Việc cả hai quay lại Danh Linh cũng đã đoán được phần nào rồi, bởi vì từ ngày cùng cô uống rượu cả hai đã cùng tâm sự với nhau. Rượu thấm vào làm cho lòng ta không thể nào dối lòng được, và điều đó tát nhiên đã được kiểm chứng trong cô. Khi say rồi thì trong miệng không ngừng nói nhớ Dạ Tư Thành, nhớ đến da diết khôn nguôi. Tại sao khi gặp lại bản thân cô vẫn có cảm giác yêu vậy chứ?
Than vãn riết khiến Danh Linh cũng bất lực mà mặc cho cô than vãn, cô cứ nói rồi Danh Linh cứ gật gù rồi phụ hoạ thêm. Nhìn cái mùi thôi là biết vẫn còn tình cảm rồi. Và giờ đây khi nhìn thấy ánh mắt cô dành cho Dạ Tư Thành lấp lánh lên đầy ánh sáng cũng đủ làm Danh Linh yên tâm rồi. Cuối cùng thì đi một vòng trái đất hay cách xa đến mấy thì là định mệnh thì chắc chắn sẽ về bên nhau mà thôi.
“Haizz…hạnh phúc là tốt rồi, tớ cũng không oán trách gì hai người cả.”
Danh Linh thở dài rồi cũng mỉm cười nhìn hai người, nghe vậy cả hai liền nhìn nhau rồi mỉm cười. Vậy là ải bạn thân đã được thông qua rồi.
“Vậy Danh Linh, cậu còn nhớ những gì cậu vừa mới nói không?” - cô nhìn Danh Linh với gương mặt đầy gian xảo.
“Cậu nói rằng nếu tớ có bạn trai thì cậu cũng sẽ có, bây giờ tớ có rồi thì cậu mau có đi.”
Cô nắm tay anh giơ lên trước mặt Danh Linh như thể khoe khoang hạnh phúc vậy, nghe cô nhắc lại điều mình hứa khi nãy thì Danh Linh mới kịp hiểu ra vấn đề.
“A…lúc nãy tớ có hứa vậy sao?” - Danh Linh ngó qua chỗ khác cố tình không hiểu những gì cô vừa nói là gì.
“Danh Linh, check var lẹ. Hứa thì phải làm đi.”
“Haizz…tớ không biết. Tớ chịu đấy! Tìm đâu ra một tên bạn trai bây giờ?”
“Tớ có đấy!”
“Hả?”
“Cậu…cậu nói gì cơ?”
“Tớ có một cậu, cậu chỉ cần ăn mặc thật đẹp mọi chuyện cứ để tớ lo.”
Lúc này Danh Linh mới phát hiện, mình bị hớ mất rồi liền la lên.
“Không, cậu…thì ra cậu lừa tớ.”
“Không hề, là cậu tự hứa tớ chỉ là một phần giúp lời nói thành hiện thực mà thôi.”
“Cậu…đồ con cáo này.”
Nhìn bạn mình đang hận mình đến nổi cả gân mà có lẽ cô không sợ lắm thì phải, vẫn còn tỉnh để mà cười bạn mình lắm.
“Haha, thôi được rồi. Uống đi.”
Cô rót rượu ra ly rồi đưa lên cho Danh Linh, sẵn tiện đó quay qua anh hỏi:
“Anh muốn uống cùng không?”
"Không cần đâu, anh ngồi đây được rồi "
“Hừ…”
Danh Linh liền dựt lấy ly rượu trên tay cô một hơi uống sạch, uống cho bỏ tức chứ tức muốn ọc máu ra luôn rồi. Danh Linh lại không nghĩ rằng cô lại dám chơi mình theo cách này, nhìn hai người cười nói vui vẻ trước mặt mà trong lòng lại thấy cay cay trong lòng nhưng lại chẳng thể làm gì được.
“Cậu…định giới thiệu ai đây?”.
“Để tớ xem…gặp đi rồi sẽ biết.”
Điệu bộ giấu giấu diếm diếm này càng làm cho Danh Linh thêm tức liền nói:
“Aizzz chết tiệt con nhỏ này, uống lẹ cho chị.”
Danh Linh miệng nói còn tay thì nhanh nhẹn rót rượu ra rồi đưa lên cho cô, còn chưa kịp nói thì đã bị anh giành lại ly rượu.
“Anh…” - Danh Linh nhìn qua Dạ Tư Thành ánh mắt viên đạn.
“Một mình em uống được rồi, không cần kêu Nghiên Nghiên uống cùng đâu.”
“Hừ, tẻ nhạt. Có bọn đàn ông vô là tẻ nhạt.”
