Khiêm! Xin Anh Dừng Tay

Chương 32: Nói Lời Tạm Biệt



Mấy ngày sau Lý Việt Bân phát hiện vết cắn trên người cả hai, anh tự hỏi bọn họ đang chơi trò gì vậy? Ta cắn nàng một cái nàng cắn lại ta một cái sao?

Bách Lý Hoạ Y vẫn rất hậm hực nhưng cũng không dám thái độ với hắn, gắp một đũa rau to nhai nhai chợt thấy không đúng định nhả ra, một bàn tay to xoè trước mặt cô ngốc nhìn sang thấy hắn đang đưa tay về phía này, như vậy là muốn cô nhè vào tay hắn sao? Thật dơ a, nhưng là dơ tay hắn mà với cả đây là hắn tự muốn đấy nhé! Cô không khiêng nể nhả vào tay hắn, hắn lau tay mình rồi lau miệng cô. Một cảnh tượng bổ mắt người trên bàn ăn nha.

Một sáng sớm chủ nhật, Bách Lý Hoạ Y lười biếng dụi mắt với tay tắt báo thức trên điện thoại, “gì đây? Không phải điện thoại mình? Mặc kệ đi!” Cơ thể mỏi nhừ, làn da trắng hồng đầy rẫy vết hôn lộ ra theo động tác ngồi dậy của cô. Hoạ Y lạnh run quấn chăn kín người thành một cục tròn vo, đờ đẫn ngồi đấy một lúc để khởi động nguồn. Bên cạnh giọng người đàn ông trầm ổn vang lên.

- Y nhi mau tỉnh! Tôi vệ sinh cá nhân cho em.

Ngáp dài một cái, đôi mắt xinh đẹp đọng nước nhìn gương mặt đẹp trai 10/10 trước mặt. Cô thầm thở dài “haizz thật không muốn tỉnh nữa a”

Nếu như làm tình là mật hoa thì hắn xứng đáng là một con ong chăm chỉ. Cái tên cuồng dục Lý Kiêm này kể từ lần đó đêm nào hắn cũng muốn cô, Hoạ Y bé nhỏ dù lo sợ cầu xin hay tức giận phản kháng đều không lay chuyển được hắn. Cơ thể bị hành xác đến hao mòn, hắn cứ thế bồi cô ăn thật nhiều, ban ngày cho ăn ban đêm làm thịt, tên cầm thú máu lạnh! Cô ước mình cũng có thứ kia để xiên ngược lại hắn.

Hắn nhẹ gỡ chăn ra muốn bế cô lên, cô nhăn nhó chu chu môi rụt người lại lấy mền tiếp tục phủ lên người mình.

- Ummm ngủ!

Cô càng ngày càng lớn gan, biết mình không thể phản kháng hắn nên chỉ có

thể lỳ lợm không nghe lời. Lý Khiêm dạo này dễ chịu hơn nhiều rồi, cũng không hung dữ như trước nữa, có đôi khi lại ôn nhu hiền lành làm cô cảm thấy hắn như đang quay trở về là Lý Khiêm 10 tuổi kia.

Thấy cô không chịu hắn chỉ đành nhấc cả cái mền bự kia lên đánh răng, tắm rửa, chảy tóc đều đã xong. Bế cục bông trần trụi trắng nõn ra ngoài, ngồi ở trên giường cẩn thận mặc đồ cho cục cưng, đầu cô tựa lên vai hắn mơ mơ màng màng.

Sau một trận đêm qua cô gần như kiệt sức hẳn, mới ngủ được ba tiếng liền bị lôi đầu dậy a. Hắn xong xuôi nhẹ đặt cô sang một bên, tiến đến bàn cho vào balo những dụng cụ cần thiết. Hoạ Y co chân nằm xuống định ngủ tiếp thấy hắn lục đục liền tỉnh ngủ, ngồi thẳng dậy vui vẻ hỏi.

- Khiêm cho em đi sao?

- Chẳng phải em bảo muốn đi sao.

Tên này tối qua có xin đến trẹo lưỡi cũng không cho, thế nào sáng ra lại soạn đồ giúp cô cơ đấy? Việc đi cắm trại hắn đột nhiên bảo không cho đi nữa làm cô lo gần chết, bây giờ thì tốt rồi.

- Tôi cũng đi cùng.

Nụ cười trên mỗi vụt tắt, đây là đi cả một lớp hắn bảo muốn đi cùng là như nào? Quan trọng nhất vẫn là có mặt hắn cô khó lòng mà bỏ trốn!!



Không đợi cô hỏi, hắn chủ động giải thích.

