Khó Thoát Khỏi Cố Chấp Cuồng Sủng Ái

Chương 37: Cắn



Trong phòng riêng KTV.

Tiếng nhạc đinh tai nhức óc vẫn vang vọng không ngừng, nhưng sự chú ý của mọi người lại không đặt ở đó.

Vừa rồi Tả Tư Nam đem theo Thẩm Thư Điềm quay lại, rõ ràng là đang chơi xấu, tiểu cô nương mím đôi môi đỏ, hai gò má ửng hồng phồng lên y như con cá nóc, quay đầu đi không muốn nhìn người bên cạnh.

Mà sắc mặt của Thái Tử gia vẫn lạnh lùng, hai con đen nặng nề, mọi người đều cho rằng Thẩm hoa khôi đã chọc giận Thái Tử gia.

Không khí đột nhiên thấp xuống, không ai dám nói chuyện, Thái Tử gia kéo Thẩm hoa khôi đi vào, sau đó....

Sau đó, Thái Tử gia mặt không cảm xúc mở lon Coca mới, nhét vào tay cô gái.

Đôi mắt màu hổ phách của cô gái sáng lên, vui vẻ muốn ngồi xuống, ngay lập tức bị Thái Tử gia kéo đứng dậy đi ra khỏi phòng, lúc rời đi, Thái tử gia chỉ nhàn nhạt để lại một câu: "Bọn tôi đi trước."

Thi Lâm còn chưa kịp nói lời tạm biệt, nhìn thấy Thẩm Thư Điềm đang mở to hai mắt, bất đắc dĩ ôm Coca biến mất ở cửa phòng.

Lúc ấy, Thi Lâm đã ảo tưởng rằng Thái tử gia đang cưỡng đoạt phụ nữ, sau khi tỉnh lại mới ý thức được lời nói đã ra khỏi miệng mất rồi.

Trong phòng lại bắt đầu ầm ĩ lên.

Một bạn học nam mở miệng: "Anh Thi Lâm, thái độ của Tả ca đối với Thẩm hoa khôi thật sự không đúng lắm, chẳng lẽ bọn họ thực sự...."

Câu tiếp theo còn chưa kịp nói hết, nhưng mọi người có mặt ở đây đều hiểu cả, vừa giúp cô uống thay rượu lại vừa cẩn thận dỗ dành, mặt mày đều là cam tâm tình nguyện, bọn họ có bao giờ thấy Thái Tử gia như vậy đâu.

Không chỉ con gái chua mà đám con trai cũng thấy chua nha.

Bao lâu nay, bọn họ chỉ có thể cảm nhận được sự huỷ diệt toàn diện của Thái Tử gia, diện mạo không bằng, thành tích cũng không bằng, điều kiện gia đình lại càng không thể so sánh.

Bây giờ thì hay rồi, đến bạn gái cũng không so được, thực sự là một cuộc tấn công tàn nhẫn.

Hiện tại chỉ muốn từ miệng Thi Lâm nói ra điều gì đó, thoả mãn một chút lòng hiếu kỳ của bọn họ, yêu cầu này cũng không tính là quá đáng.

Thi Lâm uống một ngụm rượu: "Đừng hỏi tao, tao cũng không biết, bọn mày không thấy tao cũng rất ngạc nhiên à?"

Mọi người nghi ngờ nhìn cậu, Thi Lâm ở bên cạnh Tả Tư Nam lâu nhất, không có lí do gì là không biết.

"Đừng có mà nhỏ mọn như vậy, nói đi."

Thi Lâm trợn tròn mắt: "Cho tao mười lá gan, tao cũng không dám nói bậy."

Có người hỏi: "Tiêu Kiệt, mày đi nói."

Vệ Tiêu Kiệt lắc đầu: "Tao cũng không biết."

Tả Tư Nam đối xử đặc biệt với Thẩm Thư Điềm ai nấy đều có thể nhìn ra, nhưng Thái Tử gia chưa lên tiếng, cũng không ai dám khẳng định lung tung.

Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt thì lại nhìn thấy được những điều sâu xa hơn, nhưng chỉ cần một ngày nào đó mà Tả Tư Nam không nói rõ ràng, bọn họ cùng lắm cũng chỉ dám trêu hai câu, cũng tuyệt đối không dám nói lung tung.

