Bên ngoài khung cửa sổ sát sàn khổng lồ nối liền sàn nhà và trần nhà khít khao, ánh trăng dịu dàng phủ xuống màn đêm lung linh của phố thị, toàn bộ khung cảnh phồn hoa về đêm của Bắc Thành như được thu nhỏ lại ở dưới chân.
Ngay từ lúc bắt đầu, chân Giang Sắt đã không có cơ hội chạm đất, mái tóc ướt đẫm mồ hôi kẹt giữa tấm lưng trần trắng ngần và lớp cửa kính phía sau.
Đến khi đôi chân được chạm đất, thế giới náo nhiệt và xa hoa trong màn đêm hỗn loạn ở bên ngoài cửa sổ đột ngột xông vào tầm mắt của Giang Sắt.
Thậm chí cô còn nhìn thấy dấu vết máy bay xé toạc bầu trời đêm.
Lục Hoài Nghiên bị Giang Sắt tra tấn đến bứt rứt cả người, anh siết chặt eo cô, kề sát bên tai cô thì thầm, "Em cứ bình tĩnh, đây là kính đặc chế, người ở bên ngoài sẽ không nhìn thấy chúng ta đâu."
Anh cũng chẳng nỡ để người thứ hai chiêm ngưỡng vẻ đẹp lúc này của cô.
Cô trong dáng vẻ này, chỉ có thể thuộc về một mình anh.
Hơi thở của người đàn ông cũng chẳng hề ổn định, vừa gấp gáp vừa nóng rẫy, phả lên vành tai cô như luồng hơi nóng bốc lên từ xửng hấp vừa được mở nắp.
Lớp cửa kính dưới lòng bàn tay Giang Sắt dần dần hiện lên một lớp sương mù bởi hơi nóng từ nhiệt độ cơ thể truyền ra.
Trước khi làn sương tan biến, cô đón lấy ánh mắt sâu thẳm như đầm mực đang phản chiếu trên mặt kính cửa sổ, Giang Sắt hơi cau mày, khẽ khàng cất giọng, "Lục Hoài Nghiên."
Vừa nghe thấy giọng cô, Lục Hoài Nghiên nặng nhọc hít sâu một hơi, anh cúi đầu kề sát lên phần thái dương đã ướt đẫm mồ hôi của cô, giọng nói khản đục đầy đè nén, "Anh sắp bị em bức điên mất rồi."
...
Sau khi xong chuyện, Giang Sắt chỉ muốn ngủ, Lục Hoài Nghiên đành bế cô đi tắm sơ qua rồi đặt cô lên giường.
Còn anh lại không tài nào ngủ được, bèn nghiêng người chống tay lên cổ, mượn ánh trăng dịu dàng xuyên vào phòng từ bên ngoài cửa sổ để ngắm nhìn cô thật kỹ.
Ánh mắt tĩnh lặng, không khí tĩnh lặng, thậm chí ngay cả ánh trăng phủ xuống trên bệ cửa sổ cũng như hoà cùng sự tĩnh lặng trong căn phòng.
Trong không gian tĩnh lặng ấy, Giang Sắt bất ngờ lên tiếng, "Sao anh còn chưa ngủ?"
Cô không hề mở mắt, gương mặt vẫn còn phơn phớt hồng sau cơn đê mê vùi trong suối tóc xoã tung, hàng mi cong khẽ khép hờ.
Bờ môi mỏng hơi nhếch lên, anh co ngón trỏ lại, nhẹ nhàng vẽ một đường trên trán cô, "Nhắm mắt rồi mà vẫn biết anh chưa ngủ, bộ ở đây có thêm con mắt thứ ba hả?"
Giang Sắt mở mắt ra nhìn anh, "Anh đang trong giai đoạn "xuất" thần à?"
Quách Thiển nói đàn ông đều có giai đoạn "xuất" thần, họ cũng thường thích làm một điếu thuốc sau khi xong việc để trông mình ngầu hơn.
Nhưng Lục Hoài Nghiên lại không hút thuốc.
