Trong phòng họp rộng rãi và sáng sủa, ánh nắng rực rỡ phủ khắp sàn nhà.
Lục Hoài Nghiên nhìn chằm chằm tin nhắn hồi âm kia, nhớ đến cô nói hôm nay mình có hẹn với Hứa Châu, anh bèn đặt điện thoại xuống, nói với Châu Thanh, "Không cần từ chối bữa tiệc tối nay đâu."
"Vâng, sếp Lục nhỏ." Châu Thanh nói tiếp, "Lúc nãy sếp Lục lớn đã gọi điện thoại đến, dặn anh tối nay sau khi kết thúc tiệc tối thì nhớ tranh thủ quay về nhà cũ một chuyến. Ông ấy nói rằng cô Quan có mang quà đến cho anh, dù sao anh cũng nên gặp mặt người ta nói một tiếng cám ơn."
Ông cụ Lục có ý đồ gì, sao Lục Hoài Nghiên lại không rõ cho được?
"Cô Quan sang nhà cũ rồi à?" Anh hờ hững cất giọng hỏi.
"Vâng, lúc sếp Lục lớn gọi điện đến, hình như ông đang chuẩn bị dẫn cô Quan đến nhà hát xem kịch."
Lục Hoài Nghiên cúi đầu lật xem văn kiện trên tay, cất giọng thản nhiên, "Đến Trân Bảo Trai đặt hai phần Phật nhảy tường mang đến nhà cũ đi, tầm chín giờ cậu gọi lại cho ông nội tôi, nói rằng tôi đã say rồi."
Châu Thanh đáp lại, đang định bước ra cửa gọi điện thoại, anh ta bỗng nghe thấy Lục Hoài Nghiên nói tiếp, "Đặt ba phần đi, hai phần mang về nhà cũ, còn phần kia đợi đến khi kết thúc bữa tiệc tối rồi hẵng mang sang Tân Hoà Mansion."
Ông cụ Lục rất thích món Phật nhảy tường, thế nhưng hai phần Phật nhảy tường của Trân Bảo Trai chưa kịp được mang đến nhà cũ thì ông cụ đã xuất hiện ở toà nhà văn phòng tập đoàn Lục thị.
Lúc nhận được điện thoại nội bộ từ ông Lục Hành Thu, Lục Hoài Nghiên vô thức xoa ấn đường.
Không cần đoán cũng biết chắc chắn ông nội cũng đưa Quan Gia Di đến cùng.
Ông Lục Hành Thu nói với vẻ đương nhiên, "Gia Di nói muốn tự mang quà đến cho con, sẵn tiện thăm thú Lục thị luôn. Ông đang rảnh nên đưa con bé sang đây. Tham quan xong, chúng ta sẽ dùng bữa trưa đơn giản ở nhà ăn công ty, sau đó lại đến nhà hát xem Côn khúc. Con đừng nói với ông là con bận đến mức không thể ăn cơm trưa đấy. Một là xuống nhà ăn công ty ăn cùng ông và con bé, hai là ông gọi người mang đồ ăn lên đây, chúng ta dùng bữa ngay tại phòng làm việc của con luôn."
Nghe tin ông cụ Phó đổ bệnh nặng, ông cũng thấy nặng lòng vì sắp phải mất đi một người bạn. Tuổi già ập đến, chứng kiến từng người bên cạnh lần lượt ra đi, ông cụ cũng khó tránh khỏi đa sầu đa cảm.
Ông sống đến tuổi này cũng đã thấy đủ rồi, chỉ có một điều duy nhất khiến ông luôn trăn trở chính là hôn sự của Lục Hoài Nghiên.
Ông già Phó Kinh Nghiêu kia dù có đổ bệnh nặng thì ít ra chuyện cưới hỏi của con trai ông ta và con nhóc nhà họ Chu cũng là chuyện sớm muộn. Còn thằng cháu trai của mình thì vẫn cô đơn lẻ bóng, nó ế đến độ mấy con ruồi vo ve xung quanh cũng chẳng có lấy một con cái.
Ông Lục Hành Thu sốt ruột cũng là điều đương nhiên.
Ông cụ mà bướng lên thì chẳng ai thắng nổi, Lục Hoài Nghiên đành phải gọi Châu Thanh xuống nhà ăn nhân viên đặt bữa.
Nhà ăn dành cho nhân viên của trụ sở tập đoàn Lục thị nổi tiếng vừa rẻ lại vừa ngon, hôm nào cũng đều đông kín chỗ.
Hai vị sếp lớn cùng lúc xuất hiện trong nhà ăn dành cho nhân viên, hơn nữa còn dẫn theo một cô gái xinh đẹp ngọt ngào, khí chất xuất chúng, chuyện này nhanh chóng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Vô số nhóm chat hóng hớt của công ty gần như nổ tung, chẳng mấy chốc đã có người tìm được thông tin về cô gái này.