Thi Lâm ném gạt tàn xuống, kéo dài giọng: "Tóm lại là đừng nói lung tung, đến lúc đó bên ngoài đồn như thế nào. Nếu Tả ca mà nổi giận, đừng nói là tao không cảnh cáo chúng mày."

Mặc dù tin đồn về hai người không ít, nhưng chuyện tối nay mà truyền ra ngoài, khó đảm bảo sẽ biến thành phiên bản gì.

Đặc biệt là với Thẩm Thư Điềm, sợ là sẽ gặp phải những lời khó nghe.

Mọi người chỉ có thể rủ Thi Lâm đi chơi cùng, quan hệ cũng không tệ, hơn nữa bọn họ cũng biết tính cách của Thi Lâm, nhìn thì có vẻ dễ nói chuyện, nhưng hành động thì lại không dễ dãi như vậy đâu.

Hơn nữa với thái độ vừa nãy của cậu, cũng là đại biểu cho ý tứ của Thái Tử gia rồi.

Những lời của Thi Lâm, là ý tứ của Tả Tư Nam, đương nhiên cũng là ý của cậu, cậu cảm thấy Thẩm Thư Điềm không tồi, ở chung với bọn họ cũng tốt, đã được cậu liệt kê vào phạm vi bạn bè rồi, nhất định phải bảo vệ Thẩm Thư Điềm.

Nếu Thi Lâm đã nói như vậy, những người khác tự nhiên sẽ đem chuyện này chôn ở trong lòng.

Cho dù trong lòng nghẹn đến mức khó chịu.

.

Giờ này, trên đường phố là thời điểm vô cùng náo nhiệt, người qua lại tấp nập, bên đường có không ít cửa hàng mở nhiều loại âm thanh hỗn tạp.

Hai người ở trong tình huống như này vẫn vô cùng bắt mắt, nữ sinh thì xinh đẹp, nam sinh thì tuấn tú, chứ đừng nói đến lúc này họ đang đan mười ngón tay vào nhau.

Cô gái nghiêng đầu, chàng trai cúi đầu nhìn, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng, đây thực sự là một cảnh tượng vô cùng bắt mắt, liên tiếp thu hút sự chú ý của người qua đường.

Thẩm Thư Điềm hơi nghiêng đầu, mái tóc đen xoã trượt xuống bả vai, hàng mi dài khẽ chuyển động, gật đầu: "Được nha."

Khoé môi Tả Tư Nam khẽ nhếch lên, kéo cô gái về phía điểm cần đến.

Lực đạo trên tay rất nhẹ, Thẩm Thư Điềm cúi đầu uống một ngụm Coca, thỉnh thoảng liếc nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau, vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Cô ngẩng đầu lên ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời đêm, theo lực đạo của hắn mà đi về phía trước, ngốc nghếch đến mức đường cũng lười nhìn.

Những người đi trên đường đều đi theo nhóm, đường phố có vẻ hơi chật hẹp, đương nhiên phải né tránh một chút.

Tả Tư Nam không thể không nhắc cô gái đang đi bên cạnh chú ý nhìn đường.

Tầm mắt của cô di chuyển, mềm mại như bông nhìn hắn một hồi lâu, nghiêm túc gật đầu đồng ý.

Chỉ là Tả Tư Nam chưa an tâm được hai giây, Thẩm Thư Điềm cố ý nhắm mắt tiến lên phía trước hai bước, sau đó lén lút mở mắt xem phản ứng của hắn.

Nghịch ngợm vô cùng.

Tả Tư Nam: "..."

Nghịch ngợm lạ thường, dù bất lực nhưng vẫn cam tâm tình nguyện.

Ở lần thứ ba Thẩm Thư Điềm suýt chút nữa bị đụng phải, Tả Tư Nam rốt cuộc phải dừng chân.

Muốn chơi thì cũng được thôi nhưng ở đây không thích hợp.

Hắn lấy lại Coca của cô, cô gái sửng sốt, vừa định bĩu môi liền bị hắn cảnh cáo: "Đi đường cho nghiêm túc, nếu không tôi..."

Hắn dừng một chút, thản nhiên nói: "Tôi sẽ uống hết."

Nói xong liền đưa Coca đến gần môi, làm bộ như uống hết.

