Thẩm Thư Điềm nuốt nước miếng, run rẩy nhìn Tả Tư Nam một cái, cô cảm thấy trong đôi mắt đen của người đàn ông này dường như có chút nguy hiểm, đặc biệt là giọng điệu có hơi hưng phấn kia, càng khiến cô cảm thấy mình sắp phải đối mặt với nguy hiểm.
Cô điên rồi ư? Cái gì cũng dám nói.
Hơn nữa bây giờ vẫn còn một chuyện liên quan nữa, chẳng khác gì đẩy Thẩm Thư Điềm vào chảo lửa.
"Điềm Điềm?"
"Điềm Điềm cậu có nghe thấy không?"
"Điềm Điềm sao cậu không nói gì?"
Thẩm Thư Điềm luống cuống, đôi mắt rối bời nhìn xung quanh, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, lương tâm cắn rứt nói: "Mình, mình thấy không ổn lắm."
Giọng Trần Ngữ Trúc vang lên: "Thực sự là Điềm Điềm à, cậu rất đẹp. Để mình chụp cho cậu một tấm nhé, đảm bảo khi nhìn cậu sẽ thích, thỏ siêu đáng yêu á!"
Mạnh Hà cũng nóng nảy: "Mình cũng muốn chụp, hồ ly mới đẹp. Điềm Điềm, mình cúp máy trước đây, cậu đợi chút nhé."
Nói xong liền cúp máy, Thẩm Thư Điềm cầm điện thoại, đầu óc trống rỗng, vô thức giải thích: "Cậu ấy nói đùa ấy mà, cậu đừng hiểu lầm."
Cảm giác xấu hổ phẫn nộ dâng lên trong lòng, Thẩm Thư Điềm bật đứng dậy, vội vội vàng vàng đi dép vào rồi chạy lên lầu không thèm ngoảnh lại.
Nếu Trần Ngữ Trúc và Mạnh Hà gửi ảnh thật, cô còn không biết nên ăn nói như nào với Tả Tư Nam.
Chẳng lẽ còn muốn cùng một nhân vật chính khác cùng nhau tham gia thảo luận? Xem thỏ đẹp hay hồ ly đẹp?
Càng nghĩ lại càng thấy suy sụp.
Chạy ngay đi.
Tốc độ của Thẩm Thư Điềm rất nhanh, giống như một con thỏ, Tả Tư Nam thản nhiên ngả người về phía sau, đặt một tay vô tư lên đôi chân dài của mình, ngẩng đầu nhìn lên, bóng dáng nhỏ bé đó dường như đang chạy trốn.
Tả Tư Nam khẽ nhếch môi, Thái Tử Phi à?
Hiện tại nếu hắn trêu cô thêm hai câu nữa, chỉ sợ là cô sẽ càng ngượng ngùng hơn thôi, nói không chừng thẹn quá hoá giận lại cắn hắn phát nữa.
Từ lâu Tướng Quân đã mất kiên nhẫn với việc bị Tả Tư Nam trêu chọc, nếu không phải vì Thẩm Thư Điềm ở trước mặt nó, nó cũng lười phản ứng với Tả Tư Nam chứ đừng nói đến việc hợp tác, lại còn dùng cái gậy trêu mèo nó thích nhất nữa chứ.
Tướng Quân nhe răng trợn mắt đoạt lấy cây gậy trêu mèo, quất mạnh đuôi vào mu bàn tay của Tả Tư Nam, ngậm lấy gậy trêu mèo chạy tung ta tung tăng về phía phòng của con sen đã sớm chạy trốn vì xấu hổ.
Thẩm Thư Điềm trở về phòng, cầm lấy con gấu bông sau đó không nhịn được mà vùi mặt vào ngực nó, một lúc sau, một tiếng mèo kêu meo meo, ngoài cửa truyền đến tiếng móng vuốt như muốn cào nát cửa.
Hai tai Thẩm Thư Điềm đỏ bừng, đầu óc mờ mịt choáng váng, tim cũng đập thình thịch, cảm thấy cả đời mình chưa bao giờ gặp phải chuyện xấu hổ như vậy.
Mấy câu nói kia, rõ ràng như cô có ý đồ gì với hắn, sau đó âm thầm quyến rũ hắn.
Nhưng sự thật không phải vậy, nhưng cô nên giải thích như thế nào đây, hắn sẽ không hiểu lầm đấy chứ?
