Không biết qua bao lâu cô đã quay về phòng trọ của mình, cô tắm rửa gọi một phần thức ăn bên ngoài về rồi ngồi giải một bài toán Olympic, giải được một nửa thì cô lại nhớ tới anh, nhớ đến dáng vẻ hôm nay anh chỉ bài cho mình, những ngón tay thon dài hướng dẫn từng chút cho cô hiểu, càng nghĩ trái tim cô càng đập nhanh hơn.
Cô sao lưu bài toán dang dở của mình, muốn tìm hiểu xem những thành tích học tập của anh trong những năm gần đây, trong đó có một bài viết cũ đăng từ 2 năm trước, có đầy đủ thành tích của anh từ hồi Sơ Trung, trong đó thành tích cao nhất là giải một bài toán Olympic cấp Cao Trung, và đạt thành tích tốt nhất, bài toán đó do một giáo sư đại học Bắc Kinh ra đề, không có người nào đạt được điểm tối đa nhưng một học sinh Sơ Trung lại gần như đạt được điểm tuyệt đối, đó đúng là điều không tưởng.
Trong bài đăng đó cũng có đăng đề toán năm đó, cô nhìn qua lại cảm thấy rất quen, lục lọi trong trí nhớ một hồi mới nhớ ra.
- Á, chính là nó.
Hai năm trước, giáo viên dạy kèm cho cô cũng đưa cho cô đề toán như vậy, lúc đó cô chỉ cảm thấy bài toán đó khó nhưng không hề nghĩ đến bài toán đó lại do một giáo sư ra đề còn là bài toán khó giải nhất năm đó, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không làm được.
Bởi vì không biết cái đề đó là đề Olympic toán Cao Trung, nên cô đã làm không chút do dự, điểm cũng không tính là cao chỉ mất 8 điểm nữa là đặt điểm tuyệt đối, nhưng vẫn kém Phó Thành Nghị 4 điểm, trở thành người có điểm số cao thứ hai năm đó, vị giáo viên dạy kèm cô khi biết số điểm cô đạt được đã ôm cô bật khóc vui sướng, sau đó lập tức đăng lên diễn đàn điểm số của cô làm cho cô sau đó gặp không ít rắc rối.
Có rất nhiều phóng viên đã tới xin phỏng vấn, những ngôi trường hàng đầu gửi thư mời cho cô mong cô có thể đến ngôi trường đó học, cô bị làm phiền trong thời gian dài, nó còn lên cả báo đài tivi, điều này đã làm cho cô lúc đó mới 15 tuổi nhận cú sốc không nhẹ bị bệnh mấy ngày liền, ba mẹ thương cô nên đã dùng quyền hạn để ép tin tức này xuống đồng thời để cho cô du học 2 năm ở nước ngoài cho tin tức này lắng xuống.
Quả thật sau khi cô trở về đã không còn ai nhớ về vụ việc 2 năm trước, cô cũng có thể sống cuộc sống của mình, đối với Phó Thành Nghị việc trở thành học thần được cả nước chú ý giúp anh có cuộc sống tốt hơn nhưng đối với cô đó là sự phiền phức không đáng có, cô chỉ muốn sống một cuộc sống như người bình thường, tốt nghiệp rồi học Đại học, còn có thể có một mối tình đẹp như bao cô gái ngoài kia.
Cô bắt đầu lướt xem những thành tích khác của anh, đúng lúc này điện thoại cô lại reo lên, là ba mẹ cô gọi đến, cô tự nhiên ấn nút nghe đã nghe thấy giọng mẹ cô lo lắng hỏi.
- Niên Niên con ở đó một mình ổn chứ? Ăn uống có đầy đủ không? Học có được không? Có quen không? - mẹ cô hỏi một tràng không hề cho cô có cơ hội trả lời.
Cô chỉ có thể thở dài khuyên nhủ mẹ.
- Mẹ, đây không phải lần đầu tiên con sống xa nhà, hai năm qua con cũng chỉ sống một mình nên mẹ không cần quá lo lắng.
- Nhưng con vẫn là một thân con gái, mẹ tất nhiên lo lắng cho con, sợ con bị ai bắt nạt.