Công chúa nhỏ của gia tộc họ Quan ở Hong Kong, diễn viên múa solo của vũ đoàn Hoàng gia Anh quốc, vừa mới trở thành diễn viên múa chính trong vũ đoàn ballet Bắc Thành đầu năm nay.
Cũng chính là diễn viên múa chính cho vở vũ kịch Onegin bắt đầu công diễn vào tháng sau của vũ đoàn ballet Bắc Thành.
Gia thế hiển hách, thực lực vượt trội, hơn nữa còn thân thiện dễ gần. Bao nhiêu "dãn nhán" được gắn lên người, lượng người theo dõi của Quan Gia Di trên mạng xã hội đã ngang ngửa với những cô tiểu hoa nổi tiếng trong giới giải trí.
Cùng ăn trưa với bọn họ còn có mấy trợ lý bên cạnh Lục Hoài Nghiên, nhưng mọi người chỉ mải chú ý đến Lục Hoài Nghiên và Quan Gia Di.
Chuyện hợp tác giữa tập đoàn Lục thị và nhà họ Quan hiện đang được rất nhiều người quan tâm.
Giờ đây, cô công chúa nhỏ của nhà họ Quan lại vượt ngàn dặm xa xôi từ Anh trở về Bắc Thành, dễ dàng khiến mọi người nghĩ đến chuyện kết thông gia giữa hai nhà.
Vô số tin tức và hình ảnh tràn ngập trong các nhóm chat lớn nhỏ của tập đoàn với tốc độ chóng mặt, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện hàng loạt tin mới. Châu Thanh đưa hai sếp lớp đi ăn trưa xong, vừa quay về phòng tổng giám đốc mới phát hiện ra các nhóm chat của công ty gần như đã nổ tung.
Anh ta cau mày lướt hết gần mấy trăm tin nhắn, nhớ đến vẻ mặt vừa nãy khi sếp Lục nhỏ tìm cô Quan nói chuyện riêng, anh ta bèn nhắn vào nhóm, "Đừng tung tin đồn nhảm, đừng truyền tin lung tung, sếp Lục nhỏ ghét nhất là mấy tin đồn kiểu này đấy."
Gửi tin nhắn đi, anh ta nhìn về phía cửa phòng làm việc đang đóng chặt, không biết có nên đặt Phật nhảy tường của Trân Bảo Trai nữa không.
Quan Gia Di mang đến cho Lục Hoài Nghiên một chai nước hoa nam.
Lục Hoài Nghiên không nhận, lạnh nhạt lên tiếng, "Tôi không dùng nước hoa."
Cô nàng nghe thấy thế chỉ mỉm cười tủm tỉm, "Đây là nước hoa em tự tay điều chế, cùng một tầng hương với mùi trầm hương mà anh thích nhất đấy."
Lục Hoài Nghiên đáp, "Tôi đã không còn dùng trầm hương nữa, ông nội rất thích mùi này, em cứ giữ lại tặng ông đi. Tôi thay mặt ông nội cám ơn em."
"Sao em có thể thiếu quà của ông Lục được?" Quan Gia Di khẽ bật cười khúc khích, giơ hai ngón tay lên, lém lỉnh đáp, "Em tặng cho ông Lục hẳn hai lọ."
Lục Hoài Nghiên lẳng lặng nhìn cô nàng, sau đó lên tiếng, "Em không nên rời khỏi Anh, chỗ này cũng không có gì đáng để em ở lại."
"Ai nói không có chứ? Em thích Bắc Thành, cũng rất thích vũ đoàn ballet Bắc Thành." Quan Gia Di nhìn thẳng vào mắt anh, "Em cũng muốn ra ngoài trải nghiệm một lần. Daddy và mommy đều ủng hộ quyết định của em, ngay cả anh hai em cũng đã bị em thuyết phục. Nghiên à, em không muốn đợi đến khi mình già rồi lại hối hận vì mình đã không cố hết sức giành những thứ mà mình muốn."
Anh hai nói với cô nàng rằng anh Nghiên đã có người mình thích, khuyên cô nàng hãy từ bỏ.
Nhưng Quan Gia Di không muốn.
Dù anh ấy có nói thật đi nữa, cô nàng cũng không muốn từ bỏ dễ dàng như thế.
Đây là người mà Quan Gia Di vừa gặp đã yêu.
Thích người ấy ròng rã mười năm trời, nếu không thử một lần liều lĩnh như thiêu thân bay vào lửa, cô nàng không cam tâm.