Trong lòng Thẩm Thư Điềm rối bời.
Âm thanh ngoài cửa vẫn tiếp tục vang lên, Thẩm Thư Điềm do dự một lát, chậm rãi nhấc đôi chân trắng nõn đi tới, lặng lẽ mở cửa.
Sau đó cô mở cửa ra, quả nhiên là một con mèo, lại liếc mắt một cái, Tả Tư Nam không đi lên.
May quá.
Cô mở he hé cửa ra để Tướng Quân đi vào rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Thẩm Thư Điềm mở điện thoại lên, Trần Ngữ Trúc và Mạnh Hà cũng không gửi ảnh qua.
Trần Ngữ Trúc: [Hiện tại bọn mình cảm thấy cả hai bộ đều đẹp nên quyết định xem lại. Giờ bọn mình lại quan tâm đến bộ khác, đợi chút nhé.]
Thẩm Thư Điềm: Các cậu có biết những lời buột miệng của các cậu khi nãy đem lại không ít phiền toái không cho mình không?
Đáng tiếc Thẩm Thư Điềm xấu hổ không nói ra chuyện này.
Thẩm Thư Điềm ngã xuống chiếc giường lớn êm ái, rên rỉ, lăn qua lăn lại trên giường mấy lần với con gấu trong tay, cuối cùng vùi mặt vào gối.
Phòng khách ở tầng dưới.
Âm thanh từ máy tính đặt trên bàn trà truyền đến, ánh mắt Tả Tư Nam thu lại, đứng dậy, chậm rãi đi đến.
Tả Cảnh Long đã đọc hết tài liệu Tả Tư Nam vừa gửi, trong lòng càng lúc càng vui sướng, Tả Tư Nam quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của ông.
Ông gửi cho Tả Tư Nam một tin nhắn, sắp tới Tả thị có một dự án liên quan đến phát triển bất động sản ở khu Đông Thành Cổ Việt, đến lúc đó ông sẽ đi khảo sát bên đó và để Tả Tư Nam đi cùng, coi như là trải nghiệm trước một chút.
Tả Tư Nam đồng ý, Tả Cảnh Long cũng đã đặt chuyến bay vào sáng mai.
.
Thẩm Thư Điềm suốt đêm không ngủ ngon, trong mơ, Tả Tư Nam lười biếng nở một nụ cười, ôm lấy cô vào trong ngực, bóp eo cô, muốn cô làm Thái tử phi của hắn.
Giấc mơ này cứ lặp đi lặp lại, lúc Thẩm Thư Điềm tỉnh dậy, trong đầu vẫn có hơi choáng váng.
Cho đến khi nhìn thấy Tả Tư Nam đầu tiên, cô theo phản xạ mà lùi lại hai bước, sau đó mới nhận ra hiện tại không phải trong mơ.
Bởi vì nội dung của giấc mơ, Thẩm Thư Điềm càng không dám nhìn thẳng Tả Tư Nam, hơi cúi đầu, hàng lông mi dài dày run rẩy, ngồi trên ghế ước gì mình có thể thu nhỏ lại thành một cái bóng nhỏ.
Tả Tư Nam đưa mắt nhìn cô, cho rằng cô vẫn còn xấu hổ, bình tĩnh nói: "Chào buổi sáng."
Thẩm Thư Điềm ngước mắt liếc nhìn hắn, khuôn mặt tuấn tú kia vẫn bình tĩnh, dường như không để ý chuyện ngày hôm qua.
Điều này cuối cùng cũng khiến cô thở phào nhẹ nhõm, cô nhẹ nhàng nói: "Sao hôm nay cậu dậy sớm thế?"
Tả Tư Nam uống một ngụm sữa, cằm chống lên mu bàn tay, hơi cụp mi xuống: "Hôm nay tôi phải đi cùng ông nội đến Đông Thành, tạm thời có thể mấy ngày sẽ không trở về."
Tả Tư Nam ra ngoài sớm hơn cô, cô mới ăn được một nửa hắn đã rời đi.
Thẩm Thư Điềm ăn sáng xong cũng đeo cặp chạy vào lớp.
Thẩm Thư Điềm đăng ký làm người cầm biển, trước đó Trần Ngữ Trúc đã đăng ký chạy 100m.
Đáng tiếc uỷ viên ban Thể dục không thể ngồi cạnh cô, nếu không cô đã không do dự mà đăng ký môn nhảy xa rồi, đáng tiếc lúc cô chạy vội đến sau giờ học thì đã có người đăng ký mất rồi, hiện tại cô không thể không tham gia chạy bộ.
