Tại một hòn đảo cách xa đất liền, một nơi riêng biệt không thuộc bất cứ địa phận của chính phủ hay quốc gia nào. Hoa cỏ nơi đây đặt biệt tốt tươi, cái đáng nói đến đó là số người sinh sống tại đây cực kì thấp, cả đảo lớn này chỉ vỏn vẹn bảy căn nhà và mười hai người đang sinh sống, đa phần đều là người lớn tuổi họ sống thưa thớt, không giao lưu bên ngoài theo chế độ tự cung tự cấp.
*Cốc Cốc Cốc
- Anh đào nhỏ! Đã dậy chưa? Ta mang đến ít táo cho cháu đây.
Cô gái xinh đẹp thanh thuần mở cửa bước ra, ánh bình minh ló dạng mang theo tia hồng nhạt vừa vặn phủ lên người nàng thơ váy trắng tựa như bạch nguyệt quang mà trong tiểu thuyết thường hay nhắc đến, nàng dụi dụi mắt ngạc nhiên hỏi.
- Dì Thẩm? Sớm như vậy dì đã đến rồi sao? Có việc gì sao ạ?
- Haha mấy ngày trước vợ chồng ta thu hoạch táo trên vườn, vừa kéo được mẻ táo ngon liền mang đến cho anh đào nhỏ của chúng ta nha.
Bách Lý Hoạ Y xúc động nhận lấy giỏ táo đỏ au. Dì Thẩm thực sự khiến cô nhớ đến bà ngoại Mộc, có đồ ngon, đồ tốt dì đều mang đến cho cô, nhưng nhà dì và nhà cô cách gần 2 tiếng đi bộ, nơi đây không có phương tiện đi lại cả điện và điện thoại đều không. Muốn liên lạc qua lại chỉ có thể đi mấy tiếng đồng hồ để gặp trực tiếp thế này đây. Cầm quả táo trên tay vui vẻ cắn một miếng lớn, ‘hình như hơi giống cảnh nào đó trong truyện cổ tích thì phải.
- Rất ngon ạ! Dì Thẩm chân dì gần đây không tốt, dì đừng đi đi lại lại như vậy rất cực a, dì cứ để cháu đến nhà dì là được rồi.
- Con bé đáng yêu này đang tuổi ăn tuổi lớn, cháu xem cả đảo này đều là mấy lão bà buồn chán như ta, từ lúc anh đào nhỏ đến đây bọn ta đều vui vẻ. Cháu cứ ngoan ngoãn để bọn ta chăm sóc là được.
Bách Lý Hoạ Y cảm nhận được tình thương ôm bà thật lâu sau đó tươi cười mời bà vào trong nhà.
- Ta có việc phải về trước, đang khâu dở vài bộ quần áo hôm nào xong liền mang cho cháu.
Cô vẫy vẫy tay chào tạm biệt dì, cảm động nhìn giỏ táo đỏ lại nhớ đến lúc mà cô vừa đặt chân đến đây.
Hai năm trước sau khi dấn thân mình vào con sóng kia, bị đánh trôi dạt vào rìa biển nhưng rất nhanh đã tỉnh lại, nhìn thấy cách đó không xa đám người đuổi theo như đòi nợ kia đang ráo riết tìm kiếm Lý Khiêm và cô. Vận may của cô cuối cùng cũng đến, cô lẻn lên một con tàu nhỏ sau đó chủ nhân của nó một đường đi thẳng đến đảo này. Anh ta tên là Thẩm Thính đã ngoài 30 tuổi, đúng! Anh ta là con trai của dì Thẩm một gia đình ba người ra khơi gặp nạn trôi dạt đến đây, tới cái tuổi nổi loạn Thẩm Thính một thân một mình rời khỏi đảo với độc nhất con thuyền gỗ nhỏ, vượt ngàn sóng gió mới đến được đất liền. Rồi đến cái tuổi trầm lắng anh quyết định trở về nhưng bất ngờ thay trên thuyền thế mà lại có một cô bé nhỏ trông hơi..tàn tạ?. Cả hai rất nhanh đã làm quen, anh đưa cô đến đây sinh sống và đã rời đi từ một năm trước.
Trong hai năm này Bách Lý Hoạ Y hoàn toàn mất liên lạc với bên ngoài, đôi khi cô gái nhỏ nhớ về cuộc sống với ông bà ở trên đồi hoa, nhớ về người bạn thân thiết luôn chí choé với anh nhỏ, cũng có đôi khi cô nghĩ về hắn - Lý Khiêm người khiến cô rơi vào hoàn cảnh như hiện tại. Hắn ta đã từ bỏ cô chưa? Liệu sau khi gặp lại hắn sẽ dùng thái độ gì để đối đãi với cô? Hoạ Y có đôi lần nhớ lại giọt nước mắt và những lời nói của hắn ở phòng nhạc ngày hôm ấy, cô bé 13 tuổi kia chắc chắn sẽ không hiểu nhưng Hoạ Y đã lớn hơn cô ấy hai tuổi, đã hiểu được tâm tư từ những lời thật lòng ấy. Cô ghét cách hắn ngang ngược độc chiếm mình nhưng cũng biết ơn sự nuôi nấng từ hắn.
Cô gái nhỏ tựa như mặt hồ trong veo, không còn áp lực từ bên ngoài tự khắc mặt hồ sẽ yên tĩnh phản chiếu sắc xuân, Hoạ Y là cô bé sẵn tính đã ngoan ngoãn thanh thuần từ lâu đã không còn ghét hắn nữa nhưng cô chắc chắn sợ hãi khi đối diện với hắn. Là người vẽ nên những bông hoa tươi đẹp cho tuổi thơ của cô và cũng chính là người giẫm nát những cánh hoa ấy.
Ở nơi quen thuộc nào đó, người đàn ông lấm tấm mồ hôi giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng kia. Khuôn mặt lãnh đạm đầy mệt mỏi, không lạ gì về những lần thức giấc lúc nữa đêm như thế này, từ ngày em ấy rời đi hắn như chết đi nữa cuộc đời, nữa còn lại cứ mãi tìm kiếm bóng hình ấy. Hình ảnh Bách Lý Hoạ Y lao vào biển đen đã trở thành bóng ma tâm lý quấn lấy hắn hằng đêm, kể từ lúc cô mặt kệ tất cả dứt khoát rời khỏi hắn, Lý Khiêm đã định nữa đời sau sẽ đem cô chói chặt bên mình dù là xuống mồ cũng phải nằm cạnh nhau.
Tựa lưng vào ban công thả nhẹ làng khói thuốc, mắt mông lung nhìn vào trong căn phòng tối, đồ đạc bài trí chẳng có gì thay đổi chỉ khác ở chỗ vắng đi bóng hình gầy yếu kia. Đồng hồ vừa điểm đúng một giờ sáng, hắn đọc tin nhắn từ điện thoại sau đó tự nói tự nghe.
- Bách Lý Hoạ Y em trốn cũng thật kĩ, trò chơi trốn tìm nên kết thúc ở đây thôi.