Khô Lâu Huyễn Hí Đồ

Chương 27: Tới từ chỗ ta đến, đi tới nơi ta cần



Chương 27: TỚI TỪ CHỖ TA ĐẾN, ĐI TỚI NƠI TA CẦN(*)


Edit: Thiên Địa hội


(*) Câu nói trong Tây Du Ký.


__


Dọc đường đi, Tống Khinh La cứ ngủ suốt. Mới đầu hắn co ro dựa vào cửa sổ, Lâm Bán Hạ thấy tư thế đó hơi khó chịu nên bèn hỏi hắn có muốn tựa vào người mình không. Tống Khinh La mơ mơ màng màng nhìn cậu, sau đó dứt khoát nhích lại gần.


Nhân viên công tác ngồi ở ghế lái cạnh đó, nhìn hai người đang sán vào nhau qua gương chiếu hậu mà suýt nữa tròng mắt rớt cả xuống đất, một lúc lâu sau anh ta mới cứng nhắc dời mắt ra chỗ khác.


Lâm Bán Hạ lại hồn nhiên không có cảm giác gì, lấy điện thoại ra chơi rất vui. Điện thoại di động của cậu vài ngày nay không có tín hiệu, giờ cuối cùng cũng sử dụng được. Có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, cơ bản đều là của Quý Lạc Thuỷ. Mấy tin đầu Quý Lạc Thuỷ còn ôn hoà, cuối cùng biến thành hò hét đến khản giọng: "Lâm Bán Hạ, nếu cậu không trả lời tớ sẽ đi báo công an!! Có phải cậu bị Tống Khinh La bắt cóc ra nước ngoài bán thận không?? Lạy cậu luôn đấy, bắt máy đi -"


Có chừng đâu hơn một trăm tin nhắn thoại với nội dung như vậy. Lâm Bán Hạ nhỏ giọng gửi lại tin nhắn, nói cậu không sao, chỉ là mấy hôm trước điện thoại di động không có tín hiệu nên không trả lời được.


Tống Khinh La ngủ rất say, hoàn toàn không để ý chuyện xảy ra xung quanh.


Chiếc xe việt dã dần ra khỏi thôn mà đi tới trấn nhỏ, nhưng họ không dừng lại mà theo đường quốc lộ đi thẳng lên cao tốc, hướng tới một nơi không biết tên. Lâm Bán Hạ ngồi trong xe nhưng cũng không tiện hỏi rốt cuộc là đi đâu, chịu đựng được một lát rồi cũng lăn ra ngủ chung với Tống Khinh La.


Khi Lâm Bán Hạ tỉnh lại, cậu phát hiện ra Tống Khinh La đáng lẽ phải dựa vào vai mình thì giờ đây lại bị mình tựa vào, hơn nữa cả người cậu còn đang lọt thỏm trong lòng Tống Khinh La.


Lâm Bán Hạ hơi sững sờ, ngẩng đầu lên liền bắt gặp con ngươi đen láy đang khép nửa Tống Khinh La. Ánh mắt Tống Khinh La bình tĩnh không một gợn sóng, hắn hỏi: "Tỉnh rồi?"


Lâm Bán Hạ bỗng nhiên cảm thấy có lỗi: "Tỉnh rồi."


Tống Khinh La: "Lau nước bọt đi, đến nơi rồi."


Lâm Bán Hạ: "..." Cậu yên lặng ngồi ngay ngắn lại, lặng lẽ lau sạch nước bọc bên môi. Xe dần giảm tốc, cuối cùng dừng lại. Lâm Bán Hạ nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ, cậu ngủ một mạch trên đường chưa tỉnh lần nào, còn say sưa hơn cả lúc ở nhà.


Cậu nhìn ngó cảnh sắc xa lạ bên ngoài. Hình như bọn họ đang ở một bãi đỗ xe, xung quanh chỉ có tường màu trắng, trên tường treo chằng chịt những vật thể hình tròn. Lúc đầu Lâm Bán Hạ nghĩ đó là camera, ai ngờ Tống Khinh La như thấu tỏ suy nghĩ của cậu, thản nhiên nói: "Là vũ khí."