Thẩm Thư Điềm thực sự lo lắng, giậm chân hai cái, bất lực nhìn Coca trong tay hắn, lúc môi hắn sắp chạm vào Coca, bất ngờ cô nhảy dựng lên, giơ tay đoạt lấy.

Tả Tư Nam không kịp đề phòng, bị cô đụng phải như thế liền lùi lại hai bước, va vào thân cây bên đường.

Cơ thể mềm mại của Thẩm Thư Điềm áp sát vào người hắn, một mùi hương thoang thoảng ập đến, một tay cô khoác vai hắn, một tay kéo ống tay áo hắn.

Đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm vào lon Coca kia, vừa uỷ khuất vừa gấp gáp.

Một tay Tả Tư Nam đè lên cái đầu nhỏ của cô, tay kia giơ lon Coca lên, kiên quyết chặn cô lại.

Vóc dáng của Thẩm Thư Điềm so với phái nữ thì không tồi nhưng đứng trước mặt Tả Tư Nam thì tắt điện.

Động tác của Tả Tư Nam cũng bị hành động của cô làm cho choáng váng.

Bên cạnh có mấy dì đi ngang qua.

"Bọn trẻ tuổi bây giờ đúng là phong tục đồi bại."

"Ai nói không phải vậy. Nhưng làm quen rồi thấy cũng tốt. Đây không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy, lần trước tôi còn nhìn thấy có người còn hôn nhau trong rừng cơ đấy. Chúa ơi, chuyện gì đang xảy ra trên thế giới này vậy?"

"Ai da, các bà không theo kịp xu hướng rồi, đây là chuyện rất bình thường. Cháu gái tôi còn nói với tôi rằng xu hướng bây giờ là yêu đương tự do, từ chối mấy cái cuộc sắp xếp hôn nhân. Trước khi kết hôn còn muốn trải nghiệm nhiều một chút, sau đó so sánh mới biết cái nào tốt hơn."

"Cái này...."

.

Lỗ tai Tả Tư Nam hơi nóng, nhưng cô gái bên cạnh lại không xấu hổ chút nào, dùng ánh mắt trong treo khiển trách nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự bất mãn.

Tả Tư Nam dùng sức kéo cánh tay gầy gò đang ôm cổ mình xuống, thấp giọng trách cứ: "Đi xuống."

Thẩm Thư Điềm bị kéo xuống, đứng ở trước mặt hắn, ngửa khuôn mặt trắng nõn lên nhìn, lần nữa chu chu cái miệng, bị Tả Tư Nam mắng, hốc mắt lập tức đỏ lên, sắp khóc.

Nũng nịu nói: "Cậu hung dữ với tôi."

Tả Tư Nam đau đầu, vừa muốn an ủi lại bị cô gái kéo cánh tay ra.

Lúc hắn chưa kịp phản ứng, cổ tay truyền đến cảm giác đau, bị cô cắn một cái.

Răng rất tốt.

Hắn cau mày suy nghĩ.

Vết cắn này của Thẩm Thư Điềm không chút lưu tình, mang theo cả oán khí cùng với sự tức giận.

Cô tức giận mở to mi mắt nhìn hắn, thiếu niên rũ mắt nhìn cô, mày khẽ nhíu lại, ánh mắt trầm xuống, có chút hung dữ.

Sau khi uống rượu xong cô lại nhát gan hơn, vừa rồi chỉ là do tâm tình kích động mà bốc đồng, bây giờ lại lập tức sợ hãi.

Răng nanh của cô còn cắn khuỷu tay, động tác bị kẹt lại, thiếu niên không tránh đi, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Thẩm Thư Điềm sợ hãi, đầu lưỡi vô thức chạm vào như muốn an ủi, rất nhẹ nhàng, rồi buông tay như một kẻ hèn nhát.

Tả Tư Nam giơ tay, hàng mi dài cụp xuống liếc nhìn.

Chà, xuất hiện luôn dấu răng rõ ràng luôn này, kiểu này chắc phải mấy ngày nữa mới biến mất rồi.

Thẩm Thư Điềm liếc trộm hắn một cái, liếc thêm lần nữa, bước sang trái một bước.

Muốn chuồn.