Không phải anh không hút, mà là anh đã cai. Lần cuối cùng cô nhìn thấy anh hút thuốc cũng chính là lần đầu tiên cô đến khách sạn Quân Việt. Anh đứng bên ngoài ban công bằng kính của phòng tổng thống, vừa rít điếu thuốc trên tay vừa nhìn cô đăm đắm.
Về sau, cô không thấy anh hút thuốc lần nào nữa, thỉnh thoảng khi bị ám khói thuốc từ những bữa tiệc xã giao, anh cũng sẽ chủ động không đến gần cô.
Nghe thấy bốn chữ "giai đoạn 'xuất' thần", Lục Hoài Nghiên uể oải bật cười một tiếng, lồng ngực kề bên vai cô khe khẽ rung lên.
Anh buồn cười ừ một tiếng, buông tay xuống, nhoài người sang hôn cô.
"Nếu không thể làm một điếu "kết bài" thì mình chuyển sang hôn "kết bài" vậy."
Đây là một nụ hôn rất dịu dàng.
Đầu tiên, anh mút nhẹ lên hạt châu nho nhỏ trên chóp môi của cô, sau đó lại lướt qua cánh môi, cạy mở hàm răng rồi tấn công vào khoang miệng ẩm ướt của cô.
Không mang theo dục vọng, chỉ có sự dịu dàng đang lan toả trong màn đêm.
Khi hai đôi môi tách ra, hơi thở của Lục Hoài Nghiên phả xuống chóp mũi của Giang Sắt, anh lẳng lặng nhìn vào mắt cô.
"Đại tiểu thư định ở lại Bắc Thành mấy ngày?"
"Không biết." Giang Sắt khép mắt lại, nói, "Có lẽ là một hai tháng, cũng có thể là nửa năm, hoặc là lâu hơn không chừng."
Lục Hoài Nghiên, "Tốt quá, thế thì anh không cần phải tranh thủ thời gian bay sang Đồng Thành nữa."
Giang Sắt nghe thấy thế liền mở choàng mắt, hỏi anh, "Anh không hỏi em đến Bắc Thành làm gì à?"
"Nếu anh hỏi thì em sẽ trả lời sao?"
Giang Sắt hơi sững lại, rồi đáp, "Không."
Lục Hoài Nghiên cười, "Vậy thì anh hỏi tới để làm gì, ép em nói dối anh à? Anh coi như là em nhớ anh nên muốn đến Bắc Thành gặp anh thôi."
Câu nói phía sau hiển nhiên là đang trêu cô.
Giang Sắt lặng thinh nhìn anh, mãi một lúc lâu sau, cô cất giọng thản nhiên, "Dì Hàn nói trụ trì của chùa Hàn Sơn nói rằng năm nay anh sẽ gặp hoạ sát thân."
Lục Hoài Nghiên bình tĩnh ừ lại một tiếng, thấy cô không có vẻ gì là buồn ngủ, anh bèn ngồi dậy tựa vào đầu giường, đưa tay nghịch ngợm gảy nhẹ lên thuỳ tai của cô.
"Sao thế? Lo cho anh hả?" Anh mỉm cười, "Hồi bé anh còn nghe có một vị hoà thượng rất cao tay đã phán rằng mạng anh rất lớn, anh hai em không nói với em sao?"
Sầm Lễ có nói không thì Giang Sắt không nhớ, nhưng lời nhắn mà bà Hàn Nhân nhờ cô chuyển lời giúp thì cô đã chuyển rồi.
"Tóm lại là năm nay anh cứ cẩn thận một chút, nếu không dì Hàn sẽ lo lắng."
Lục Hoài Nghiên tặc lưỡi một tiếng, lực gảy lên vành tai cô lại mạnh hơn, "Ra là em lo cho mẹ anh à?"
Giang Sắt không ừ hử gì, lặng thinh giây lát, cuối cùng cáu kỉnh giơ tay đập mạnh lên tay anh như chú mèo xù lông, "Anh quên lúc nãy anh mút mạnh thế nào hả?"
