Lục Chẩm Thu và Cận Thủy Lan mặt đối mặt, hai người đều không nói chuyện, Mao Mao ôm Lục Chẩm Thu náo loạn một hồi cũng nghỉ ngơi, Cận Thủy Lan nói: "Hiện tại nó nên ăn."
+
Mao Mao hướng nàng gâu gâu hai tiếng, dường như đang muốn ăn, Lục Chẩm Thu xoa xoa đầu nó, nhỏ giọng nói: "Một chút cũng không ngoan."
Cận Thủy Lan nhìn nàng hơi khom lưng, lộ ra một chút áo ngủ bên trong, là màu hồng nhạt, cô nói: "Vào trong đi, bên ngoài lạnh."
Lục Chẩm Thu gật đầu, hỏi Cận Thủy Lan: "Buổi tối chị có trở về không?"
"Không trở về." Cận Thủy Lan nói: "Sách mới của tôi toàn bộ đã xong, chuẩn bị ở đây nghỉ ngơi."
Vừa vặn bồi Lục Chẩm Thu.
Lục Chẩm Thu kinh ngạc: "Nhanh như vậy sao?"
Cận Thủy Lan cười: "Vốn thiếu chút nữa đã kết thúc."
Đã trải qua rất lâu, vốn định ở thời điểm Lục Chẩm Thu vừa mới chuyển tới đây sẽ kết thúc, kết quả kéo dài đến tết, Lục Chẩm Thu cắn môi: "Vậy buổi tối chị ở đâu? Nơi này không cho mang thú cưng vào."
"Phòng đơn trên lầu có thể mang theo." Cận Thủy Lan nói: "Tôi đã đặt phòng."
Lục Chẩm Thu ừm một tiếng, đi vào thang máy phía sau cô, khoảng thời gian này theo lý thuyết sẽ có những đồng nghiệp khác vào thang máy. Lục Chẩm Thu cũng suy nghĩ kỹ nếu gặp phải người khác sẽ nói như thế nào, nhưng đến tầng cao nhất cũng không gặp được một ai, Cận Thủy Lan lấy thẻ phòng từ trong túi ra, dẫn đầu đi vào, Mao Mao sau đó đuổi theo, Lục Chẩm Thu đứng sau lưng cô.
Cận Thủy Lan sau khi đi vào chuẩn bị đồ ăn cho Mao Mao, nhìn thấy Lục Chẩm Thu, Mao Mao giống như sống lại, vùi đầu ăn thức ăn cho chó, Lục Chẩm Thu quan sát bốn phía, mặc dù là phòng đơn, nhưng so với phòng của nàng lại lớn hơn gấp đôi, một cửa sổ sát đất đặc biệt lớn, có thể thấy rõ ràng ánh đèn dưới lầu đang nhấp nháy, giống như những ngôi sao nhỏ, lấp lánh tỏa sáng, phía dưới hết thảy đều bị che kín bởi sương mù, xem không rõ ràng.
1
Ngoại trừ cửa sổ sát đất, phòng cũng được ngăn cách riêng biệt, còn có phòng bếp, thật sự cái gì cần đều có, phòng khách đang mở hệ thống máy sưởi, Cận Thủy Lan sau khi vào cửa liền cởi áo khoác ra, bên trong cô hiếm khi mặc trang phục công sở, là áo sơ mi trắng cùng quần âu màu xám nhạt, khó có được nhất chính là còn thắt cà vạt, Lục Chẩm Thu nhìn thấy bộ trang phục này của cô thì mỉm cười: "Chị đi đâu vậy?"
"Buổi sáng đi họp ở tạp chí." Cận Thủy Lan nói xong liền cởi nút áo sơ mi, kéo cà vạt ra, kéo hai cái không ra, cô nhìn về phía Lục Chẩm Thu: "Thu Thu, giúp tôi."
Lục Chẩm Thu nhìn cô, hai giây sau bật cười: "Nào có ai thô lỗ như vậy."
Nàng nói xong đi tới trước mặt Cận Thủy Lan, đưa tay thay cô cởi cà vạt ra, Cận Thủy Lan rũ mắt xuống, Lục Chẩm Thu gần ngay trước mắt, không phải nằm mơ, cũng không phải ảo tưởng, nàng đang đứng trước mặt mình, hơi thở ấm áp, kéo dài, ngón tay mảnh khảnh của Lục Chẩm Thu chạm vào cà vạt, không lâu sau cởi ra, nàng nói: "Được..."