Bị Tả Tư Nam kẹt cổ kéo trở về, Thẩm Thư Điềm ngửa đầu về phía sau, lui một bước, đầu đụng vào lồng ngực hắn, ngược lại ngước mắt nhìn hắn, đáng thương hề hề.

Bây giờ mới thấy sợ, đâu còn vẻ hùng hổ ban nãy.

Tả Tư Nam không nói gì, nhét lon Coca vào trong tay cô, đẩy cô đứng vững lên: "Uống đi."

Thẩm Thư Điềm mở to mắt nhìn Coca trong tay, còn ngốc nghếch nhéo tay,  xác định là thật sự quay lại rồi.

Cô đột nhiên cảm thấy người trước mặt không tệ như cô nghĩ, Coca của cô đã trở lại, trọng lượng cũng không ít.

Tả Tư Nam một lần nữa nắm tay cô, xoa xoa mái tóc xoăn xoăn của cô gái.

Bởi vì chột dạ, Thẩm Thư Điềm ngậm Coca trong miệng, nhắm hờ mắt, đỉnh tóc phối hợp cọ cọ lòng bàn tay hắn, giống như mèo con đang lấy lòng, làm cho hắn hơi giật mình.

Đôi mắt đen láy của Tả Tư Nam tràn đầy ý cười, không thèm để ý vết răng trên tay, lại kéo cô gái về phía trước.

Lần này Thẩm Thư Điềm cuối cùng cũng hợp tác, ngoan ngoãn để hắn dẫn đi, chỉ đâu đi đó.

Chỉ nhìn xuống những viên gạch đá, từng bước một, đếm một, hai, ba, bốn bằng cái miệng nhỏ nhắn, đầy thích thú.

Đáng tiếc đầu óc hiện tại đang rất rối bời, đếm tới đếm lui, lại bắt đầu đếm lần nữa, cũng không ngại phiền.

Tả Tư Nam siết chặt tay cô gái, thỉnh thoảng liền liếc mắt nhìn cô một cái, chỉ cảm thấy cảm thấy thoả mãn.

Chú Lý đã đến từ sớm, vừa thấy hai người liền vội vàng ra đón.

"Thiếu gia, tiểu thư, ở bên này."

Thẩm Thư Điềm tò mò nhìn ông, nhưng không trả lời, chỉ ậm ừ khe khẽ.

Tả Tư Nam gật đầu, thản nhiên nói: "Chị ấy say rồi."

Chú Lý nhìn Thẩm Thư Điềm một cái, chợt hiểu ra, bởi vì mỗi lần ông đón Thẩm tiểu thư, cô luôn nở nụ cười tươi sáng cùng ông tán gẫu hai câu, cho nên chú Lý vẫn luôn thích cô.

Hôm nay yên tĩnh hơn nhiều, uống say rồi vẫn là một đứa trẻ ngoan.

Tả Tư Nam bế Thẩm Thư Điềm lên xe, Thẩm Thư Điềm ôm lon Coca nằm trên ghế, nghiêng đầu nhìn ra ngoài.

Tả Tư Nam quay đầu nhìn lại, cô căn bản quên mất chuyện thắt dây an toàn.

Tả Tư Nam nghiêng người xuống, kéo dây an toàn trước mặt cô, cài vào đúng vị trí.

Hắn điều chỉnh độ dài, nhẹ nhàng nói: "Có bị chặt không?"

Tả Tư Nam ngước mắt nhìn lên, mới phát hiện cô gái đang cúi đầu nhìn mình, hết sức nghiêm túc, trong ánh mắt màu hổ phách phản chiếu rõ ràng bóng dáng của hắn.

Khoảng cách quá gần, hô hấp của hai người hòa vào nhau, Thẩm Thư Điềm không tránh, hắn cũng không nhúc nhích, chỉ cách khoảng cách gần trong gang tấc này.

Hắn nghĩ, đúng như lời cô nói, thơm và ngọt.

Yết hầu hắn trượt lên trượt xuống, giọng điệu khàn đi: "Chị đang nhìn cái gì vậy?"

Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, nhẹ nhàng đáp: "Tôi nhìn cậu."

"Tại sao lại nhìn tôi?"

"À." Thẩm Thư Điềm cười: "Cậu đẹp trai."

Đôi mắt đen láy của Tả Tư Nam khẽ chuyển động: "Tôi đẹp sao?"

"Phải."