Lục Hoài Nghiên ngoan ngoãn dừng lại động tác trên tay, "Đau hả em?"
Anh bật đèn áp tường lên, nhẹ nhàng vén mái tóc loà xoà bên tai Giang Sắt, cúi đầu kiểm tra vành tai cô, khẽ xuýt xoa, "Vừa nãy anh mạnh bạo vậy sao?"
Da dẻ cô nhóc này mỏng đến khó chiều, vừa nãy anh đã nghĩ mình nhẹ nhàng lắm rồi, ấy thế mà vẫn làm trầy da cô.
Ngay khi ánh đèn bừng sáng, Giang Sắt bị tia sáng đột ngột chiếu vào nên vội nhắm mắt lại. Đúng lúc này lại nghe thấy lời anh nói, cô mới từ từ hé mí mắt nhìn anh đăm đăm.
Lục Hoài Nghiên bật cười dưới cái nhìn của cô.
Trước đây, khi nắm chặt mảnh vỡ thuỷ tinh trong tay, cô mặt không chút biến sắc bảo mình không đau, còn bây giờ, chỉ mới bị anh mút trầy da có tí xíu thôi mà cô đã giãy lên như muốn đòi nợ.
Đúng là... càng ngày càng nhõng nhẽo.
Anh cười nói, "Có phải em đang âm thầm ghi vào sổ nợ, định sau này sẽ lôi ra tính sổ không cho anh đụng vào tai em nữa có đúng không?"
"..."
Lục Hoài Nghiên lôi cô nhóc thù dai này ra khỏi chăn, một tay bế cô bước xuống giường.
Giang Sắt bị anh bế lên bằng một tay, cô vô thức vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, "Lục Hoài Nghiên, anh làm gì thế hả?"
"Bôi thuốc cho em. Bôi thuốc xong rồi em nhớ xoá món nợ vừa nãy đi nhé."
"..."
Trên sofa ngoài phòng khách vươn vãi quần áo bọn họ vừa cởi ra ban nãy, Lục Hoài Nghiên bèn bế Giang Sắt đi thẳng vào phòng bếp rồi đặt cô ngồi lên đảo bếp. Anh mở hộp y tế, lấy cồn iod bôi cho cô.
Sau khi bôi thuốc xong, anh vén tóc cô ra sau tai, hơi khom người, nghiêng đầu khẽ thổi nhẹ lên chỗ bị trầy da kia.
Trong lúc anh bôi thuốc cho mình, Giang Sắt chưa từng ngước mắt lên, cũng không nói năng gì.
Đến khi vành tai truyền đến cảm giác ngứa ran như có một luồng gió thổi qua, cô mới nhấc mí mắt, liếc sang nhìn anh.
Lục Hoài Nghiên vứt bông tăm đi, vừa cúi đầu dọn hộp y tế, vừa hỏi cô, "Xoá nợ cho anh được chưa?"
Giang Sắt chẳng thèm để ý đến anh, bàn chân trần đạp nhẹ lên đầu gối anh, cô nói, "Em đói rồi."
Lục Hoài Nghiên nhìn đồng hồ, gần 11 giờ khuya rồi.
Phải cho cô nhóc ăn chút gì đó thôi, nếu không lại giống như lần trước, nửa đêm tỉnh giấc vì đói, lại còn không tìm được gì để ăn.
"Em muốn ăn gì? Muốn anh nấu cho em hay đặt bên ngoài giao tới?"
Giang Sắt nói muốn ăn hoành thánh gà.
Lục Hoài Nghiên, "Trân Bảo Trai à?"
Giang Sắt ừ một tiếng.
Trân Bảo Trai là một nhà hàng chuyên món Quảng Đông nổi tiếng lâu đời ở Bắc Thành. Dù đã mở được mấy chục năm nhưng quán vẫn luôn đông khách, mỗi ngày đều có rất nhiều người xếp hàng chờ đến lượt mua, cũng có thể xem là quán ruột từ nhỏ của bọn họ.