Đối mặt với tình cảm sâu nặng của cô gái, sắc mặt Lục Hoài Nghiên chẳng mảy may thay đổi.
Anh chỉ gật đầu thật nhẹ, rồi nói, "Ông nội rất thích em. Nếu em đã quyết định ở lại Bắc Thành phát triển sự nghiệp, tôi sẽ nói ông nội hạn chế làm phiền đến em."
...
Khi chiếc xe con màu đen chạy về phía nhà hát lớn Bắc Thành, Quan Gia Di có vẻ trầm mặc hơn lúc vừa đến.
Ông cụ Lục cười hỏi thăm, "Có phải thằng Nghiên nó nói lời nào khó nghe với con không?"
Vừa nghe thấy thế, Quan Gia Di vội lắc đầu như trống bỏi, "Không ạ, Nghiên rất tốt. Anh ấy chỉ sợ con không quen ở Bắc Thành, anh ấy còn cổ vũ con múa cho thật tốt nữa."
Ông cụ nhìn dáng vẻ bao che của cô nhóc, cười hiền, "Nó nói đúng đó, so với những chuyện khác, con vẫn nên cố gắng thực hiện lý tưởng của bản thân. Thằng Nghiên không đáng để con từ bỏ lý tưởng, từ bỏ sự nghiệp vì nó đâu."
Quan Gia Di cười tươi rói, "Ông Lục cứ yên tâm, con là người tham lam, lý tưởng và mộng tưởng con đều muốn hết."
Nhà hát lớn nằm trong khu nghệ thuật Bắc Thành, khi xe của ông cụ Lục chạy ngang qua phòng tranh sơn dầu trong khu, Giang Sắt cũng vừa đến tầng ba của phòng tranh sơn dầu.
Chiều nay Quý Vân Ý có một buổi toạ đàm ở phòng tranh.
Lúc cô đến, buổi toạ đàm đã gần kết thúc.
Giang Sắt không ngồi xuống, chỉ lẳng lặng đứng ở hàng cuối cùng, lắng nghe Quý Vân Ý giới thiệu về hội hoạ trừu tượng hiện đại châu Âu.
Ngay khi cô vừa bước vào cửa, bà Quý Vân Ý đã trông thấy cô.
Buổi toạ đàm vừa kết thúc, bà giao lại bài giảng và tập tranh cho trợ lý, ung dung cất bước đi về phía Giang Sắt.
"Con đến đây làm gì?" Giọng bà vẫn dịu dàng như xưa, "Tôi tưởng cả đời này của con sẽ không bao giờ bước vào nơi này một lần nào nữa."
Quả thật Giang Sắt không hề muốn đến đây.
Bảy năm trước, ngay chính tại nơi này, cô đã tận mắt chứng kiến mẹ của mình và học trò của bà vụng trộm với nhau. Hai thân thể nhuốm đầy màu sơn dầu quấn lấy nhau, thậm chí cảnh tượng ấy còn khiến cô cảm thấy buồn nôn mỗi khi cầm bút vẽ.
Giang Sắt cất giọng bình thản, "Con có chút chuyện muốn tìm cô Quý."
Bà Quý Vân Ý đi tới trước mặt Giang Sắt, cẩn thận quan sát cô, rồi cười nói, "Giữa cô Giang và tôi còn gì để nói nữa sao?"
Giang Sắt ung dung nhét hai tay vào túi áo khoác, đón lấy ánh mắt của bà Quý Vân Ý, đáp lại bà bằng giọng điệu nhẹ nhàng y hệt, "Dĩ nhiên là có rồi, về chuyện của cô và người học trò cách đây bảy năm trước kia, chúng ta vẫn chưa nói cho rõ ràng."
Cô nhìn lướt qua mấy bóng người thấp thoáng nơi hành lang, rồi nói, "Cô Quý muốn nói ở đây sao? Hay chúng ta đổi sang một chỗ vắng người rồi nói tiếp?"
Bà Quý Vân Ý nở nụ cười lạnh lùng, sau một thoáng trầm mặc, bà lên tiếng, "Đến phòng vẽ của tôi."
"Đổi nơi khác đi, con sẽ không bao giờ đến đó lần nào nữa."
Nụ cười trên gương mặt bà Quý Vân Ý phai đi, bà lườm Giang Sắt một cái, lại nói, "Thế thì đến phòng vẽ trước đây của con."
Phòng vẽ trước đây của Giang Sắt nằm ở tầng hai, ngay sát bên phòng vẽ của bà Quý Vân Ý.
Đã nhiều năm rồi Giang Sắt chưa từng sử dụng căn phòng ấy, đẩy cửa bước vào, căn phòng vẫn trống trải như xưa, ngoài mấy giá vẽ và một cái ghế, xung quanh chẳng còn gì.