Lâm Bán Hạ: "..."


"Xuống xe nào." Tống Khinh La nói.


Lâm Bán Hạ nhảy xuống xe, vươn vai người một chút, kỳ quái hỏi: "À, xe đưa trưởng thôn và Mâu Hinh Tư đâu? Tưởng Nhược Nam nữa?"


Tống Khinh La nói: "Bọn họ ở chỗ khác, một lúc nữa mới gặp. Cậu đói không?"


Lâm Bán Hạ thành thật gật đầu: "Đói bụng."


Tống Khinh La nhìn đồng hồ: "Còn sớm, chúng ta đi ăn gì đó trước." Hắn ngáp một cái, dắt Lâm Bán Hạ đi qua một cánh cửa sắt màu đen.


Sau cửa sắt là một tòa kiến trúc trắng phau, cửa màu trắng, tường cũng màu trắng, đèn điện cũng màu trắng. Trong chốc lát, Lâm Bán Hạ bị màu trắng đâm vào mắt khiến có chút không mở mắt nổi. Tống Khinh La lại như đã quen rồi, dẫn Lâm Bán Hạ đi qua mấy cánh cửa nữa, tới một nơi giống như chỗ thay đồ, sau đó lấy ra một bộ quần áo màu đen, ý bảo Lâm Bán Hạ thay.


Sau khi mặc vào tử tế, Lâm Bán Hạ mới phát hiện ra đó là đồng phục có chữ Vạn. Tống Khinh La cũng thay đồ. Hai người từ cửa đi vào, đi qua tổng cộng năm trạm kiểm soát. Những trạm kiểm soát này có lúc là khử trùng, cũng có lúc là quét hình, Lâm Bán Hạ cảm thấy nơi mình sắp bước vào là một nơi vô cùng nghiêm ngặt.


Sau khi đi qua trạm kiểm soát là sẽ tiến vào trong tòa kiến trúc kia. Lâm Bán Hạ thấy nhiều người mặc quần áo giống mình, những người này hình như cũng biết Tống Khinh La, hầu như ai cũng chú ý tới bọn họ, vô tình hoặc cố ý nhìn đến.


Tống Khinh La không để ý tới những ánh mắt này, dắt Lâm Bán Hạ đến một nơi giống như nhà ăn, tuỳ ý chọn một bàn rồi quay đầu hỏi Lâm Bán Hạ muốn ăn gì.


Lâm Bán Hạ nhìn thực đơn, không hề bị nơi này mê hoặc đầu óc, tỉnh táo hỏi vào chuyện chính: "Có mất tiền không?"


Tống Khinh La: "... không mất."


Lâm Bán Hạ: "0.0 tôi có thể gọi hai cây xúc xích không?"


Tống Khinh La: "...có thể."


Ba phút sau, hai người mỗi người cầm hai phần thức ăn, một chai cocacola nhiều đường, hai cây xúc xích, hạnh phúc ăn ăn. Lâm Bán Hạ mấy ngày nay chỉ được gặm bánh quy, bây giờ tuỳ tiện ăn gì đó là đã cảm động đến mức lệ nóng doanh tròng. Sau khi ăn xong được một lát, Tống Khinh La lại nhìn đồng hồ đeo tay, nói cũng đến giờ rồi, vì vậy lại dắt Lâm Bán Hạ đến một căn phòng đóng kín.


Căn phòng ấy có treo một máy chiếu, bày một chiếc xô pha vừa to vừa mềm. Lúc ngồi xuống, Lâm Bán Hạ cảm giác như mình đang ngồi lên một cái bánh mềm mại núc ních, không khỏi lộ ra vẻ hạnh phúc. Tống Khinh La bên cạnh ấn một chiếc điều khiển từ xa, máy chiếu liền sáng lên.


Hình ảnh đầu tiên xuất hiện trên máy chiếu là Tưởng Nhược Nam.


Vẻ mặt cô không đổi, ngồi trên một cái ghế, đối thoại với camera lạnh như băng sau lớp thuỷ tinh.