Khoảng thời gian từ lúc học tiểu học đến khi học cấp hai, cứ hễ tan học là Sầm Lễ lại chạy đến Trân Bảo Trai mua một phần hoành thánh gà mang về cho Giang Sắt.
Khi ấy bà Hàn Nhân vẫn chưa ăn chay, cũng rất thích món hoành thánh gà của nhà hàng này, thế nên Lục Hoài Nghiên và Sầm Lễ thường xuyên cùng nhau đến đây.
Có lần Sầm Lễ còn cho anh và Quách Tụng xem ảnh Giang Sắt đang ăn hoành thánh gà.
Cô nhóc lúc ấy chỉ mới sáu, bảy tuổi, mái tóc đen nhánh được cắt ngắn đến ngang trán, hai má phúng phính phồng to vì ngậm nửa miếng hoành thánh, đôi mắt tròn xoe lúng liếng.
Khi đó Lục Hoài Nghiên chẳng mấy hứng thú với tấm ảnh đó, chỉ nhìn lướt qua rồi thôi, còn chẳng thèm để lại bình luận gì.
Bây giờ anh lại thấy tiếc, cô đáng yêu như thế mà anh lại không lưu về một tấm.
Trân Bảo Trai đóng cửa lúc 11 giờ, Lục Hoài Nghiên gọi điện thoại vừa kịp lúc. Ông chủ đã đích thân gọi điện cho bếp chính bật lửa lên một lần nữa, rồi lại tự mình giao đến Thuỵ Đô Mansion.
Nước dùng từ gà hầm sâm có màu vàng óng ánh, bên trong kèm theo sáu viên hoành thánh nhân tôm tươi được gói thủ công.
Giang Sắt chỉ ăn được nửa chén hoành thánh thì bị một cuộc gọi cắt ngang.
Màn hình hiển thị người gọi đến là cái tên mà hai người đều biết: Mạc Ký Thẩm.
Lúc trước Giang Sắt đã từng nói với Mạc Ký Thẩm, chỉ cần vụ án đêm tiệc cuối năm kia có thêm tình tiết tiến triển thì có thể gọi cho cô bất cứ lúc nào.
Đúng là Mạc Ký Thẩm đã tìm được thêm manh mối.
"Cấp dưới của tôi vừa tra ra được danh sách mua đường phèn hoa hồng trong hai tháng gần đây, lát nữa tôi sẽ gửi sang cho cô xem thử có cái tên nào quen hay không. Đường phèn mà bác Đông mang vào nhà họ Sầm là do ông ấy tự mình đến tiệm mua. Nếu không phải do ông ấy ra tay, vậy thì chắc chắn đã có người tráo bình đường phèn ấy. Tôi đã điều tra hết tất cả những người từng ra vào phòng trà nước, người có thể tráo bình đường phèn ấy không nhiều."
Giang Sắt buông chiếc muỗng xuống, bình tĩnh nói, "Ở nhà cũ có nội gián."
Mạc Ký Thẩm đáp, "Đúng vậy, camera giám sát trong phòng giải khát không có dấu vết bị cắt ghép. Đêm ấy, ngoài bác Đông ra thì không có ai chạm vào bình đường phèn ấy cả. Nói cách khác, bình đường phèn đã bị tráo trong khoảng thời gian từ khi bác Đông giao lại cho quản gia của nhà cũ đến khi được mang vào phòng trà nước."
Tất cả đồ dùng cho bữa tiệc của nhà họ Sầm đều do mấy quản gia ở nhà cũ quản lý, bình đường phèn mà bác Đông mang đến cho cô chắc chắn phải giao cho bọn họ đầu tiên, sau khi kiểm tra không có vấn đề gì thì sẽ được chuyển qua cùng với các vật dụng dành cho phòng trà nước khác.
Giang Sắt mím môi ngẫm nghĩ vài giây, hỏi Mạc Ký Thẩm, "Cảnh sát Mạc đã có đối tượng hoài nghi cụ thể nào rồi chăng?"
