Có lẽ vì lạnh quá, vào nhà hồi lâu vẫn chưa muốn cởi áo khoác.
Hứa Kiều ăn rất ít, chỉ ăn một chút đã no. Để tránh để Trần Khoáng thấy không được tự nhiên, cô cứ gắp thức ăn cho có.
Hôm nay Trần Khoáng không uống rượu, im lặng ăn cơm, đến khi cả hai người đều buông đũa, anh mới có dấu hiệu muốn nói gì đó.
Nhưng muốn nói lại thôi.
Tranh thủ thời gian giữa lúc rửa bát để chuẩn bị tinh thần, anh từng bước đến gần Hứa Kiều.
"Cậu muốn biết về bức ảnh kia không?" Trần Khoáng đi thẳng vào vấn đề.
Sau đó, anh nói thẳng ra những lời Hứa Kiều nói hôm say rượu.
Nghe những lời này, Hứa Kiều không khỏi sửng sốt.
Gạt lo lắng sang một bên, cố gắng giữ bình tĩnh, cô nghe theo tiếng gọi con tim, trả lời: "Muốn."
Sau đó, Hứa Kiều đã làm một hành động bốc đồng nhất và điên rồ nhất trong đời mình—
Cùng Trần Khoáng đến Thụy Ninh ngay trong đêm giao thừa.
Những ký ức sau đó đều mơ hồ, bao gồm cả việc hai người đã đi bao nhiêu phương tiện giao thông, cùng xem pháo hoa ở bao nhiêu nơi, nhưng cô vẫn không thể quên được sự nhẹ nhõm hiện lên giữa chân mày của Trần Khoáng.
Càng đến gần Thụy Ninh thì mọi chuyện càng rõ ràng.
Cuối cùng Hứa Kiều cũng có thể thoái mái nói về " k " với Trần Khoáng.
"Cậu phát hiện khi nào?" Trần Khoáng không khỏi tò mò, hỏi.
"Khi chúng ta thêm bạn tốt, tôi đã thấy bài đăng mới nhất của cậu trên vòng bạn bè, đúng lúc thành fan của cậu luôn."
Trần Khoáng nghe vậy chỉ gật đầu. Hình như anh đã cài đặt ba ngày sau bạn bè mới coi được bài.
"Còn mặt dây chuyền hình chữ cái của cậu nữa." Hứa Kiều lơ đãng liếc qua cổ anh, phát hiện vẫn như vậy, cảm thán nói: "Cậu lại đeo nó."
Trần Khoáng nhìn theo ánh mắt cô, cười nói "Ừm".
Đến được Thụy Ninh đã là tối mùng một.
Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, hôm sau Trần Khoáng đưa Hứa Kiều đến một nơi.
Vị trí tương đối hẻo lánh, xung quanh cây cối rậm rạp, nhưng vì đang là mùa đông nên có chút hoang vắng.
Nhìn thấy dòng chữ khắc trên đỉnh tòa nhà, Hứa Kiều mới biết đây là bệnh viện tâm thần.
Trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Vẻ mặt Trần Khoáng vẫn bình tĩnh cho đến khi thấy người nọ.
Trước mắt hai người là hoa viên với diện tích không lớn lắm. Gần đó có vài y tá đang đi cùng với bệnh nhân.
Trần Khoáng đi thẳng về phía người đang ngồi trong góc, dưới ánh nhìn chăm chú của Hứa Kiều, anh gọi: "A Linh.".
"A Linh, tôi tới gặp cậu." Anh lại nói.
Người nọ không đáp lại.
Đợi đến khi mặt trời chệch về phía này, anh ta mới quay người lại, đối mặt với hai người họ.
Sau khi quan sát kỹ lưỡng, một số thứ sắp biến mất khỏi hồi ức lại chợt ùa về trong tâm trí.
Hứa Kiều nhớ vào một đêm nhiều năm trước, chính người đàn ông trước mặt đã chạy đến từ phía sau và đu lên người Trần Khoáng, cùng anh cười nói, nhân tiện tự giễu cợt mình.
Thẩm Gia Linh dường như hoàn toàn không biết họ, khuôn mặt dại ra, ngịch góc quần áo, chỉ cần bắt gặp ánh mắt của Trần Khoáng, anh ta sẽ lặng lẽ quay mặt đi.
Trần Khoáng đi xa thêm một chút nữa mới nói: "Bức ảnh đó là cậu ta chụp."
Anh không bao giờ nghĩ rằng, đôi khi đố kỵ hay ghen ghét, khi dồn nén lâu ngày có thể trở nên đáng sợ như vậy.