Trần Trúc Ngữ còn trách móc cô vài lần, sao cô có thể quên mất những việc này chứ?
Vào buổi chiều sau giờ học, mặt trời đã lặn và thời tiết thật dễ chịu.
Trần Ngữ Trúc kéo Thẩm Thư Điềm cùng cô ra sân tập chạy.
Tuy rằng nói lúc tham gia không tình nguyện, nhưng rốt cuộc vẫn để ở trong lòng, huống chi đây còn là năm cuối cấp, cần cố gắng thì cô vẫn sẽ cố gắng.
Đại hội thể thao của trường đang đến gần, trên sân trường, những học sinh lớp 12 tham giác các môn thể thao đều có mặt.
Lớp 12 cũng có mấy học sinh thể thao, tốc độ chạy rất nhanh, bỏ xa những những bạn học khác, lướt nhanh như một cơn gió.
Thẩm Thư Điềm chạy về đích, ra hiệu cho Trần Ngữ Trúc, hạ tay xuống và ấn đồng hồ trên tay, Trần Ngữ Trúc bắt đầu chạy từ điểm xuất phát.
Có một tiếng tách truyền đến, Thẩm Thư Điềm nghe thấy thì quay đầu nhìn, phát hiện là một chàng trai trẻ.
Áo thun trắng quần đen, trên tay cầm chiếc máy ảnh, ống kính hình như đang chĩa vào cô?
Thẩm Thư Điềm liếc mắt một cái lại quay đầu lại, Trần Ngữ Trúc đang chạy tới, cô không quên nhiệm vụ của mình là gì.
Trần Ngữ Trúc chạy qua vạch đích, Thẩm Thư Du đồng thời ấn nút tạm dừng, cúi đầu, mười sáu giây sáu tám.
Trần Ngữ Trúc thở hổn hển đi tới, nhìn theo ánh mắt của cô, nụ cười trên môi cũng mất dần.
Trần Ngữ Trúc: "..."
Như vậy là hơi thảm nha.
Cũng may cô vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, quan trọng nhất là đã lâu cô không chạy với cụ ly ngắn, thân thể chưa thể thích nghi, nếu luyện tập thêm chút nữa, chắc chắn sẽ có tiến bộ, yêu cầu của cô không cao, miễn sao không xếp cuối là được.
Bên cạnh có người đi tới, giọng điệu trong treo, mang theo ý cười: "Xin chào hai người."
Thẩm Thư Điềm chớp mắt nhìn sang bên, thì ra là người đàn ông chụp ảnh khi nãy.
Vừa đến gần mới biết, anh ta thực sự rất đẹp trai, khuôn mặt tuấn tú, nụ cười nhẹ trên môi, nhìn rất hiền lành và dễ mến.
Cô cúi đầu nhìn vào máy ảnh của mình và thuận miệng hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
Liễu Trăn cười nói: "Trường các em không phải sắp đến ngày kỷ niệm hay sao? Muốn quay một số video ngắn, anh chính là người phụ trách quay phim chụp ảnh."
Thẩm Thư Điềm nhìn xuống, trong đôi mắt màu hổ phách hiện lên một tia tò mò: "Vậy hiện tại anh đang?"
Liễu Trăn: "Làm tư liệu thôi. Muốn chụp thêm ảnh sinh hoạt của học sinh, sẽ phù hợp hơn với chủ đề của video."
Điều này không có gì sai, Thẩm Thư Điềm gật đầu, không muốn hỏi có phải anh ta vừa mới chụp ảnh cô không.
Trần Ngữ Trúc hít một hơi, vỗ ngực nói: "Tiểu Điềm, mình muốn chạy lại lần nữa."
Cô nhìn về phía Liễu Trăn, giơ nắm đấm nhỏ lên cảnh cáo: "Anh không được chụp ảnh đâu đấy, lúc chạy bộ biểu cảm hơi dữ, không được xinh gái, em không chấp nhận."
Liễu Trăn bật cười: "Được, không chụp."
Trần Ngữ Trúc hài lòng và lại đi về điểm xuất phát.
Thẩm Thư Điềm điều chỉnh đồng hồ trên tay, đưa mắt nhìn theo Trần Ngữ Trúc.