Mạc Ký Thẩm bật cười, "Mấy quản gia nhà họ Sầm... nhưng tìm bọn họ để lấy lời khai lại hơi khó. Trước mắt thì phạm vi hoài nghi của tôi chỉ xoay quanh mấy người bọn họ và nhóm người hầu làm việc cho bọn họ trong đêm đó. Tôi cũng chỉ nghi ngờ thế thôi, vì những người này đều không có tên trong danh sách đặt mua đường phèn, thế nên tôi cũng không tiện điều tra sâu hơn. Tuy nhiên, vì bọn họ không có tên trong danh sách kia, vậy thì bình đường phèn có chứa Triazolam rất có thể được đưa đến chỗ người làm của nhà cũ nhà họ Sầm từ tay của một người thứ ba. Dĩ nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của tôi."
Người thứ ba...
Giang Sắt khẽ ừ một tiếng, trong đầu bắt đầu hiện lên từng thông tin liên quan đến mấy quản gia ở nhà cũ.
Khi đang chìm trong dòng suy nghĩ, bên tai cô bỗng nghe thấy một giọng nói trầm thấp, "Há miệng ra nào."
Giang Sắt chớp mắt, nhìn miếng hoành thánh Lục Hoài Nghiên đã đút tới bên miệng, cô khẽ hé môi ngậm lấy.
Giọng nói của anh khiến Mạc Ký Thẩm đang ở đầu bên kia điện thoại cũng ngớ người, "Cô Giang đang ở Bắc Thành sao?"
Giang Sắt nuốt đồ ăn trong miệng xuống, "Vâng, vừa mới tới hôm nay."
Mạc Ký Thẩm vừa nghe đã biết cô đang ăn, bèn cười nói, "Lục Hoài Nghiên đang ở bên cạnh cô đúng không? Để tôi nói với cậu ta vài câu, cô cứ ăn tiếp đi."
Lục Hoài Nghiên nhận điện thoại từ tay Giang Sắt, nhét cái muỗng vào tay cô, dặn dò một câu, "Đồ ăn sắp nguội rồi, em ăn nhanh đi."
Nói xong, anh giơ điện thoại lên, nói với Mạc Ký Thẩm, "Cậu cũng biết chọn giờ quá nhỉ?"
"..."
Mạc Ký Thẩm tặc lưỡi, vuốt mạnh gương mặt đang buồn ngủ của mình, "Cậu có biết trên tay của tôi có biết bao nhiêu vụ án đang chờ điều tra không? Biết tôi đã bao nhiêu đêm không được ngủ ngon rồi không?"
Mạc Ký Thẩm cười rồi buông tiếng thở dài, "Khoan cám ơn vội, vụ án này còn khó giải quyết hơn tôi nghĩ. Trên tay tôi còn vài án mạng cần phải điều tra, sau này sẽ giao vụ án này lại cho học trò của tôi."
Than thở xong, anh ta lại tán gẫu với Lục Hoài Nghiên thêm vài câu. Khi điện thoại được trả lại cho Giang Sắt, cô đã ăn hết chén hoành thánh gà. Mạc Ký Thẩm không muốn quấy rầy buổi hẹn hò của cô và Lục Hoài Nghiên, nói hết những chuyện cần nói liền cúp điện thoại.
Thấy cô cúi đầu không nói không rằng, Lục Hoài Nghiên biết cô đang nghĩ đến vụ án kia, bèn cất giọng, "Đi ngủ trước đã, những chuyện khác để mai rồi tính."
Giang Sắt giương mắt nhìn anh, nói, "Anh bế em về phòng đi."
Cô không đi dép, hai chân cũng mềm nhũn, lười phải tự đi. Vào đến phòng, cô khẽ cục cựa, toan nhảy xuống khỏi lòng anh, định mang dép đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Thế nhưng, Lục Hoài Nghiên không không buông tay, anh bế cô đi thẳng vào trong phòng tắm, đặt cô ngồi lên bệ rửa mặt, cúi đầu giúp cô bôi kem đánh răng, nói, "Không phải em nói em không còn sức sao? Tối nay để anh trai đánh răng cho em."