Mấy cái giá vẽ và ghế ngồi kia là đồ mà Giang Sắt đã từng dùng.
Căn phòng vẽ này, trước khi Giang Sắt rời đi thế nào, bây giờ trở về vẫn là dáng vẻ ấy.
Bà Quý Vân Ý không để bất kỳ ai sử dụng căn phòng vẽ này.
Bà khẽ kéo chiếc ghế vẽ ra rồi ngồi xuống, bắt chéo chân, nói với Giang Sắt, "Nói đi, để tôi nghe thử xem chuyện đã qua bảy năm rồi mà vẫn có thể khiến con nổi điên như thế."
Giang Sắt không ngồi, cô đứng trước mặt bà Quý Vân Ý, nhìn bà rồi nói, "Cuối tuần nào hai người cũng đến phòng tranh để vụng trộm hay sao? Là quản gia nào ở nhà cũ đã đưa cô đến đây? Trong số mấy quản gia, ai có khả năng biết rõ chuyện giữa cô và học trò của mình nhất?"
Bà Quý Vân Ý nheo mắt nhìn cô, giọng lãnh đạm, "Nếu con đến đây để làm nhục tôi..."
"Có người thứ tư." Giang Sắt lạnh lùng ngắt lời bà, "Vụ án bắt cóc bảy năm trước vẫn luôn xuất hiện một người thứ tư, con sắp bắt được gã đó rồi. Thế nên xin cô hãy yên tâm, con đến đây không phải vì muốn làm nhục cô."
Bà Quý Vân Ý cau mày, "Con đang nói gì thế?"
"Trong nhà cũ nhà họ Sầm có nội gián, người này đã thông đồng với chủ mưu vụ bắt cóc, cố ý dụ con đến phòng tranh để bắt gặp hai người đang vụng trộm với nhau." Giang Sắt nói, "Người đó biết rõ chuyện hai người yêu đương vụng trộm với nhau, biết hai người sẽ gặp nhau lúc nào, gặp nhau ở đâu. Con muốn tìm ra người đó."
Quý Vân Ý mím môi không đáp.
Giang Sắt liếc bà, khoé môi nhếch lên một nụ cười hờ hững.
Lại là vẻ mặt này.
"Con vẫn luôn không kể với cô những chuyện mà con đã phải trải qua trong suốt ba ngày bị bắt đi kia. Chi bằng hôm nay con kể cho cô nghe nhé?" Giang Sắt cười nói tiếp, "Trong lúc cô đang loay hoay xử lý bê bối của mình, hai gã kia đã ra tay sàm sỡ con, đòi lột quần áo con rồi chuốc thuốc con. Hai gã đó còn nói, được chơi một tiểu thư nhà giàu như con thì đời này có chết cũng đáng giá."
Cô kéo một chiếc ghế vẽ ra, ngồi xuống đối diện với bà Quý Vân Ý, gằn từng chữ một, "Có cần con kể chi tiết hơn cho cô nghe không? Kể hai gã đó đã cố gắng xé khoá váy của con như thế nào..."
"Sắt Sắt!"
Giang Sắt vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, mỉm cười, "Chỉ nghe thôi mà cô cũng không muốn nghe. Nhưng Sầm Sắt của tuổi mười sáu đã phải oằn mình chịu đựng trong suốt hai ngày liền, cho đến khi Triệu Chí Thành giết chết bọn đó. Ngay khi những tia máu nóng rực bắn lên mặt cô ấy, ngay khi cô ấy nghĩ rằng mình sắp chết rồi, cô có biết cô ấy đã nghĩ gì hay không?"
"Cô ấy nghĩ, ba mẹ của mình, và cả anh hai mình chắc chắn sẽ báo thù cho mình. Bọn họ nhất định sẽ tìm ra đám người đó và báo thù cho mình." Giang Sắt nhìn xoáy thẳng vào đôi mắt của bà Quý Vân Ý, "Khi con bị bắt đi, mọi người đã từ bỏ con một lần. Lúc ở bệnh viện, khi con cầu xin cả nhà hãy giúp con tìm ra chủ mưu thật sự, mọi người lại từ bỏ con lần thứ hai. Thưa cô Quý, là mọi người đã bỏ rơi con trước, thế nên con mới từ bỏ nhà họ Sầm. Bây giờ, xin cô hãy nhớ kỹ lại, rốt cuộc ai trong nhà cũ có khả năng là nội gián nhất. Chính con sẽ tự tay báo thù cho Giang Sắt tuổi mười sáu!"
Giọng cô vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt không chút bối rối, ngay cả nụ cười bên khoé môi cũng chẳng hề thay đổi.