Liễu Trăn mím môi, liếc nhìn cô gái bên cạnh, dáng người cao gầy, khuôn mặt tinh xảo, khí chất điềm đạm nhu hòa, vừa rồi khi anh ta đang chụp ảnh, cô vô tình bước vào, giống như thế giới đen trắng đột nhiên có ánh sáng rực rỡ chói mắt, hấp dẫn ánh mắt của anh ta.
Anh ta nâng máy ảnh trong tay lên, khen ngợi một cách chân thành: "Hình ảnh của em rất đẹp, vô cùng ăn ảnh."
"Tên anh là Liễu Trăn, em tên là gì?" Liễu Trăn nói xong cảm thấy lúng túng, giải thích: "Không biết em có hứng thú với việc quay video của trường không? Anh thấy em rất phù hợp để tham gia."
"Thẩm Thư Điềm." Thẩm Thư Điềm có khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười rạng rỡ và giọng nói ngọt ngào: "Em đã tham gia rồi."
Liễu Trăn đương nhiên biết cái tên này, nhưng chỉ không ngờ người đó chính là cô gái trước mặt, cô xinh đẹp hơn anh nghĩ rất nhiều, Lục Nhứ quả nhiên không có nhìn lầm người.
Trần Ngữ Trúc đã đi tới điểm xuất phát, hiện tại đứng ở điểm xuất phát không ngừng hướng Thẩm Thư Điềm vẫy tay.
Thẩm Thư Điềm lại chú ý tới Trần Ngữ Trúc, liếc nhìn đồng hồ, làm động tác nâng người.
Liễu Trăn ôn nhu nói: "Vậy đến lúc đó hợp tác vui vẻ."
Thẩm Thư Điềm nhẹ gật đầu: "Được."
Tay hạ xuống, Trần Ngữ Trúc lại một lần nữa lao về phía trước.
Liễu Trăn liếc nhìn cô gái với vẻ mặt dịu dàng và tập trung, rồi lại nhìn đám đông đi đi lại lại trên sân trường, xoay người rời đi.
Mấy ngày kế tiếp, Thẩm Thư Thước và Trần Ngữ Trúc mỗi ngày tan học đều đến sân bóng luyện tập.
Mỗi ngày đều có thể gặp được Liễu Trăn, qua mấy ngày ba người bọn họ đã trở nên thân thiết hơn, tính cách của Liễu Trăn rất hợp với vẻ ngoài của anh ta, hiền lành, biết điều, ở chung một chỗ rất thoải mái.
Trần Ngữ Trúc không còn phản đối việc anh ta chụp ảnh nữa, vì cô phát hiện rằng ảnh chụp cũng không tồi, thậm chí còn có chút hào hứng.
Hôm nay là ngày 8 tháng 10, toàn bộ học sinh đã trở lại trường học, Tả Tư Nam còn chưa trở về.
Trên sân trường, có nhiều người luyện tập các hạng mục khác nhau nhiều hơn trước, đường đua cũng đông đúc hơn hẳn.
Bầu không khí ngày càng náo nhiệt báo hiệu thời gian của ngày hội thể thao của trường đang đến gần hơn.
Hiên tại Trần Ngữ Trúc tiến bộ không ít, sau khi chạy lần cuối, cô đi được một đoạn, cuối cùng không nhịn được ngồi xuống sân.
Cô cười một cách đau khổ: "Mệt quá."
Thẩm Thư Điềm buồn cười ngồi xổm xuống cạnh cô, mở nắp chai ra, đưa nước vào trong tay cô, nhỏ giọng an ủi: "Khát thì uống chút nước đi."
"Cảm ơn."
Trần Ngữ Trúc nhanh chóng nhận lấy, lập tức uống nửa chai.
Bây giờ có nhiều người hơn, có thể quay được không ít tài liệu, anh ta đi được một vòng cũng chụp được rất nhiều ảnh.
Tất nhiên, cũng có những người anh ta vô ý chụp được hoặc cố ý.
Liễu Trăn: "Lát nữa có muốn cùng nhau ăn cơm không?"
Trần Ngữ Trúc rời mắt khỏi điện thoại, lắc đầu: "Hôm nay không được, nay bọn em có hẹn rồi, phải đi lấy trang phục nữa."
Liễu Trăn nghi ngờ hỏi: "Trang phục?"
"À, Tiểu Điềm là người cầm biển của lớp bọn em. Bọn em cần trang phục cho cậu ấy để tham dự ngày hội thể thao của trường. Bây giờ bọn em đang gặp khó khăn."
