Khiêm! Xin Anh Dừng Tay

Chương 20: Cậu Thanh Niên Tựa Như Màu Nắng Hạ



Cô ngơ ngác ùm một muỗng, hắn không những không mắng còn bồi cô ăn xem ra tâm trạng đang rất vui, vậy tin đồ đó chắc chắn là thật nha, hắn hẹn hò với cô ta từ khi nào? Hai người sao phải ra tận nước ngoài để gặp mặt? Cô thật không thể hiểu nổi. Hắn thấy cô không nói gì liền mở lời trước.

- Y nhi ở nhà có ngoan không?

Cô gật đầu cho có lệ, chuyện lúc sáng làm cô ngứa ngái trong lòng không nhịn nổi lên tiếng hỏi.

- Khiêm đi công tác có chuyện gì vui không?

- Không có.

- Vậy….anh có gặp người quen nào không?

Hắn thấy cô đang dò xét mình, vui vẻ trong lòng cũng muốn trêu bé con một tí.

- Hmm hẳn là có.

- Anh gặp ai?

- Em đang dò xét tôi sao?

Cô thấy mình hơi thất thố, nhưng đã hỏi thì phải tra tới cùng.

- Em không, là đang quan tâm anh thôi. Bạn học của em cũng ra nước ngoài trùng hợp là đi cùng chỗ với anh nên em định hỏi anh có gặp cậu ấy hay không thôi.

Nhóc con không hỏi thẳng mà lựa lời xuyên chọt vào vấn đề chính, bắt đầu biết lương lẹo rồi sao?

- Bạn của em anh làm sao biết được.

Nói xạo không chớp mắt luôn, được rồi đành để anh nhỏ trực tiếp hỏi đi, cô không nên đường đột làm gì. Hắn thấy cô chu chu môi nhẹ hôn lên một cái, định ôm nhưng cô đã kịp thời đứng dậy, mang tô cơm chạy về phía cửa.

- Em…em đi cất bát a.

Sự việc hôm trước cô vẫn canh cánh trong lòng, người đàn ông này quá nguy hiểm, không ở gần lúc nào thì hay lúc đó.



Hắn đi hôm qua đến giờ chưa ngủ miếng nào vừa xong việc đã vội vã quay về, không có bé con hắn muốn điên lên rồi, bây giờ cục cưng lại muốn tránh hắn, thật phiền não! Hắn tắm rửa sạch sẽ mặc độc nhất cái quần dài, đợi lúc lâu không thấy cô trở về liền gọi điện doạ người.

- Cho em 3’ quay về phòng! Sau 3’ không thấy người em liền biết hậu quả.

Chưa đến 3’ cô đã xuất hiện, tên ác ma hung dữ này lúc nào cũng ra lệnh cho cô, vừa mới ngọt ngào xong lại dữ dằn.

Hôm sau ở trên xe, Việt Bân nhìn anh trai bằng ánh mắt hoài nghi, Hoạ Y chọt chọt tay anh, anh hiểu ý lên tiếng hỏi.

- Anh lớn, bài báo đó chắc anh cũng thấy rồi, chuyện này là sao vậy?

- Không có gì để giải thích.

Việt Bận khinh ngạc muốn thét lên.

- Là thật? Anh và cô ta hẹn hò thật sao?

Hắn liếc thấy bé con tròn mắt ngạc nhiên, cô mừng đến độ muốn rơi nước mắt theo nghĩa đen luôn, còn tưởng cô đau lòng sắp khóc hắn liền hỏi.

- Y nhi em nghĩa thế nào?

Hắn hỏi cô á? Còn nghĩa thế nào nữa, ai đọc xong tin tức chắc hẳn cũng nghĩ như cô thôi. Việt Bận thấy em gái mình khoé mắt đọng nước, nghĩ rằng cô đang rất buồn, bực tức nói.

- Anh lớn anh không nghĩ cho em gái nhỏ chúng ta sao? Anh cặp kè với người khác Y nhi đương nhiên rất đau lòng, anh hôm nay phải giải thích rõ ràng chuyện này.