Trong camera là thanh âm không có chút cảm xúc nào - âm thanh ấy hỏi tên cô, tuổi tác, tính tình, và một chút vấn đề không mấy quan trọng. Tưởng Nhược Nam rất lạnh nhạt, thái độ rất không hợp tác, mãi đến khi... Nhân viên công tác lấy ra một vật, đó là hòn đá mà Tống Khinh La đã mang về.


"Cô có biết vật này không?"


Tưởng Nhược Nam nhìn thoáng qua tảng đá, trong mắt rõ ràng có sự hoảng loạn. Cô mím môi, kiên quyết từ chối trả lời vấn đề này.


m thanh kia im lặng, trầm mặc khoảng ba phút mới nói: "Tiến hành thực nghiệm sơ cấp."


Hòn đá nọ bị một cánh tay cơ giới* nắm lấy, thận trọng bỏ vào căn phòng sau tấm thuỷ tinh trong suốt trước mặt Tưởng Nhược Nam. Trong phòng có một người mặc đồ phòng hộ của nhân viên công tác. Người đó nhẹ nhàng vươn tay cầm lấy hòn đá kia, Tưởng Nhược Nam thấy vậy, vẻ mặt trở nên khiếp sợ.


*Tay cơ giới: Tay làm bằng kim loại, hiểu đơn giản là một loại máy móc.


Nhân viên mặc đồ phòng hộ cầm hòn đá. Một giây, hai giây, ba giây... anh ta vốn đang ngồi nhưng sau lại đột nhiên đứng lên, buông lỏng hòn đá trong tay, gắt gao tự bóp cổ chính mình, giống như bị thiếu dưỡng khí vậy, anh ta cúi gập người xuống, có vẻ cực kì đau đớn.


Còi báo động vang lên chói tai, hai cánh tay cơ giới nhanh chóng dìu nhân viên công tác đó ra ngoài. Hòn đá rơi xuống đất, phát ra tiếng lộc cộc nho nhỏ - âm thanh ấy không hề êm tai, mà tựa như tử thần đang lạnh lùng chế giễu.


Lại có một nhân viên khác đi đến, giống như người trước, anh ta cúi người xuống muốn cầm hòn đá lên; thế nhưng vào khoảnh khắc anh ta cầm lấy nó, cánh tay cơ giới vốn đã dừng lại trên đầu anh ta đột nhiên trục trặc, nó phát ra tiếng vang lanh lảnh rồi đập thẳng xuống người nhân viên công tác. Anh ta không kịp tránh, bị cánh tay ấy nện vào giữa người, sau đó ngã trên mặt đất; sau đó anh ta nhanh chóng được một cánh tay cơ giới khác đưa ra khỏi phòng.


Tiếp theo là người nhân viên công tác thứ ba.


"Dừng lại, đừng thử nữa, các người sẽ chết!!!" Tưởng Nhược Nam nhìn thấy hết thảy đã không chịu nổi nữa, cô hét ầm lên, giống như đứa trẻ bị kinh sợ: "Các người đang làm gì thế, các người sẽ chết -"


"Vì sao, tại sao phải chết?" Thanh âm lạnh như băng hỏi.


"Vật này có linh tính, nó yêu thích cái chết, tất cả những sinh vật đến gần nó đều sẽ chết -" Tưởng Nhược Nam khóc nức lên, lúc này cô giống như một đứa trẻ mười ba tuổi, vừa bất lực vừa yếu đuối: "Chỉ khi tạo ra cái chết, nó mới không tổn thương các người..."


Hòn đá lẳng lặng nằm trên mặt đất. Bên ngoài nó bóng loáng, tỏa ra ánh sáng mê người.


Thanh âm lạnh như băng nói: "Tiếp tục."


Nhân viên công tác thứ ba bắt đầu hành động. Anh ta không nghe thấy tiếng Tưởng Nhược Nam hét nữa, lại nhặt hòn đá kia lên.


