Khiêm! Xin Anh Dừng Tay

Chương 1: Chàng trai đã thay đổi



Ở một vùng ngoại ô xa xôi, khuất sau những hàng thông rậm rạp phủ bên trên một lớp tuyết trắng là căn biệt thự xa hoa mang hơi hướng cổ điển tựa như một toà lâu đài nhỏ mà trong truyện cổ tích người ta thường hay nhắc đến, nằm trơ trọi một mình giữa vùng đất hẻo lánh không người này.

Trên gác máy của toà biệt thự, một thân ảnh nhỏ nhắn, mảnh mai đang ngồi trên chiếc bàn gỗ trắng đặt ngay cạnh cửa sổ tựa đầu bên khung cửa đưa mắt ngắm nhìn những hạt tuyết trắng đang rơi đầy trời. Bên ngoài gió tuyết không lớn lắm, chỉ liu riu vô số hạt không vội vã mà êm đềm rơi rơi, bao phủ vạn vật, một vài hạt lớn nhỏ theo gió mà lùa vào trong rơi trên khung cửa, rơi trên bàn, rơi vào lòng bàn tay nhỏ nhắn.

Cạch! Một tiếng cánh cửa phía đối diện được mở ra, bóng dáng người đàn ông to lớn từ từ bước vào trong. Hắn ta diện cho mình chiếc quần tây đen thân trên là áo sơ đen tay áo được xoắn lên gọn gàng đôi tay trắng trẻo chằng chịt dây điện, hàng cúc áo trước ngược hờ hững để bung hai cúc áo trên lộ ra cơ ngực chắc khoẻ, mái tóc bồng bền có chút xoăn nhẹ rủ xuống dưới mắt đeo cặp kính, vẻ mặt có chút mệt mỏi, trên tay là áo khoác lông mịn màng, ánh mắt dừng lại trên người cô gái nhỏ trước mắt. Cô ngồi trên tấm lót bằng bông phủ trên mặt bàn mà hắn tinh tế chuẩn bị, trên người cô chỉ mặc độc nhất chiếc váy ngủ hai dây mỏng manh, lộ ra làn da trắng có thể sánh ngang tuyết lại được điểm xuyến vài vết đỏ hồng trên cổ, trước ngược, và bên trong mép đùi non mịn, cổ tay hằn một vòng đỏ hẳn là do bị thứ gì đấy xiết chặt, đây là kết quả do một trận mạnh mẽ tối qua để lại. Hắn ta càng nhìn càng thích thú, chân bước lại gần, âm giọng trầm khàng cất lên.

- Y nhi! tuyết lạnh, sẽ bệnh.

Vừa nói hắn vừa khoác áo lên người cô tiện thể vương tay, khép lại cánh cửa đang mở. Cô lúc này mới quay mặt về phía hắn, vẻ mặt u sầu như mất đi nụ cười đã lâu, nhẹ nhàng đáp.

- Vâng.

Hắn khoé môi hơi cong lên hài lòng, bàn tay đưa lên nâng lấy cằm nhỏ, mặt áp xuống đưa môi mình phủ lên đôi môi đỏ hồng của cô, mũi hắn chạm vào mũi cô có chút lạnh do tiết trời, tách khỏi môi xinh hắn hôn nhẹ vào chóp mũi cô đôi bàn tay vuốt vuốt má cưng sủng. Cô theo bản năng nhẹ xoay đầu muốn né tránh trong lòng vô cùng bài xích trước những cử chỉ thân mật này, bởi chỉ có cô biết người dịu dàng trước mặt mình thực chất lại là mãnh thú hung tợn, ác ma vẫn còn thua hắn.



Hai cặp má tròn tròn trong tay đột nhiên trống không, đôi mắt đanh lại nhìn cô, trực tiếp nâng tay bế người nọ lên không nói thêm lời nào tiến về phía cửa. Cô tuy đã quen trước tình cảnh này nhưng trong lòng vẫn không giấu được lo sợ, cô như vậy đã chọc tức hắn sao? Cắn cắn môi không dám nói thêm lời nào, đôi tay chỉ biết ôm chặt cổ hắn mặc hắn bế đi.

Quăng mạnh cô lên giường lớn, tiện tay quăng luôn cặp kính vào một xó, đầu vùi vào hõm cổ liếm mút tạo ra những vết đỏ yêu kiều, đôi tay bận rộn cởi quần lót cô ra, hắn dời xuống cắn mạnh lên bầu ngực cô, cô đau đớn một trận muốn hét lên mắng hắn nhưng lời vừa tới họng liền bị cô nén xuống, hai mắt đỏ hoe, tay nhè nhẹ đẩy hắn ra, giọng run run như sắp khóc cầu xin hắn.

- Khiêm! Đau em, đừng cắn có được không?

Hắn lúc này mới chịu nhả ra, bình thản nhìn cô, vết cắn không sâu lắm qua ba bốn ngày nữa sẽ lành. Không đáp lời cuối xuống tiếp tục chơi đùa cơ thể tuyệt mỹ này, làn da trắng sáng tự nhiên từ bé đến lớn, tóc đen tuyền dày ngang eo kèm theo đôi môi mê người kia tựa như nàng bạch tuyết nhỏ khiếm hắn mê muội mà đắm chìm. Cô lúc này do cơn mệt mỏi tối qua chưa hết giờ không còn sức để phản kháng nữa chỉ vô lực mặc cho hắn chơi đùa, cô không sợ mình không có sức phản kháng chỉ sợ có ngày ý chí cũng không muốn phản kháng nữa như vậy thì không xong rồi.

Ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà lại bị thu hút bởi bức tranh vẽ cánh đồng hoa lớn phía đối diện, chợt trong đầu cô như có một thước phim chạy ngang, từng mãnh ký ức ào ạt ùa về chợt hiện lên một bóng hình có một chàng trai trẻ gương mặt tràng đầy vẻ ôn hoà, ánh mắt sắc xảo nhưng dịu dàng, môi nở nụ cười mang theo hương mát ngày xuân. Lại vương mắt nhìn lên người đàn ông đang luân động phía trên mình, ánh mắt đã lạnh lẽo đi vài phần, khuôn mặt so với cậu trai trẻ kia có phần tuấn tú và chững chạc hơn rất nhiều, đã lâu rồi cũng chưa nhìn thấy nụ cười tươi trên đôi môi này nữa. Có lẽ thời gian khiến con người ta trưởng thành và trầm lặng hơn. Cô cất tiếng, âm thanh tuy nhỏ nhẹ nhưng lạnh lẽo mang theo chút tiếc nuối.

- Anh không còn là chàng trai với đôi mắt sáng nữa, đáng lẽ em không nên trong mong vào những gì đã qua.

Hắn dừng lại động tác, hơi bất ngờ cuối đầu nhìn thẳng vào mắt cô, trong lòng cảm xúc khó tả. Hai người cứ vậy im lặng nhìn nhau, dưới thân đã sớm giao hoà làm một nhưng dừng như trái tim chưa bao giờ chạm đến nhau.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.