Cô vừa dứt lời, cả phòng tranh sơn dầu như chìm trong yên tĩnh.
Bà Quý Vân Ý nhìn chằm chằm Giang Sắt, hàng mày cau chặt từ từ giãn ra. Một lúc lâu sau, bà từ tốn cất giọng, "Khi kết hôn, tôi và ba con không hề có tình cảm, kết hôn rồi cũng thế. Sau khi sinh hai anh em, nhiệm vụ của hai vợ chồng cũng đã hoàn thành. Ông ta có tình nhân của mình, tôi cũng có tình nhân của tôi, cả hai chẳng ai quấy rầy đối phương. Mấy quản gia lâu năm ở nhà họ Sầm đều biết chuyện của chúng tôi, nhưng tôi chỉ thường sai bảo quản gia Vu và quản gia Hầu. Tôi thích gặp Kingston trong phòng tranh vào những ngày mưa to, bọn họ cũng biết rõ thói quen này của tôi. Cái hôm con bị bắt cóc, người đưa tôi đến phòng tranh sơn dầu chính là quản gia Hầu."
Quản gia Hầu đã về hưu từ hai năm trước.
Người có thể đồng thời nhúng tay vào vụ án bắt cóc cách đây bảy năm và đổi bình đường phèn kia chỉ có thể là quản gia Vu.
Khó trách vào đêm tiệc cuối năm hôm ấy, khi cô chỉ mới vừa nói vài câu với bà Quý Vân Ý và ông Sầm Minh Hoành đã bị quản gia Vu bước đến ngắt lời.
"Cám ơn cô đã nói hết mọi chuyện." Giang Sắt từ tốn đứng dậy, lễ phép nở nụ cười, "Cô yên tâm, hôm nay là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta. Sau này con sẽ không đến làm phiền cô nữa."
Cô nói xong liền quay gót rời đi.
Bà Quý Vân Ý dõi theo bóng lưng của Giang Sắt, khi cô vừa chạm vào tay nắm cửa đẩy cánh cửa gỗ của phòng vẽ ra, bà bỗng gọi tên cô, "Sắt Sắt."
Nhưng Giang Sắt không dừng lại, cô vặn nắm cửa, bước thẳng ra khỏi phòng tranh mà không hề ngoảnh đầu.
...
Lúc rời khỏi phòng tranh sơn dầu vẫn chưa đến bốn giờ, Giang Sắt quay về Tân Hoà Mansion thay quần áo, trang điểm nhẹ nhàng, tính thời gian rồi đến nhà hàng gần hồ Song nguyệt.
Đến nhà hàng chỉ mới bảy giờ kém hai mươi, quản lý nhà hàng vừa trông thấy cô đã vội tiến đến chào, "Chào cô Giang, anh Phó đang chờ cô trong phòng ạ."
Người quản lý này vẫn là quản lý cũ, biết mặt Giang Sắt, dù hôm nay cô không còn mang họ Sầm, nhưng vẫn tỏ thái độ cung kính với cô như xưa.
Giang Sắt gật đầu nói cám ơn, sau đó đi theo quản lý đến phòng riêng.
Không biết là do trùng hợp hay cố tình, căn phòng mà Phó Uẩn đặt chính là căn phòng mà trước đây bọn họ từng dùng bữa với nhau, cửa sổ đối diện với hồ Song Nguyệt.
Năm đó, hai người bọn họ từng đứng trên cầu vòm ngắm màn tuyết đầu mùa của Bắc Thành.
Hôm nay Bắc Thành không đổ tuyết, rừng cây bên hồ chỉ còn lại lớp tuyết xuân mỏng trên những nhành cây.
Băng trên mặt hồ đã tan đi, ánh trăng như dải ánh sáng bạc, lững lơ trên mặt nước nhấp nhô, hoá thành những vụn sáng mỏng manh.
Phó Uẩn thấy cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười dịu dàng nói, "Ăn cơm xong em có muốn đi đâu tản bộ không? Tuyết đã tan, chúng ta có thể lên chiếc cầu vòm kia."
Giang Sắt ngoái đầu nhìn anh ta, "Anh thường đến đây lắm sao?"
"Ừ, cảnh nơi này rất hữu tình, không ồn ào như những nhà hàng khác ở Bắc Thành. Sau những buổi tiếp khách mệt mỏi, tôi thường thích tìm những chỗ như thế này, một mình ăn một bữa cơm đạm bạc, lại một mình đi loanh quanh ngắm cảnh."
Người đàn ông nói chuyện một cách từ tốn, giọng điệu ôn hoà và khiêm tốn, khi ánh mắt trong veo ấy quay sang nhìn sang, mang theo một cảm giác vô cùng chân thành với những lời chia sẻ ấy.
