Khói Phủ Lạc Dương

Chương 16: Nước xa không cứu được lửa gần



Vừa ra ngoài đóng cửa lại để Chân Phục nghỉ ngơi, đã thấy Tào Chương vấp một cái ngoài thềm. Bộ dạng xem chừng rất vội. Tào Chương mặt xanh mét, thở hổn hển không nói được câu nào.

Tào Phi nhìn như vậy đoán ra được bảy, tám phần, trấn tĩnh đợi hắn lấy hơi nói: "Huynh trốn ngay đi. Phụ thân ở trong viện nói chuyện với mẫu thân một lúc, đã cầm kiếm xông ra ngoài, luôn miệng nói sẽ đánh chết huynh. Mẫu thân bị khoá cửa trong viện rồi, không cứu được huynh đâu."

Tào Phi nhất thời hơi hoảng, hít thở sâu một hơi nói khẽ: "Đừng kinh động đến Chân Phục." Lúc này ngẩn người nhìn quanh, ngồi xuống siết chặt vai Tào Chương hỏi: "Tử Kiến đâu?"

"Ra ngoài chơi rồi."

Hắn dùng một tay bóp trán, thở dài thườn thượt nói: "Ta chết chắc rồi." Đột nhiên hai mắt hơi sáng lên: "Thương Thư! Thương Thư đâu?"


"Tử Kiến dẫn theo Thương Thư với A Tiết đi rồi."

Tào Phi buông tay ra, đi đi lại lại mấy bước, đạp mạnh một cái vào trụ đá trong sân, hai tay liên tục vò đầu, lẩm bẩm: "Sao cứ phải vào lúc này lại kéo nhau đi hết chứ? Lần này ta chết chắc rồi." Cuối cùng lại nắm lấy vai Tào Chương nói: "Bây giờ ta đi tìm phụ thân. Đệ giúp ta đi tìm Tử Kiến với Thương Thư."

Tào Chương lập tức gật đầu chạy đi, hắn mới dùng tay trái đấm mạnh vào lồng ngực mấy cái. Lúc này nhất định phải bình tĩnh lại. Tào Chương đi chưa được một khắc, Tào Hưu, Tào Chân đã đem theo cấm vệ tiến vào, chần chừ nói: "Đi, chúa công đang tìm đệ." Ngừng một lát nói: "Hay là đệ trốn đến chỗ Tuân Úc trước đã?"

Hắn ngạc nhiên nhìn hai người họ, nghi hoặc hỏi lại: "Gì cơ?"

"Bây giờ bọn ta đưa đệ đến gặp chúa công sẽ chết đấy. Hay là đừng đi, đến chỗ Tuân tiên sinh. Lần trước chẳng phải Tuân tiên sinh còn xin được cho Hứa Chử ba mươi trượng sao?"


Tào Chân nói: "Vì lúc đó Điêu Thuyền cầm dao tự sát trước rồi, hắn tưởng cô ta định ám sát mới cầm kiếm xông vào thôi. Chúa công cũng không có ý định ban trượng thật đâu."

Tào Phi quay trở lại phòng, một lúc trở ra cầm theo đĩa điểm tâm, cho vội mấy miếng vào miệng. Thấy bọn họ ngạc nhiên, đành thở dài: "Từ sáng ta chưa ăn gì, sợ lát nữa không có sức. Đi thôi, trốn tránh được mãi đâu? Chi bằng đối mặt trước."

Bước vào sảnh đường, nhìn quanh không thấy Tuân Úc, không thấy Quách Gia, bước chân cũng bất giác lùi lại. Hắn chầm chậm bước vào, cởϊ áσ ngoài, thẳng người quỳ xuống, hỏi Hoa Hâm: "Hoa đại nhân, phụ thân ta đâu?"

"Còn đâu nữa, đương nhiên là tìm công tử. Sao công tử lại chạy đến đây làm gì!"

Hắn cụp mắt xuống: "Sao không thấy Tuân tiên sinh, Quách tiên sinh?"


"Hai người bọn họ bị đuổi về cả rồi. Chúa công còn đóng cửa phủ không tiếp nữa. Công tử, thật là..."

Nghe thấy bên ngoài có tiếng hỗn loạn, ngoảnh đầu lại thấy mấy vị đại thần cùng đám Tào Chân giành lấy kiếm trong tay phụ thân. Trong lòng không tránh khỏi bất an, đợi phụ thân hừng hực lửa giận bước vào trong mới dập đầu một cái, mở miệng:

"Nhi tử có tội, xin phụ thân trách phạt."

Vừa dứt lời bị một cước đạp mạnh vào lồng ngực, cả người ngã ngửa. Hắn lập tức chống tay quỳ dậy, tỏ ra bộ dạng nhún nhường. Ngẩng mặt lên nói tiếp: "Xin phụ thân... A!" Tào Tháo lần nữa tung một cước vào lồng ngực, một cước này lực mạnh, khiến cho hắn văng ra phía sau, nôn ra một ngụm máu tươi.