"Xoảng!" Trước ngực nhân viên công tác, nơi có lá phổi đang hô hấp đột nhiên tuôn ra một luồng hoa lửa sáng ngời, sau đó là một trận khói đen. Tuy quần áo này có thể chống lửa, thế nhưng theo nhịp hô hấp của anh ta, đám khói đen nhanh chóng tràn vào phổi. Anh ta vừa lớn tiếng ho khan, vừa bị cánh tay cơ giới mạnh mẽ kéo ra ngoài -


"Nhìn xem, nhìn mà xem!" Tưởng Nhược Nam khóc ròng: "Tôi không lừa các người, tôi sẽ không nói láo..." Cô thút thít, vuốt lên tấm thuỷ tinh trước mặt, muốn khơi dậy sự thương xót: "Tôi không lừa các người thật mà."


Một cái màn che màu đen phủ xuống tấm thuỷ tinh, ngăn cách ánh mắt cô với căn phòng sau lớp kính ấy. Vẻ mặt cô có vẻ hoang mang vì thực nghiệm đột nhiên tạm ngưng, nhưng Lâm Bán Hạ và Tống Khinh La đang ngồi bên này màn hình, bọn họ biết rằng thực nghiệm vẫn đang được tiến hành.


Có lẽ chủ nhân của giọng nói lạnh lùng kia động lòng trắc ẩn, không muốn để cô xem tiếp.


Tiếng khóc của Tưởng Nhược Nam càng lúc càng chói tai. Cô khóc cực kì đau khổ, giống như con nhím bị thương mà tuột khỏi ghế, cuộn người lại thành một cục. Giọng nói lạnh như băng kia không hỏi nữa, nhưng cô lại tự lẩm bẩm mà kể về chuyện xưa của mình.


"Từ năm sáu tuổi tôi đã bắt đầu làm việc, khi ấy thân thể còn yếu nên không gánh được nước, bà nội vì thế mà phạt tôi. Bà đưa cho tôi một cái chậu, bắt tôi ra bờ suối lấy nước, nếu làm sánh nước ra ngoài thì sẽ không được ăn tối."


Tưởng Nhược Nam rất ít khi nhìn thấy cha mẹ của mình. Từ lời nói của hàng xóm xung quanh, cô biết họ sẽ chỉ trở về khi sinh con mà thôi. Khi ấy cô vẫn chưa hiểu vì sao cha mẹ chỉ về khi sinh nở mà chỉ mong mỏi chờ đợi, muốn nhìn mặt bọn họ.


Nhất định hai người sẽ giống như cha mẹ Tiểu Tráng nhà bên, mang theo rất nhiều đồ đạc, quà cáp về nhỉ? Chờ cô lớn hơn một chút, có thể họ sẽ mang cô đi khỏi sơn thôn xa xôi này, đi tới thành phố. Tới khi ấy cô cũng có thể mặc váy đẹp, ăn kẹo ngọt rồi.


Tưởng Nhược Nam vẫn luôn mong mỏi như vậy.


Mãi đến năm cô mười ba tuổi, Tưởng Nhược Nam mới thật sự gặp được cha mẹ của mình. Họ cùng nhau trở về. Mẹ cô mang theo cái bụng bầu đi đến, cha cô đỡ bà, thoạt nhìn hai người vô cùng âu yếm mặn nồng. Họ cũng nhìn thấy Tưởng Nhược Nam, thế nhưng ánh mắt của họ - ánh mắt ấy như thể nhìn một người xa lạ, không hề có một chút dịu dàng nào, thậm chí còn có vẻ chán ghét mà Tưởng Nhược Nam không hiểu rõ.


Cha miễn cưỡng cười với cô, nói rằng, Nhược Nam à, đã lớn như vậy rồi sao; còn mẹ cô ngay cả một nụ cười cũng không chịu cho cô, chỉ nhìn cô chằm chằm như thể đang nhìn một thứ quái vật nào đó. Tưởng Nhược Nam không hiểu, không hiểu vì sao mình lại nhìn thấy vẻ mặt ấy của mẹ. Cô là quái vật sao? Tại sao cô lại là quái vật? Cô gái nhỏ cảm thấy mờ mịt không rõ. Cô bị đuổi khỏi nhà. Bà nội nghiêm khắc bắt cô phải lấy nước cho đầy sân mới được về. Cô nghiêng đầu qua chỗ khác, thấy bên ngoài đang có trận tuyết rất lớn. Năm nay hình như mùa xuân đến sớm hơn mọi năm, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy trời lạnh hơn mọi năm nhiều lắm.


