Vụ xì-căng-đan của Dụ Duy Giang và Phó Lâm hầu như không được thảo luận mấy. Cả hai đều ở tuyến mười tám, người qua đường thấy chẳng có gì, trong nhóm người hâm mộ cũng không gợn sóng nào. Những tin đồn kiểu này thậm chí chẳng cần chính chủ mở miệng làm sáng tỏ.
Đối với chuyện đó, nội tâm Thời Dẫn trăm mối ngổn ngang. Tình trạng này cũng phần nào phản ánh tình hình của Dụ Duy Giang hiện giờ: một lần vô tình nổi lên cũng chỉ như đoá phù dung sớm nở tối tàn, muốn duy trì lượng truy cập liên tục và lợi ích bền vững vẫn phải là có tác phẩm.
Đồng thời, Thời Dẫn cảm thấy Dụ Duy Giang cứ mãi chới với như vậy một phần nguyên nhân là do đội nhóm không giỏi marketing.
Mặc dù cậu chê bai hành vi ghép đôi của đội nhóm bên Phó Lâm nhưng đặt sang phía Dụ Duy Giang thì cậu lại hoá tiêu chuẩn kép.
Về vấn đề này, Thời Dẫn và Nguyên Dập bắt đầu thảo luận với nhau.
“Em thấy đội nhóm của thầy Dụ nên xây dựng hình tượng cho anh ấy, xây dựng hình tượng là cơ sở thu hút fans.”
“Cũng đúng, không có hình tượng nghệ sĩ không có gì đặc biệt, khán giả không nhớ được.” Nguyên Dập sâu sắc đồng ý, “Công ty bọn họ nên mua mấy bài báo, chàng tiên Dụ là cỏ thơm quá dễ xây dựng, vừa ngầu vừa học giỏi, đều có sẵn ra đấy rồi còn. À đấy anh nhớ hình như cậu ta du học nước ngoài về thì phải?”
“Đúng rồi.”
Thời Dẫn vừa gọi điện với Nguyên Dập vừa lật xem album điện thoại, tìm chán chê vẫn không thấy một tấm ảnh chụp khách sạn nơi đoàn làm phim ở trong lúc ghi hình “Anh tôi”.
Bên phía Dụ Duy Giang, Hình Kiêu nhận được điện thoại của lãnh đạo yêu cầu cậu đưa ra giải thích về tin tức giữa Dụ Duy Giang và Phó Lâm. Lãnh đạo chất vấn có phải Hình Kiêu ngấm ngầm thỏa thuận với đội nhóm của Phó Lâm tự chủ trương tung tin Dụ Duy Giang và Phó Lâm không.
Hình Kiêu thề thốt phủ nhận, vô duyên vô cớ bị đổ oan vào đầu, suýt thì cáu điên.
Đợi bình tĩnh lại, cậu ngẫm. Lãnh đạo gọi tới cảnh cáo lần này là chuyện tốt, chứng tỏ rằng công ty đã thấy Dụ Duy Giang có giá trị, bắt đầu chú ý tới ảnh hưởng của anh. Dụ Duy Giang đã được kéo dần từ rìa vào trong rồi.
Thấy tin tức, Dụ Duy Giang không nói gì nhưng Hình Kiêu có thể cảm nhận rõ ràng rằng anh không vui. Người này mỗi khi không vui sẽ không muốn nói chuyện, mặt mày nghiêm nghị và mắt chẳng có cảm xúc.
Dụ Duy Giang ra mắt hai năm, tuy không có tiếng tăm nhưng xì-căng-đan cũng là con số không. Đời sống cá nhân của anh quả thật rất trong sạch, là một người vô cùng biết giữ mình. Hình Kiêu đi theo anh một năm, chưa từng thấy anh thân thiết với phái nữ nào.
Dụ Duy Giang ngồi sau xe, màn hình điện thoại là bóng lưng của Phó Lâm, hờ hững thốt một câu: “Ánh mắt kém.”
“Hả?” Hình Kiêu nhìn gương chiếu hậu, “Anh Dụ, anh bảo gì thế?”
“Không có gì.” Anh chỉ đang công kích con mắt tìm bạn gái của ai đó thôi.