Tào Phi quệt đi máu trên miệng, muốn chống tay quỳ dậy, khuỷu tay lập tức như bị gãy. Kêu lên một tiếng, nhìn phụ thân nhấc chân dẫm mạnh lên khuỷu tay, giật lấy roi trên tay Hứa Chử dốc hết sức đánh. Chỉ một lúc, trước mắt vương vãi đều tia máu, hắn cố sức hô hấp. Thấy Tào Hưu vội vàng kéo hắn dậy, dùng thân mình che chắn, cầu xin:
"Chúa công! Có gì từ từ nói được không?"

Tào Tháo giơ một tay túm lấy vai Tào Phi muốn kéo ra, không kéo được, lại đạp cho Tào Hưu một cái ngã sang một bên. Vung roi quất một nhát dọc từ má trái xuống cổ Tào Phi.

"Nghĩa phụ! Nghĩa phụ! Đệ ấy vừa mới bị phong hàn còn chưa khỏi!" Tào Hưu vội vàng ôm lấy tay phải đang cầm roi, Tào Chân cũng quỳ xuống dập đầu cầu xin. Nhưng rốt cuộc chỉ là lửa cháy đổ thêm dầu, càng nghe càng tức.

"Hứa Chử! Trương Liêu! Lôi hai tên này ra ngoài cho ta. Được lắm, lát nữa ta tính sổ với các ngươi sau! Dung túng các ngươi đến không còn phép tắc rồi!"

Đám đại thần biết không giúp được gì, ở lại chỉ sợ vạ lây, cũng lui hết ra ngoài. Hoa Hâm lén nhìn Tào Phi đang nằm sõng soài trên sàn, khắp người đầy vết máu, khẽ liếc mắt véo vào tay Hứa Chử một cái ý bảo hắn để ý, sau đó cũng lui ra. Chỉ là đầu óc Hứa Chử cũng chẳng hiểu được nhiều đến thế.
"Súc sinh! Ngươi dám chơi ta? Ngươi dám sỉ nhục ta? Ta phải đánh chết ngươi, đồ súc sinh!"

Roi quất xuống như vũ bão, không có khả năng tránh né được, đánh đến mức Tào Phi không kịp lấy sức nói một câu nào. Từ đầu đến cuối trong sảnh đường chỉ có tiếng mắng chửi. Hắn vật lộn một hồi, lăn ra phía xa, chống tay cố gượng dậy nói: "Xin phụ thân thành toàn. Con thật lòng đối với Chân Phục. Từ trước đến nay nhân duyên chính là do trời định."

Trúng thêm mấy cước, lồng ngực đau như bị tảng đá đập lên. Hắn dùng một tay ôm lấy ngực, một tay đưa lên che mặt. Khắp người loang lổ máu, y phục cũng không nguyên vẹn. Nhịn không được kêu lớn, nhưng nhất định không xin tha, chỉ nói:

"Con biết phụ thân tức giận, nhưng mà... dưa chín ép không ngọt. Phụ thân trút giận xong, xin... thành toàn cho nhi tử."
Tào Tháo cười lạnh, nghiến răng bóp cổ Tào Phi nhấc lên ném văng, thân thể đập vào tường, xương cốt tưởng chừng gãy vụn. Roi trên tay sớm đã bong hết lớp da bọc bên ngoài, sợi gai bện vào nhau cũng bung ra. Hắn ném mạnh ngọn roi vào mặt Tào Phi, quát lớn: "Hứa Chử! Đưa thanh thiết trượng cho ta!"

Hứa Chử đảo mắt, tiến đến nhấc thiết trượng trên giá, giao vào tay Tào Tháo. Thiết trượng nặng như vậy, hắn cũng chỉ dùng một tay cầm lấy, quật mạnh xuống vùng lưng đã phủ kín vết thương. Từng trượng giáng xuống, mỗi lần đều phun ra máu. Tào Phi co người, giơ hai tay theo bản năng che chắn. Kết quả thiết trượng quật thẳng xuống cánh tay, nghe rõ tiếng gãy vụn của khớp xương. Hắn không tự chủ, thét lên một tiếng, ôm chặt cánh tay kêu lên:

"Phụ thân! Con thật lòng thích Chân Phục! Con không thể kìm chế được, xung quanh người mỹ nhân vô số, tại sao cứ nhất định phải là Chân Phục?"
Tào Tháo ngừng tay, tức đến mức vừa thở dốc vừa cười, cúi xuống túm tóc hắn kéo dậy: "Tại sao ngươi không nói từ đầu? Tại sao ngươi biết ta muốn nạp nàng ta làm thiếp, ngươi lại không nói ngay, ngươi chờ ta đi nói cho cả thiên hạ, ngươi mới đâm sau lưng ta một nhát. Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Vừa buông tay ra, lập tức vung thiết trượng, không lưu tình quật xuống. Tào Phi bị đau làm tỉnh táo, kinh hãi nhận ra chân đau buốt. Cánh tay phải nhói lên, hắn càng hoảng sợ, vội vàng tìm cách xoay người né tránh.