Nước rất nặng, phải cẩn thận rót vào trong bình. Tưởng Nhược Nam dùng bả vai gầy yếu của mình để nâng đòn gánh lên, giày vải dưới chân cô dẫm lên tuyết. Cô xoa xoa cái mũi đỏ bừng vì lạnh của mình, chỉ muốn mau mau về nhà, vì vậy chân bước cũng mau hơn.


Cuối cùng cũng về đến nhà. Tưởng Nhược Nam vừa buông gánh nặng trên vai xuống liền nghe thấy tiếng khóc của trẻ con từ trong phòng truyền ra. Tiếng khóc ấy liên tiếp, dai dẳng, hình như không chỉ có một. Là em trai, em gái mình ra đời sao? Trong lòng Tưởng Nhược Nam tràn đầy cảm giác vui sướng không thể mô tả, cô đứng ở cửa sổ, tò mò nhìn vào trong phòng, loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện trong ấy.


"Con trai, là con trai!" Mẹ cô vui sướng kêu lên.


"Sao, vẫn còn một đứa con của chồng trước nữa." Là tiếng lầm bầm bất mãn của bà nội.


"Vậy phải làm sao, sinh thì cũng sinh rồi." Mẹ cô nói: "Chẳng lẽ đem đi tặng?"


"Ta thấy lão Dương ở trấn trên vừa hay lại thiếu một cô con gái, ta đưa cho hắn là được, trong nhà đã có một Tưởng Nhược Nam rồi, còn muốn nhiều như thế làm gì?"


"Đừng nói nữa, ác tâm quá." Mẹ cô nói: "Mẹ, sao mẹ lại đặt cho nó cái tên khó nghe như vậy?"


"Khó nghe thì sao, không lấy tên này thì sao nhà chúng ta có thể có độc đinh chứ?" Bà nội đắc ý nói: "Hay ta thấy, có..."


Nghe hai người nói chuyện, Tưởng Nhược Nam cảm thấy hơi lạnh. Không phải cái lạnh trên da thịt, mà là từ tận sâu bên trong, tựa như máu nóng cũng đang dần dần đông lại. Cô nghe có tiếng mở cửa, bèn nhanh chóng trống bên cạnh đống củi, sau đó thấy bà ôm một đứa nhỏ đi ra.


Đứa nhỏ kia là em gái chuẩn bị bị đưa đi của Tưởng Nhược Nam. Cô nhìn bà nội ra cửa đi về phía bên trái thì cảm thấy kì quái, đường tới trấn trên là bên phải mà? Bà đi bên trái làm gì? Nghĩ vậy, Tưởng Nhược Nam bèn mạo hiểm bám theo.


Bà nội không lên trấn trên. Bà đi theo con đường núi quanh co, cứ tiến về phía trước mãi, cuối cùng tới nguồn nước phía cuối sơn động nọ. Nơi ấy đen như mực khiến Tưởng Nhược Nam hơi sợ hãi. Cô nhìn bà nội đi vào, lúc bà trở ra hai tay đã trống không.


Em đâu? Em đâu rồi? Tưởng Nhược Nam mờ mịt nghĩ. Bà nội vứt em trong sơn động sao? Bây giờ lạnh như vậy, chẳng phải em sẽ chết cóng?


Bà nội vừa rời đi, Tưởng Nhược Nam bèn nhanh chóng đi vào. Cô không có đèn, chỉ có thể mò mẫm đi về phía trước, lòng càng lúc càng lạnh. Cô đi đến tận cuối sơn động, từ đầu đến cuối chưa hề nghe thấy tiếng khóc của trẻ con. Chân cô đã dẫm tới tuyết chảy lạnh như băng. Thời khắc này, Tưởng Nhược Nam đột nhiên hiểu ra em gái cô đã đi đâu - em đang ở trong suối nước rét buốt kia.