Lúc này người mắt kém nào đó vẫn đang vắt não suy nghĩ xem làm sao để làm sáng tỏ tin đồn này cho Dụ Duy Giang. Lần khắp album cũng không thấy một tấm ảnh chụp khách sạn, không có cách nào giải thích được khách sạn trong video là do đoàn làm phim sắp xếp. Mấu chốt nhất là phía Dụ Duy Giang cũng không có bất cứ động thái nào.
Chẳng lẽ thật sự là thỏa thuận ghép đôi thật? Song phương đều biết chuyện?
Nếu vậy cậu giúp làm rõ chẳng hoá điều thừa sao.
Thời Dẫn gửi wechat cho Hình Kiêu, xác nhận tình hình: Anh Hình, chuyện Phó Lâm là ghép đôi hay là?
Hình Kiêu thấy màn hình điện thoại sáng lên, liếc sang nhìn thì thấy là tin nhắn của Thời Dẫn, sợ bị Dụ Duy Giang phát hiện hai người có liên hệ nên làm bộ không để ý tới.
Hình Kiêu ngó Dụ Duy Giang trong gương chiếu hậu một cái, có chút hơi khó mở lời: “Việc này công ty nói tạm thời cứ lơ đi, dù sao cũng là nhiệt miễn phí…”
“Anh không muốn.” Giọng Dụ Duy Giang bình bình.
Không muốn, tức là bên phía Dụ Duy Giang đã hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ này.
Bình thường Dụ Duy Giang rất dễ nói chuyện. Thay vì nói là dễ dãi, không bằng nói là chẳng mấy quan tâm. Nhưng có một số chuyện, anh lại rất nguyên tắc, tới một mức độ nào đó, vô cùng rõ ràng.
Ví dụ như tin đồn với Phó Lâm lần này, xem các biểu hiện của anh có thể thấy anh có phần nào đó không thích Phó Lâm, dẫn đến ý muốn phản kháng vô cùng mạnh mẽ.
Thời Dẫn không đợi được câu trả lời của Hình Kiêu nhưng lại đợi được weibo của Dụ Duy Giang.
[@Dụ Duy Giang: Không yêu đương.]
Cùng lúc đó, Hình Kiêu cũng trả lời, là một tin nhắn thoại: “Cậu cho rằng là ghép đôi hay là sự thật.”
Thời Dẫn cầm điện thoại giật mình.
Giọng nói rất trầm, ngữ điệu rất bình, ngữ khí rất nhẹ, đây rõ ràng là giọng của Dụ Duy Giang.
Nhanh như vậy đã bị tóm gọn, Thời Dẫn vô cùng chột dạ mà gửi một cái sticker qua.
Dụ Duy Giang trả lại điện thoại cho Hình Kiêu.
“Chuyện này,” Hình Kiêu nói đầy yếu ớt, “Em và Thời Dẫn là hợp tác đôi bên cùng có lợi, không tồn tại bất cứ giao dịch tiền tài dơ bẩn nào.”
“Cậu ấy không ăn không anh, cậu thì ăn không cậu ấy.”
“…” Đây là lời con người nói ư?
Nhờ tiếng tăm thu được từ đêm gala Trung Thu lần trước mà lượng người hâm mộ của Dụ Duy Giang cũng tăng kha khá. Weibo cuối cùng của anh đã là nửa năm trước, lần này đột ngột hiện thân khiến fans cũ fans mới trồi hết ra ngoài.
Fans đều hiểu ý tứ trong bài nên tranh nhau đi bác bỏ tin đồn. Đây cũng là lần đầu tiên Thời Dẫn thực sự cảm nhận được số lượng người hâm mộ của Dụ Duy Giang đang lớn dần.
Thời Dẫn lại lần nữa cảm nhận được thay đổi này là ở mấy tháng sau, tại hoạt động tuyên truyền “Anh tôi”.
Thi cuối kỳ kết thúc là lúc nghênh đón kỳ nghỉ đông. “Anh tôi” bắt đầu phát sóng, nhà sản xuất tổ chức hoạt động tuyên truyền đầu tiên. Sau khi Hình Kiêu và Thời Dẫn liên lạc với nhau, Thời Dẫn bèn tới hiện trường.
Không giống sự vắng vẻ của hôm họp báo khai máy mấy tháng trước, ở hoạt động tuyên truyền hôm nay, Thời Dẫn đã thấy kha khá người cùng sở thích giữa rất đông những người hâm mộ ngoài kia. Cậu thấy có mấy cô gái cầm biểu ngữ có tên Dụ Duy Giang, rõ ràng chẳng quen biết nhau nhưng thấy biểu ngữ trên tay nhau là mừng rỡ như thấy người nhà.