Cận Thủy Lan thừa dịp nàng đang nói chuyện hôn trộm một cái, Lục Chẩm Thu thoáng chốc bị mèo cắn đầu lưỡi, không lên tiếng.
Trên tay cầm cà vạt, chóp mũi còn có mùi hương mát lạnh, Lục Chẩm Thu nhìn về phía Cận Thủy Lan, bốn mắt nhìn nhau, Cận Thủy Lan đưa tay ôm lấy eo của Lục Chẩm Thu, kéo nàng về phía mình.
Cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cánh môi kia.
Nụ hôn chứa đựng hương vị bạc hà, Lục Chẩm Thu rất thích loại hương vị mát lạnh này, nàng dựa vào trên người của Cận Thủy Lan, Cận Thủy Lan lui về phía sau hai bước, ngồi ở mép sô pha, cô kéo Lục Chẩm Thu ngồi trên đùi mình.
Đôi môi mỏng tách ra một lát, trán hai người kề sát vào nhau, Cận Thủy Lan tiến lên, từ khóe môi nàng hôn đến cổ, đến xương quai xanh, có chút đau nhức, da thịt sau khi bị mút vào sinh ra tê dại cùng khô nóng, Lục Chẩm Thu hai tay bất giác ôm chặt Cận Thủy Lan, cùng cô mặt đối mặt, hai tay Cận Thủy Lan đã từ áo khoác của nàng luồng vào trong, rơi vào bộ đồ ngủ mỏng manh, lòng bàn tay nóng bỏng cùng áo ngủ đơn bạc, hơi nóng từ quần áo thẩm thấu tiến vào, so với trực tiếp sờ lên da thịt còn mẫn cảm hơn.
Lục Chẩm Thu ngồi trên người của Cận Thủy Lan, dép lạch bạch một tiếng rơi xuống đất, hai người đều ngẩn ra, Lục Chẩm Thu rũ mắt xuống, sợi tóc mềm mại của Cận Thủy Lan dán lên cổ nàng, nàng vuốt lại tóc, thoáng lui ra một chút, từ trên người Cận Thủy Lan đi xuống, ngồi ở bên cạnh.
Cận Thủy Lan quay đầu nhìn nàng, trên cổ Lục Chẩm Thu có mấy chỗ đỏ ửng, giống như là dấu vết bị răng mài ra, nhợt nhạt, cô kêu: "Thu Thu."
Lục Chẩm Thu quay đầu nhìn cô, vạt áo sơ mi của Cận Thủy Lan vừa mới bị nàng kéo ra, không còn chỉnh tề như lúc ban đầu, hiện tại có vẻ rất lộn xộn, nhất là nếp gấp ở cuối vạt áo, hình như là mình vừa mới dùng sức nắm lấy.
Nàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Cận Thủy Lan điều chỉnh hô hấp sau đó đưa tay lấy dép của Lục Chẩm Thu, nửa ngồi xổm xuống mang vào cho nàng, Lục Chẩm Thu thẹn thùng đỏ mặt, nàng nói: "Để em tự làm."
Nói xong nàng mang dép lê vào, Cận Thủy Lan còn nhìn chân nàng, giống như ngày đó ở trong video, mu bàn chân trắng nõn, đầu ngón chân cuộn tròn đáng yêu, mắt cá chân nhô ra một chút, rất thanh tú, Lục Chẩm Thu rụt chân về, ngồi ngay ngắn, nàng khép lại bộ đồ ngủ nói: "Mao Mao hình như ăn no rồi."
Mao Mao nghe được tên mình lắc lắc cái đuôi, ngồi xổm trước mặt Lục Chẩm Thu, Lục Chẩm Thu vuốt đầu nó, bộ dáng tức giận, Mao Mao sợ nàng tức giận, liền tiến lại gần dùng đầu cọ vào mặt của Lục Chẩm Thu, Lục Chẩm Thu bị nó cọ liền muốn cười, Mao Mao nhận thấy tâm tình sung sướng của Lục Chẩm Thu, cái đuôi lắc lư càng vui vẻ.
Cận Thủy Lan rót cho Lục Chẩm Thu một ly nước, Lục Chẩm Thu liền nhấp một ngụm, bụng ùng ục một tiếng, nàng cúi đầu nhìn bụng mình lại nhìn về phía Cận Thủy Lan, nghe được Cận Thủy Lan hỏi: "Đói bụng sao?"