Có lẽ lúc ấy Tưởng Nhược Nam đã muốn khóc, nhưng khi đó hốc mắt cô khô đến độ không thể chảy ra giọt lệ nào. Cô quỳ xuống, khuỵ người trong làn nước đang chảy róc rách, chậm rãi đắm mình trong đó. Nước tuyết buốt thấu xương, trong miệng cô cũng tràn đầy nước suối lạnh như băng. Cô không dám nghĩ chị gái vận khí không tốt của mình mà hàng xóm hay nhắc đến giờ đang ở đâu, cũng không dám nghĩ nước suối mình đã uống mấy chục năm qua rốt cuộc chôn giấu bí mật gì. Lần đầu tiên cô cảm thấy căm hận như vậy, căm hận cái thôn này, căm hận tên của mình, căm hận từng câu ác ý hỏi vì sao cô lại là con gái.


Có tiếng vang nhỏ, như thể có vật gì đó, theo nước tuyết rơi xuống trước mặt Tưởng Nhược Nam. Cô duỗi tay nắm chặt vật kia theo phản xạ, chỉ cảm thấy tay lạnh vô cùng. Dường như cô đang cầm một khối băng lạnh nhất của mùa đông. Trong nháy mắt, cô như nghe được tiếng hô hoán ở phía núi xa, tiếng nỉ non khó tả thành lời tràn ngập đầu cô. Cô nghe có người kêu lên thảm thiết, thấy gia súc chết đi, vô số hình ảnh vỡ nát hiện lên trước mắt Tưởng Nhược Nam. Thân thể đã sắp đông cứng của cô đột nhiên trở nên ấm áp. Cô cúi đầu, dùng tư thế thành tín nhất mà hôn lên vật trên tay mình.


Ấy là một hòn đá màu đen, có vảy, hình dẹt giống cái đĩa. Nó không có sinh mệnh, lẳng lặng nằm trong tay Tưởng Nhược Nam. Tưởng Nhược Nam không biết đây là cái gì, cô chỉ có cảm giác rằng thân thể của mình và vật này đã cộng hưởng với nhau. Vào thời khắc này, cô dường như đã mất đi cảm xúc, sâu trong linh hồn chỉ còn thấy rét lạnh đen tối, không hề có chút tình cảm nào. Trong bóng tôi, có một giọng nói mang theo khát vọng vang lên, nói với Tưởng Nhược Nam rằng hãy mang cho nó tế phẩm.


Tưởng Nhược Nam động đậy. Cô đứng lên, tuân theo ý muốn của nó, thả nó vào trong nước suối. Cả người cô ướt đẫm, cũng chưa phát hiện ra trong miệng mình đang ngâm nga một bài đồng giao. Giống như một chú chim đang vui sướng, cô nhảy nhót xuống núi. Tưởng Nhược Nam về nhà, bộ dáng chật vật bị bà nội nhìn thấy, không ngoài dự đoán liền bị chửi mắng một trận; thế nhưng cô cũng không để bụng mà thậm chí còn cười rộ lên. Cô cười với bà, nói xin lỗi, cười với bà, nói mình sẽ ngay lập tức lấy đầy nước - dùng nước suối chảy xuống từ thượng lưu kia, róc rách róc rách chảy.


Xế chiều hôm đó, trên núi đổ mưa, Tưởng Nhược Nam lấy nước cứ một chuyến nối tiếp một chuyến, lấy đầy nước trong nhà. Cô đun nước, hài lòng nhìn người nhà từng ngụm từng ngụm uống vào. Chỉ cần uống vào là bọn họ có thể cùng cô ở cùng chị gái và em gái đáng thương rồi, đây còn không phải là chuyện tốt ư? Tưởng Nhược Nam nghĩ, ai rồi cũng sẽ chết, vậy lúc này hãy biến cái chết thành món

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.