"Vậy chị thích tôi?"

Thẩm Thư Điềm ngọt ngào nói: "Thích chứ."

Đôi mắt đen của Tả Tư Nam gắt gao nhìn sâu vào đôi mắt của cô, bên trong là một dòng suối trong vắt, có thể nhìn thấu thấy đáy, xinh đẹp lại thanh khiết.

Cô thích hắn, nhưng cũng không thích hắn.

Thật không may, cùng một từ có thể có nhiều ý nghĩa khác nhau.

Tả Tư Nam mím môi, buông mi xuống.

Thẩm Thư Điềm không biết tại sao.

Tả Tư Nam đứng dậy, vậy đã, việc này vốn không gấp được.

Tả Tư Nam đưa Thẩm Thư Điềm về nhà, Tướng Quân trực tiếp chạy tới, muốn nhảy lên người Thẩm Thư Điềm.

Thẩm Thư Điềm hoảng sợ, theo bản năng liền tránh đi, Tướng Quân nhào vào khoảng không, mê mang nhìn Thẩm Thư Điềm.

Một người một mèo cứ thế nhìn nhau một hồi lâu, Thẩm Thư Điềm di chuyển bước chân, sau đó trốn ở phía sau Tả Tư Nam.

Tướng Quân: "!!!"

Nó bị tổn thươnggg.

Nó quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Tả Tư Nam.

Chắc chắn là do hắn!!!!

Tả Tư Nam: "..."

Khóe miệng Tả Tư Nam khẽ nhếch lên, tuỳ ý cho Thẩm Thư Điềm nắm chặt lấy quần áo đang trốn sau lưng.

Dì Phương lúc này cũng đi ra, kì quái hỏi: "Tiểu thư, cô làm sao thế?"

Thật vô lý, nếu bình thường Tướng Quân muốn ôm, Thẩm Thư Điềm chắc chắn sẽ ôm nó, hiện tại không chỉ không muốn ôm mà còn trốn đi, đuôi của Tướng Quân vì đau lòng mà buông xuống.

Tả Tư Nam thản nhiên nói: "Chị ấy uống say nên không nhận người."

Hắn cúi đầu nhìn Tướng Quân đang không ngừng nghiêng người nhìn Thẩm Thư Điềm, lạnh lẽo nói: "Cũng không nhận ra mèo."

Dì Phương: "..."

Tại sao bà lại cảm thấy dường như tâm trạng của thiếu gia đang rất vui vẻ nhỉ?

.

Ngày hôm sau, Thẩm Thư Điềm tỉnh lại.

Đầu có chút đau nhức, nhưng trong đầu trống rỗng chuyện gì cũng không nhớ ra, cô chỉ nhớ hôm qua mình uống ly nước màu lam, sau đó giống như một lớp sương mù, cho nên cô không có bất kỳ ấn tượng gì.

Tướng Quân nằm bên cạnh cô, Thẩm Thư Điềm ngước mắt nhìn nó, nó cũng nhìn cô chăm chú, không hiểu sao trong đôi mắt lam của nó thoáng qua một tia u oán.

U oán?

Thẩm Thư Điềm bị suy nghĩ của mình làm cho buồn bực, chắc là ảo giác rồi.

Cô giơ tay lên, sờ sờ cái đầu xù bông của Tướng Quân, vuốt ve lưng nó, lại xoa xoa cằm nó, dẫn tới tiếng kêu meow meow thoải mái.

Thẩm Thư Điềm còn chưa muốn dậy, nằm trên giường cầm điện thoại lên, mới phát hiện Lục Nhứ gửi Wechat cho cô.

Kỳ thi đã kết thúc, Lục Nhứ vốn định liên lạc với Thẩm Thư Điềm và Tả Tư Nam để bàn về nội dung quay phim, nhưng Thẩm Thư Điềm đột nhiên cảm thấy không khỏe nên sự việc đành phải trì hoãn đến tận bây giờ.

Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, ngày mai là phải đến Nhị Trung học bù rồi, tất cả lớp 12 đều phải học thêm.

Lục Nhứ gửi cho cô một tệp tài liệu, đại khái là quy trình quay chụp, chi tiết như nào thì cô sẽ nói cẩn thận sau, trước tiên là xem qua quy trình trước.