Lúc đó không có tâm trạng ăn, hiện tại mọi chuyện đều giải quyết, tâm trạng liền tốt, khẩu vị cũng trở lại, Cận Thủy Lan nói: "Tôi bảo nhân viên phục vụ mang đến, em muốn ăn gì?"
Lục Chẩm Thu nhìn vào máy tính bảng của cô nói: "Mì sợi, chị có muốn ăn không?"
Cận Thủy Lan không đói bụng nhưng vẫn nói: "Tôi cũng giống em."
Cô nói xong gọi hai phần thức ăn, điện thoại đặt trên bàn trà phát ra tiếng động, Cận Thủy Lan cầm điện thoại lên nhìn, là Cận Duy, cô nói với Lục Chẩm Thu một tiếng liền nhận điện thoại.
Cận Duy nói: "Lan Lan, mẹ con nói con đến tổng công ty?"
"Vậy ba mẹ sẽ không đi, con có tham dự buổi tiệc không?" Kỳ thật Tam Thủy cho đến bây giờ, người biết Cận gia bọn họ cũng không nhiều, bởi vì hắn và Hà Kim Mai đều không thích tham dự sự kiện, bình thường đều để cho người phụ trách ra mặt, cho nên mọi người đều biết Tam Thủy có lão bản, nhưng không biết lão bản là ai, bên trong Tam Thủy còn nói đây chỉ là một chi nhánh nhỏ của lão bản, cho nên lão bản mới không ra mặt.
Thật sự là bởi vì hai bên cứ đùn đẩy lẫn nhau, Cận Duy thì muốn Cận Thủy Lan đi, Cận Thủy Lan lại muốn Cận Duy đi, cứ như vậy đẩy qua đẩy lại, cho đến hiện tại cũng chưa từng lộ diện.
Năm nay, lại tới nữa.
Cận Thủy Lan không giống như những năm trước một mực từ chối, một lát sau nói: "Được."
1
Cô hiếm khi dễ thoả hiệp như vậy, Cận Duy hỏi lại: "Con đồng ý?"
Cận Thủy Lan nói: "Đúng vậy, con sẽ đi."
Cận Duy lúc này mới hài lòng cúp điện thoại.
Lục Chẩm Thu hỏi: "Có phải là chú gọi không?"
Vừa rồi nàng liếc thấy tên trên màn hình, Cận Thủy Lan gật đầu: "Ừm, Thu Thu, tôi..."
Cô vừa định mở miệng, chuông điện thoại lại vang lên, còn tưởng rằng Cận Duy đã quên dặn dò chuyện gì, không nghĩ tới là người phụ trách nền tảng, Cận Thủy Lan nhíu mày, cầm điện thoại, vài giây sau nói: "Tôi đi nghe điện thoại."
Điện thoại của cô cầm trên tay, Lục Chẩm Thu không thấy người gọi là ai, cũng không quấy rầy, liền mang theo Mao Mao đến cửa sổ sát đất chơi một hồi.
Cận Thủy Lan nghe lời nói trong điện thoại, lông mày càng nhíu càng chặt, giọng nói đều lạnh lẽo: "Anh nói đi."
Mạc Bạch há miệng, kỳ thật hắn càng thích báo cáo với Cận Duy hơn, Cận Thủy Lan nhìn thì tuổi tác không lớn, nhưng khí tràng lạnh lẽo, nhất là thời điểm hỏi ngược lại, mỗi lần hắn đều cả kinh một trận mồ hôi.
Điện thoại im ắng vài giây, Mạc Bạch nói: "Vậy tôi xử lý chuyện của Lộc Ngôn trước."
Cận Thủy Lan buông điện thoại xuống, nhìn về phía Lục Chẩm Thu cách đó không xa, vì sao phát sinh chuyện như vậy, nàng cũng không nói với mình? Cận Thủy Lan kêu: "Thu Thu."
Lục Chẩm Thu quay đầu, Cận Thủy Lan đi tới, ngồi xổm xuống, cùng nàng nhìn thẳng, Lục Chẩm Thu khó hiểu: "Làm sao vậy?"
Ánh mắt nàng trong suốt sáng ngời, bên trong tràn ngập niềm vui sướng, Cận Thủy Lan trầm mặc vài giây nói: "Không có gì, đợi lát nữa ăn nhiều một chút."