Trần Ngữ Trúc nhìn về phía Thẩm Thư Điềm: "Mấy ngày nay, mình và Mạnh Hà đã đi rất nhiều nơi, xem qua thì thấy hai bộ trang phục kia vẫn là đẹp nhất, hôm nay chúng ta đi thử nhé? Không gì có thể sánh bằng việc cậu tự thử."
Trần Ngữ Trúc lắc lắc điện thoại, cười nói: "Mình vừa bàn với Mạnh Hà rồi. Chắc giờ cậu ấy cũng sắp đến cửa hàng rồi, chúng ta nhanh qua đó đi."
Liễu Trăn cảm thấy có chút tiếc nuối: "Vậy hẹn lần sau."
"Được."
"Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Trần Ngữ Trúc bởi vì tập luyện cho nên Thẩm Thư Điềm đi cùng cô ấy, Mạnh Hà vừa hay lại có chút chuyện nên tách ra trước.
Đi được nửa đường đi nhận được điện thoại của Mạnh Hà, nói là ông chủ cửa hàng có việc nên phải đóng cửa sớm, mấy ngày nay không mở cửa, có đưa hai bộ trang phục cho Mạnh Hà trước.
Ông chủ là bạn của ba mẹ Mạnh Hà cho nên Mạnh Hà có thể dễ dàng mang quần áo đi, sau khi thử thích bộ nào thì mua bộ nào.
Ba người bất đắc dĩ, vừa hay chưa ăn cơm nên cùng nhau tìm một quán ăn cơm tối, trong lúc ăn cơm Trần Ngữ Trúc lại cãi nhau một trận với Mạnh Hà.
Thẩm Thư Điềm im lặng nghe bọn họ nói, mấy ngày nay không phải là chưa từng phản kháng nhưng lại bị hai người họ thuyết phục không ngừng, trấn áp, cuối cùng cô đành thử xem sao.
Tóm lại, sự phản kháng của Thẩm Thư Điềm không có hiệu quả.
Ăn cơm xong, ba người lại đi dạo phố, Thẩm Thư Điềm vác theo hai túi đựng quần áo trở về Tả gia.
Quần áo đắt tiền, bên ngoài lại không có chỗ thích hợp để thử cho nên bọn họ muốn cho Thẩm Thư Điềm về nhà thử trước, sau đó gửi video cho bọn họ xem qua.
Thẩm Thư Điềm về đến nhà, biệt thự vắng tanh, không có tiếng động, lúc này có lẽ dì Phương đã đi mua thức ăn, Tả Tư Nam vẫn chưa về.
Tướng Quân nghe thấy tiếng động, vui vẻ từ trên giá mèo nhảy xuống, vui vẻ chạy tới cọ cọ vào bắp chân Thẩm Thư Điềm.
Thẩm Thư Điềm tiện tay vuốt ve con mèo. Sau khi ăn tối xong, Trần Ngữ Trúc và Mạnh Hà lôi kéo Thẩm Thư Điềm đi dạo rất lâu, hiện tại hai chân Thẩm Thư Điềm đều rã rời.
Trần Ngữ Trúc rõ ràng đã chạy lâu như vậy, nhưng cuối cùng lại cảm thấy tràn đầy sinh lực, nếu không phải Thẩm Thư Điềm và Mạnh Hà không cầm cự được nữa, cô có thể chạy thêm hai tiếng nữa.
Thẩm Thư Điềm đem quần áo đặt ở trên ghế, sau đó chính mình cũng nằm liệt trên ghế sô pha, không khác gì một vũng nước.
Nghỉ ngơi một lúc, màn hình điện thoại đặt trên bàn sáng lên. Vì chuyện trang phục nên ba người lập thành một nhóm.
Thẩm Thư Điềm đặt điện thoại lên bàn, tiện tay lấy một cái túi, cô vẫn chưa nhìn quần áo bên trong.
Thẩm Thư Điềm tiện tay cầm lấy một cái túi rồi đi về phía nhà vệ sinh, lấy quần áo bên trong ra.
Cái đầu tiên lôi ra là một chiếc váy nhung nhỏ màu trắng.
Thẩm Thư Điềm hơi giật mình, hai má đỏ bừng, cố nén sự xấu hổ trong lòng, dùng ngón tay nhẹ nhàng thử hồi lâu mới mặc bộ đồ thỏ vào.