Chỉ là khi Thẩm Thư Điềm xem danh sách trong tài liệu, thì phát hiện ra ngoài cô và Tả Tư Nam, Tư Huệ Uyển cũng có tên trong danh sách.

Nhưng không đúng, cô nhớ rõ lúc trước Lục Nhứ vô tình tán gẫu vài câu cùng cô, cô nhớ những người khác đã được chọn cả rồi.

Tư Huệ Uyển chỉ là người dẫn chương trình, cũng không xuất hiện trong danh sách quay video ban đầu, sao đột nhiên lại thêm vào.

Thẩm Thư Điềm trong lòng có hơi không tình nguyện, nhưng Lục Nhứ là người phụ trách nên cô cũng không tiện nói gì. Cô xem qua một lượt rồi đặt điện thoại sang một bên.

Tướng Quân tiến lại gần, đầu tựa vào trên người cô, thân mật mà cọ cọ.

Không biết có phải là ảo giác của cô không, nhưng cô cảm thấy hôm nay Tướng Quân hình như cực kỳ bám người.

Thẩm Thư Điềm nằm trên giường nửa ngày, đến khi bụng kêu vì đói, cô mới chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, lấy dép đi rửa mặt.

Thẩm Thư Điềm đang đánh răng, Tướng Quân lần nữa biến thành cái đuôi nhỏ của cô, tung tăng theo cô xuống lầu.

Cô nhìn một vòng, dường như Tả Tư Nam không có ở đây, bình thường khi hắn thức dậy đều thích ngồi ở phòng khách đọc sách, còn chưa rời giường à?

Dì Phương đi đến, ánh mắt loé lên: "Tiểu thư, cô không sao chứ?"

Tối hôm qua Thẩm Thư Điềm làm cho bà dở khóc dở cười, nghe thiếu gia thuật lại, bà cũng có chút bất đắc dĩ, tiểu thư thật sự là một chút tửu lượng cũng không có.

Thẩm Thư Điềm hơi xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi tay nhỏ bé vén mái tóc dài đen nhánh xõa xuống bên người, liếm môi dưới, lo lắng hỏi: "Tối hôm qua có phải cháu đã làm chuyện xấu hổ không?"

Cô cảm thấy sắc mặt của dì Phương có hỏi không được tự nhiên, cô chưa từng uống rượu chứ đừng nói là say, nhưng cô cũng biết người say có thể làm đủ loại chuyện khó hiểu.

Nhưng đầu cô trống rỗng, thật sự cái gì cũng không nhớ.

Dì Phương dừng một chút: "Không có gì, tiểu thư rất ngoan."

Thẩm Thư Điềm nghi ngờ nhìn bà một cái, có chút không tin, nhưng cũng không hỏi thêm, trong lòng cảm thấy an tâm hơn.

Thẩm Thư Điềm ăn sáng xong không thấy Tả Tư Nam đâu, đang định hỏi dì Phương, liền thấy một người đàn ông trung niên đeo kính, mặc tây trang đi giày da từ trên lầu đi xuống.

Nhìn thấy Thẩm Thư Điềm, ông hơi kinh ngạc, sau đó mỉm cười gật đầu.

Thẩm Thư Điềm sửng sốt, sau đó nở một nụ cười xinh đẹp lễ phép, như trăm loài hoa đua nở, làm say đắm lòng người.

Cô gái này, bất kể đặt ở đâu, đều có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.

Đặc biệt là đàn ông.

Đột nhiên, cảnh tượng vừa thấy hiện lên trong đầu ông.

Ông vốn là người được Tả Cảnh Long  bỏ ra số tiền lớn mời từ nước ngoài về dạy dỗ Tả thiếu gia.

Hôm nay là lần đầu tiên đến đây, nhưng ông đã rất kinh ngạc phát hiện ra, vị thiếu gia này không chỉ có dung mạo xuất chúng, khí chất lạnh lùng, hơn nữa đầu óc còn cực kì thông minh.

Ông không ngờ vị thiếu niên nhỏ tuổi như vậy mà tài trí đã hơn người, mưu lược cũng không kém, có thể dễ dàng từ một suy ra ba.

Ông chỉ hơi hơi chỉ điểm một chút, hắn có thể nhìn ra nhiều vấn đề sâu xa hơn.