Đủ để giết chết một sinh mệnh đang sống khỏe mạnh.
Là con trai của nhiếp ảnh gia nổi tiếng Thẩm Nghĩa Uyên, mọi người chỉ biết cha anh ta có một cậu học trò tài năng là Trần Khoáng, nhưng lại hoàn toàn không biết gì về cái tên Thẩm Gia Linh.
Càng không cam lòng thì càng liều mạng đuổi theo.
Khúc mắc trong lòng ngày càng nhiều, nhiều đến mức thậm chí làm thay đổi bản chất con người.
Thẩm Giai Linh bắt đầu đem chấp niệm của mình vào các tác phẩm, anh ta cố gắng bắt chước kỹ thuật của Trần Khoáng, với tài năng không hề kém cạnh của mình, anh ta đã sớm có thể làm thật giả lẫn lộn.
Anh ta nghĩ, chỉ cần tác phẩm của mình được cả thế giới nhìn thấy, bản thân mình biến mất thì có làm sao?
"Sinh mệnh" là tác phẩm Thẩm Gia Linh tâm đắc nhất, nhưng nếu anh ta lấy danh nghĩa của mình đưa ra ngoài, chắc chắn sẽ như trước đây, không tạo được tiếng vang. Vì vậy, anh ta đã làm một chuyện đủ để mình hối hận cả đời, lấy con dấu của Trần Khoáng, biến bức ảnh này thành tác phẩm của "k".
Quả nhiên đã đạt được nhiều thành tựu lớn.
Thẩm Gia Linh còn chưa kịp chìm đắm trong sự thành công này, từng biến cố một thay nhau ùa tới, đập nát hoàn toàn những vọng tưởng của anh ta.
Anh ta hủy hoại hai người cùng lúc. Trần Khoáng và bản thân mình.
Câu Thẩm Gia Linh nói nhiều nhất ở thời điểm đó là "A Khoáng, tôi xin lỗi.". Nhưng mặc kệ anh ta có hối lỗi thế nào, kết quả đã định, không thể thay đổi.
Anh ta thực sự không nhìn thấy đàn sói trong rừng, sau khi chụp ảnh xong, lập tức đưa cho cô bé kia sô cô la và bánh quy trên tay. Anh ta không nghĩ rằng chỉ trong vài phút nữa, sinh mệnh bé nhỏ đó sẽ ngã xuống.
Thẩm Gia Linh thừa nhận anh ta không dám đối mặt với những lời lên án nhân tính con người đó, vì vậy anh ta cầu xin Trần Khoáng, xin anh đừng nói ra sự thật.
Anh ta sẵn sàng lấy mạng mình để chuộc tội.
Sau khi tự sát không thành, Thẩm Gia Linh thành như hiện giờ.
Có lẽ là hối hận, cho dù mất hết ký ức, anh ta vẫn không dám đối mặt với Trần Khoáng.
"Vì vậy cậu mới không muốn nói ra sự thật." Hứa Kiều rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất "Cậu cảm thấy ấy náy với cậu ta."
"Nhưng Trần Khoáng, cậu không sai."
Trần Khoáng nhìn lên trời, ngay sau đó bị ánh mặt trời chiếu vào mắt, nheo mắt lại.
Anh biết, nhưng sự việc thành ra bây giờ, không hẳn là hoàn toàn không liên quan gì đến anh.
Biết Thẩm Gia Linh không muốn đến gần mình, Trần Khoáng không bước đến nữa mà chỉ nhìn anh ta từ xa, sau đó cùng Hứa Kiều ra khỏi sân.
Đang muốn rời đi, bỗng phía sau có người gọi anh lại.
Quay đầu nhìn lại, là Thẩm Nghĩa Uyên và vợ ông.
Qua những chuyện như vậy, hai người trước mặt không khỏi già đi rất nhiều.
Trần Khoáng bước đến, gọi: "Thầy, cô."
Thẩm Nghĩa Uyên ôm một cái hộp vào ngực, vẻ mặt mang nhiều cảm xúc ngổn ngang.
Ông bảo vợ vào thăm con trai, rồi run rẩy dẫn Trần Khoáng đến cái chòi cách đó không xa.
Hứa Kiều đang do dự không biết có nên đi theo hay không, Thẩm Nghĩa Uyên đã quay người lại, nói: "Cô gái, cháu cũng đi theo đi."
Ba người ngồi xuống bàn đá, Thẩm Nghĩa Uyên mở chiếc hộp trong tay ra, trong đó có vài giấy tờ rải rác.