Cô chưa kịp trả lời thì đầu dây bên kia ba cô đã chen vào nói tiếp.
- Em quên con gái chúng ta lợi hại thế nào sao, nó không bắt nạt người khác thì thôi làm gì có chuyện người khác bắt nạt được nó.
Chuyện đó là sự thật nhưng nghe từ miệng ba của mình cô vẫn cảm thấy không vui.
- Có người ba nào lại nói con gái mình như vậy, cho dù không ai bắt nạt được con thì con vẫn là đứa con gái bé bỏng của hai người, chân yếu tay mềm, liễu yếu đào tơ đó.
- Thôi, nếu con chân yếu tay mềm thì trên đời này không có ai mạnh mẽ.
- Ông này, sao ông có thể nói con như vậy?
- Ba mẹ không cần lo con ở đây rất tốt, không cần phải thường xuyên phải gọi cho con như vậy đâu.
- Nếu con nói vậy thì ba mẹ yên tâm, nhưng con nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt đó.
- Vâng, con biết rồi.
Sau khi cam đoan đủ điều hai người họ mới chịu tắt điện thoại, cô mới tiếp tục làm việc dang dở của mình, lướt một hồi cũng đến tối muộn, cô chuẩn bị bài vở cho ngày mai, còn cố tình soạn ra những bài khó để ngày mai có cơ hội nhờ anh chỉ bài rồi mới vui vẻ đi ngủ.
Sáng hôm sau, cô đã chuẩn bị đầy đủ để đi bộ đến trường, trên đường lại trùng hợp cũng gặp anh đang đi học, cô vui vẻ chạy lại đi song song với anh.
- Bạn học Phó, ngày nào cậu cũng đi sớm như vậy sao?
Anh hơi bất ngờ khi cô đột nhiên xuất hiện nhưng cũng bình tĩnh trả lời.
- Đúng giờ giấc là tôi sẽ đi.
- Cậu đúng là người sống có quy tắc, thật trùng hợp tôi cũng như vậy. - cô mỉm cười vui vẻ nói chuyện với anh nhưng trong lòng lại muốn cho bản thân một cái tát vì đã nói dối trắng trợn, nếu sáng hôm nay mẹ cô không gọi điện đến đánh thức cô dậy thì không chừng giờ này cô vẫn còn đang mơ đẹp, cô còn nhớ được rõ lời mẹ nói trong điện thoại.
- Ôi trời, biết thế nào con cũng dậy trễ mà, xem mẹ có đoán đúng không chứ, mặt trời lên tới mông rồi, dậy đi.
Thế là cô mới có mặt ở đây.
- Ừm, sống theo quy củ như vậy sẽ giúp cuộc sống chúng ta cân bằng ổn định hơn.
Hiếm khi thấy anh nói một câu dài như vậy với cô, trong lòng cô khẽ cho anh một tràng vỗ tay thật dài vì câu nói đó, không hổ là học sinh giỏi cấp quốc gia, cuộc sống cũng ngăn nắp, quy củ như vậy.
- Vậy sau này chúng ta cùng nhau tới trường được không? - ánh mắt cô nhìn anh đầy mong chờ.
Anh nhìn cô như có điều suy nghĩ, trước giờ anh không quen tiếp xúc quá thân thiết với người lạ nhưng nhìn cô mong chờ như vậy, anh cũng không tiện từ chối, thôi, dù sao sau này cũng sẽ ngồi cùng nhau hết năm học Cao Trung, anh cũng nên làm quen với chuyện này.
- Tuỳ cậu, thời gian đi học của tôi rất đúng giờ, nếu cậu làm được thì cùng đi.
Nghe thấy anh đồng ý, cô vui vẻ muốn nhảy cẩng lên, nụ cười càng hiện rõ hơn, đuôi mắt cũng vì vậy mà cong lên làm anh nhìn thấy cũng cũng hơi thất thần, nhận ra mình thất thố anh quay đi chỗ khác, nhưng lỗ tai đã đỏ ửng lên mà chính anh cũng không nhận ra.