Lại một mùa hè nữa ghé thăm, Trần Khoáng cùng Hứa Kiều trở về phố Thường Thanh để thu dọn đồ đạc.
Đang thu dọn được một nửa, Hứa Kiều bị Trương Bình gọi ra ngoài trò chuyện.
Vì vậy, đương nhiên Trần Khoáng phải làm nốt phần còn lại.
Hộp đựng đồ cạnh cửa sổ bị gió thổi rơi xuống bàn, anh bước tới nhặt lên.
Đang nhặt, một vài tấm bưu thiếp nằm rải rác trước mặt.
Trần Khoáng lần lượt đặt chúng trở lại hộp. Lại có một cơn gió thổi tới, một trong những tấm bưu thiếp đó rơi vào ngực anh.
Anh rũ mắt, dễ dàng thấy được nét chữ đẹp đẽ viết trên đó.
Có chữ ký của Hứa Kiều, thời gian là ngày 25 tháng 6 năm 2017.
Là ngày sinh nhật tuổi 18 của anh.
Trăm ngàn loại cảm xúc dao động trong mắt Trần Khoáng, anh vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dòng chữ ấy, rồi đặt tấm bưu thiếp vào ngực mình lại như tìm được báu vật.
Anh cũng tìm thấy được món quà Hứa Kiều vẫn chưa kịp gửi cho mình.
Hóa ra khoảng thời gian ngắn ngủi anh xuất hiện, đối với cô, không chỉ như gió thoảng qua, mà còn như hình với bóng.
Trên phố lại vang lên thông báo thu gom đồ gia dụng cũ, lúc này Hứa Kiều cũng quay lại.
Thu dọn xong hết, hai người khóa cửa sân, chuẩn bị ra ngoài ăn tối.
Khi đi ngang qua cây long não cổ thụ, Vượng Tài thè lưỡi, vẫy đuôi với họ. Nó đã rất già rồi, mặc dù lười hoạt động, nhưng nó vẫn chạy tới cọ cọ ống quần hai người.
Hứa Kiều hiểu ý nhìn sang, thấy bát nước của nó trống không.
"Chúng ta mua nước cho nó đi anh." Cô kéo tay Trần Khoáng.
Anh dắt cô ngồi xuống băng ghế dài, sau đó một mình đi về phía siêu thị.
"Bên ngoài nắng lắm, để anh mua." Anh nói.
Trần Khoáng đi rất nhanh, lúc sau đã quay lại.
Anh không tránh nắng, khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, giữa chân mày anh hiện lên ý cười, anh vô thức tăng tốc bước chân.
Hứa Kiều ngồi dưới bóng cây, cứ vậy nhìn anh ngày càng gần mình.
Thoáng chốc, lại nhớ đến cảm giác rung động vào mùa hè năm đó.
Tác giả có lời muốn nói: Khoáng Dã Như Phong đã kết thúc rồi, cảm ơn mọi người đã xem đến đây nhé! ^3^