Ông đưa những thứ này cho Trần Khoáng.
Xem qua một lúc, mới biết đây là nhật ký và thư tuyệt mệnh của Thẩm Gia Linh.
Vì vậy, hiện giờ Thẩm Nghĩa Uyên đã biết tất cả mọi chuyện.
"Sao không nói cho thầy biết?" Thẩm Nhất Viễn buồn bực nhìn đứa học trò của mình.
Yết hầu của Trần Khoáng không hiểu sao bị chặn ngang lại, không thể thốt ra được nửa lời.
"Không cần nói, thầy sẽ trả lại sự trong sạch cho con." Tay phải Thẩm Nghĩa Uyên run run vỗ đầu Trần Khoáng: "Đứa trẻ ngoan, con chịu khổ nhiều rồi.".
Trong nháy mắt vẻ mặt lạnh nhạt của Trần Khoáng vỡ tan, lộ ra nỗi buồn tột cùng.
Sau khi Thẩm Nghĩa Uyên rời đi, Hứa Kiều lặng lẽ bước đến gần đưa khăn giấy, quay lưng về phía anh, vờ như đang ngắm cảnh.
Tầm nhìn mơ hồ, bóng người kia như ẩn như hiện, Trần Khoáng không khỏi vươn tay, chạm vào người đang gần trong gang tấc.
-
Vào ngày sự thật được sáng tỏ, Trần Khoáng không hề vui vẻ, mà cùng Hứa Kiều về Nam Hoài, mời Lữ Triết và Ngô Phán Phán đi ăn.
Mấy năm xa cách, mọi người tề tựu đầy đủ, không khỏi cảm khái.
"Sao tôi có cảm giác mình đang quay về quá khứ nhỉ." Lữ Triết vẫn là người nói nhiều nhất: "Nếulà thật, vậy năm nay tôi mới mười bảy à?".
"Đừng mơ mộng nữa, cậu vẫn mười bảy tuổi." Ngô Phán Phán vẫn thích trêu cậu ta: "Có thật cậu chưa từng xem tiểu thuyết không vậy."
"Chị Phán Phán, với tích cách của chị, thật không biết làm sao chị tìm được bạn trai."
"Tới lượt cậu lo à."
"..."
Hứa Kiều và Trần Khoáng im lặng suốt cả bữa ăn, chỉ thích thú nhìn hai người đấu võ mồm, khẽ cười.
Sau bữa ăn, Ngô Phán Phán kéo Hứa Kiều qua một bên, hỏi: "Cậu và Trần Khoáng là thế nào?"
Hứa Kiều kể ngắn gọn cách hai người gặp nhau.
Ngô Phán Phán càng nghe càng chăm chú, trước khi về còn ghé vào tai cô nói một câu đầy ẩn ý: "Tớ có hi vọng về hai cậu đấy."
Trước khi đi còn không quên nháy mắt một cái.
Sau khi tiễn hai người họ đi, Hứa Kiều và Trần Khoáng đi dạo trên đường, bất giác rẽ vào phố Thường Thanh.
Hiệu sách Thính Vân đã đóng cửa, vì Thính Vân đã bắt đầu viết sách toàn thời gian từ hai năm trước, như lời hứa trước đây, Hứa Kiều đã mua một tập văn xuôi của cô ấy.
Cửa hàng sửa chữa kỹ thuật số Vĩnh Hào cũng đóng cửa, cách đây hai năm Vĩnh Hào đã lập một ban nhạc với những người cùng chung chí hướn, hiện giờ anh ấy đang đi lưu diễn trên khắp cả nước.
Hai người đến con đường nơi họ thường tách nhau ra.
Do nhiệt độ chỉ vừa mới ấm lên, nên lớp băng trên đường vẫn chưa tan hết.
Hứa Kiều không có thói quen nhìn chằm chằm xuống đất khi đang đi, đến lúc cô nhận ra mình bị trượt chân thì đã quá muộn.
Cô vội vàng mò mẫm xung quanh, nghĩ xem nên chộp lấy cái gì để chống đỡ được cơ thể.
Nhưng không bắt được gì, mà người gần cô nhất là Trần Khoáng, đang đi đến một cửa hàng gần đó để mua đồ.
Ngay khi Hứa Kiều sắp bỏ cuộc, giọng của Trần Khoáng đột nhiên vang lên bên tai cô, anh gọi tên cô, nói: "Cẩn thận!".
Tâm trạng vốn như tro tàn đột nhiên nhen nhóm lên hi vọng, cô còn chưa kịp phản ứng lại đã vững vàng ngã vào một vòng tay ấm áp.