- Tôi là nhà tài trợ chính cho chuyến đi này, dĩ nhiên phải có mặt tôi.

Không phải chứ? Sự tình rối rắm kế hoạch mong manh, Hoạ Y trong lòng mắng hắn ta một trận.

Lý Khiêm gần đây có cảm giác lo lắng khó hiểu, rõ ràng cô đang ở ngay trước mắt hắn nhưng sự sợ hãi vô hình cứ cuốn lấy khiến hắn phải để mắt đến cô nhiều hơn nữa. Thu xếp đầy đủ hắn để balo lên bàn, gọi.

- Y nhi đến đây!

Cô bước xuống giường vừa đi vừa nghĩ ngợi, hắn ôm chặt cô vào lòng ngửi lấy mùi hương quen thuộc. Ôn tồn nói.

- Tôi bận việc buổi chiều mới đến được, tối nay gặp lại em!

“Hoặc là không, đây là lần cuối rồi, Lý Khiêm!” Hoạ Y đương nhiên không nói lên suy nghĩ trong lòng, thời gian kế hoạch thay đổi cô phải mau chóng ra hiệu cho Chỉ Nhược.

Hắn hôn lên chóp mũi cô, ánh mắt hoa đào ánh lên tia phức tạp, mang balo vào cho cô chỉnh sửa cổ áo che đậy vết hôn, lại thấy chưa đủ mặc thêm áo khoác ngoài cho bé con. Nhìn trên dưới một lượt đánh giá trông rất giống em bé sữa bột.

Cô cười ngốc, nhìn hắn chẳng khác bảo mẫu là mấy. Chủ động nắm tay hắn, ánh mắt ngây thơ nói lời lừa gạt.

- Vâng ạ, tối nay gặp lại.

*Cốc cốc

- Thưa cậu chủ xe của trường đã đến đón rồi ạ.

Hắn đã nghe nhưng mắt vẫn kiên định nhìn cô, Hoạ Y sắp bị nhìn đến thủng luôn rồi, vội lay lay tay hắn.

- Xe đến rồi a!

Hắn hết xoa đầu lại nựng cằm cô cuối cùng hôn vào môi mềm một cái.



-

- Đến nơi liền gọi cho tôi.

Cô cười tươi gật đầu, vừa mở cửa cô khựng lại chút vẫn là nhìn hắn lần nữa nở nụ cười ôn hoà.

- Khiêm tạm biệt nhé!

Rời đi để lại người đàn ông trầm ngâm đứng đó, lần này hắn thực sự có loại linh cảm chẳng lành.

- Được rồi kế hoạch cứ làm như vậy.

- Uhm! Mình nhất định sẽ làm tốt.

Vân Chỉ Nhược và Bách Lý Hoạ Y ngồi trong lều trại xì xầm to nhỏ gì đó, mãi đến gần giờ chiều lớp của bọn họ mới di chuyển tới khu nghĩ dưỡng. Đây là một nhà nghỉ mang phong cách truyền thống, điểm thu hút khách du lịch là hồ nước nóng tự nhiên, phong cảnh phóng khoáng hữu tình.

Hoạ Y giả vờ mệt trở về phòng mình trước. Chỉ Nhược ra từ phòng cô, Việt Bân đã hỏi.

- Em ấy say nắng thật là không cần gọi bác sĩ sao?

- Cậu ấy ngủ rồi, đã khoẻ hơn nhiều, còn thắc mắc gì?

Anh lắc lắc đầu.

- Vậy cậu mau bỏ tay ra! Tôi mệt chết đi được cũng phải về phòng nghỉ ngơi một trận.

Anh nghe vậy không giữ người nữa, cất bước đi đâu đó, đám người của hắn âm thầm ở bên ngoài bảo vệ cô. Người bên trong bận rộn bỏ hết tất cả đồ đạc mang theo bên người lại, chỉ mang theo dụng cụ lặng bắt đầu thăm dò căn phòng. Chỉ nhược nói về phòng nhưng thực tế bẻn lẻn tới hồ nước nóng. Trời chiều vừa ráng hồng, là người đầu tiên đến Chỉ Nhược nhanh nhanh chóng chóng lúi húi làm gì đó. Bách Lý Hoạ Y theo đường ống thông gió đã tránh khỏi tai mắt thành công, cô cải trang thành nhân viên quét dọn cẩn thận đi vào trong liền thấy bạn mình đang cố khiêng tảng đá bự tổ chảng kia.

- Nhược Nhược mình đến rồi a!

- Vậy mau qua dời tảng đá giúp mình.

Mình phát hiện phía sau đây có một lõm đất, cậu cố gắng chút cũng có thể chui qua!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.