Nếu là lúc bình thường, Giang Sắt chắc chắn sẽ giành lại cây bàn chải điện trong tay anh rồi tự mình đánh răng, nhưng lúc này, không biết vì sao, cô lại ngoan ngoãn há miệng ra.
Răng cô rất đẹp, Lục Hoài Nghiên đã từng sờ qua, cũng đã từng liếm qua từng chiếc.
Lúc chải đến chiếc răng khôn mới nhú ra hơn một nửa, anh ngước lên nhìn cô, hỏi, "Sầm Lễ có hai chiếc răng khôn nhưng cũng đã nhổ cả rồi, sao em không nhổ đi?"
Với những chiếc răng khôn mọc ngầm thế này, thường thì nha sĩ sẽ đề nghị nhổ bỏ. Với tính cách của bà Quý Vân Ý, chắc chắn bà cũng sẽ bắt cô nhổ răng.
Giang Sắt nghiêng đầu nhổ bọt kem trong miệng ra, sau khi súc miệng xong cô mới lên tiếng đáp lại, "Chiếc răng khôn này không làm em đau cũng không khiến em khó chịu, cớ gì phải nhổ nó?"
Lục Hoài Nghiên phì cười.
Nghe cô nói kìa, vừa cứng đầu, vừa ngang ngược.
Giống hệt như lúc cô tuyên bố cửa tiệm sườn xám là đồ của cô, ai cũng đừng mong đụng đến nó.
Người đàn ông cúi đầu cầm bàn chải lên, lúc sắp đánh răng gần xong, anh lại nghe thấy cô uể oải cất giọng hỏi, "Lục Hoài Nghiên, anh có mọc răng khôn không?"
Bàn tay Lục Hoài Nghiên bỗng khựng lại.
Cô nhóc này mỗi khi hôn anh đều không tập trung hay sao?
Sau nụ hôn đầu tiên với cô, anh đã biết cô có mọc răng khôn hay không, có tổng cộng bao nhiêu chiếc răng, và nụ hôn thế nào có thể khiến cô hưng phấn nhất.
Suy nghĩ kỹ lại, mỗi lần hôn nhau, đều là anh chủ động tấn công, mà cô thì chưa bao giờ làm thế.
Lục Hoài Nghiên không đáp lại lời cô, bình tĩnh hoàn thành quy trình rửa mặt, sau đó anh đưa tay, tắt hết đèn phòng tắm.
Giang Sắt nghĩ rằng anh định bế cô về giường, không ngờ người đàn ông này lại chen vào giữa hai chân cô, bàn tay dày rộng đỡ lấy gáy cô, cất giọng gằn từng chữ một, "Anh có mọc răng khôn hay không, có mấy chiếc, tự em tìm đáp án đi."
Dứt lời, anh cũng chẳng quan tâm cô có muốn biết đáp án hay không, mạnh mẽ cạy mở hàm răng, vói đầu lưỡi vào khoang miệng của cô.
Nước súc miệng mà anh hay dùng vừa cay vừa nồng, hương bạc hà đậm đặc xộc thẳng vào khoang miệng.
Hai người dùng cùng một loại kem đánh răng, cùng một loại nước súc miệng, hơi thở cả hai quấn quýt lấy nhau, thoang thoảng hương bạc hà mát lạnh.
Ban đầu Giang Sắt không có ý định hợp tác, cô nói mình chỉ thuận miệng hỏi chơi, không muốn biết đáp án nữa.
Nhưng anh đã quyết tâm bắt cô phải tìm ra câu trả lời, và phải tìm bằng cách này. Dù đầu lưỡi của anh bị cô cắn đến chảy máu, anh vẫn không chịu dừng lại. Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cô thở hổn hển, tức tối đáp lại "Không có", anh mới cười khẩy một tiếng, buông cô ra rồi hôn mạnh một cái lên trán cô như đang khen thưởng.