Thấy vậy cô liền nắm lấy ly rượu trên tay anh rồi nói:
“Không sao, tụi em đang uống vui vẻ. Nếu anh không hứng thú thì có thể về”
“Em đang đuổi anh?”
“Không, em không có ý…”
“Thôi được rồi, dừng lại ở đây đi.”
Danh Linh bất ngờ lên tiếng cắt ngang lời cô đang nói, cả hai nhìn sang Danh Linh. Nhìn thấy biều cảm trên mặt là đủ hiểu cô ấy đang mất kiên nhẫn lắm rồi. Danh Linh đứng lên liếc nhìn hai con người trước mặt lạnh lùng nói:
“Muốn hờn dỗi gì thì hờn dỗi đi, tôi đi về. Ở chung với mấy người có tình yêu đúng là không hợp tần số chút nào.”
“Khoan đã…” - Giai Nghiên kéo lấy cổ tay Danh Linh muốn cô ấy ở lại thêm chút nữa nhưng có vẻ Danh Linh thật sự không có hứng ở đây thêm một chút nào nữa.
“Được rồi, tớ về đây. Hai người ở đây muốn làm gì làm đi.”
Nói xong Danh Linh liền quay lưng bỏ đi, cô ấy đi thẳng ra cửa tự mở cửa rồi tự đóng lại, trả lại không gian yên tĩnh cho hai người. Sau khi Danh Linh rời đi cả hai cũng chỉ biết nhìn nhau, có lẽ Danh Linh không muốn làm phiền cả hai nên mới rời đi sớm như vậy.
“Anh…thật là.”
Cô huých khủyu tay vào bụng anh sẵn lườm luôm một cái.
“Không phải do anh, anh chỉ muốn tốt cho em thôi.”
“Ừ ừ.”
Cô gật gật đầu đi đi dọn dẹp những thứ còn trên bàn, anh cũng nhanh lẹ chạy đến để phụ cô một tay. Trong lúc đang loay hoay trong bếp thì bỗng dưng sự chú ý của anh liền bị va vào cái nồi cháy khét đầy nước đang nằm trỏng trơ trong bồn rửa.
“Cái gì đây?”
Anh lại gần để xem cái nồi đấy sao lại đen đến vậy nhỉ? Hay là do anh bị hoa mắt?
Nhìn xa thì trong như lòng cái nồi có màu đen thật nhưng khi nhìn gần mới thấy, lòng nồi bị cháy một cách thảm thương. Màu nước cũng bị nhuộm đen theo, sao mà có thể cháy đến mức độ đó nhỉ?
“Còn mấy cái này nữa là xong rồi.”
Cô cầm hai đĩa thức ăn trên tay đi vào, bất ngờ khi thấy cảnh anh đang đứng nhìn chằm chằm vào cái nồi bị cháy kia.
“Dạ…Dạ Tư Thành.”
“A…hả?”
Nghe thấy cô gọi anh liền quay mặt sang nhìn cô.
“Anh…đang làm gì vậy?”
“Đang nhìn cái nồi này…”
Anh chỉ tay xuống cái nồi rồi nở nụ cười trên môi. Có lẽ anh cũng biết chuyện gì đã xảy ra rồi, còn cô thì cảm thấy xấu hổ chết mất.
“Mau mau đi ra đi, anh ở đây vướng quá!”
Cô liền kéo anh ra, không muốn để anh tiếp tục nhìn nữa. Mắc công lại chê cười cô tiếp.
“Khoan đã, anh thắc mắc cái nồi này sao lại thành ra thế này vậy?”
“Nó…nó là kiểu dáng mới.”
“Kiểu dáng mới?” - anh nhíu mày nhìn cô
“Phải…phải.”
Có lẽ diễn xuất thì được chứ nói dối thì cô vẫn còn kém lắm, anh vừa nhìn vào đã biết ngay cô đang nói dối rồi.
“Vậy thì em có thể cho anh xin nơi bán được không? Anh đang cần tìm loại có kiểu dáng như thế này, vừa nhìn vào như thể là nồi bị khét vậy.”
Nói xong anh chỉ khẽ cười rồi nhìn cô, nhìn gương mặt đang cố nhịn cười của anh thật là muốn đấm vào một phát mà.
“À…”
Biết nói gì được nữa, cô chỉ biết ngậm ngùi gật gật đầu.
Bỏ qua chuyện cái nồi khét qua một bên thì sau khi dọn dẹp xong thì cả hai cùng nhau dùng bữa với nhau. Dù sao thì sau một ngày làm việc mệt mỏi thì được cùng anh ăn tối thế này thì chẳng phải là điều vô cùng tuyệt vời sao?