Thời Dẫn là một fan của Dụ Duy Giang nhưng cậu có một chút đặc biệt. Thứ nhất, cậu là nam, thứ hai, trông cậu giống tay săn ảnh thần tượng chuyên nghiệp hơn là fan.
Trước đây mỗi lần đu hoạt động, trừ ốp điện thoại đặt làm riêng ra thì trên người cậu không có bất cứ thứ gì có thể chứng tỏ cậu là fan của Dụ Duy Giang.
Hôm nay Nguyên Dập cũng góp mặt, bảo sẽ tới sau, Thời Dẫn đang đợi y.
“Ô nay nhiều người nhỉ.” Giọng Nguyên Dập từ phía sau truyền tới, “Được đấy, thấy nhiều fan chàng tiên Dụ ghê, lần sau tới anh cũng phải làm một cái biểu ngữ mới được.”
“Chú Nguyên.”
“Đi, lên trước tìm chỗ tốt đi.” Nguyên Dập đẩy Thời Dẫn về phía trước.
Nơi tuyên truyền là địa điểm mở, không có sân khấu ngăn cách trên dưới giữa diễn viên và fans. Bầu không khí hiện trường vô cùng náo nhiệt, khắp nơi trưng bày áp-phích phim và các lẵng hoa đủ màu sắc. Khi đội ngũ sản xuất và dàn diễn viên chính xuất hiện, khán giả nổ một tràng pháo tay nồng nhiệt.
Thời Dẫn nghe fans thét gọi tên “Lương Tử Hưng”, mãi cho tới khi MC cầm mic lên tiếng bảo mọi người giữ im lặng.
Thời Dẫn đứng ngay phía hàng đầu, bên cạnh cậu là một người đàn ông trung niên gầy trơ cả xương, có vẻ lạc quẻ giữa một dàn những người trẻ tuổi xung quanh. Thời Dẫn hơi đánh mắt sang, quan sát ông ta đôi lần. Hai má người đàn ông này gầy đến mức lõm vào trong, nhãn cầu hơi nhô ra, ánh mắt dán chặt vào một chỗ phía trước.
Cậu ngửi được mùi hôi và mùi rượu thoang thoảng trên người người đàn ông trung niên này. Cô gái đứng bên cạnh cũng vô thức nhích người ra xa một chút.
Dụ Duy Giang đứng trên sân, ánh mắt hờ hững rơi về phía Thời Dẫn. Anh để ý Thời Dẫn đã cắt tóc rất ngắn, cũng nhuộm lại màu tóc. Dụ Duy Giang nhìn theo ánh mắt Thời Dẫn thấy người đàn ông bên cạnh cậu, tầm mắt thoáng thấy Lương Tử Hưng bên cạnh bỗng lùi về sau một bước.
Dụ Duy Giang quay đầu nhìn cậu ta một cái.
MC đang giới thiệu đến vai diễn của Lương Tử Hưng, chuẩn bị đưa micro cho cậu ta. Thời Dẫn cảm giác bên cạnh có cơn gió thổi qua, đợi tới lúc cậu kịp phản ứng thì người đàn ông trung niên đứng cạnh cậu đã lao thẳng lên trước.
Ánh sáng sắc lạnh chợt lóe lên, là dao! Thời Dẫn ngây người, người đàn ông trung niên đang nắm một con dao gọt hoa quả sắc nhọn trong tay.
Ông ta như thây ma xông loạn về phía trước, mục tiêu rất rõ ràng, ông ta đang lao về phía Lương Tử Hưng.
“Hay cho loại ăn cháo đá bát nhà mày, mày ăn sung mặc sướng bỏ mặc thằng cha mày! Con mẹ mày hưởng thụ sung sướng trơ mắt mình cha mày lưu lạc đầu đường xó chợ!”
“Mẹ mày mày không nhớ cái mặt này là ai cho!”
Lương Tử Hưng kinh hãi lui về sau mấy bước. Người đàn ông lao nhanh về phía cậu ta, vung con dao gọt hoa quả lóe lên ánh sáng sắc lạnh.
“Á á á á!” Hiện trường hỗn loạn. Mọi người thấy hung khí liền cả kinh chạy tán loạn, bốn phía đều là tiếng hét chói tai.
“Bảo vệ! Bảo vệ!”