Giang Sắt cười, "Vậy thì lát nữa chúng ta cũng đi dạo một vòng."
Hai người ngồi xuống chưa lâu, nhóm nhân viên đã nối đuôi nhau mang thức ăn lên, đều là món hợp khẩu vị với Giang Sắt.
Phó Uẩn dùng bữa rất đúng mực, ánh mắt luôn nhìn xuống bàn ăn, nhưng mỗi lần chỉ cần Giang Sắt vừa ngước nhìn anh ta, anh ta đều nhanh chóng đáp lại ánh mắt cô ngay lập tức.
Trước đây cô chỉ nghĩ anh ta lịch thiệp, nhưng chưa từng phát hiện anh ta cũng rất tinh tế.
Cơm nước xong xuôi, Giang Sắt cùng anh ta đi thang máy xuống bờ hồ.
Khi thang máy xuống đến lầu một, cửa thang máy vừa mở ra, bất ngờ có hai đứa nhóc nghịch ngợm chạy xông vào.
Giang Sắt bị va vào nên cả người lảo đảo, cũng may có người đàn ông phía sau nhanh chóng đỡ lấy cô.
Trên vách thang máy bằng kim loại sáng loáng, hai tay Phó Uẩn siết chặt eo cô, ánh mắt anh ta lẳng lặng nhìn chằm chằm lên đỉnh đầu cô. Khi chạm vào lớp vải mỏng trên eo cô, mười ngón tay thon dài của anh ta bất chợt cứng đờ trong thoáng chốc, đồng thời, yết hầu liên tục dịch chuyển lên xuống.
Giang Sắt lẳng lặng nhìn chằm chằm vào vách thang máy, sau khi đứng vững vàng, cô hờ hững rời tầm mắt, quay lại nói với anh ta, "Cám ơn anh."
Gió đêm phần phật, vụn tuyết trên ngọn cây rơi lã chã trong làn gió.
Khi gần đi tới bên bờ hồ, Giang Sắt bỗng dừng bước, mỉm cười nói, "Gió lớn quá, hôm nay không lên cầu nữa."
Cô kéo chặt áo măng tô trên người, "Nghe nói anh và Chu Minh Ly sắp đính hôn. Khi nào hai người tổ chức tiệc mừng? Tôi sẽ gửi quà mừng sang."
"Sao thế? Em không đến à?" Phó Uẩn nhướng mày nhìn cô, cười nói, "Ý của ba tôi thì muốn càng nhanh càng tốt, nếu không có gì bất ngờ thì giữa tháng sau sẽ làm tiệc mừng."
Giang Sắt nói với giọng thản nhiên, "Quan hệ giữa tôi và Chu Minh Ly như nước với lửa, có lẽ cô ta sẽ không muốn nhìn thấy tôi."
"Chuyện này đâu có liên quan gì? Chẳng phải cô ấy cũng đã từng tham gia lễ đính hôn của chúng ta đó sao?" Phó Uẩn mỉm cười dịu dàng, "Hơn nữa, em là khách do tôi mời chứ không phải của cô ấy, em có đến hay không thì cũng chẳng cần phải để ý đến cô ấy. Chẳng lẽ vì tôi đính hôn với cô ấy mà chúng ta không thể làm bạn với nhau nữa sao? Sắt Sắt à..."
Nụ cười của Phó Uẩn dần trở nên nghiêm túc, "Tôi đã từng nói, bất kể xảy ra chuyện gì, em vẫn luôn là người bạn mà tôi trân trọng nhất. Tình cảm bạn bè giữa chúng ta không cần phải bận tâm đến những người khác."
Quả thật trước đây Phó Uẩn đã từng nói những lời này.
Chính là vào lúc hai người xoá bỏ hôn ước.
Giang Sắt nhét hai tay vào túi áo khoác, vừa nhấc chân đi về phía bãi đậu xe vừa cất giọng hời hợt, "Chuyện này nói sau đi, mấy tháng tới tuy ở Bắc Thành nhưng tôi phải kêu gọi vốn tìm nhà đầu tư cho dòng rượu của nhà mình, có lẽ sẽ rất bận."
Người đàn ông bất lực dĩ đáp lại, "Được rồi, nếu em không đến, vậy thì tôi sẽ hẹn riêng em ra uống rượu mừng nhé, em không được kiếm cớ từ chối đâu đấy."
Giang Sắt không đáp lại lời mời này, chỉ cười hỏi anh ta, "Anh và Chu Minh Ly không soạn ba điều quy ước sao?"
Nụ cười bên môi Phó Uẩn hơi khựng lại, "Ba điều quy ước?"