"Con không hề có ý đó. Lúc đầu con không dám nói, sau này khiến Chân Phục có thai... cũng không dám nói! Con không hề có ý đâm sau lưng gì cả!"

"Ngươi rõ ràng muốn sỉ nhục ta! Đồ súc sinh! Ngươi nghĩ ta cần một nữ tử đến thế à? Khốn khiếp, ba tháng, ngươi biến ta thành trò cười ba tháng!"
Tào Phi bất lực muốn thanh minh, nhưng phụ thân là người trọng nhất sĩ diện. Bùng phát cơn lôi đình này, một lời cũng không lọt tai. Đang trong lúc tưởng chừng muốn nhắm mắt phó mặc sống chết, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thất thanh. Hắn mở mắt, nhìn Tào Thực ngã gục trên người mình, vô lực đưa tay sờ lên lưng đệ đệ, không còn sức nói lời nào.

Tào Tháo giật mình vội vàng lùi lại, nhìn trượng trên tay mình, lại nhìn Tào Thực nằm bẹp ở dưới. Thấy hắn ôm vai lăn lộn gào ầm lên, lúc này mới hoảng hốt: "Tử Kiến! Ngươi làm cái quái gì vậy?"

Tào Thực không kịp suy nghĩ lao vào đỡ, cũng không ngờ thiết trượng nặng đến như vậy. Toàn thân vô lực, trước mắt cũng mờ đi, đầu óc hoàn toàn bị cơn đau kinh hoàng lấn át. Lập tức nằm vật ra bất tỉnh.

"Hứa Chử! Bế nó ra ngoài, nhanh lên! Đúng là không ra thể thống gì cả."
Hứa Chử bế Tào Thực lên, còn tưởng Tào Tháo bỏ qua chuyện này, nào ngờ hắn siết chặt thiết trượng tiếp tục nện xuống liên hồi, nghiến răng nghiến lợi: "Ta phải đánh chết ngươi. Tử Kiến cũng là vì ngươi..."

"Phụ thân! Tự cổ hồng nhan hoạ thuỷ!"

Hắn giật mình hạ tay, quay người nhìn lại, thấy Tào Xung bước vào, đoan chính quỳ xuống chắp hai tay: "Xưa có Phù Sai vì Tây Thi mà vong nước. Đế Tân nghe Đát Kỷ tàn bạo trời đất bất dung, cuối cùng cũng mang hoạ diệt quốc."

"Ngươi nói nhảm cái gì vậy?"

Tào Xung không hề tỏ ra sợ hãi, bình tĩnh dập đầu một cái, lại ngẩng lên nói tiếp: "Văn Khương làm chuyện thương thiên hại lý với Tề Tương công nên mới khiến Lỗ Hoàn công bỏ mạng. Tấn Hiến công nghe Ly Cơ gièm pha mà bức chết Thái tử lập Hề Tề, mới dẫn đến Ly Cơ chi loạn. Gương xưa vẫn còn đó."
Tào Tháo điên tiết định mặc kệ hắn nói nhảm, vung trượng lên nhưng không xuống tay được. Cuối cùng quay lại nhìn Tào Xung, trong mắt Tào Xung quả nhiên có sợ hãi, chẳng qua cố tỏ ra bình tĩnh.

"Phụ thân... Đổng Trác lúc trước bị nghĩa tử là Lữ Bố gϊếŧ cũng vì Điêu Thuyền. Thứ cho nhi tử nói lời vượt phận, năm xưa chuyện Trương Tú, phụ thân sao có thể quên? Vì nữ nhân mà nhất thời hành động không suy nghĩ, về sau không thể quay lại được. Nhi tử không muốn thấy phụ thân phải hối hận. Xin phụ thân, nhị ca có sai cũng đã thỉnh tội, phụ thân há có thể ép con mình vào đường cùng?"

Tào Tháo cắn răng, nhắm mắt lại một lúc. Cuối cùng vẫy tay nói: "Thương Thư, lại đây."

Lúc này người Tào Xung mới thoáng run lên, phụ thân cúi xuống khẽ áp trán vào trán hắn, nhẹ giọng nói: "Được, phụ thân nghe ngươi."
Buông thiết trượng xuống, quay lại nhìn Tào Phi nằm bất động, chỉ kéo tay Tào Xung ra ngoài, hạ lệnh khoá cửa lại. Tào Xung quay đầu nhìn, bây giờ chỉ khuyên được đến vậy, đợi lát nữa phụ thân nguôi giận, lại cầu xin lần nữa. Chỉ đành như vậy thôi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.