“Xem tao rạch hỏng mặt mày xem mày còn làm ngôi sao kiểu gì ha ha ha ha…” Trong mắt người đàn ông là sự cố chấp và điên cuồng mặc kệ tất cả.
Thời Dẫn thấy Lương Tử Hưng một thân một mình, vẻ mặt kinh hoàng, hành động vì quá sợ hãi mà cứng ngắc chậm chạp. Dụ Duy Giang ở bên cạnh xông ra, đẩy mạnh Lương Tử Hưng về phía sau, tay còn lại nhanh chóng nắm cổ tay cầm dao của người đàn ông.
Trái tim Thời Dẫn nhảy lên.
Chẳng biết kẻ đó lấy đâu ra sức mạnh kinh người, cả người gầy như que củi mà có thể giằng co không dứt với Dụ Duy Giang. Trán ông ta nổi gân xanh, chỉ trong nháy mắt, cổ tay đã vùng ra ngoài, con dao gọt hoa quả xẹt qua cánh tay Dụ Duy Giang.
Có người che miệng kinh hãi hô lên: “Á!”
Dụ Duy Giang mặc một bộ đồ thể thao mỏng, lưỡi dao sắc bén cắt rách tay áo anh, màu máu đỏ sẫm nhanh chóng thấm ướt vải áo.
Huyệt thái dương Thời Dẫn nảy lên, máu nóng toán thân cũng trào dâng.
Gã đàn ông cười điên cuồng, vung vẩy con dao tỏ ý thắng lợi. Mục tiêu của ông ta chuyển sang Dụ Duy Giang đang ngáng đường, quay sang, ánh mắt khát máu đảo quanh cánh tay đang chảy đầy máu của anh.
Hiện trường càng thêm loạn, bảo vệ tay không tấc sắt không dám mạo hiểm tiến lên ngăn cản gã đàn ông tay cầm hung khí.
Thời Dẫn cầm máy ảnh nhảy vào trong, xông lên trước đập thật mạnh vào gáy gã đàn ông. Cùng lúc đó, vệ sĩ của Lương Tử Hưng cũng chen qua đám đông hỗn loạn vọt vào hiện trường.
Thời Dẫn cầm máy ảnh đứng ngẩn tại chỗ, thấy gã đàn ông từ từ quay lại, con ngươi dần mất tiêu cự. Gã đàn ông thở phì phò, hít mạnh một hơi, dùng hết sức lực toàn thân siết chặt con dao muốn đâm xuống đỉnh đầu Thời Dẫn.
Nhưng ông ta không thực hiện được. Vệ sĩ đã đá bay ông ta. Ông ta bị đè trên mặt đất, bị vệ sĩ lật người lại, đầu gối ghì chặt sau lưng, mạnh mẽ áp chế.
Thời Dẫn thấy ông ta nhìn mình chằm chằm, mắt trừng thật to nhưng ánh mắt lại dần rã rời.
Thời Dẫn đứng im tại chỗ run rẩy mấy giây, tiếng bước chân bên tai như dần biến mất, đoạn cậu vô thức đẩy đám đông hỗn loạn ra chạy tới trước mặt Dụ Duy Giang.
“Anh, anh không sao chứ?” Tiếng Thời Dẫn khàn đi.
“Em, em…” Thời Dẫn hoảng loạn cởi khăn quàng cổ của mình buộc lại vị trí chảy máu của Dụ Duy Giang lại.
Động tác của cậu có phần thô bạo, buộc cũng rất chặt. Dụ Duy Giang cảm giác vết thương hơi nhói đau. Anh nhịn đau, nén giọng bảo: “Không sao.”
Giọng Dụ Duy Giang như mở lại dây thần kinh bị ngăn cách với bên ngoài của Thời Dẫn. Cậu thấy mọi thứ bốn phía bắt đầu rõ ràng lên.
“Anh Dụ!”
“Đậu má, Thời Tử, cậu điên rồi đấy à?! Làm anh sợ muốn chết, mẹ!”
Bên ngoài vọng tới tiếng còi cảnh sát 110. Thời Dẫn rũ mắt, tầm nhìn bắt đầu mờ nhòe.
Dụ Duy Giang nhìn hàng mi ướt của cậu, hỏi nhỏ: “Bị dọa à?”
“Em…” Thời Dẫn ngẩng đầu nhìn Dụ Duy Giang, “Em sợ anh chết.”