"Anh quên rồi à?" Giang Sắt nói tiếp, "Lúc trước khi chúng ta đính hôn, không phải chúng ta đã từng giao ước với nhau rằng, nếu không gặp được người mình thích, đôi bên phải chung thuỷ với đối phương, nghiêm túc vun đắp cho cuộc hôn nhân này. Nếu hẹn gặp riêng đối tượng khác giới thì phải thông báo với đối phương để thể hiện sự tôn trọng của mình. Tin tôi đi, với quan hệ giữa tôi và Chu Minh Ly, anh sẽ không mong gặp lại tôi sau khi đính hôn đâu."
Phó Uẩn nghiêng đầu nhìn cô, "Tôi và Chu Minh Ly không giống như tôi với em."
Giang Sắt đáp, "Có gì không giống chứ, chúng ta đều là những quân cờ hôn nhân thương mại của gia tộc."
"Khoảng thời gian hai năm sau khi đính hôn với em chính là khoảng thời gian đặc biệt nhất trong cuộc đời của tôi." Ánh mắt đen láy của Phó Uẩn khuất dưới bóng cây đen sì, "Trước đây, tôi vốn chỉ là một đứa con rơi của nhà họ Phó chẳng được ai coi trọng. Nhưng sau khi đính hôn với em, cuộc sống của tôi đã bắt đầu thay đổi. Thế nên Sắt Sắt à, đối với tôi, em luôn là người đặc biệt nhất."
Giang Sắt dừng bước, liếc mắt nhìn anh ta, rồi đáp, "Lúc tôi rời khỏi nhà họ Sầm, anh đã từng nói rằng, chỉ cần tôi muốn, anh sẽ có cách để ông Phó giữ lại hôn ước của chúng ta. Lời nói ấy là thật sao?"
Phó Uẩn phì cười, "Đương nhiên là thật rồi, nhưng em không đồng ý, đương nhiên tôi sẽ tôn trọng quyết định của em."
Giang Sắt khẽ cười, nói với giọng chẳng mấy bận tâm, "Trên phương diện làm đối tượng kết hôn thương mại, Chu Minh Ly rất hợp với anh, thích hợp hơn tôi. Dù có đến tham dự tiệc đính hôn của hai người hay không, tôi vẫn sẽ gửi lời chúc phúc đến hai người."
...
Bãi đỗ xe nằm bên hồ, đi vòng mất mười phút.
Sau khi Giang Sắt rời đi, Phó Uẩn không ra về cùng cô, anh ta quay lại chiếc cầu vòm bằng đá trên hồ Song nguyệt.
Trên cầu vô cùng yên tĩnh, bóng cây lượn quanh che mất hơn phân nửa cây cầu.
Phó Uẩn đi ra giữa cầu, vừa lôi hộp thuốc lá ra vừa cầm điện thoại gọi đến một dãy số, "Không cần khảo sát khu vực khu phố cũ ở bờ Phú Xuân nữa, tôi tạm thời không có ý định đụng vào khu đất ấy."
Người đầu bên kia nghe thấy thế bèn vội đáp lại, "Vâng thưa sếp Phó. À đúng rồi, lần trước anh hỏi tôi cô Giang có làm ăn với chủ tiệm nào họ Trương hay không, và tôi đã điều tra ra có một người phụ nữ họ Trương ạ."
Phụ nữ?
Hôm ấy khi ăn cơm cùng anh ta, Giang Sắt đã nhận được một cuộc gọi từ một người chủ tiệm nào đó họ Trương.
Khi ấy, cô đứng bên bờ sông vừa nói chuyện vừa cười đến vui vẻ.
Phó Uẩn tò mò không biết là ai mà có thể khiến cô cười vui như thế, bèn cho người điều tra xem chủ tiệm Trương ấy là nam hay nữ, làm nghề gì.
Rút một điếu thuốc ngậm hờ bên môi, anh ta cất giọng ôn hoà, "Làm xưởng rượu sao?"
"Dạ không phải, là một thợ may sườn xám, tên Trương Nguyệt."
Bàn tay đang châm thuốc của Phó Uẩn hơi khựng lại, "Sườn xám sao?"
"Vâng, tay nghề của cô thợ may sườn xám này rất có tiếng ở Đồng Thành, trước đây cô ta còn có một cửa tiệm sườn xám ở Đồng Thành."
Một tiếng "xoẹt xẹt" vang lên, ngọn lửa liếm lên đầu điếu thuốc, đầu thuốc đỏ rực le lói trong đêm tối.
Phó Uẩn chầm chậm nhả ra một làn khói.
Trước đây, khi anh ta đến Giang Thành tìm Triệu Chí Thành, món đồ mà Triệu Chí Thành giấu trong tay hình như là một mảnh khăn thêu.
