên đời, hắn đưa tay chạm vào cái đầu đang rũ xuống của Chu Tự Thư, sau đó ôm cậu vào lòng ngực, dịu dàng dỗ dành.
Trong phòng khách, Chu Tự Thư nép vào một góc trên sô pha, nghiêng đầu, tùy ý lật xem cuốn sách trong tay. Hạ Hành nhờ dì dọn dẹp đống đổ nát trong phòng, rồi ngồi bên cạnh cậu.
"Khanh Khanh, em muốn đổi phòng không?" Hạ Hành đột nhiên hỏi.
"Ừm, tốt" Chu Tự Thư không có nhìn Hạ Hành, chỉ lật một trang giấy, tùy ý trả lời.
Hạ Hành hơi sững sờ, tựa hồ không ngờ người bên cạnh lại đồng ý nhanh gọn như vậy, khiến hắn có ảo giác cho dù mình không nói gì, người này cũng sẽ sớm tự mình nhắc tới.
Bề ngoài Chu Tự Thư trông giống như đang đọc sách, nhưng thực chất cậu đang quan sát mọi hành động của Hạ Hành, cậu gấp cuốn sách lại, nhẹ nhàng đặt nó lên bàn cà phê trước mặt. Cậu xoay người, cười hỏi: "Nếu anh trai không muốn em chuyển đi, vậy anh hỏi vấn đề này làm gì?"
Hạ Hành bị Chu Tự Thư chất vấn, không phải hắn hy vọng Chu Tự Thư chuyển đi, thực tế là bây giờ hắn hối hận vì sao lại để Chu Tự Thư ở trong phòng Hạ Khanh. Lẽ ra ngay từ đầu hắn không nên làm như vậy, nơi đó chỉ thuộc về Hạ Khanh, chỉ có hắn và Hạ Khanh, có tất cả những hồi ức của hắn và Hạ Khanh, tốt và xấu, hạnh phúc và đau khổ.
Vốn dĩ hắn chỉ muốn để Chu Tự Thư ở trong phòng để thỏa mãn ảo tưởng của mình, coi như có thể duy trì bộ dạng không có chuyện gì xảy ra. Nhưng lúc này hắn mới phát hiện mình sai rồi, khi nhìn thấy bình hoa vỡ nát trước mặt, tất cả ảo tưởng của hắn trong nháy mắt tan thành mây khói.
Hắn đã không bảo vệ được chút hạnh phúc cuối cùng giữa hắn và Hạ Khanh, bây giờ hắn chỉ muốn Chu Tự Thư rời khỏi đó. Tuy nhiên, hắn đã mất cảnh giác trước sự thay đổi đột ngột của Chu Tự Thư, nhưng hắn không biết phải đối mặt với nó như thế nào?
"Khanh Khanh, sao không hỏi anh tại sao đột nhiên bảo em chuyển phòng?" Hạ Hành nhìn chằm chằm vào mặt Chu Tự Thư, hy vọng nhìn thấy trên mặt cậu có một số cảm xúc không đúng khác, nhưng hắn lại thất vọng rồi.
Chu Tự Thư cười khúc khích ngã vào người Hạ Hành, lưng áp vào ngực hắn, đầu dựa vào vai hắn. Giọng nói của cậu mềm mại và ngọt ngào, với một nụ cười ngoan ngoãn, nhưng sau khi nghe những gì Chu Tự Thư nói, tay chân của Hạ Hành trở nên lạnh lẽo trong giây lát, hắn thậm chí còn quên cả thở.
Hắn nghe cậu nói.
"Anh hỏi cái gì? Anh trai không thích Khanh Khanh như vậy sao? Nghe lời lại hiểu chuyện, Khanh Khanh cái gì cũng sẽ không hỏi, Khanh Khanh cứ làm như vậy không tốt sao? Đây không phải điều anh trai vẫn luôn muốn sao?"
Hạ Hành mở miệng, nhưng không có âm thanh nào phát ra. Hắn muốn lắc đầu từ chối, không, không, Hắn không muốn Khanh Khanh như vậy. Khanh Khanh của hắn không phải như vậy, Khanh Khanh của hắn chưa bao giờ ngoan ngoãn như vậy, chưa bao giờ chịu nghe lời hắn, Khanh Khanh của hắn luôn nghịch ngợm thích gây sự, luôn thích làm khó hắn.
Hạ Hành sững sờ cúi đầu xuống, lại vừa vặn bắt gặp đôi mắt cười của Chu Tự Thư, ánh mắt cậu khôi phục lại một chút thanh minh. Đôi mắt đó rất giống Hạ Khanh, hắn cúi đầu hôn lên khóe mắt Chu Tự Thư, thành kính lại tuyệt vọng.
Chu Tự Thư định cười thành tiếng, nhưng vì sức khỏe của cậu, cậu ho nhiều lần. Cả người cuộn tròn thành một quả bóng, ho dữ dội, nhưng nụ cười vẫn chưa phai trên khóe mắt, nước mắt đã cố gắng trào ra. Tựa hồ đau quá nhiều lần, đau quá lâu, ho khan một chút cũng không là gì so với cưỡng ép tiêm thuốc, nhảy lầu các loại.