Lục Chẩm Thu cười: "Em cũng không phải Mao Mao."
Cận Thủy Lan vươn tay xoa xoa đỉnh đầu của nàng.
Rất nhanh hai phần ăn được mang tới, ngoại trừ mì sợi còn có hai ly sữa bò, Cận Thủy Lan ăn hai ngụm liền uống sữa bò, Lục Chẩm Thu hỏi: "Chị không ăn nữa sao?"
Cận Thủy Lan nói: "Tôi không đói bụng lắm."
Cô nói xong nâng cằm nhìn Lục Chẩm Thu, Lục Chẩm Thu bị cô nhìn đỏ mặt, một tay vươn tới ngăn cản tầm mắt của cô, Cận Thủy Lan cầm lấy tay nàng duỗi tới, Lục Chẩm Thu thiếu chút nữa sặc ra ngoài sợi mì vừa nuốt xuống.
Thật vất vả mới ăn xong mì, Cận Thủy Lan đặt sữa bò trước mặt nàng, Lục Chẩm Thu nhấp một ngụm nói: "Sữa bò?"
Cận Thủy Lan gật đầu hỏi: "Em không thích sữa bò sao?"
"Không phải." Lục Chẩm Thu nói, tuy rằng sữa bò không có mùi vị gì, nhưng đáy lòng nàng cảm thấy ngọt ngào, nên sữa cũng có vị ngọt, ăn no uống đủ, Cận Thủy Lan đem phần ăn đẩy ra, Lục Chẩm Thu nói: "Em cũng nên về phòng."
Lục Chẩm Thu vừa định nói không cần, chỉ thấy Cận Thủy Lan đã mặc xong áo khoác, Mao Mao cũng chen ra tới, bị Lục Chẩm Thu trừng mắt trở về, hai người vào thang máy, Lục Chẩm Thu ấn tầng lầu, cúi đầu, Cận Thủy Lan hỏi: "Bạn cùng phòng ở chung có được không?"
Bạn cùng phòng? Lộc Ngôn?
Lục Chẩm Thu trầm mặc vài giây nói: "Được."
Cận Thủy Lan nghiêng đầu nhìn nàng, không nói gì.
Rất nhanh các nàng đã đến tầng lầu của Lục Chẩm Thu, hành lang im ắng, Lục Chẩm Thu đi tới cửa, quẹt thẻ phòng, Lộc Ngôn cư nhiên còn chưa trở về, nàng cũng không quá để ý, xoay người nói với Cận Thủy Lan: "Em đến phòng rồi."
Cận Thủy Lan đứng ở cửa, gật đầu, hai người nhìn nhau vài giây, Lục Chẩm Thu nói: "Chị trở về đi."
"Được." Cận Thủy Lan nói: "Ngày mai gặp lại."
Lục Chẩm Thu ừm một tiếng nói: "Ngày mai gặp lại."
Nàng nói xong lui về phía sau nửa bước, đi vào phòng, đèn phòng khách sáng ngời, chiếu lên đồng tử của nàng, chiết xạ ra màu sắc xinh đẹp, Cận Thủy Lan trầm mặc nói: "Vào đi."
Lục Chẩm Thu nhìn về phía ánh mắt của cô, gương mặt tươi cười: "Ừm."
Cận Thủy Lan xoay người, vừa định đi, Lục Chẩm Thu đột nhiên đi về phía trước một bước, kêu: "Cận Thủy Lan."
Âm thanh mềm mại, cực kỳ thân mật, Cận Thủy Lan quay đầu, chỉ nhìn thấy Lục Chẩm Thu đưa tay tới, giữ chặt cổ áo sơ mi của mình, bỗng nhiên tới gần, đôi môi mềm mại dán vào khóe môi của cô, mùi sữa bò ập đến, vừa mềm vừa ngọt.
Lục Chẩm Thu chủ động hôn Cận Thủy Lan, thời điểm buông tay ra thì thân thể căng thẳng, gương mặt đỏ lên, nàng nói: "Ngủ ngon."
Chỉ là một nụ hôn nhẹ, Cận Thủy Lan đã tước vũ khí đầu hàng, giọng nói của cô mềm mại: "Ngủ ngon, Thu Thu."
*****
Cận Thủy Lan: Có chút không cao hứng, nhưng em ấy lại chủ động hôn tôi.