"Cậu hãy đi điều tra lai lịch của bà chủ Trương này." Người đàn ông lấy điếu thuốc bên môi xuống, thong thả cất giọng, "Người đó đến Đồng Thành khi nào, trước khi đến Đồng Thành thì ở đâu, phải điều tra rõ ràng hết thảy."
...
Khi chiếc xe thể thao màu đỏ chạy ra khỏi nhà hàng, Giang Sắt cho xe chạy thẳng một mạch đến khi không còn nhìn thấy bóng Phó Uẩn trong kính chiếu hậu nữa, cô mới lôi chiếc bút ghi âm trong áo măng tô ra, bấm nút tắt.
Nhớ đến đôi tay đỡ lấy eo cô khi ở trong thang máy của người đàn ông, và cả âm thanh nuốt khẽ khi yết hầu dịch chuyển lúc ấy, bàn tay đang nắm lấy vô lăng của Giang Sắt vô thức siết chặt.
Lúc quay trở lại Tân Hoà Mansion, đồng hồ vừa qua mười giờ.
Vệt ánh sáng leo lét luồn qua khe cửa, có người ở trong nhà.
Giang Sắt nhập mật khẩu mở khoá cửa, vừa bước vào huyền quan đã nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên sofa.
Có vẻ như anh vừa tắm xong, anh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng cổ chữ V sẫm màu, trên tay cầm máy tính bảng, chốc chốc lại đưa tay lướt trên màn hình.
Tiếng mở cửa truyền đến, anh ngước mắt nhìn sang, ánh mắt tĩnh lặng.
Giang Sắt đặt áo măng tô sang bên cạnh, bắt đầu đạp gót giày, kéo khoá váy trên lưng.
Chiếc váy bị Phó Uẩn chạm vào chầm chậm tuột xuống đất theo bước chân đi về phía sofa của cô, cô đi chân trần giẫm lên chiếc váy, tự nhiên ngồi lên đùi Lục Hoài Nghiên.
Người đàn ông yên lặng ngắm nhìn gương mặt cô, yết hầu chầm chậm trượt xuống, "Uống rượu với Hứa Châu à?"
Giang Sắt không đáp, cô giành lấy chiếc máy tính bảng trên tay anh, kéo tay anh đặt lên eo mình vuốt ve. Cô thả lỏng toàn thân, tì cằm lên bả vai anh.
"Không có uống rượu." Cô nhắm mắt lại, dán gò má mát lạnh lên hõm cổ của anh, "Lục Hoài Nghiên, anh ôm em đi."
Cô gần như trần trụi chui vào lòng anh, Lục Hoài Nghiên hít sâu một hơi, cố ghìm giọng bình tĩnh, "Chỉ muốn ôm thôi à?"
"Ừm, em mệt quá, anh mau ôm em đi."
Lục Hoài Nghiên đưa tay sang rút một tấm thảm nhung trên sofa khoác lên người cô, ngay sau đó hai tay ôm chặt eo cô, kéo cô vào lòng.
"Chỉ ôm thôi mà phải cởi váy ra thế à?"
Giang Sắt đáp, "Váy bẩn rồi, em không muốn mặc nữa."
Cô vùi mặt vào hõm cổ anh nên Lục Hoài Nghiên không nhìn rõ mặt cô, đành hôn khẽ lên nơi thái dương của cô, "Em có thấy mình càng ngày càng ngang ngược không?"
Giang Sắt không phủ nhận, "Em vẫn luôn ngang ngược thế đấy."
Lục Hoài Nghiên cười, "Tốt lắm, anh thích em ngang ngược như thế."
Cô gái trong lòng anh không nói không rằng, hơi thở ấm áp thơm mềm phả xuống cần cổ anh vừa nóng rẫy vừa nhồn nhột, nhưng Lục Hoài Nghiên không hề có suy nghĩ khác, anh có thể cảm nhận được cô đang rất mệt.
Căn phòng chìm trong yên tĩnh.
Không biết đã qua bao lâu, khi anh nghĩ rằng cô đã ngủ, Giang Sắt bỗng nhiên thì thầm một câu rất khẽ, "Sau nay chắc chắn anh sẽ ghét cái tính ngang ngược này của em."
Giọng cô rất khẽ, giống như đang nói mớ.
Nhưng Lục Hoài Nghiên lại nghe thấy rất rõ, anh cười nhẹ, cất giọng trầm thấp dỗ dành, "Với cái tính thích đem chuyện cũ ra "khơi" của em, dù anh có ghét ai cũng không dám ghét đại tiểu thư là em đâu."
*** Jeongie:
Thằng cha Phó Uẩn này biến thái đến độ có ý định lăm le đến khu nhà gần với Giang Sắt ở Đồng Thành.