Cô muốn cởi bộ quần áo này ra, nhưng vì lỡ đồng ý chụp ảnh cho Trần Ngữ Trúc, lúc cô di chuyển mạnh làm cho chiếc túi trên bồn rửa mặt rơi xuống, Thẩm Thư Điềm vội vàng bắt lấy.
Một món đồ rơi trên tay cô, là một chiếc tai thỏ nhung màu hồng.
Thẩm Thư Điềm: "..."
Cô đột nhiên nhớ tới Trần Ngữ Trúc nói, lúc mặc đồ thì phải buộc hai bím tóc đuôi ngựa thấp.
Thẩm Thư Điềm lưỡng lự một lúc, vẫn cầm lấy lược ngoan ngoãn buộc đuôi ngựa, sau đó đỏ mặt đeo tai thỏ.
Gương trong phòng tắm rất lớn, Thẩm Thư Điềm ngước mắt lên, nhìn rõ dung mạo của mình.
Thật xấu hổ khi trông như thế này.
Điện thoại di động đặt ở trên bàn ngoài phòng khách, cô hít một hơi thật sâu, mở cửa nhìn ngó xung quanh, dì Phương vẫn chưa trở về.
Cũng may lúc này không có ai, nếu không cô sẽ xấu hổ không dám ra ngoài, xấu hổ đến mức bật khóc.
Thẩm Thư Điềm đi ra phòng khách, cúi xuống liếc nhìn điện thoại thì thấy Trần Ngữ Trúc và Mạnh Hà đã gửi rất nhiều tin nhắn, cô đang định đưa tay ra bắt máy.
Âm thanh răng rắc vang lên, Thẩm Thư Điềm giật mình nhìn về phía cửa, có một người đang đứng ở đó.
Lúc Tả Tư Nam bước vào cũng không nghĩ sẽ nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô gái mặc một bộ đồ thỏ bông màu trắng, chất liệu bó sát, lúc cô cúi xuống còn có thể phác họa ra được phía trước phồng lên, cái mông tròn trịa, eo hơi hạ xuống, đường nét cơ thể đặc biệt đẹp.
Bên dưới là một chiếc váy nhung ngắn màu trắng, chiều dài chỉ ở phía trên đầu gối, còn có đuôi thỏ nhỏ, phía dưới là một đôi chân vừa dài vừa thon thả.
Cô kinh ngạc xoay người nhìn lại, trên đầu còn mang đôi tai thỏ dài, một cái duỗi dài, một cái nửa rũ xuống, vẻ mặt ngơ ngác, ngây thơ và hoảng sợ.
Rất ngon miệng.
Cực kỳ hấp dẫn.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đột nhiên căng thẳng, yết hầu lên lên xuống xuống, bộ dáng này, làm cho hắn muốn đem cô gái nuốt ngay vào bụng.
Thẩm Thư Điềm tuyệt đối sẽ không nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy Tả Tư Nam vào lúc này, không phải hắn nói ngày mai hắn mới trở về sao? Sao đột nhiên về sớm như vậy, lại còn xuất hiện vào thời điểm xấu hổ như này chứ.
Lúc này Tả Tư Nam đang đứng ở lối vào, nhìn cô bằng đôi mắt đen láy, dáng người cao ráo, trên người mặc bộ âu phục màu đen được may riêng, càng thêm vai rộng chân dài, khí chất lạnh thấu xương.
Thân thể Thẩm Thư Điềm không hiểu sao run lên, đôi môi đóng mở như muốn nói gì đó.
Sau đó chỉ thấy Tả Tư Nam tiện tay đóng cửa lại, rồi khoá cửa luôn, không gian một lần nữa bị phong bế, bầu không khí bỗng trở nên huyền ảo.
Tả Tư Nam dùng ngón tay thon dài kéo cà vạt, chiếc cà vạt được nới lỏng và hơi cong, để lộ yết hầu gợi cảm của hắn, khiến hắn thêm phần nguy hiểm hơn.
Tầm mắt hắn dừng lại trên người cô, thản nhiên đi về phía cô, bước từng bước bình tĩnh, tuy nhiên tiếng gõ cửa lại vang vọng bên cô, lại khiến cô càng bối rối, muốn tìm một chỗ trốn.
(*)Liễu Trăn là nhân vật phụ nên sẽ có chỗ xưng "anh" và có chỗ xưng "thầy" tuỳ từng hoàn cảnh mng nhé