Cái gì vậy trời? Anh nhỏ à anh không cần nhiệt tình vậy chứ, nói như thể cô yêu hắn lắm rồi, đau lòng? Cô đau lòng vì hắn không đi hẹn hò sớm hơn thì có.

Hắn thấy mình quả thật làm cô buồn, vội bế cô đặt lên đùi, xoa xoa mặt nhỏ, sau đó lấy viên kẹo từ túi ra bóc vỏ đưa vào miệng cô, Lý Việt Bân cũng xoè tay xin anh mình một cục, Hoạ Y nhớ lại lần đầu cô ngồi trên trực thăng theo họ về cũng là như thế này, thầm trách đứa bé gái lúc 6 tuổi kia quá ngây thơ hắn bảo gì liền nghe nấy.

- Cục cưng ngoan, tôi chỉ có mình em.

………

Một tháng đã trôi qua, vậy là còn một tuần nữa là tới ngày diễn ra đại hội. Vân Chỉ Nhược kéo căng dây cung, mắt tập trung vào một điểm, tư thế hiên ngang giữa trời đất, nhẹ thả tay mũi tên phóng nhanh về trước ghim thẳng vào bia.

- Hoạ Y! Y Y! Nhìn xem nhìn xem trúng rồi a!



Cô tay đang kéo đàn dừng lại nhìn Vân Chỉ Nhược đang vui mừng bên cạnh, cô bạn cô tập luyện nữa buổi cuối cùng cũng trúng rìa ngoài cùng tấm bia, rõ ràng là đăng ký thi bắn cung mà đến gần ngày thi mới tập a.

- Rất tốt, cậu chăm chỉ tập luyện tuần sau có thể thắ…… ý mình là có thể có hy vọng nha.

- Ôi mình lười chết mất.

- Hay là nhờ anh nhỏ giúp cậu? Anh ấy rất giỏi trò này.

Vân Chỉ Nhược vẻ mặt khó coi nhờ tên đó chẳng thà cô từ bỏ tham gia thì hơn. Giương cung lên chuẩn bị bắn tiếp.

Bách Lý Hoạ Y không thể tập đàn nỗi với tiếng ồn của bạn mình. Vội chạy đi tìm nơi an tĩnh.

- Mình đi dạo một lát, chút nữa mang đồ ngon về cho cậu.

Bách Lý Hoạ Y mang theo cây đàn violon của mình đi lên sân thượng của trường, nơi này cô định lên mấy lần muốn thử chút cảm giác tiếng gió giao hưởng cùng tiếng đàn. Trên sân thượng không một bóng người, cô tựa cằm lên thân đàn nhẹ kéo ra những âm thanh du dương, làn gió mát đánh nhẹ qua tóc tung lên rối bời.

- Sai rồi! Nốt C không phải như vậy.

Cô bất ngờ quay người lại, mắt chạm phải ánh mắt sáng như ngọc. Là một cậu thiếu niên cao ráo sáng ngời, gương mặt ôn hoà như gió mát mùa thu, hương bạc hà thoang thoảng trong không khí. Cậu ta bước tới gần mỉn cười hỏi.

- Em có sẵn lòng để anh đàn thử không?

Âm thanh cũng rất êm tai, hai má chợt phím hồng, cô gật đầu nhẹ đưa cây đàn cho anh.

Dưới ánh làn gió mùa thu áo trắng bay bay cùng mái tóc bồng bềnh, anh ta cùng cây vĩ cầm du dương tựa như xứ giả đến từ thiên đường. Tim cô gái nhỏ chợt rung động, anh ta tựa như màu nắng hạ sửi ấm con tim lạnh giá.

Anh đàn xong cô gái bên cạnh còn đang thẫn thờ, anh cười nhẹ lên tiếng.

- Em đã phát hiện ra lỗi sai chưa?

- Rồi ạ. Nhưng em chỉnh mãi không được, nốt này thật khó.

- Anh tập cùng em nhé?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.