Với sự tự tin và điềm tĩnh trong từng cử chỉ, ông biết về sau Tả Tư Nam tuyệt đối sẽ cực kì xuất chúng, đợi đến một ngày nào đó khi hắn đứng trên đỉnh của Tả thị, nhất định sẽ khơi mào một cuộc tắm máu trong thương trường.

Mà khi thiếu niên xuất sắc kia đang bày tỏ ý kiến của mình, ông đột nhiên phát hiện ra có một dấu răng nho nhỏ trên cổ tay của hắn.

Phát hiện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, ông đương nhiên sẽ không cho rằng là hắn tự cắn, nhưng người nào mà lại có thể lưu lại dấu vết trên cơ thể quý giá như vậy.

Có lẽ là bởi vì ánh mắt của ông quá lộ liễu, ả Tư Nam rũ mắt nhìn một cái.

Khoảnh khắc đó, ông khẳng định mình nhìn thấy trong đôi mắt đen láy của vị thiếu niên lãnh đạm kia tràn đầy sự ôn nhu, sự ấm áp cũng hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng đó.

Nhưng mà Tả Tư Nam cũng không giải thích nửa câu, thản nhiên tiếp tục chủ đề vừa rồi.

Điều này không khỏi gợi lên lòng hiếu kỳ của ông, nhưng ông quả thật cũng không có tư cách hỏi cái gì, chỉ có thể đem nghi hoặc chôn trong đáy lòng.

Chỉ là lúc nhìn thấy cô gái này, trong đầu ông chợt lóe lên một ý nghĩ, vết răng trên bàn tay gầy guộc lạnh lùng của thiếu niên kia chắc chắn là do cô gái nhỏ này gây ra.

Mỹ nhân trêu người, thiếu niên ái mộ, bất quá là như thế.

Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, người đàn ông đã rời đi, chỉ là cô không hiểu sao cảm thấy vừa rồi ông ấy nhìn cô có gì đó không đúng, tựa hồ đã nhận ra điều gì.

Thẩm Thư Điềm cảm thấy suy nghĩ của mình có chút kỳ quái, không hiểu sao lại cảm thấy mình nói đúng.

Một lát sau, cô liền nhìn thấy Tả Tư Nam từ lười biếng từ trên lầu đi xuống.

Hắn một tay đút túi, áo sơ mi màu đen đơn giản tôn lên dáng người gầy gò cao ngất của hắn, phía dưới là một đôi chân dài thẳng tắp, mặt mày tinh xảo, đúng là báu vật nhân gian.

Tả Tư Nam thoải mái ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thư Điềm, nhàn nhạt nói: "Ăn no chưa?"

Đôi mắt Thẩm Thư Điềm cong lên, nhấp một ngụm sữa đậu nành thơm ngon béo ngậy, vui vẻ nói: "Ăn no rồi."

Cô quay đầu nhìn hắn, đôi mắt màu hổ phách trong veo: "Tôi còn tưởng cậu chưa rời giường, hoá ra là dậy sớm hơn cả tôi.

Tuy rằng Thẩm Thư Điềm rất tò mò người đàn ông ban nãy tới làm gì, nhưng cô biết mình không nên hỏi nhiều, huống chi lòng hiếu kì cũng không nặng lắm.

Vừa dứt lời, ánh mắt cô như đông cứng lại, dán chặt vào cổ tay trắng nõn của Tả Tư Nam.

Thẩm Thư Điềm nghiêng đầu, cắn cắn ống hút, mở to hai mắt, kỳ quái hỏi: "Tay cậu sao lại như này? Bị Tướng Quân cắn sao?"

Tả Tư Nam liếc cô một cái, khép hờ mắt, ý tứ không rõ: "Tướng Quân?"

Thẩm Thư Điềm không nghe ra giọng điệu của hắn có gì đó không đúng, còn tưởng rằng đó là sự thật, nhất thời liền sốt ruột: "Vậy phải đi tiêm."

Ngón tay thon dài của Tả Tư Nam gõ lên mặt bàn một cái, cảm xúc trong mắt không rõ, cong khoé môi: "Không nhớ?"

Tả Tư Nam Tư chậm rãi đưa bàn tay thon dài như ngọc đến trước mắt cô, cười như không cười nói: "Tướng Quân? Chị có muốn cắn thử rồi so sánh không?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.